Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư đồ tề tựu, địch nhân tái kiến(1)

Tiểu thuyết gốc · 2887 chữ

Quỳ thôn, Ngô gia.

Đối với chuyện Tư Không bị thương nghiêm trọng do đám thiếu niên có xích mích với nhau, thân là người chịu trách nhiệm, những người ở Quỳ thôn bao gồm cả Ngô gia trong những ngày này đều tuân theo ước định mà thực hiện.

Mà Ngô gia, Ngô Hổ là con trai của Ngô gia gia chủ, cũng là thủ phạm chính cho nên thân là người làm cha, Ngô gia gia chủ phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn.

Không vì mặt mũi gia tộc, chỉ vì trách nhiệm của một người phụ thân.

Đối với tình trạng của Tư Không, gã ít nhiều cũng có chút suy nghĩ, một phần là hiểu thấu nỗi lo lắng của người làm phụ mẫu như mình, một phần khác chính là đến từ con dao găm mà Ngô Hổ đã dùng để đâm Tư Không.

Thời gian cách đây ba năm, ở trước nhà Ngô gia liền có một vị tu sĩ đến đưa cho bọn họ một bức thư cùng một con dao găm.

Bức thư cùng con dao găm là của con trai trưởng Ngô gia gửi cho cha mình cùng đệ đệ ruột, không biết là đứa con này của Ngô gia gia chủ đã có danh vọng gì trong tông môn nhưng trong thư hắn có nói con dao này gửi cho Ngô Hổ, thời gian sau sẽ cho Ngô Hổ đi theo mình để tu hành.

Ngô gia gia chủ đương nhiên là hiểu được đôi phần sự việc, lòng ông có vui mừng cho Ngô Hổ nhưng đồng thời cũng có sự phiền muộn, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết chúc phúc cho hai đứa.

Con dao găm kia, khi Y lão và Tư Tảo đến xem xét và có ý cầm đi thì Ngô Hổ nói cho cha mình biết cái đó chính là thứ để giúp hắn có thể đi vào tông môn của ca ca cho nên không thể đưa cho hai người.

Khi đó Ngô gia gia chủ cũng có điều suy nghĩ, sau khi nói chuyện một hồi, Y lão là người xem xét rất lâu, cuối cùng lão lắc đầu không nói một lời cứ thế ra về, dao găm kia đương nhiên cũng được Ngô Hổ cất đi.

Buổi sáng.

Thời gian bây giờ đã là nửa buổi, tia nắng chiếu lên lớp tuyết đọng ở trên mặt đất làm cho cả đại địa như đang phát sáng, dù mặt trời hôm nay có vẻ ấm áp nhưng cũng không bù nổi cái giá lạnh của trời đông.

Hôm nay, Ngô gia có tiếp đón một vị khách đặc biệt.

Trong sảnh chính nơi tiếp khách của Ngô gia, lúc này có ba người hai lớn một nhỏ, nhỏ thì là Ngô Hổ mà lớn thì là cha của hắn Ngô gia gia chủ cùng một người trung niên.

Ngô Hổ cung kính đứng ở một bên trông có chút khẩn trương và chờ mong.

Ngô gia gia chủ thì khách khí và cung kính với vị trung niên bên cạnh, đồng thời gã cũng ôm quyền rồi truyền ra lời nói.

“Thù trưởng lão đích thân đến thật sự là vinh hạnh của Ngô gia ta, nếu có chỗ nào không hài lòng xin trưởng lão cứ nói, chúng ta sẽ dốc sức đáp ứng”

Nói rồi Ngô gia gia chủ một lần nữa ôm quyền cúi đầu, gã biết người trước mắt là tiên nhân mà mình chỉ là một cái phàm nhân.

Cho dù là gia chủ của cả một gia tộc nhưng trước sau như cũ không thể nào so sánh, Ngô gia gia chủ cung kính như vậy là lẽ thường tình.

“Ngô gia chủ không cần khách khí, Nhất nhi thiên tư xuất sắc, thân là sư thúc của hắn mà ngươi lại là cha của hắn, chúng ta coi như cũng là người một nhà đi, nghe bảo các ngươi cần chữa trị cho kẻ nào trúng độc à, với lại thứ ta muốn có nói ra thì phàm nhân như các người đáp ứng kiểu gì ?”

Vị trung niên bên cạnh nghe lời nói của đối phương, gã khẽ mỉm cười rồi nhàn nhạt truyền ra lời nói, ban đầu là khen ngợi rồi lại châm biếm thẳng thừng, rất cao ngạo.

Người này tên là Thù Sinh, đến từ tông môn tại Hải châu của Thiên Hồng quốc, tên là Thí Đạo môn.

Dáng người y nhìn có vẻ thấp bé, một thân áo bào màu tím đen, đôi mắt của gã hơi nhỏ cảm giác có phần nham hiểm, đôi môi mỏng cho người ta cảm giác được sự cay nghiệt, điểm đặc biệt khi nhìn vào đã nhận ra đó chính là hai quầng mắt của Thù Sinh rất thâm giống như đã bị bệnh mất ngủ lâu năm vậy.

Lúc này thêm vào sự cao ngạo không thèm che dấu khi nhìn Ngô gia gia chủ, Thù Sinh cho người ta cảm giác thật sự không phải là người tốt.

Thù Sinh tay cầm chén trà mà lắc lắc, tay còn lại chống vào một bên đầu, ngồi ở một bên như suy tư, gã khẽ đưa chén trà lên nhấp một ngụm rồi nhắm mắt lại.

Ngô gia chủ cũng hơi khẩn trương trong lòng, đồng thời ông cũng thầm nguyền rủa, chưa nói tới thái độ cao ngạo của đối phương bây giờ, duy chỉ vẻ bề ngoài của người này cũng làm cho y không có chút hảo cảm nào.

“Thù trưởng lão đừng trách, ta thật sự có phần thiếu hiểu biết a, mong ngài lượng thứ, ta sẽ đi vào vấn đề chính, theo như trong bức thư mà ta gửi cho nhi tử, hôm trước đứa nhỏ này dùng cây dao găm này sơ ý đâm vào người khác, khiến cho người đó trúng độc đến nay tình trạng lâm vào nguy cấp, vì là cha của đứa nhỏ mà con làm cha chịu cho nên ta mới khẩn cầu đến các vị, mong Thù trưởng lão tấm lòng rộng lượng, sau khi xong việc chúng ta sẽ báo đáp thêm cho ngài”

Mặc dù trong lòng không vui nhưng bản thân cùng với đối phương có sự khác biệt, thêm vào đó Ngô gia gia chủ cũng muốn giải quyết nhanh chóng chuyện của con trai mình cho nên gã lại một lần nữa đứng lên ôm quyền, cung kính truyền ra lời nói.

Làm gia chủ của một cái gia tộc đương nhiên y cũng là người nhanh nhẹn, vừa nói tay cũng chỉ vào Ngô Hổ rồi đưa con dao găm trong tay qua cho Thù Sinh, đồng thời ông cũng phất phất tay ra hiệu cho người hầu đi lấy thứ gì đó.

Thù Sinh cầm con dao găm lên rồi híp mắt nhìn Ngô Hổ, một lát sau khẽ mỉm cười lên tiếng.

“Không tồi, ngươi đã kích phát được ấn ký của thứ này tiểu tử ngươi đã coi như đủ tư cách để tiến vào Thí Đạo Môn tu luyện, Nhất nhi nói quả nhiên không sai, tiểu tử ngươi rất được a”

Sắc mặt của Thù Sinh nhìn Ngô Hổ lộ ra vẻ tán thưởng, y đặt con dao găm xuống rồi lại cầm lên chén trà uống một ngụm.

Thí Đạo Môn, nơi này là một cái tông môn chuyên về ám sát, dùng thí sát làm đạo tu luyện cho đệ tử, vũ khí mà đệ tử của cái tông môn này sử dụng thông thường chính là dao găm.

Thí Đạo Môn thu đệ tử không như những tông môn khác, thông thường bọn họ hay tìm người rồi đưa cho người đó một con dao găm biểu thị cho người ứng tuyển thí luyện nhập môn.

Khi người đó sẵn sàng bắt đầu thí luyện sẽ phải dùng con dao găm này âm thầm đâm người khác, dùng máu của người đó cùng với độc nhiễm trên con dao găm giúp kích phát ấn ký trên thân dao găm từ đó đạt được đầy đủ tư cách nhập môn trở thành đệ tử của cái tông môn này.

Chính vì điều này mà ngày đó Ngô Hổ quyết định dùng con dao ca ca đưa cho hắn, mặc dù phương thức tuyển đệ tử này của Thí Đạo Môn đối với một cái thiếu niên mười tuổi hơn mà nói là một loại khảo nghiệm rất lớn về mặt tâm lý.

Dù sao suy nghĩ của một cái thiếu niên kỳ thực đôi khi rất đơn giản, không thích là không thích, sợ hãi là sợ hãi thế nhưng Ngô Hổ lại không quan tâm, hắn muốn chính là được giống như ca ca của mình, trở thành tiên nhân.

Được Thù Sinh khen ngợi, Ngô Hổ có chút thẹn thùng mà cúi đầu thế nhưng trong lòng lại rất hưng phấn, ẩn ẩn còn có sự mong đợi, hắn đã sẵn sàng từ rất sớm nhưng lại không có cơ hội để ra tay.

Người hầu trong nhà đối với hắn rất tốt, hắn không thể ra tay với bọn họ, bạn bè cũng rất quý mến hắn cho nên hắn cũng không thể, duy chỉ có ngày đó bất ngờ gặp gỡ Tư Không rồi ăn thiệt thòi dưới que roi của đối phương.

Tuy nhiên Ngô Hổ lại nhìn thấy được cơ hội của mình đã đến, chính vì thế mới có một màn xảy ra trong những ngày vừa qua.

Thù Sinh đang ngồi uống trà thì bỗng nhiên ở phía sau nhà có một người hầu thần sắc cung kính đưa ra một cái hộp gỗ đặt ở trên bàn, gã hơi liếc mắt nhìn Ngô gia gia chủ rồi nhìn hộp gỗ.

Hộp gỗ được đặt trước mặt Thù Sinh, khóe miệng của y liền nhếch lên một đường cong, dường như y đã hiểu được tâm ý của vị Ngô gia chủ này.

Thù Sinh không khách khí bèn mở hộp gỗ ra, ở trong đó là một gốc thảo dược, gốc thảo dược này hình dạng rất giống nhân sâm, nó có ba phiến lá, dưới gốc là một đoạn rễ phình to ra có màu tím trông rất bắt mắt.

“Đây là..”

Hơi ngưng mắt lại nhìn kỹ gốc dược thảo này trong tay, gã nhận ra đây là một gốc Tam Phiến Tử Địa Sâm ba trăm năm.

Một lát sau, Thù Sinh bình tĩnh cất hộp gỗ qua một bên nhưng trong lòng lại rất thỏa mãn, cách xử lý của đối phương khiến cho y rất hài lòng, vì thế sau khi giả vờ trầm ngâm, Thù Sinh bèn hắng giọng rồi truyền ra lời nói.

“Ngô huynh không cần như vậy nhưng thực sự ta lại rất thích những người thẳng thắn như Ngô huynh, việc Nhất nhi nhờ vả, thân là sư thúc của nó ta không thể không làm a, làm phiền dẫn đường a, sớm trừ độc một chút để tránh nguy hiểm tính mạng cho kẻ kia”

Vừa nói, sắc mặt của Thù Sinh cũng hiện ra vẻ ôn hòa nhưng vì quầng thâm mắt của gã tồn tại cho nên làm cho người ta cảm thấy có chút âm u cùng quỷ dị.

“Thù trưởng lão hài lòng là được, cái này chỉ là chút thành ý của ta coi như lễ gặp mặt, đã vậy thì xin trưởng lão theo ta đi đến nhà bọn họ, xong việc ta sẽ như trước hảo hảo báo đáp cho ngài”

Ngô gia gia chủ thấy đối phương mỉm cười, y cũng thở ra một hơi rồi thịnh trọng đứng lên ôm quyền ra dấu mời.

Thù Sinh tay cầm hộp gỗ mà vuốt ve, tuy nói cây thuốc này không hiếm nhưng số tuổi ba trăm năm thì rất khó gặp, một mặt đầy cao hứng rồi thu vào tay, cứ thế cùng với Ngô gia chủ đi.

Ngô gia gia chủ đi ở phía trước, sắc mặt bên ngoài luôn mỉm cười nhưng trong lòng ông lại hừ lạnh.

Người này ban đầu luôn luôn cao ngạo, ánh mắt không thèm che dấu vẻ kinh thường, đến khi thấy bảo vật rồi lại tỏ thái độ tốt như vậy, mặc dù chán ghét người này nhưng dù sao hắn cũng là tiên nhân, Ngô gia chủ cũng chỉ có thể nhịn xuống mà dẫn đường cho Thù Sinh.

Hai người một trước một sau, Thù Sinh nhàn nhã vừa đi vừa chắp tay sau lưng, biểu cảm của y có vẻ rất cao hứng.

“Không ngờ tới ở chốn phàm này lại có những cây thuốc tìm mãi không ra a”

Thù Sinh vừa đi vừa cảm thán ở trong lòng, y liếc mắt nhìn qua Ngô gia chủ một cái rồi lại thu lại, thầm nhủ lát nữa chữa trị qua loa là được, dù sao cũng chẳng có gì quan trọng, dưới mắt Thù Sinh mạng của mấy người này cũng không bằng gốc dược thảo ban nãy.

Thác thôn, nhà Tư Không.

Y lão lúc này đang run rẩy đứng ở trước hiên nhà nhìn người đang ngồi ở bên trong.

Trong mắt lão có bi thương cũng có một nỗi phức tạp khó nói rõ, Y nhìn gương mặt đã từ rất lâu chưa gặp lại, trong đôi mắt đã mờ của y bỗng nhiên hơi mơ hồ, hình như cảm xúc của lão lúc này lại khiến cho nước mắt của lão không tự chủ được mà hiện ra.

Dược Minh thần sắc như thường nhìn Y lão, mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng y lại tràn ngập vẻ bi ai, người trước mắt mặc dù khuôn mặt đã có rất nhiều nếp nhăn, giống như lão già gần đất xa trời thế nhưng đôi mắt kia lại khiến cho Dược Minh nhớ tới một người.

Là nhị đệ tử của y, tên là Y Quân.

“Sư..sư tôn, đồ nhi bất hiếu..”

Y lão run rẩy, lão không áp chế nổi sự bi thương trong lòng, lão liền quỳ xuống rồi liên tục dập đầu với Dược Minh, trong lòng càng đau thắt lại, ngày tháng trước đối với Y lão chính là ký ức mà cả đời lão không bao giờ quên.

Sư tôn có ba người đệ tử trong đó có cả lão, trong một lần làm nhiệm vụ và chạm trán với người của Thí Đạo Môn, tam sư muội bị bắt đi rồi bị biến thành lô đỉnh, đại sư huynh vì muốn cứu người cho nên trúng độc rồi bi phẫn không cam lòng mà bỏ mạng.

Duy chỉ có Y lão là người chạy trốn được, mặc dù cả ba người đều đã xác định cùng chết nhưng đại sư huynh cùng tam sư muội ngăn cản lão không cho lão đến ứng cứu, hai người bọn họ trước khi chết có phó thác lại cho Y lão rằng hãy chăm sóc cho sư tôn thật tốt và bầu bạn bên người.

Nhưng lão hổ thẹn với cái chết của hai người cho nên đã không suy nghĩ mà ăn vào độc thảo muốn chết cùng cả hai, Dược Minh khi đó cũng phát hiện lão ăn độc thảo, thêm vào cái chết của hai người đệ tử cũng làm cho lão càng bi thương hơn.

Sau khi được sư tôn cứu chữa kịp thời, bởi vì hổ thẹn với lòng, hổ thẹn với sư tôn, vì cái chết của sư huynh muội khiến cho lòng của Y lão có rất nhiều nỗi day dứt cho nên lão đã quyết định rời núi.

Nhưng lão không biết, so với lão, sư tôn của mình càng bi thương hơn.

Nhưng người đều phải đi từ trong nghịch cảnh mà tìm cách mưu sinh, tu sĩ cũng cùng là một dạng như thế.

Y lão rời đi một lần là hơn sáu mươi năm, vì ngày đó ăn độc thảo thêm vào vết thương chưa lành cho nên tu vi đã tụt giảm hầu như là không còn, vì thế lão mới chọn Thác thôn làm chốn an tĩnh cho quãng đời còn lại của mình.

Dùng y thuật mà năm đó sư tôn truyền thụ cho, cứu giúp những người dân trong thôn, tựa như hành động này cũng làm cho vết thương trong lòng Y lão từ từ khép lại, nỗi ân hận năm đó rời núi cũng phôi phai đi.

Thế nhưng lão không còn mặt mũi nào để quay trở về gặp sư tôn mình, cho đến ngày hôm nay gặp lại, hết thảy ký ức tựa như ngày đó li biệt, tựa như hết thảy chỉ diễn ra trong thoáng chốc khiến cho cả hai sư đồ đều có phần hoảng hốt.

Người với người, giữa thiên địa bao la, chỉ cần không chết, chỉ cần còn sống vẫn có một ngày có thể gặp lại.

Tư Không yên lặng ngóng nhìn hết thảy, hắn cũng có một loại cảm giác bồi hồi không nói rõ trong lòng, dường như hắn lại nghĩ tới điều gì khiến cho hắn có phần hoảng hốt.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.