Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ý chí hư ảnh

Tiểu thuyết gốc · 2913 chữ

Dưới ánh nến tỏa ra ánh sáng yếu ớt, từng lời từng câu chuyện mà thiếu niên vẫn đang miên man kể ra, hắn không có chú ý lúc này trong mắt Dược Minh đã là một mảnh trống rỗng.

Dược Minh chưa chết, chỉ là hiện tại như có một loại lực lượng quỷ dị nào đó tựa như một tấm màn bao phủ lấy y, bao phủ lấy linh hồn, dường như cũng đang bao phủ lấy sự tồn tại của y.

Dược Minh không hề biết được điều này, thời gian của y giống như bị ai đó nắm lấy khiến cho quỹ tích sinh mệnh của y bị đứng yên tại chỗ cứ thế mê man vô thần.

Gió bên ngoài càng lúc càng mãnh liệt, từng bông tuyết rơi xuống mặt đất mặc dù không phát ra bất kỳ một âm thanh nào thế nhưng trên bầu trời, trên tầng mây phía trên cao lúc này lại truyền ra từng âm thanh như tiếng sét rít gào.

Tựa như có một người nào đó đang phẫn nộ, từng tia sét mang theo khí tức khủng bố vắt ngang qua không trung rồi truyền ra từng âm thanh trầm đục, chúng nó mang theo một loại ý chí nào đó khiến cho vạn vật chúng sinh của một vùng thiên địa rộng lớn đều đồng loạt bị mất đi quỹ tích sinh mệnh.

Toàn bộ trong tích tắc đều bị đình chỉ hết thảy thời gian, chỉ còn lại thiếu niên đang mê man kể về giấc mơ của mình và hai người đứng ở không trung bên ngoài.

Tia sét lóe lên tia sáng khiến cho đêm đen bị xé tan, khiến cho thiên địa như biến thành ban ngày, theo từng lời kể của thiếu niên truyền ra cũng khiến cho từng tiếng sấm sét tựa như đang phẫn nộ, tiếng sấm trầm thấp lúc này cũng phá tan một đám mây khổng lồ nặng trĩu trên không trung.

Khi đám mây bị phá tan một mảng lớn, nơi đó liền hiện ra một thân ảnh khổng lồ đỉnh thiên lập địa, không có mặt mũi nhưng lại có từng luồng uy áp tỏa ra khiến cho bầu trời không ngừng truyền ra từng trận rung động như đang run rẩy, khiến cho pháp tắc cũng phải cúi đầu mà hàng phục.

Trên không trung của Thác thôn, Lâm Tú cùng vị trung niên áo bào xám lúc này cả hai đều yên lặng ngóng nhìn thân ảnh khổng lồ hư ảo ở trên tầng mây, sắc mặt của bọn họ đều có sự bình tĩnh như không có để ý đến uy áp từ bóng dáng đỉnh thiên lập địa ở phía trên.

Thân ảnh khổng lồ ở trên tầng mây kia lúc này khẽ cử đầu xuống như đang ngóng nhìn ngôi nhà nhỏ của thiếu niên, một lúc sau ở trên tầng mây đột nhiên truyền ra một tiếng sấm khiến cho đại địa cùng bầu trời càng run rẩy hơn.

Tiếng sấm tựa như tiếng hừ lạnh của thân ảnh khổng lồ hư ảo phía trên bầu trời phát ra, dường như đối với hành động của thiếu niên đang kể ra giấc mộng của mình đã chạm vào điều cấm kỵ nào đó, sau khi tiếng sấm vừa dứt, ánh mắt của hai người Lâm Tú cùng vị trung niên áo bào xám đều đồng dạng lóe lên.

Cả hai không hẹn mà cùng một lúc hành động, cùng lúc đó thân ảnh đỉnh thiên lập địa ở trên bầu trời cũng có hành động của mình.

Bóng ảnh này khẽ nâng tay lên, một chiếc la bàn mang theo khí tức cổ xưa tỏa ra từng trận ánh sáng của đạo văn xuất hiện trên tay y, những đạo văn kia đều đồng dạng nhấp nháy rồi liên tục xoay tròn ở xung quanh chiếc la bàn của bóng ảnh mơ hồ trên bầu trời.

La bàn kia đột nhiên bay lên rồi biến lớn như muốn che phủ cả vòm trời, uy áp bàng bạc tỏa ra khiến cho tầng mây như là những cơn sóng lớn cuồn cuộn cuốn ngược ra bốn phía.

Mặt trên của la bàn vốn không có kim chỉ hướng thế nhưng theo la bàn bay lên rồi biến lớn, những đạo văn trước đó hiện ra lúc này đều ngưng tụ lại rồi hóa thành một cây kim không ngừng chuyển động ở bên trong la bàn.

Chiếc kim chuyển động, từng ấn ký trên la bàn cũng đồng dạng xoay tròn, từng trận quy tắc đan xen vào nhau khiến cho ngày đêm xoay tròn, loại xoay tròn này trong cảm nhận của hai người Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám kia chính là theo quỹ tích ngược chiều kim đồng hồ chạy.

Chiếc kim la bàn đột nhiên dừng lại, từ bên trong la bàn bỗng nhiên xuất hiện một đạo ấn ký bay lên rồi biến thành một thanh trường thương khổng lồ, một loại quy tắc thuộc về thời gian ngưng tụ ở trên mũi thương.

Mũi thương chỉ xuống dưới đại địa, tiếp theo đó không biết là âm thanh của thiên lôi hay là âm thanh từ trong miệng của bóng ảnh kia phát ra mà chỉ nghe được một chữ.

“Hồi”

Âm thanh từ trên bầu trời phát ra, âm thanh đó như đại diện cho lời nói lạnh lùng không có dao động cảm xúc nào của bóng ảnh mơ hồ trên bầu trời, ngón tay của người này điểm ra, hướng điểm ra chính là hướng căn phòng nhỏ của Tư Không.

Tư Không đương nhiên không biết được ở bên ngoài đang có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn đang kể ra giấc mơ của mình, dường như trong lúc hôn mê hắn đã mơ rất nhiều.

Tình huống ở Thác thôn hiện tại không một ai có thể phát hiện, phàm nhân thì không nói bởi họ không có năng lực có thể nhận biết, còn tu sĩ lại giống như bị một bàn tay che đậy hết thảy cảm giác, tình huống của bọn họ không khác gì so với Dược Minh, đều tạm thời bị xóa đi thần trí.

Lâm Tú bình tĩnh ngóng nhìn bóng ảnh trên không trung, ánh mắt y ngưng tụ vào chiếc la bàn cổ xưa trong tay thân ảnh đó rồi yên lặng đưa một tay lên không trung rồi khẽ nắm lấy.

Trong tay Lâm Tú bỗng nhiên xuất hiện một vật được y cầm vào trong tay, đó chính là một cây bút lông trông cực kỳ tầm thường.

Sau khi cầm cây bút vào trong tay, Lâm Tú khẽ vung vẩy rồi kéo ra một đường, một nét bút này như lấy y làm bút, lấy thiên địa làm giấy, lấy pháp tắc làm mực, vẽ lên một nét bút vào trong không trung.

Nét bút vẽ ra, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một dòng sông mang theo từng tia khí tức của tuế nguyệt, dòng sông hai màu trắng đen giao thoa không có điểm đầu cũng không có điểm cuối.

Dòng sông ẩn chứa vô số hình ảnh cùng năm tháng của toàn bộ chúng sinh, mà ở một đoạn nào đó xuất hiện hình ảnh của một cái thiếu niên cùng với dòng thời gian mười năm của hắn.

Một vòng bảo hộ hiện ra ở trong đoạn hình ảnh kia, nó truyền ra lực đối kháng với ý chí của thanh trường thương đang hạ xuống.

Hai bên va chạm trong tích tắc, không gian truyền ra từng tiếng két két, sóng nước của tuế nguyệt trường hà cũng cuồn cuộn thế nhưng thời gian của thiếu niên cùng quỹ tích nhân sinh của hắn lại không có mảy may bị ảnh hưởng.

Vị trung niên áo bào xám lúc này cũng đã hoàn thành việc của mình, chỉ thấy y chỉ tay lên bầu trời rồi vẽ ra một cái vòng tròn, trong tích tắc mảnh thiên địa này bao gồm cả thân ảnh hư ảo khổng lồ trên bầu trời đều bị bao bọc ở bên trong.

Người trung niên áo bào xám khẽ vạch ra một chữ, chữ này chính là một chữ “Quy” tỏa ra từng trận uy áp cũng đang đối kháng lại mũi thương đang muốn lao về căn nhà nhỏ của Tư Không.

Sắc mặt của Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám kia vẫn như thường nhìn mũi thương ầm ầm lao tới, hai người không nói một lời nào thế nhưng hành động mạnh mẽ của hai người đều nói ra hết thảy.

Hôm nay, bọn họ muốn giúp Tư Không, để cho hắn nói ra toàn bộ giấc mơ của mình, giúp cho hắn thoát khỏi trói buộc của vòng tròn mà hắn đã vô thức vướng vào.

Lâm Tú hình như đã đợi khoảnh khắc này rất lâu, trước đó trong tổ đường của Tự Thiên thư viện, y cùng với Tự Thiên Tử đánh cờ chẳng qua là đang suy tính và chờ đợi.

Mà vị trung niên áo xám kia cũng giống như Lâm Tú, lý do y xuất hiện ở Thác thôn và tìm đến lão trưởng thôn cũng một phần là vì điều này.

Mỗi người mỗi mục đích khác nhau thế nhưng đều cho thấy lần này bọn họ đều quyết tâm mà ra tay ngăn cản.

“Mặc ngươi là thiên đạo hay quy tắc của nơi này biến thành, Lâm mỗ nói không thì ngươi cũng không có quyền nói có, năm đó người kia cũng không dám từ chối Lâm mỗ một lời, ngươi chỉ là một chút ý niệm còn sót lại của hắn còn dám đụng đến đệ tử của ta”

Lâm Tú lúc này nhìn dòng sông thời gian đang chảy ở giữa thiên địa, nhìn thân ảnh khổng lồ trên bầu trời rồi truyền ra từng lời từng chữ như đang nhắc lại một chuyện nào đó trong năm tháng trước đây.

Bóng ảnh trên bầu trời vẫn không có phản ứng gì thế nhưng lôi điện trên bầu trời đã trở thành màu đỏ, dày đặc như mạng nhện, giống như lời nói của Lâm Tú đã khiến cho ý chí của bóng ảnh kia phẫn nộ.

Thanh trường thương bằng đạo văn kia cũng trở thành màu đỏ như máu, lực lượng ẩn chứa bên trong lúc này càng bùng nổ ra mãnh liệt hơn, pháp tắc của thiên địa lúc này đều bị rút hết về rồi ngưng tụ trên mũi thương, biến nó thành một cỗ uy áp ầm ầm dáng xuống người của Lâm Tú.

Lâm Tú hừ lạnh, hình như y nhận ra điều trước mắt không giống với những gì y đã từng chứng kiến trước đó, thế nhưng lần này vì đệ tử, y đã phải suy tính và chờ đợi rất lâu cho đến ngày hôm nay mới có cơ hội để đi thực hiện.

Lâm Tú sẽ không cho phép bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng đến chuyện của y và đệ tử của mình.

Ngay cả ý chí tối cao nhất của vùng thiên địa này cũng không.

Lâm Tú có khí phách của y, cũng có quy tắc của y cho nên sau khi cảm nhận được đối phương không muốn lưu thủ vẫn cố chấp không buông, ánh mắt của Lâm Tú lần đầu tiên lộ ra sự lạnh lẽo.

“Đã vậy ta sẽ không quản cái gì ước định nữa”

Nói rồi Lâm Tú vung tay lên, cả người truyền ra từng đạo hào quang chiếu rọi cả thương khung, phía sau y bỗng nhiên hiện ra một pháp tướng hư ảo đội trời đạp đất.

Gương mặt của pháp tướng này có phần giống Lâm Tú y đúc, duy chỉ có cỗ hạo nhiên chi khí cùng với vẻ tang thương như nằm trong tuế nguyệt đi ra kia có chút không đồng nhất với khí tức của chân thân, thế nhưng điều này không có ảnh hưởng đến y.

Thiên địa biến sắc, pháp tắc như cúi đầu không dám gào thét, uy áp của thanh trường thương cũng theo đó mà biến mất.

Lâm Tú mở mắt ra, y bình tĩnh nhìn bóng ảnh khổng lồ trên bầu trời, miệng khẽ phát ra âm thanh tựa như đang ra lệnh cho cả thiên địa, loại này chính là ngôn xuất pháp tùy.

“Thiên địa trong tay ta là một bút, họa thiên địa vạn vật, họa ý chí chúng sinh, ta họa ra là sinh, ta họa ra cũng là tử, ngươi là do ta họa, ta bảo sinh là sinh, tử là tử, một bút này là tử..”

Vừa dứt lời, trong tay pháp tướng của y đã xuất hiện một cây bút lông hư ảo, cánh tay của pháp tướng kia vung cây bút lên, thiên địa trước mắt bao gồm cả bóng ảnh khổng lồ cùng vô tận tia sét đều cũng bị bao bọc ở bên trong rồi hóa thành một bức tranh khổng lồ ở giữa đất trời.

Tiếp theo đó cây bút kia bỗng nhiên trở thành màu đen tuyền, nó tràn ra một cỗ tịch diệt chi ý, đầu bút đột nhiên có một giọt mực đen hiện ra.

Cánh tay của pháp tướng khẽ nhẹ nhàng điểm một cái, giọt mực trên đầu bút liền bay ra rồi hướng về bóng ảnh khổng lồ trong bức tranh mà bay đến, giọt mực dần dần biến lớn giống như thật sự muốn xóa đi sự tồn tại của bóng ảnh kia.

Bóng ảnh kia lúc này dường như cảm nhận được sự tồn vong của mình đang bị uy hiếp, y liền vùng vẫy, la bàn trong tay vũng biến lớn rồi chắn trước người như đang đối kháng với giọt mực kia.

Vị trung niên áo xám từ đầu đến cuối không nói một lời, lão chỉ đơn giản dùng hành động trực tiếp của mình, từ đầu đến cuối lão đều cùng với Lâm Tú ngăn cản ý chí của bóng ảnh kia ảnh hưởng đến Tư Không.

Mà lúc này, mắt thấy bóng ảnh kia vùng vẫy, vị trung niên áo xám này liền không do dự trực tiếp vung tay lên rồi lại vạch ra một chữ “Nguyên”.

Chữ “nguyên” vừa ra, trước đó có chữ “quy” được y viết ra dường như hai chữ có sự liên hệ nào đó với nhau liền dung hợp lại rồi biến thành hai chữ Quy Nguyên mang theo vô thượng ý chí ầm ầm áp chế xuống bóng ảnh kia.

Thiên địa như đổ vỡ, bầu trời như sụp xuống, từng vết nứt không gian do không chịu nổi áp lực của hai chữ Quy Nguyên cũng theo đó xuất hiện.

Cùng lúc hai người đang ra tay trấn áp bóng ảnh khổng lồ trên bầu trời, tại một khu vực nào đó trong một cái thành thị, một ông lão có bộ dáng nhếch nhác đang ngồi trong một góc trống không của nơi này.

Trước mặt lão là một cái bàn cờ, sắc mặt của lão có chút bất đắc dĩ cùng với mệt mỏi nhìn hai quân cờ trắng đang vây quanh một quân cờ đen.

Xung quanh cũng có hơn mười quân cờ trắng như đang chờ đợi, hình như chỉ chờ quân cờ đen bị trấn áp triệt để thì những quân cờ trắng kia sẽ chiếm giữ lấy toàn bộ bàn cờ này vậy.

Nước cờ này giống như vào thế ngư ông đắc lợi.

“Ài, sao mà ngu ngốc như thế, cứ coi như không thấy là được, hà tất gì phải đối đầu với hai người bọn họ”

Lão khẽ thở dài lẩm bẩm lắc đầu, sau đó lão đưa tay ra cầm lấy quân cờ đen vào trong tay đồng thời cũng nhìn bàn cờ rồi truyền ra lời nói.

“Hai vị xin bớt giận”

Thác thôn.

Trên vòm trời rộng lớn khi hai chữ Quy Nguyên xuất hiện, thiên địa của cả đại lục này giống như không thể chịu được mà bắt đầu có dấu hiệu hủy diệt, khi hai chữ kia xuất hiện, ánh mắt của Lâm Tú cũng ngưng lại nhìn vị trung niên áo bào xám kia.

Ánh mắt của vị trung niên áo bào xám vẫn như thường, mà trên bầu trời đột nhiên có một bàn tay nắm lấy bóng ảnh khổng lồ kia rồi kéo ra khỏi bức tranh, đồng thời cũng có một âm thanh truyền vào trong tai của Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám kia.

Hai người yên lặng, lạnh lùng nhìn về một phương thiên địa xa xa, mà bóng ảnh khổng lồ kia như cảm giác được sự tử vong đã biến mất đồng thời do áp lực từ hai chữ Quy Nguyên kia đem lại cũng khiến cho gã run rẩy.

Một lát sau, bóng ảnh khổng lồ này liền chậm rãi tiêu tán thế nhưng lại có một câu nói đầu tiên từ lúc xuất hiện phát ra, âm thanh rõ ràng mang theo sự bất đắc dĩ cùng một chút không cam lòng của bóng ảnh khổng lồ kia.

“Các ngươi… quá phận”

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.