Có hay không nghĩ đến tu đạo ?
Trong phòng thiếu niên.
Ánh nến lập lòe trong phòng tối, đêm đông đầy lạnh giá và tĩnh mịch, Tư Không nằm ở trên giường, ánh mắt hắn hiện ra sự mê man, hắn vẫn đang liên tục kể về giấc mộng của mình trong lúc hắn hôn mê.
Dược Minh ngồi ở một bên yên lặng lắng nghe, hai người không biết được những gì đã xảy ra ở bên ngoài căn phòng nhỏ này.
Lâm Tú cùng vị trung niên áo bào xám lúc này đều thu liễm toàn bộ khí tức của chính mình, bầu trời cùng đại địa trở về trạng thái ban đầu rồi rơi vào trong yên tĩnh.
Làn gió lạnh đêm đông khẽ thổi, tà áo của hai người phiêu diêu theo gió, hai người hai biểu tình khác biệt đang nhìn về một hướng của thiên địa xa xa.
Không chỉ có hai người đang ngóng nhìn, trên đại lục rộng lớn vô biên này cũng đang có từng đạo ánh mắt mang theo sự kinh nghi nhìn về hướng Thác thôn như đang đánh giá điều gì.
Trong căn nhà nhỏ của lão thôn trưởng Thác thôn, lúc này trong tay lão đang cầm một cây củi khô, sau khi ném cây củi vào trong đống lửa rồi đưa tay ra sưởi ấm, trên gương mặt già nua kia không có biểu tình gì thế nhưng lại có tiếng thở dài dường như đang cảm thán ngọn lửa ấm áp giữa trời đông này.
Tiếng thở dài như hòa vào bầu trời, tại thiên địa xa xa, nhứng ánh mắt đang ngóng nhìn nơi này liền mau chóng rút lui, dường như bọn họ rất kiêng kị điều gì.
Lâm Tú hơi quay đầu lại nhìn về hướng ngôi nhà của lão thôn trưởng rồi nhìn xuống căn nhà nhỏ của Tư Không, y như có điều suy nghĩ.
Vị trung niên áo bào xám hầu như không để ý đến những ánh mắt kia cùng tiếng thở dài của lão thôn trưởng, ánh mắt của y vẫn một mực nhìn về một hướng, một lúc lâu sau y nhìn Lâm Tú, khẽ gật đầu rồi dung nhập vào trong hư vô biến mất.
Vị trung niên áo bào xám không có trở về căn nhà của lão thôn trưởng, Lâm Tú nhìn đối phương biến mất rồi lại nhìn căn nhà nhỏ của Tư Không, một lúc lâu sau Lâm Tú cũng rời khỏi nhưng từ trong ống tay áo của y có một bức thư bay ra đặt trước cửa nhà Tư Không.
Thiên địa an tĩnh, hết thảy những điều vừa mới diễn ra dường như chỉ trong khoảnh khắc, vạn vật, chúng sinh tồn tại trong thiên địa đều trở lại quỹ tích vốn có của mình.
Tư Không đã kể xong chuyện của mình, lúc này trong mắt hắn đã xuất hiện tơ máu.
Không biết vì sao, bây giờ tinh thần của mình bỗng nhiên có chút hoảng hốt, đồng thời loại cảm giác mệt mỏi cũng đang nhanh chóng lan tràn ở trong đại não khiến cho trước mắt hắn có chút quay cuồng.
Tư Không nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu giữ cho mình tỉnh táo, thật lâu sau hắn mở mắt ra, nhìn Dược Minh rồi truyền ra lời nói, trong mắt hiện lên một chút chờ mong.
Hắn tin tưởng đối phương sẽ giải thích được điều kỳ lạ này, dù sao đối phương cũng là tiên nhân.
“Tiên trưởng, chuyện là như vậy, người thấy thế nào?”
Dược Minh ban đầu là hoảng hốt, trong mắt y có chút mê man nhưng rất nhanh đã thanh tỉnh.
Dược Minh không ý thức được những gì vừa mới diễn ra đối với bản thân cũng như bên ngoài, dường như mọi chuyện vẫn như như thường, vẫn đang xảy ra trong ký ức của y.
Lúc này nghe thấy lời nói của Tư Không, Dược Minh hơi trầm mặc rồi vuốt cằm suy tư, y đứng lên rồi đứng ở một bên cửa sổ như đang suy nghĩ nhưng cái cảm giác mờ mịt trong lòng là không cách nào đè xuống.
Y không hiểu vấn đề mà Tư Không đang hỏi là gì, y chỉ nhớ bản thân đang định xem xét lại tình trạng của đối phương cũng như muốn hỏi hắn một vài điều thì Tư Không đã hỏi ra một câu không có đầu đuôi khiến cho y có chút không biết nên nói ra làm sao.
Thật lâu, Dược Minh khẽ thở dài rồi nhìn Tư Không, y không che dấu sự mờ mịt nữa mà nói ra.
“Ta.. không biết ngươi đang nói đến điều gì”
Tư Không trầm mặc.
Dược Minh cũng trầm mặc, thật lâu sau Dược Minh mới tiến lại gần rồi đưa tay ra một lần nữa xem lại tình trạng của Tư Không.
Vừa kiểm tra, Dược Minh dường như có điều suy nghĩ rồi truyền ra lời nói.
“Nhưng ngươi cũng không nên suy nghĩ quá nhiều chuyện, nhân sinh còn rất nhiều điều kỳ lạ cần chúng ta đi khám phá, ngươi có từng nghĩ đến bản thân sẽ bước lên con đường tu đạo như chúng ta không?”
Tư Không vốn đang trầm mặc, sau khi nghe Dược Minh nói, hắn có chút ngạc nhiên nhìn đối phương, hình như hắn cảm giác có chút quen thuộc đối với một màn này.
Hắn không nhìn ra được Dược Minh khác thường, hắn cho rằng đối với chuyện giấc mộng, ngay cả chính mình còn không thể nào hiểu rõ.
Người khác nhau đương nhiên sẽ có cái nhìn khác nhau, Dược Minh cũng không sai biệt lắm đều mờ mịt không hiểu được chuyện mà Tư Không nằm mơ là vì sao.
Hắn nghĩ đến câu hỏi của y, ánh mắt hắn nhìn đối phương, Dược Minh cũng nhìn hắn rồi gật đầu, nét mặt ôn hòa.
Dược Minh nói là tu đạo, nhưng Tư Không hiểu được tu đạo thì có rất nhiều phương hướng để tu hành, mà trong lời nói của Dược Minh, xét về thân phận của y thì tu đạo trong miệng y nói chính là tu tiên.
Tu tiên, là ước mơ của rất nhiều phàm nhân, một khi bước lên con đường này, quỹ tích nhân sinh của bản thân sẽ rẽ qua một hướng khác mà phàm nhân không thể so sánh.
Tư Không hiểu Dược Minh là một tiên nhân mà chỉ có trong truyền thuyết mới tồn tại, thế nhưng đối với lời nói sau cùng của đối phương, hắn chỉ có thể trầm mặc.
Hắn không biết vì sao, sau khi nghe đến hai từ tu tiên, Tư Không lại cảm thấy có chút không thích hợp cùng phức tạp, loại không thích hợp này nếu đơn giản mà nói đó chính là không thích.
Hắn như nhớ tới giấc mộng của chính mình, vừa nghĩ đến, vẻ phức tạp trong mắt hắn càng hiện rõ hơn, cuối cùng Tư Không nhắm mắt yên lặng không nói gì.
Nhìn Tư Không nhắm mắt yên lặng suy tư, Dược Minh không có một chút vội vã nào, y ngồi ở một bên rồi yên lặng, từ đầu đến cuối Dược Minh vẫn đang xem xét tình trạng thương thế cho hắn.
Thể chất của Tư Không không có gì đặc biệt, tư chất của hắn trong mắt của Dược Minh có phần thích hợp ra thì mọi thứ đều tầm thường.
Thương thế đang khôi phục, vết thương cũng đã được khâu lại, ngoài sắc mặt của hắn có chút nhợt nhạt do mất máu và thiếu chất dinh dưỡng ra thì hết thảy mọi mặt đều đang có tiến triển tốt.
“Thiếu niên, lão phu hỏi ngươi một vấn đề mong ngươi có thể trả lời”
Dược Minh nhìn một chút, một lát sau y nhẹ giong hướng Tư Không truyền ra lời nói.
Tư Không mở mắt ra nhìn đối phương, hắn hơi mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng khẽ gật đầu.
Thấy hắn gật đầu, Dược Minh hơi do dự rồi cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Lần này xuống núi, một mặt là giúp đỡ thiếu niên này trừ độc, mặt khác chính là tìm hiểu vì sao người này lại có Cửu Hà lệnh vào tay.
Việc trước, đối với một tông môn như Hòa Vân phái nói chung hay bản thân của vị Dược Minh này nói riêng thì chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng việc sau thì lại là chuyện lớn.
Thân là một trong những trưởng lão của Hòa Vân phái, Dược Minh sẽ phải suy nghĩ chu toàn cho nhiều mặt, trước đó lão tổ Hòa Vân phái chỉ nhẹ nhàng điểm ra y đi xuống núi để trừ độc giúp phàm nhân mà không nói thêm điều gì.
Nhưng là tu sĩ, ai cũng phải luôn luôn đề phòng nhiều chuyện, Cửu Hà lệnh là một cái đại sát khí, dù nó nằm trong tay phàm nhân mà đưa đến tông môn nhưng cũng khiến cho người ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Nói ra thì dài dòng thế nhưng hết thảy đều phải được Dược Minh cân nhắc kỹ lưỡng, môn phái của bọn họ có thể coi như một trong những tông môn đứng đầu hạ du, nhìn có vẻ mạnh nhưng cũng không thiếu những thế lực khác vẫn luôn nhòm ngó.
Cửu Hà lệnh, bọn họ sợ là có người cố ý đứng sau điều khiển và làm ra một vở kịch, cuối cùng hạ tay khiến cho Hòa Vân phái bị diệt vong.
Lệnh này vừa ra, thượng, trung, hạ đều phải cúi đầu.
Tư Không nghe đối phương hỏi về chiếc vòng cỏ, hắn hơi ngạc nhiên nhìn chiếc vòng vẫn nằm trong tay mình rồi như có điều suy nghĩ.
“Chiếc vòng cỏ này.. tiên trưởng, một năm trước ta có đến Thụy Tư thành, khi đó ta gặp một tiểu cô nương cũng chạc tuổi muội muội ta, nàng cùng gia gia là người đáng thương, ta mua cho bọn họ hai chiếc màn thầu và để lại một xâu tiền, sau khi cáo biệt thì tiểu cô nương kia đưa cho ta chiếc vòng này”
Tư Không ngắn gọn nói ra, lúc này hắn không áp chế nổi sự mệt mỏi của mình nữa bèn nhắm mắt lại rồi thiếp đi, chỉ để lại Dược Minh đang một mặt ngơ ngác đứng đó.
“Cái này hình như cũng quá đơn giản rồi..”
Dược Minh nghe Tư Không nói y không biết nên nói thế nào, hình như mọi chuyện đã vượt qua ngoài suy nghĩ của Dược Minh.
Cửu Hà lệnh, tỉ lệ người có thể nhận được nói giống như mò kim đáy bể cũng không có chút khoa trương nào, thế mà thiếu niên này chỉ dùng hai bánh màn thầu cùng một xâu tiền liền đổi được Cửu Hà lệnh.
Một lúc lâu sau, Dược Minh khẽ thở dài, y nhìn Tư Không đang thiếp đi vì mệt mỏi, trong mắt của Dược Minh hình như thấy được hình ảnh quen thuộc nào đó.
Ánh mắt của Dược Minh hiện ra sự ôn hòa, từ trong chiếc túi bên hông, Dược Minh hơi trầm ngâm rồi lấy ra một khỏa đan dược màu đỏ.
Y chia nhỏ khỏa đan dược này ra làm bảy phần như bảy viên thuốc, dựa trên mức độ mà Tư Không có thể chịu được, sau khi bảy viên thuốc nhỏ xuất hiện, Dược Minh thu toàn bộ vào trong một chiếc bọc vải rồi gói gọn lại.
Cả quá trình chia nhỏ đan dược và điều phối thêm vài phần tác dụng có lợi đối với việc khôi phục của thiếu niên cũng tiêu hao một đêm thời gian của y.
Một đêm đầy biến động.
Sáng sớm, bầu trời không có mây, ánh nắng cũng vì thế mà bao phủ khắp đại địa.
Cao vút trên thương khung là một mảng xanh thẳm và xa xăm, khiến cho người ta nhìn lên lại như bị hút đi tầm mắt rồi sinh ra cảm giác bản thân rất nhỏ bé giữa bầu trời rộng lớn.
Hôm nay là ngày thứ sáu kể từ khi Tư Không phát độc trong lời nói của vị đại phu trong thôn, nhưng vì Dược Minh đến cho nên hết thảy coi như đã không còn điều gì đáng lo ngại.
Tư Không đã sớm tỉnh giấc, theo ánh mặt trời lên cao, hắn cũng cố gắng bước xuống giường sau một thời gian li bì.
Hắn thở ra một màn sương rồi nhìn mảng trắng xóa trước hiên nhà, đứng bên cạnh hắn là mẫu thân của hắn cùng với người nhà, Dược Minh thì ngồi ở trong nhà tĩnh tọa, giống như y đang đợi chờ điều gì.
Tư Tảo thúc sáng sớm cũng không biết đi đâu, Tư Không ngóng nhìn một hồi, vì thân thể có chút không khỏe, thêm vào cái lạnh giá trời đông cho nên hắn cũng chỉ nhìn một chút rồi nhanh chóng quay vào bên trong.
Trên tay hắn đang cầm một bức thư, nội dung trong thư không cần nói cũng biết chính là Lâm Tú nho sư gửi cho hắn, ngôn từ rất ôn hòa và mang theo một chút nghiêm khắc bảo hắn không được quên rèn chữ.
Trong thư, Lâm Tú có đề cập đến khi xuân tới thì y sẽ đến đón Tư Không quay trở lại Tự Thiên thư viện, đối với những lời của y, Tư Không đương nhiên không ý kiến, hắn chỉ đọc rồi mỉm cười.
“Cũng nên luyện bút một chút”
Tư Không thì thào, ánh mắt của mẫu thân hắn trước sau như một đầy sự dịu dàng, trong mắt càng cất chứa vô tận yêu thương và kinh hỉ.
Sinh mệnh của con cái đối với nàng mà nói cũng giống như sinh mệnh của bản thân, độc của nó được giải trừ, tính mạng không còn nguy hiểm nữa, nội tâm mẫu thân của thiếu niên lúc này phải nói là tràn ngập niềm vui.
Tư Không đang định vào trong phòng mình thì bên tai hắn nghe thấy tiếng cười nói, hắn dừng lại bước chân rồi ngóng ra phía bên ngoài, mà âm thanh kia cũng làm cho Dược Minh thức tỉnh, ánh mắt y cũng nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, một người nam tử cùng một cái lão nhân đang từng bước đạp lên tuyết mà đi, mà tiếng cười nói chính là từ trong miệng của người nam tử kia phát ra.
“Y thúc thúc, cây nấm này cũng không tồi a, người nói xem cái này tặng cho vị tiên nhân trong nhà ta thì người sẽ cảm thấy thế nào”
Giọng nói mang theo sự hào sảng, nhìn bộ dáng chính là Tư Tảo, lúc này bên tay y đang ôm một chiếc túi vải hình như đồ bên trong rất chân quý, còn cái lão nhân đang đi ở bên cạnh gã thì là Y lão, vị đại phu trong thôn.
Y lão một bên không nói nhưng cũng mỉm cười, trước đó vài ngày, sau khi biết được phụ thân của thiếu niên đi cầu cứu tiên nhân thì lão cũng có sự mong chờ.
Y thuật của lão cũng có thể nói là rất giỏi, thế nhưng loại độc mà Tư Không bị trúng đối với năng lực của lão thì không cách nào phá giải.
Cho nên hôm nay lão muốn đến để bái kiến vị tiên nhân trong nhà của Tư Không, đồng thời lão cũng muốn truy cầu thêm kiến thức về dược đạo cho bản thân mình.
Lão có câu chuyện của mình, năm đó vì học nghệ không thông cho nên mới ân hận bản thân mà rời núi, cho đến nay thời gian đã qua một giáp, tuy rằng không nhiều nhưng cũng khiến cho lão bồi hồi rất nhiều chuyện.
Tư Không nhìn ra phía ngoài, hắn đương nhiên nhận ra hai người, sau khi ngóng nhìn một hồi, hắn không vào trong phòng nữa mà ngồi ở một bên ghế.
Phụ thân và mẫu thân của hắn, bao gồm cả Tiểu Nguyệt cũng đang ngồi ngóng nhìn, bọn họ hình như biết được Tư Tảo đã đi đâu.
Ánh mắt của Dược Minh nhìn ra phía bên ngoài, y cũng thấy được hai người đến và đặc biệt ánh mắt của Dược Minh không khỏi nhìn Y lão nhiều hơn.
Dược Minh vẫn như trước lộ ra biểu tình không vui không buồn, nhưng nắm tay trong ống tay áo lại đang nắm chặt lấy, y hít sâu vào một hơi như đang đè nén lại tâm tình của mình, cho dù là vậy Dược Minh lại không đè được ký ức đã chôn sâu ở trong lòng đang dần nổi lên.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |