Quen thuộc trong mơ hồ
Thù Sinh bỏ mạng, thế nhưng Dược Minh đứng ở giữa không trung lại nheo mắt lại nhìn về một hướng đằng xa, khóe miệng y khẽ mỉm cười, nụ cười đầy lạnh lẽo.
Thí Đạo Môn, tông môn lấy thí sát làm đạo tất nhiên công pháp và pháp thuật của bọn họ đều liên quan đến ẩn nấp, đồng thời sau khi ám sát thất bại cũng có thể thuận thế mà tạo cho bản thân một đường lui.
Sau khi quét mắt nhìn, cả người Dược Minh nhoáng lên bay về một hướng, sắc mặt không vui không buồn nhưng vẻ băng hàn trong mắt là không cách nào che dấu mà càng lúc càng lạnh lẽo hơn.
Hôm nay y phải giết Thù Sinh.
Trong nhà Tư Không.
Ngô gia gia chủ đứng ở trước hiên nhà, lòng y rất khẩn trương, y rất sợ hãi, cực kỳ lo lắng bởi Thù Sinh nói thế nào cũng là nhà mình mời tới, nếu có chuyện gì ở nơi này sẽ khiến cho thế lực phía sau gã trút giận lên đầu y.
Tư Không đứng ở bên trong, thần sắc hắn bình tĩnh yên lặng không nói, cả nhà hắn cũng đều như vậy, Thù Sinh cho thấy thái độ của y rất cao ngạo khiến cho người ta chán ghét.
Mọi người không biết được chuyện giữa Dược Minh và Thù Sinh, riêng chỉ có Y lão lúc này là tràn ngập sự chờ mong, lòng lão nóng như lửa đốt.
Không lâu sau, ở phía chân trời có một đạo thân ảnh cấp tốc bay trở về, trên tay cầm một cái đầu lâu còn nhuốm máu, gương mặt của cái đầu lâu này hiện ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng trước khi chết.
Đầu lâu này chính là của Thù Sinh.
Nhìn Dược Minh, trừ Tư Không và Y lão ra thì phụ mẫu, Tư Tảo cùng với Ngô gia gia chủ đều tê dại da đầu, cả người lạnh lẽo.
Phụ mẫu của Tư Không thì ôm Tiểu Nguyệt nhanh chóng đi vào bên trong nhà, Tư Không được phụ mẫu kéo vào nhưng hắn lắc đầu nói không sao.
Hắn cùng Y lão, Ngô gia gia chủ và Tư Tảo thúc đứng ngóng nhìn Dược Minh.
Thần sắc của Dược Minh vẫn như trước nhìn không ra buồn vui, y nhìn Y lão rồi ném chiếc đầu trong tay cho lão.
“Có thời gian thì trở về nhìn dược viên một chút, động phủ của các ngươi ta vẫn luôn giữ sạch sẽ”
Dược Minh nhìn Y lão rồi truyền ra lời nói, dường như giết Thù Sinh cũng không khiến cho tâm trạng của y tản đi sự phiền muộn, thay vào đó lại là tiếng thở dài ở trong lòng.
Y nghĩ đến cái chết của hai người đệ tử của mình.
Y lão cầm lấy đầu của Thù Sinh, trong mắt có cừu hận của sáu mươi năm nay, nghe lời nói của Dược Minh, Y lão yên lặng cúi đầu, nước mắt không tự chủ được lại nhẹ nhàng xuất hiện, sống mũi có chút cay cay, cảm xúc trong lòng càng mãnh liệt xao động.
Sư tôn, vẫn ân cần như năm đó.
Một lúc lâu sau, Y lão cung kính quỳ xuống dập đầu về hướng Dược Minh rồi dùng một chiếc khăn vải bọc cái đầu của Thù Sinh lại để tránh cho người khác nhìn thấy mà bị dọa cho hoảng sợ.
Y lão hiểu rõ, cái đầu này là lễ vật cuối cùng mà sư tôn có thể tặng cho mình, có thể vì mình mà ra tay một lần cuối, một lần này tề tựu đối với hai người, như vậy là đủ rồi.
Tư Không yên lặng ngóng nhìn hết thảy, người khác không biết sẽ phản ứng như thế nào khi thấy một cái đầu lâu đầy máu rất dữ tợn nhưng đối với hắn mà nói thì chuyện này dường như vẫn như thường.
Không phải là hắn không sợ, từ sâu trong lòng Tư Không hình như đã tồn tại một nỗi sợ còn lớn hơn khi nhìn thấy cái đầu lâu của Thù Sinh.
“Chết… chết rồi, sao lại chết rồi, hỏng rồi, Ngô gia xong rồi”
Mặt mũi Ngô gia gia chủ thì tối sầm lại, y ngơ ngác không dám nhúc nhích nhưng lại thất thần lẩm bẩm, trong lòng của y như có từng cơn sóng đang gào thét.
Thù Sinh đến đây là do gã mời, hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà bỏ mình, nói thế nào đi nữa, cho dù trưởng tử nhà y có tiếng tăm trong tông môn người ta thì chuyện này y cũng không gánh nổi hậu quả.
“Tranh đấu môn phái các ngươi sẽ không có việc gì, từ trước tới nay đều quy định tất cả tông môn không bao giờ được đụng đến phàm nhân, lát nữa ta viết một phong thư ngươi cứ cho người đem đến tông môn kia là được”
Nhìn ra được tâm tư của Ngô gia chủ, sắc mặt của Dược Minh không đổi rồi truyền ra lời nói, sau đó y viết một vài chữ lên một tờ giấy, đại khái gửi cho sư huynh của Thù Sinh, rồi đưa cho Ngô gia chủ.
Ngô gia chủ vội vã cung kính nhận lấy rồi cúi đầu hành lễ với Dược Minh, ông để lại một túi vải có chứa một chút ngân lượng rồi xoay người trở về, bước chân vì lo lắng cho nên có phần thấp thỏm.
Nhìn Tư Không rồi nhìn Tư Tảo, Dược Minh như có điều suy nghĩ, lát sau y nhẹ nhàng bước vào trong nhà, khi đi ngang qua Tư Không lại khẽ vỗ vỗ vai hắn rồi ôn hòa truyền ra lời nói.
“Đừng lo lắng, chuyện lão phu làm sẽ không để ảnh hưởng đến người nhà ngươi, có thời gian hãy suy nghĩ những lời mà ta hỏi khi trước”
Nghe lời nói của đối phương, Tư Không chỉ có thể yên lặng rồi khẽ gật đầu, lát sau hắn cung kính hướng Dược Minh một lần nữa ôm quyền cảm tạ.
“Đa tạ tiền bối”
Dược Minh lại vỗ vai hắn, y ừ một cái rồi gật đầu coi như nhận lễ, một lúc lâu sau Dược Minh ném cho Tư Tảo một chiếc túi.
“Cây nấm này ngươi lấy được ở đâu?”
Ném cho gã, Dược Minh nhìn Tư Tảo rồi ngưng trọng truyền ra câu hỏi, y đã biết bên trong chiếc túi kia có chứa một cây nấm linh chi, phẩm chất lại cực kỳ cao.
“Tiên trưởng, ta đi đến ngọn núi gần đây phát hiện được nó nằm trong một cái khe đá cho nên tiện tay hái xuống rồi định tặng cho ngài, tiên trưởng, cái này.. thật sự có vấn đề a?”
Tư Tảo có chút khẩn trương rồi truyền ra lời nói của mình.
Tư Tảo nhận túi về tay, gã nghe thấy lời nói của Dược Minh đồng thời cũng chú ý đến sắc mặt của đối phương liền có suy đoán, hình như những lời nói lúc trước của Thù Sinh quả thật nói không sai.
“Không có gì, cây nấm này phẩm chất đặc biệt ta nhìn cũng không ra nhưng dựa theo sự quen thuộc của ta đối với dược thảo thì hẳn là sẽ không có vấn đề gì, cái này là tạo hóa của các ngươi ta không lấy”
Dược Minh có chút kỳ dị nhìn Tư Tảo rồi lắc đầu truyền ra lời nói, lát sau y đi vào trong nhà rồi nhìn ba người phụ mẫu của Tư Không cùng Tiểu Nguyệt.
“Không cần sợ hãi, A Hoành, bệnh của ngươi là do Y Quân chữa nhưng chưa trị tận gốc, ta sắp phải quay về tông môn, tranh thủ lúc này xem lại cho người một lát”
Dược Tư nhìn phụ thân của Tư Không rồi truyền ra lời nói, từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, y đã sớm nhận ra bệnh tình ẩn ở trong người của đối phương.
Ban nãy, bởi vì thấy Dược Minh cầm một cái đầu người mà đến cho nên phụ thân của Tư Không lúc này lại có chút khẩn trương và lo sợ nhưng vẫn phải tiến lên rồi đưa tay ra
Dược Minh bắt mạch xem bệnh, y khẽ nhíu mày rồi lại bắt mạch thêm lần nữa, một lát sau hai hàng lông mày mới giãn ra rồi nhìn đối phương sau đó truyền ra lời nói.
“Nước sông kỳ lạ, chúng ta không một ai dám xuống dưới, các ngươi là phàm nhân cho nên có thể thả mình nhưng cũng nên tránh một chút thời điểm không nên, ngươi hẳn là đi xuống sông khi nó xuất hiện ánh sáng cho nên đã bị nhiễm một chút hàn khí vào trong phổi, nếu để thời gian nữa sẽ phát bệnh nặng hơn, đau đớn mà chết.”
Dược Minh từ khi gặp đối phương đã nhìn ra thân thể người này có bệnh tình ẩn, nhưng vì trước mắt chữa trị cho Tư Không mà nán lại.
Nói xong, phụ thân của Tư Không đang còn có chút mờ mịt thì Dược Minh đã nhanh tay điểm lên trên ngực của đối phương bốn điểm khác biệt.
Sau khi điểm xong, Dược Minh thu tay lại nhìn.
Lúc này lồng ngực của phụ thân Tư Không bỗng nhiên truyền ra một cơn đau nhức kịch liệt, tựa như có một bàn tay đang nắm ở bên trong muốn đem hai lá phổi của y lôi ra ngoài.
Phụ thân của Tư Không lúc này hít thở có chút khó khăn, mẫu thân của hắn ở một bên lo lắng nhìn nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Dược Minh.
Dược Minh đợi một lát, khi đối phương gần như tím tái mặt mày, y liền nhét vào trong miệng phụ thân của Tư Không một viên dược hoàn.
Phụ thân của Tư Không bỗng nhiên run lên rồi ho ra một đống vật màu trắng nhầy ẩn ẩn còn một chút máu hòa vào trong, to bằng cả nắm tay.
“Được rồi, cứ theo thuốc như lúc trước uống trong vòng ba tháng là được, thêm vào đó tránh tiếp xúc với nước sông”
Thấy đối phương đã bình thường không còn nhiều sự lo ngại, Dược Minh khẽ gật đầu rồi dặn dò.
Cuối cùng, Dược Minh đem cây nấm linh chi cùng với vài loại dược thảo có tác dụng bổ huyết và chữa ngoại thương ra làm thành ba mươi viên dược hoàn to bằng đầu ngón tay trỏ.
Y dặn dò người nhà Tư Không, mỗi ngày cho hắn uống một viên, uống trong vòng mười lăm ngày, số thuốc còn lại mọi người có thể sử dụng để tăng cường và bồi bổ khí huyết, rất có ích trong trời đông.
Sau khi làm xong hết tất cả, Dược Minh nhìn Tư Không một chút rồi kéo hắn vào trong phòng.
“Tiền bối, đa tạ ngài”
Tư Không cung kính cúi đầu hành lễ với đối phương.
Dược Minh thân là tiên nhân, trách nhiệm của y vốn chỉ đến để trừ độc cho hắn thế nhưng lại bỏ ra nhiều tâm tư mà chữa trị cho phụ thân của Tư Không.
Mặc cho trước đó Dược Minh có bộ dáng đáng sợ khi cầm chiếc đầu của Thù Sinh quay về, thế nhưng Tư Không hiểu rõ hết thảy đều phải có nguyên nhân, hắn không để ý điều này, hắn để ý chính là ơn nghĩa mà vị này đã đưa cho cả nhà.
Loại này ơn nghĩa, Tư Không dặn lòng cả đời không bao giờ quên.
“Không có gì chỉ là việc ta nên làm, chiếc vòng này ngươi đừng để lộ ra ngoài, còn về tại sao, nếu sau này ngươi suy nghĩ kỹ càng có thể đến Hòa Vân Phái, ta sẽ trực tiếp thu nhận ngươi làm đệ tử cũng có thể giải thích cho ngươi.”
Dược Minh nhìn Tư Không cung kính, trên gương mặt lộ ra một nụ cười ôn hòa, y chỉ tay vào chiếc vòng cỏ trên cổ tay của Tư Không rồi nghiêm trọng dặn dò.
Tư Không như có điều suy nghĩ rồi thịnh trọng gật đầu, sau khi thấy hắn gật đầu, Dược Minh khẽ xoa đầu hắn rồi thở dài bước ra ngoài.
“Đã đến lúc ta trở về, các ngươi bảo trọng”
Dược Minh đứng ở trước hiên nhà nhìn người nhà Tư Không rồi truyền ra lời nói.
Trong sự lưu luyến của cả nhà, thân ảnh Dược Minh liền nhoáng lên hóa thành một đạo cầu vồng, theo hướng Hòa Vân phái mà đi.
Một lần này xuống núi, đối với Dược Minh mà nói có rất nhiều cảm xúc, bữa cơm đạm bạc của phàm tục, sư đồ hai người tề tựu, giải quyết mối tư thù năm đó.
Lòng Dược Minh có nhiều cảm xúc bồi hồi nhưng hết thảy đều biến thành một tiếng thở dài hòa vào trời đông, trong mắt của y bây giờ lại bắt đầu trở nên lạnh lùng.
Y phải về báo cáo cho tông môn, chuẩn bị cho một trận chiến.
Y lão đứng ở trước hiên, tại ngôi nhà nhỏ của lão ở Thác thôn, ánh mắt mờ đục của lão nhìn bóng cầu vồng xoẹt qua không trung, trong lòng cũng dâng lên vô tận nhớ nhung và bi thương thế nhưng hết thảy đều phải có màn kết thúc.
Lần này gặp gỡ, có lẽ là lần cuối.
Cùng lúc đó, tại Thí Đạo môn, trên một ngọn núi, trong một cái động phủ, một vị trung niên đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, trước mặt gã là một cái lò đan dược, đan hương truyền ra, hình như đan dược sắp được luyện xong.
Bỗng nhiên người này mở mắt, từ bên hông của mình, gã lấy ra một tấm ngọc giản rồi ngưng mắt nhìn.
Tấm ngọc giản bỗng nhiên rắc một tiếng rồi hóa thành tro bụi, một đoạn hình ảnh cũng theo đó chui vào trong tâm thần của người này khiến cho cả người gã run lên, trong mắt càng là có tơ máu xuất hiện.
Một tiếng nổ từ trong động phủ này đột nhiên bạo phát ra khiến cho vô số đất đá văng tung tóe, tiếp theo đó có một bóng người chật vật lao ra, tiếng gầm từ trong miệng y cũng cùng lúc mà vang lên, truyền khắp các ngọn núi bên cạnh.
“Dược Minh, Thù Nhân ta thề với trời, không giết ngươi đạo của ta không thành”
[...]
Thời gian dường như lại trôi đi..
Mùa đông đến nhanh, đi cũng vội vã.
Trời đông gió tuyết thiếu niên trở về, bây giờ đã qua mùa xuân.
“Ca, sao huynh không ngủ trong phòng mà lại ra ngoài này ngồi”
Tiếng nói mang theo sự khó hiểu lại vang lên, Tiểu Nguyệt đứng chống nạnh nhìn thiếu niên đang gối đầu vào tay, gục ở trên bàn mà ngủ.
Bộ bàn ghế đặt ngoài sân như đã rất lâu mà có phần cũ kỹ, thế nhưng thiếu niên ngồi đó ngủ lại không mảy may để ý.
Tư Không bị Tiểu Nguyệt đánh thức, khi tỉnh dậy hắn có chút hoảng hốt, hắn nhìn xung quanh dường như đang nhớ lại điều gì thế nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
“Hình như ta đang nằm mơ, Tiểu Nguyệt muội có thể hay không đừng hù ta như vậy a, hôm nay muội không đi học à”
Tư Không nhìn xung quanh hình như cảm giác này có chút quen thuộc thế nhưng lại không nhớ, hắn lại theo bản năng véo má Tiểu Nguyệt một cái.
Tiểu Nguyệt nhăn mũi lại rồi xoa xoa má mình, người nhà rất hay nhéo má nàng cho nên nàng cũng bất đắc dĩ.
“Ca, huynh suốt ngày ngơ ngẩn, ta không còn học ở trường tư thục nữa mà chuyển đến Hoa Lâm thư viện ở Nghê châu rồi a”
Tiểu Nguyệt xoa xoa má của mình, nàng trừng mắt nhìn ca ca rồi lên tiếng.
“Hoa Lâm thư viện? hình như đúng là vậy, ta có chút mệt nên quên mất..”
Tư Không hơi xoa xoa mi tâm một chút, hắn có cảm giác gì đó rất lạ, trong lòng có một chút cảm giác mờ mịt khó nói rõ.
“Đúng rồi, cha mẹ đâu?”
Hắn như nhớ tới điều gì bèn đứng lên rồi vội vã lên tiếng.
“Hai người đã lên trấn từ sớm, cha mẹ có dặn ta không được để huynh đi câu nữa, nếu không khi trở về nương sẽ đánh đòn cả hai”
Tiểu Nguyệt có chút khó hiểu nhìn ca ca đang thất thố và hoảng hốt, nàng đưa tay ra xoa xoa má hắn một cái rồi véo thật mạnh.
Tư Không giật mình sờ vào má, hắn có chút khó tin, một lát sau hắn như nhớ tới điều gì liền nâng áo lên nhìn xuống một bên hông.
Ở đó có một vết sẹo do con dao găm đâm vào đã lành, thế nhưng cảm giác mờ mịt ở trong lòng hắn cũng không vì đó mà biến mất.
Giống như hắn đã quên đi điều gì đó nhưng cuối cùng nghĩ mãi mà không ra.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |