Thiếu niên tỉnh lại
Nhìn hai người đang yên lặng không nói gì, Dược Minh cũng chỉ biết lắc đầu, y hiểu được bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là phàm nhân cho nên cũng không có nhiều sự suy tính sâu xa như mình.
Lần này nghe theo lời của lão tổ phân phó cho nên Dược Minh dự định cũng không có nán lại bao lâu, xong việc gã sẽ quay trở về tông môn tiếp tục tu hành.
Thế nhưng sau khi nhìn ra tư chất của Tư Không đồng thời cũng nhìn thấy được chất độc liên quan đến chuyện xưa của mình, Dược Minh liền quyết định ở nơi này chờ đợi.
Phụ thân của thiếu niên và Tư Tảo thúc trầm tư một hồi lâu, cuối cùng Tư Tảo nhìn cả nhà rồi nhìn Dược Minh, sau khi trầm tư một chút y vẫn quyết định truyền ra lời nói.
“Tiên trưởng đại nhân, thôn ta có một vị đại phu, ba ngày trước ta nghe theo yêu cầu của lão cùng đi đến Ngô gia nói chuyện và xem xét thanh chủy thủ kia, lão nhân gia người cũng nói giống như ngài thế nhưng chúng ta muốn đem thanh chủy thủ kia về thì Ngô gia lại nhất quyết cự tuyệt, thanh chủy thủ đó có phải hay không có liên quan đến Thí Đạo môn kia ?”
Nói xong, Tư Tảo lại yên lặng ngồi ở một bên như đang đợi chờ câu trả lời.
Mà Dược Minh ngồi ở phía đối diện sau khi nghe những lời của đối phương truyền ra, mặc dù sắc mặt của ông vẫn như trước nhìn không ra buồn vui thế nhưng trong lòng lại đang có sự xao động.
“Chủy thủ kia các ngươi không thể đòi được, về nguyên nhân gì các người không nên biết là tốt nhất, mà người có thể nhận ra được chất độc kia cũng coi như không tầm thường, y tên là gì?”
Dược Minh nhẹ nhàng gật đầu rồi truyền ra lời nói đồng thời ông cũng hỏi ra vị dược phu của thôn trong lời nói của Tư Tảo.
Trong lòng Dược Minh như có điều suy nghĩ, lão tổng cộng có ba người đệ tử, hai nam một nữ, nữ đệ tử thì đã chết thảm, đại đệ tử cũng là như vậy.
Duy chỉ có vị nhị đệ tử kia vẫn còn sống thế nhưng do ảnh hưởng bởi cái chết của sư huynh đệ đồng môn cho nên thần trí của hắn lúc đó rất hỗn loạn, sau khi Dược Minh trấn an một thời gian thì người này đã biệt tăm biệt tích.
Có lẽ vì duyên chưa đoạn, vì sơn thủy trùng phùng mà hơn năm mươi năm trước Dược Minh đã từng gặp lại người đệ tử của mình.
Sau lần đó tái kiến, Dược Minh cũng cho rằng vị đệ tử này của mình đã chết thế nhưng sau khi nghe Tư Tảo nói về một vị dược phu có thể nhận biết được chất độc trên người thiếu niên khiến cho y hơi kinh ngạc đồng thời cũng có chút bi ai nổi lên trong lòng.
Được biết rằng độc kia không phải người trong giới, phàm nhân tuyệt không thể nhận biết được bởi vì nó không màu không mùi không vị và không dấu vết.
“Không thể nào là hắn”
Dược Minh tự nói với lòng mình, mà Tư Tảo sau khi chú ý đến sắc mặt của Dược Minh cũng nghe được câu hỏi của lão, gã liền không do dự nói ra một cái tên.
“Chúng ta gọi người là Y lão, tên thật của lão hình như là Y Tuyên”
Lời vừa ra, Dược Minh liền nhắm mắt lại hình như không áp chế nổi sự mệt mỏi trong lòng y, thật lâu sau Dược Minh truyền ra một tiếng thở dài đầy tang thương.
“Hắn là người đệ tử thứ hai của lão phu trước đây, tên của hắn gọi là Y Tuyên cũng được gọi là Y Quân”
Mọi người kinh ngạc, ngay cả Tư Tảo cũng đều là như vậy, nhưng mọi thứ hiện tại đều hóa thành sự yên lặng, trong gian phòng khách lúc này chỉ có âm thanh tí tách của ngọn đèn dầu truyền ra.
“Cũng chưa hẳn là hắn, người và người tên giống nhau rất nhiều, được rồi các ngươi nghỉ ngơi đi, hôm nay lão phu sẽ ở lại xem xét tình hình cho đứa nhỏ này để tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra”
Cho đến thật lâu sau, Dược Minh nhìn cả nhà thiếu niên rồi cứ thế truyền ra lời nói của mình, mà từ đầu đến cuối ánh mắt y vẫn một mực nhìn phụ thân của thiếu niên như có điều suy nghĩ rồi thu lại.
Người nhà thiếu niên đương nhiên hiểu được vị tiên nhân này là đang muốn an tĩnh một chút, mỗi người đều có từng câu chuyện phía sau chỉ là vui hay buồn, tiên hoặc phàm cũng đều đồng dạng không có ngoại lệ.
Đêm đông rất lạnh nhưng loại lạnh lẽo này đối với tu sĩ mà nói sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng.
Bên ngoài, gió lạnh nhẹ nhàng thổi, thi thoảng còn khẽ lướt qua khe cửa mà truyền ra từng tiếng rít như tiếng thổi sáo, tuyết lại bắt đầu rơi, từng áng mây nặng trĩu cũng theo cơn gió mà nhẹ nhàng bay tới và dung nạp cùng nhau.
Áng mây che đi ánh trăng sáng trên bầu trời khiến cho đêm đông càng trở nên u ám hơn, lạnh lẽo cũng vì đó mà trở nên cường liệt hơn rất nhiều.
Đêm hôm nay nhìn có vẻ không ổn thế nhưng đây lại là chuyện thường khi trời đông kéo đến.
Dược Minh ngồi ở một bên ghế nhìn Tư Không như đang có điều suy nghĩ, y không khỏi nhớ tới lời nói ban nãy của Tư Tảo nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài rồi truyền vào màn đêm giá lạnh.
Dưới sàn nhà là một tấm nệm đơn sơ cùng một cái chăn ấm, trước đó Dược Minh nói không cần thiết nhưng người nhà của Tư Không vì suy nghĩ chu toàn cho nên đã nhiệt tình nhất quyết đưa cho.
Dược Minh nhìn Tư Không, sau khi suy nghĩ một chút y liền tiến lại gần rồi định đưa tay ra xem lại tình trạng của hắn.
Tư Không vẫn nhắm mắt hôn mê như cũ, thế nhưng khi Dược Minh đang định đưa tay ra đặt lên trên cổ tay của hắn thì bỗng nhiên Tư Không mở mắt.
Hắn tỉnh nhưng cũng không phải là tỉnh, ánh mắt của hắn lúc này mở ra lại cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Dược Minh, mà Dược Minh như phát hiện ra cho nên y cũng nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Tư Không.
Vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, da đầu của Dược Minh đột nhiên run lên, ánh vào trong mắt gã là một ánh mắt lạnh như băng cùng với vô tận sát ý.
Đồng tử trong đôi mắt của Tư Không bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là màu đen thâm thúy, trong đó tồn tại vô tận vũ trụ tinh không cùng nhật nguyệt đang xoay chuyển, có những vòng xoáy cực kỳ thâm sâu đang xoay tròn, mỗi một vòng xoáy tựa như một đại thế giới đang tỏa ra từng luồng uy áp vô cùng kinh khủng.
Tất cả đều trong một cái chạm mắt.
Linh hồn của Dược Minh như bị hút vào bên trong ánh mắt của Tư Không, y cảm nhận được bản thân đang đứng ở trong một vùng không gian tựa như bên ngoài vũ trụ.
Loại tịch mịch mà lạnh lẽo này khiến cho linh hồn của Dược Minh như muốn sụp đổ đồng thời Dược Minh cảm nhận bản thân y như bị chế trụ không thể nhúc nhích.
Mà sau đó, để Dược Minh vô cùng hoảng sợ chính là ở nơi này, trong cái vũ trụ bao la huyền ảo này bỗng nhiên có một đôi mắt từ từ mở ra rồi ngóng nhìn y như đang đánh giá.
Trong đôi mắt kia lại cũng ẩn chứa vô tận tinh không đang xoay chuyển, điều kì lạ này đối với Dược Minh mà nói là trải nghiệm đáng sợ nhất trong cuộc đời của y.
Đôi mắt kia cũng chỉ mở ra rồi khép lại giống như một lần chớp mắt, nơi này lại rơi vào yên tĩnh mà cảm giác của Dược Minh lúc này giống như bản thân bị một loại lực lượng nào đó bài xích khiến cho cả người y bật ngược ra sau.
Tư Không đương nhiên không ý thức được hắn đã làm gì bởi vì hắn rõ ràng đã thức tỉnh thế nhưng thần trí lại chưa có trở về.
Sau khi Dược Minh bị đẩy lùi ra phía sau, y theo bản năng sờ khắp người rồi kinh nghi nhìn thiếu niên đang mờ mịt nhìn mình.
Ánh mắt của Tư Không lúc này không còn lạnh như băng cùng thâm ảo nữa mà là mờ mịt, hắn hình như đã mơ một giấc mộng rất dài, dài đến mức chính hắn cũng quên mất là mình đang nằm mộng rồi tỉnh lại hay tỉnh lại sau khi nằm mộng.
Nơi này hắn nhớ chính là nhà của hắn thế nhưng lại có một chút xa lạ không nói rõ ở trong lòng, giống như trong ký ức của mình hình như có một căn nhà tranh, ở đó có sự ấm áp của phụ mẫu và gia đình mang lại cho hắn, giúp hắn sưởi ấm tấm lòng lạnh lẽo như trời đông của mình.
“Ta nằm mơ sao..?”
Tư Không nhìn lên trần nhà trồi thì thào, ánh mắt hắn rất mờ mịt rồi như có điều chú ý, hắn đưa mắt nhìn Dược Minh đang kinh ngạc đứng đó cũng đang nhìn mình.
“Người là..?”
Tư Không truyền ra giọng nói mờ mịt hướng về phía đối phương, hắn cảm thấy người này cũng có chút quen thuộc và cũng có xa lạ.
“Ngươi.. ngươi không sao chứ, ta tên là Dược Minh, là cha ngươi nhờ ta đến đây để trừ độc cho ngươi, ngươi..”
Dược Minh vẫn đang còn run rẩy, y theo bản năng đứng cách Tư Không khoảng ba bước chân rồi hơi do dự truyền ra lời nói.
Một màn ban nãy khiến cho y đã cảm nhận được sự tử vong nhưng dường như cũng có một loại lực lượng quỷ dị nào đó đã kéo y ra khỏi lưỡi dao sinh tử, khi nhìn đến sắc mặt mờ mịt của Tư Không, Dược Minh hơi do dự nhưng cũng cố nhịn xuống kinh nghi trong lòng để hỏi hắn.
“Trừ độc ?, đúng rồi hình như ta bị trúng độc rồi ngất đi, cha đi tìm tiên nhân cứu chữa, ta hình như cũng quên đi điều gì…”
Nghe Dược Minh nói, Tư Không yên lặng rồi lại tự thì thào ở trong lòng thế nhưng ngoài sự thanh tỉnh trong đôi mắt của hắn đang dần hiện ra thì hết thảy mọi thứ giống như bị một tấm màn che đậy lại khiến cho hắn nghĩ thế nào cũng không thông.
“Tiền bối.. người.. là tiên nhân sao?”
Một lát sau Tư Không nhìn Dược Minh rồi ngập ngừng hỏi ra, hắn cần một chút sự thật để xác định nghi hoặc trong lòng.
Dược Minh yên lặng nhưng cũng gật đầu trả lời câu hỏi của đối phương, thế nhưng y đột nhiên phát hiện có điều gì đó bất thường.
Tư Không như đã có đáp án ở trong lòng, một loại cảm giác bi thương dâng lên trong lòng hắn rồi như chiếm lấy toàn bộ tinh thần khiến cho hai hàng nước mắt của hắn đột nhiên chảy ra.
“Không phải mộng cũng không phải thực, rốt cuộc vì sao ta lại mơ”
Hắn rất mờ mịt, trong những ngày này mặc dù hắn đã hôn mê, hắn đã nằm mơ thế nhưng lại giống như mình đang tỉnh, có một vài điều trong giấc mơ ấy khiến cho hắn không thể nào tin cũng không dám tin.
Khi đó Tư Không rất mờ mịt đồng thời hắn cũng không biết vì sao mình lại mơ những giấc mộng đáng sợ đó, hắn muốn mở mắt ra để không phải chứng kiến những thứ mà hắn không cho rằng là thực nhưng lại không thể.
Cho đến hiện tại hắn tỉnh lại nhưng lại không xác định được rốt cuộc đây là hiện thực hay là mộng cảnh của bản thân bởi khi hôn mê hắn giống như đã trầm luân vào trong giấc mộng đến nỗi tự cho rằng hết thảy đều là sự thật.
Dược Minh nhìn ra Tư Không không thích hợp, y đè nén lại sự kinh nghi về thiếu niên này ở trong lòng, y như có điều suy nghĩ rồi tiến lại gần an ủi.
“Thiếu niên, nằm mơ cũng chưa hẳn là hiện thực, ngươi có khúc mắc gì hay có điều gì muốn hỏi, nếu nằm trong năng lực của ta thì ta sẽ giúp ngươi giải đáp”
Dược Minh truyền ra lời nói ôn hòa của mình, trên gương mặt càng là lộ ra nụ cười chân thành, lúc này y đã không để ý đến ánh mắt kỳ lạ kia của đối phương nữa.
Y cho rằng nếu có thể thu được người này làm đệ tử, đối với tư chất của hắn thêm vào Cửu Hà lệnh thì tương lai Dược Minh có thể ngẩng cao đầu mà tự hào.
Tư Không nghe đối phương nói, hắn hiểu được tiên nhân có năng lực mà người thường không thể so sánh, cũng có thể y sẽ giải thích được giấc mộng kỳ lạ của mình.
Hắn trầm tư một chút rồi cuối cùng quyết định truyền ra lời nói của mình.
“Thân thể ta không tốt, trước tiên cảm ơn tiên trưởng đã giúp ta trừ độc, mạng này của vãn bối là do người cứu, nếu có thể sau này nhất định sẽ báo đáp”
Tư Không không vội mà truyền ra lời nói cảm tạ, hắn cảm giác được cả người mình đã tốt hơn nhưng vẫn còn suy yếu.
Dược Minh gật đầu rồi yên lặng lắng nghe.
Tư Không cũng không dài dòng, hắn hít sâu một cái rồi bắt đầu kể về giấc mộng của mình.
“Trong lúc ta hôn mê, ta có mơ…”
Tư Không kể ra, Dược Minh ban đầu là nghe nhưng rất nhanh gã phát hiện bên tai không còn nghe được những gì mà đối phương đang nói mà môi của Tư Không vẫn đang mấp máy như không có để ý đến Dược Minh.
Trên bầu trời đầy mây, trong khi tuyết đang phiêu lạc khắp đất trời, lời nói của Tư Không vừa phát ra thì bỗng nhiên có một tiếng sét đánh như xé tan bầu trời.
Bên tai của Dược Minh cũng đột nhiên có một tiếng sét ầm ầm đánh sâu vào trong đại não khiến cho ánh sáng trong mắt của y bị dập tắt nhưng quỷ dị là y không có chết.
Cùng lúc đó trong nhà của lão thôn trưởng, vị trung niên kia cùng với lão đang ngồi trước một đống lửa ấm, cả hai đều trầm mặc như đang đợi điều gì đó, bỗng nhiên hai mắt của vị trung niên kia lóe lên rồi thân ảnh y liền biến mất.
Tổ đường của Tự Thiên thư viện.
Lâm Tú cùng Tự Thiên thư viện viện trưởng Tự Thiên Tử giờ khắc này đều đồng loạt hạ quân cờ trong tay xuống rồi nhìn ra bên ngoài trời tuyết.
Ánh mắt Lâm Tú thâm thúy nhìn màn trời đêm, y như cảm nhận được điều gì liền đứng dậy.
“Lão cửu nhiều lần sơ sót nhưng lần này có vi sư ở nơi này sẽ không để cho ngươi chịu thiệt thòi, sẽ không một ai có thể nhúng tay vào chuyện của ngươi”
Vừa nói, Lâm Tú nhẹ nhàng bước ra một bước biến mất khỏi tổ đường của Tự Thiên thư viện, lúc xuất hiện đã đứng ở trên không trung của Thác thôn, ánh mắt Lâm Tú ngưng tụ lại nhìn lên bầu trời.
Đứng cách y khoảng một trăm trượng cũng có một người đang đứng, đó là người trung niên ở trong nhà của lão trưởng thôn, một thân áo bào màu xám, một đầu tóc xám cùng đôi đồng tử màu xám.
Cả người vị trung niên này đều tràn ngập vẻ tang thương và mục nát, tựa như năm tháng đã phủ ở trên người vị trung niên này một lớp bụi rất dày vậy.
Lâm Tú và vị trung niên kia nhìn nhau, vị trung niên kia hơi gật đầu với Lâm Tú rồi nhìn lên bầu trời.
Ánh mắt Lâm Tú hơi ngưng tụ lên trên người đối phương rồi như có điều suy nghĩ, lát sau y có chút ngạc nhiên mà lẩm bẩm.
“Người của năm tháng đó, hắn đã chết, cái chết không để lại tung tích nhưng vì sao lại xuất hiện ở nơi này.. lão cửu ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |