Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư đồ tề tựu, địch nhân tái kiến(2)

Tiểu thuyết gốc · 2998 chữ

Bến đò của dòng sông năm tháng, sau ngày đó ly biệt, đến hôm nay gặp lại, cứ ngỡ hết thảy chỉ vừa diễn ra trong khoảnh khắc.

Dược Minh ngóng nhìn lão nhân đang quỳ ở trước hiên nhà, trong mắt y như nhìn thấy một thanh niên, một thân thanh sắc đạo bào nhuốm máu đang quỳ ở dưới chân núi trước khi từ biệt.

Cảm xúc y có một chút bi thương, một chút phức tạp khó nói rõ trong lòng, trách cũng không thể trách, hận thì lại càng không, chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài mang theo sự mệt mỏi của những năm tháng đã qua hòa vào cái giá lạnh trời đông.

Sư đồ gặp lại sau hơn một giáp tuế nguyệt, mọi cảm xúc hết thảy đều hòa vào một tiếng thở dài của Dược Minh.

“Ngươi những năm qua sống tốt không?”

Dược Minh thở dài, y đè nén cơn sóng trong lòng rồi nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói ôn hòa mà ấm áp kia lại khiến cho cả người Y lão càng run rẩy hơn.

“Đồ nhi bất hiếu..”

Y lão run giọng nghẹn ngào truyền ra lời nói của mình, âm thanh quen thuộc kia, giọng nói ấm áp cùng sự quan tâm trong lời nói ôn hòa kia đã rất lâu lão chưa được nghe lại.

“Đứng lên đi, ban đầu Tư Tảo nói có một đại phu nhận ra độc trên người đứa nhỏ này ta đoán chỉ có thể là ngươi, một bó tuổi rồi khóc lóc để bọn nhỏ thấy được còn ra thể thống gì”

Dược Minh nhìn Y lão đang quỳ ở trước hiên nhà, vì lo lắng cho đối phương nhiễm lạnh để rồi ảnh hưởng đến sức khỏe cho nên y liền lắc đầu rồi truyền ra lời nói.

Dù sao tu vi của đối phương cũng mất hết, lúc này không phải là tiểu tu sĩ năm đó đi theo mình học y thuật nữa mà đã biến thành một cái lão nhân gần đất xa trời.

Nghe lời của Dược Minh có vẻ như là đang trách cứ Y lão nhưng lại mang theo sự ân cần và nghiêm khắc của một người làm sư tôn như Dược Minh, khiến cho Y lão vẫn phải hít sâu đè lại cảm xúc rồi dập đầu ba lần lão mới đứng lên.

“Sư tôn, độc này rất khác với năm đó, ta vô năng tìm hết những kiến thức năm đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nhìn ra”

Y lão cung kính đi vào bên trong rồi đứng ở một bên người Dược Minh, lão nhìn Tư Không rồi lại nhìn sư tôn mình sau đó truyền ra lời nói.

“Không phải độc của tên năm đó hại các ngươi mà là sư huynh của hắn”

Dược Minh nhẹ nhàng lắc đầu rồi chậm rãi truyền ra lời nói.

Gặp lại đồ đệ năm đó, tâm tình của Dược Minh có rất nhiều mối cảm xúc ngổn ngang nhưng người vẫn còn sống, vì an tâm cho nên y cũng sớm bình tĩnh trở lại.

Chỉ là sau khi nghe Y lão nói về độc năm đó, ánh mắt của Dược Minh lại trở nên lạnh lẽo, trong lòng càng là bi thương cùng phẫn nộ.

Năm đó hai người đệ tử bỏ mạng, y cũng bất chấp mà điều tra, mặc dù đã cố gắng báo thù nhưng một mình không thể làm gì cho nên chỉ có thể cắn răng mà nhịn xuống, chờ đợi một ngày báo thù.

Tư Không ngồi ở một bên yên lặng không nói một lời, hắn nhìn hai người Dược Minh và Y lão tề tựu, trong lòng có một loại cảm xúc khó nói rõ.

Không biết vì sao, hắn có cảm giác một màn này rất quen thuộc, không phải là trong giấc mơ hắn đã từng gặp, giống như hắn cũng đã từng như vậy.

Cả nhà hắn cũng ngồi ở một bên yên lặng, mọi người đều đã biết được hai người này có quan hệ với nhau, bây giờ gặp lại đương nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để nói.

Y lão đứng ở bên cạnh Dược Minh, vị trí đứng là năm đó lão hay đi theo sư tôn của mình ra ngoài để luyện đan, tựa như hết thảy bây giờ đều như năm đó khiến cho Y lão có chút tưởng niệm.

“Y Quân, thiếu niên, hai người các ngươi đi theo ta vào trong phòng một lát”

Đang nói chuyện, bỗng nhiên hai mắt của Dược Minh lóe lên rồi nhìn ra phía bên ngoài, y khẽ híp mắt lại rồi nhìn Tư Không và Y lão sau đó nhẹ giọng truyền ra lời nói.

Y lão hơi ngạc nhiên rồi cũng đi theo sau sư tôn vào trong phòng của Tư Không, mà Tư Không hắn đương nhiên không do dự cũng đi vào.

“Thiếu niên, ngươi lại nằm lên trên này, lát nữa cứ nghe theo ta an bài, Y Quân, ngươi ngồi ở đây bắt bệnh như bình thường”

Trong khi hai người Tư Không và Y lão đang nghi hoặc, Dược Minh đứng ở bên ô cửa sổ liền nhàn nhạt truyền ra lời nói, vừa nói tay gã vừa chỉ vào người Tư Không rồi lại chỉ lên chiếc giường.

Tư Không không hiểu đối phương có ý gì thế nhưng hắn vẫn yên lặng nằm xuống giường rồi nhắm mắt lại.

Y Quân thân là đệ tử, mặc dù tu vi đã bị phế nhưng lão theo Dược Minh lâu năm cho nên cảm giác được sư tôn nhất định là đang muốn làm chuyện gì, vì thế lão cũng không hỏi mà yên lặng nghe theo lời của đối phương.

“Y Quân, sư tôn hôm nay giết người, báo mối thù năm đó cho các ngươi”

Dược Minh nhìn hai người phối hợp, sau khi gật đầu y liền lấy ra một chiếc áo rồi khoác lên người.

Chiếc áo không màu sắc, sau khi mặc chiếc áo này lên, cả người Dược Minh đã biến mất vô tung vô ảnh chỉ có một giọng nói chất chứa băng hàn và sự thù hận truyền vào trong tai của Y lão.

Cả người Y lão run lên, một lời này của đối phương đã khiến cho chấp niệm năm đó được lão đè nén bỗng nhiên nổi lên, lão quay đầu ra phía bên ngoài rồi yên lặng không nói.

Chuyện này phải để cho sư tôn giải quyết là ổn thỏa nhất.

Bên ngoài phòng, lúc này cả nhà Tư Không đang tiếp đón hai vị khách vừa tới, đó chính là Ngô gia gia chủ cùng với Thù Sinh.

“Ngô huynh cất công đến thăm, Tư ta rất cảm tạ, còn vị này là?”

Phụ thân của Tư Không khách khí rót cho hai người hai chén nước nóng, y cũng nhận ra Thù Sinh ngồi bên cạnh Ngô gia gia chủ có phần lạ mặt, đặc biệt là bộ y phục trông rất bất phàm của đối phương hình như cũng là tiên nhân.

Thù Sinh nhăn mày lại rồi nhìn Ngô gia chủ, gã không trả lời mà chỉ hừ một cái, thái độ cao ngạo.

“Quên giới thiệu cho Tư huynh, vị này là Thù trưởng lão ta mời từ Hải châu tới để xem tình hình cho chất nhi nhà mình, không biết tình trạng của nó thế nào rồi a”

Ngô gia gia chủ trong lòng hơi thở dài nhưng vẫn phải truyền ra lời nói.

“Là.. là tiên nhân?”

Phụ thân của Tư Không nghe đối phương giới thiệu, y liền hơi hoảng hốt mà nhìn Thù Sinh, tay cầm cốc nước cũng hơi run lên.

“Hừ, ta là cái gì ngươi không cần hỏi, việc chữa trị đương nhiên đã nhận lời tuy nhiên thù lao ta muốn, các ngươi chuẩn bị thu xếp cho tốt a”

Thù Sinh híp mắt lại nhìn phụ thân của Tư Không, trên nét cao ngạo đó liền nở một nụ cười âm trầm.

Phụ thân của Tư Không trầm mặc nhìn Ngô gia gia chủ, Ngô gia gia chủ cũng trầm mặc nhưng trong lòng lại rất bất mãn với Thù Sinh.

Thế nhưng gã là tiên nhân, Ngô gia gia chủ không có quyền quyết định hành động của đối phương cho nên chỉ biết cúi đầu yên lặng.

Tư Tảo ngồi ở một bên có chút khó chịu về thái độ của Thù Sinh, trước mặt gã là một cái túi vải có chứa thứ gì đó, lúc này đang định cất đi thì Thù Sinh đã chú ý rồi híp mắt lại.

“Vị huynh đệ này, vật trong tay ngươi hình như có vấn đề, có thể hay không để cho ta nhìn qua một chút ?”

Thù Sinh hướng Tư Tảo mà hỏi nhưng không đợi đối phương đáp lời, gã đã vươn tay ra rồi dùng năng lực nào đó hút cái túi vải trên bàn rồi cầm ở trong tay xem xét.

Gã nghiêm trọng nhìn bọc vải trong tay, sau khi mở túi vải ra, con ngươi của Thù Sinh ngưng lại, miệng cười lên hẳn mang tai, trước ánh mắt tức giận của Tư Tảo, gã cứ thế thu lấy túi vải coi như là đồ của mình.

Trong túi vải là một cây nấm linh chi đỏ như máu.

“Tiên trưởng, đó chỉ là vật bình thường không xứng với ngài, thứ đó là dành cho cháu ta sử dụng, ngài..”

Sắc mặt Tư Tảo hơi âm trầm nhìn Thù Sinh rồi lên tiếng.

“Huynh đệ ngươi có điều không biết, vật này là vật hung hiểm, đã nhuốm máu rất nhiều sinh linh cho nên nhiễm nhiều tà khí, không thích hợp dùng cho người bị bệnh, ta là người tu đạo có lòng hướng thiện, vật này ta sẽ thu lấy mà trấn áp tà khí bên trong để tránh hại người, còn thù lao thì thôi vậy ta không cần nữa.”

Thù Sinh vuốt ria mép rồi liếc nhìn Tư Tảo một cái, khóe miệng mỉm cười truyền ra lời nói.

“Tiên trưởng, nếu vật này theo như ngài nói cần ngài trấn tà, vậy sau khi cháu ta được ngài chữa khỏi, ta sẽ hai tay dâng lên, ta chưa đồng ý đưa cho mà ngại tự thân thu lấy, ta thấy có phần không thích hợp”

Tư Tảo lúc này đã không đè nén được sự phẫn nộ trong lòng nữa, đối với thái độ của Thù Sinh, cùng là tiên nhân nhưng so với Dược Minh thì kẻ này thật sự không xứng với hai chữ tiên nhân.

Nghe đối phương nói như vậy, ánh mắt của Thù Sinh híp lại nhìn Tư Tảo, áp lực bàng bạc từ trong người gã khuếch tán ra khiến cho không khí xung quanh như bị đè nén mà trở nên nặng nề.

Tiên nhân phẫn nộ, phàm nhân đương nhiên không gánh chịu nổi, vì vậy sau khi áp lực từ trên người của Thù Sinh tản ra, cả nhà Tư Không bao gồm Ngô gia gia chủ đều có cảm giác hít thở khó khăn.

Thêm vào cảm giác lạnh lẽo ở sống lưng như có cái chết đang vuốt ve phía sau, mặc cho trời đông giá lạnh cũng không ngăn nổi mồ hôi đang chảy ra ở sau áo của cả đám người.

Tiểu Nguyệt sợ hãi núp ở trong lòng mẫu thân, trong mắt đã có chút lan ran nước mắt.

“Cho ngươi mặt mũi ngươi không muốn lại còn lên mặt nói lý với lão phu, ngươi chưa có tư cách này”

Thù Sinh lạnh nhạt truyền ra lời nói, gã liếc mắt với Ngô gia gia chủ một cái rồi đứng lên định ra về.

Một tiếng hừ lạnh vang lên, khiến cho Thù Sinh hơi ngẩn ra rồi dừng lại bước chân, gã nhìn xung quanh, rồi lại nhìn sau lưng.

Vừa nhìn đến, con ngươi của Thù Sinh co lại, gã bị dọa cho giật mình, không tự chủ được mà buông túi vải xuống theo bản năng rồi lùi ra sau vài bước.

“Dược…Dược Minh, sao ngươi lại ở đây?”

Thù Sinh kinh nghi nhìn gương mặt lạnh lùng đang đứng ở phía đối diện, trong lòng lúc này lại có một loại cảm giác bất an.

“Ngươi nói xem tại sao ta không được ở đây?”

Dược Minh tháo chiếc áo mà mình mặc ban nãy xuống, lạnh lùng truyền ra lời nói, từ đầu đến cuối y đều yên lặng cứ thế đứng ở một góc, cũng chứng kiến toàn bộ quá trình cho nên không nhịn được chờ đợi đối phương vào trong phòng nữa liền xuất hiện.

Dược Minh đã sớm biết được người đến, hôm nay người y muốn chém tất nhiên là Thù Sinh.

Mối thù năm đó, địch nhân ngày hôm nay tái kiến, hết thảy nhân quả trong những năm tháng qua, nỗi bi thương dày vò trong lòng Dược Minh, hết thảy đều hóa thành sát ý trong mắt của y.

“Ngươi.. Dược Minh, ngươi có ý gì, đừng quên năm đó ngươi thiếu chút nữa là bỏ mạng trong tay hai huynh đệ bọn ta”

Thù Sinh ngoài mạnh trong yếu, đem chuyện cũ ra nói nhưng ánh mắt vẫn hiện ra sự đề phòng nhìn Dược Minh, người này xuất hiện ở đây với đầu óc của Thù Sinh tất nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Độc đã được giải trừ, lúc này nhìn ánh mắt lạnh như băng của đối phương, Thù Sinh hiểu rõ, hôm nay một trận chiến sinh tử là không thể tránh khỏi.

Năm đó đệ tử của đối phương là do Thù Sinh một tay sát hại và hạ độc, nữ đệ tử càng chết thê thảm hơn dưới tay gã.

Dược Minh khi đó tu vi yếu ớt, mặc dù có lòng muốn báo thù nhưng cuối cùng vẫn bị Thù Sinh và sư huynh của gã suýt chút nữa lấy mạng, nhờ có viện trợ mà ngày đó Dược Minh mới sống sót.

Thù Sinh vừa nói xong, ánh mắt Dược Minh lóe lên sát khí, cả người đã tiến sát lại gần rồi tung ra một cái chưởng ấn.

Hôm nay, y nhất định phải giết kẻ này.

Không vì điều gì, chỉ vì báo thù cho những người đệ tử đã chết thảm dưới tay gã.

Thù Sinh hơi bị động nhưng gã cũng rất tự tin, mắt thấy chưởng ấn của Dược Minh đến gần, gã cũng đưa tay ra đáp trả một chưởng.

Chỉ là vừa va chạm, Thù Sinh liền phún ra một ngụm máu, cả người bật mạnh ra phía ngoài, sắc mặt hiện lên sự kinh hoảng liền vội vã hô lên..

“Ngươi.. lực lượng này.. ngươi vậy mà lại đột phá”

Thù Sinh chấn động, thuận theo thế đang bật lại mà bay nhanh bỏ chạy.

Y phải bỏ chạy, tu vi của đối phương quả thật không như y từng biết.

Trong ký ức của Thù Sinh về đối phương năm đó, với tu vi của gã cũng có thể đánh ngang tay nhưng hiển nhiên đối phương đã có chỗ thăng tiến.

Loại lực lượng này nếu so sánh hiện tại với năm đó tựa như một trời một vực vậy khiến cho gã cảm thấy có chút hoang đường, thật sự không thể tin.

Dược Minh lạnh lùng nhìn đối phương, y nhoáng người lên rồi cấp tốc đuổi theo, tốc độ đương nhiên nhanh hơn Thù Sinh cho nên chỉ trong vài nhịp thở đã đuổi kịp.

Vừa tiếp cận, Dược Minh lại xuất ra một chưởng, ngưng tụ thành một cái thủ ấn lớn ở phía trên cao, ầm ầm nện lên trên người của Thù Sinh khiến cho gã phun máu thêm lần nữa.

“Dược Minh, ngươi dám giết ta, Thí Đạo Môn cùng Hòa Vân Phái sẽ khai chiến”

Thù Sinh vừa chống đỡ vừa gào thét, loại tu vi này của đối phương, gã không thể chống cự quá lâu.

Tu vi của Thù Sinh chỉ là Giả Đan mà tu vi của Dược Minh không hiểu thế nào lại đột phá lên Kết Đan trung kỳ.

Loại chênh lệch này khiến cho gã không cách nào tin cùng với loại tuyệt vọng đang dần chiếm lấy toàn bộ tâm thần.

“Hòa Vân Phái ta chưa bao giờ để ý những lời uy hiếp, ngươi có thể chết được rồi”

Dược Minh vẫn lạnh nhạt, tu vi trên người một lần nữa ầm ầm bạo tăng gần như tiếp cận đến vô hạn Kết Đan hậu kỳ.

Linh lực cuồn cuộn từ trong người của Dược Minh tản ra, từ trong đan điền của y liền truyền ra một luồng khí tức kinh khủng khiến cho Thù Sinh cảm thấy tuyệt vọng.

Ánh mắt của Dược Minh lóe lên hàn mang, y hít vào một hơi thật sâu như đang áp súc cuối cùng thổi mạnh ra một hơi về phía Thù Sinh.

Một hơi thổi ra, sắc mặt của Thù Sinh đại biến, bầu trời cũng vì một hơi này của Dược Minh mà biến sắc.

Một đạo kim khí từ trong miệng của Dược Minh mang theo khí tức sắc bén cùng với sự diệt tuyệt ầm ầm lao ra, tựa như một đạo kiếm quang sáng chói chiếu rọi cả bầu trời rồi chém mạnh lên trên thân thể của Thù Sinh.

Đạo khí này chém ra, bầu trời như bị rạch ra một đường nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, chỉ có một màn sương máu vẫn đang dần tiêu tán theo làn gió trên cao.

Thù Sinh bỏ mạng.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.