Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vẽ đi

Tiểu thuyết gốc · 2861 chữ

Thủy Lưu trấn, trong căn nhà gỗ đơn sơ, trong áng trời thu muộn, một già một trẻ dưới ánh nến lập lòe, hai người ngồi đối diện, ngồi ăn bữa tối.

Tay nghề của lão Tửu Mặc cũng rất khá trong việc nấu nướng, đặc biệt là món thịt kho trứng kia lại khiến cho Tư Không cảm thấy rất ngon miệng.

Tuy nói vẫn còn thiếu một chút gì đó trong hương vị của món ăn này nhưng đối với hai người một già một trẻ cũng coi như là ổn rồi.

Tư Không đương nhiên không uống rượu, chén rượu mà lão Tửu Mặc rót cho hắn trước đó vẫn còn nguyên chưa có vơi đi, bầu rượu cũng không nhiều, lão Tửu Mặc uống rượu mặc dù say mê nhưng như trước vẫn chậm rãi uống.

Lão uống hình như không chỉ để sảng khoái mà là đang hưởng thụ cùng cảm nhận men say của rượu.

Tựa như là đang nếm một chút hương vị của nhân sinh.

Bữa cơm bình dị nhưng lại rất ngon miệng, không biết Tư Không nghĩ thế nào, sau khi bồi tiếp cụng chén với lão Tửu Mặc, hắn liền ngửa cổ lên uống cạn chén rượu.

“Chậc chậc, lão phu hình như đã già rồi a”

Nhìn Tư Không uống hết chén rượu, lão Tửu Mặc có hơi kinh ngạc và sững sờ nhìn hắn, lát sau lão thở dài mỉm cười truyền ra lời nói cảm thán.

Lão không rót tiếp cho Tư Không mà ở một bên yên lặng nhìn, hình như nhìn ra được lúc này thiếu niên trước mắt có gì đó không đúng.

Tư Không uống xong một chén rượu, đối với một cái thiếu niên mà nói rượu thật không dễ uống nhưng hình như rượu có thể hòa tan đi một chút mệt mỏi ở trong lòng của hắn.

Hắn nhắm mắt lại, hương rượu cay cay từ trong đầu lưỡi, sau khi nuốt xuống, cổ họng lại có cảm giác nóng rát, khi xuống dưới dạ dày lại hóa thành một luồng ấm áp khó nói rõ, thế nhưng hương vị này trước sau như một đối với một cái thiếu niên mà nói thật sự không thích hợp.

Tư Không hít sâu vào một hơi rồi mở mắt ra nhìn lão Tửu Mặc, lão Tửu Mặc cũng nhìn hắn như đang đánh giá điều gì đó.

Thật lâu sau, Tư Không uống vào một chén nước canh, sau khi thở ra một hơi, trong hơi thở có chút mùi rượu, hắn nhìn lão Tửu Mặc rồi truyền ra lời nói.

“Tiền bối, ta có một nghi vấn người có thể giải đáp giúp ta được không?”

Lão Tửu Mặc vẫn yên lặng không nói, con mắt mờ đục của lão dường như không nhìn Tư Không mà đang nhìn từng bức họa trong ký ức của hắn, thật lâu sau lão nhẹ giọng truyền ra lời nói của mình.

“Nói đi”

Tư Không trầm ngâm, tửu lượng của hắn không có, lần đầu tiên uống rượu, men say rất nhanh hòa vào trong máu khiến cho hắn cảm giác có chút mông lung, thế nhưng nghi hoặc ở trong lòng lại không cách nào tiêu tan.

“Tiền bối, ta biết người không phải phàm nhân”

Tư Không nói ra, lão Tửu Mặc vẫn như trước bình tĩnh, lão không phản bác lời này của hắn cũng không đồng tình.

Lão như đang đợi câu nói tiếp theo của Tư Không.

“Ngài có thể giải thích cho ta, cái gì là luân hồi vãng?”

Tư Không nhẹ giọng nói ra, mắt hắn nhìn lão Tửu Mặc có sự mong chờ.

Lòng hắn rất hỗn loạn, hắn chỉ là một cái thiếu niên, gặp chuyện không biết có lẽ sẽ bỏ qua, chỉ là từ lúc nào không hay, hắn liên tục gặp phải những giấc mộng.

Mộng của hắn rất đáng sợ, một lần thì không sao, hai ba hôm lại gặp những giấc mộng tương tự, hắn từng cho rằng đó chỉ là bản thân suy nghĩ quá nhiều cho đến khi hắn bị trúng độc rồi hôn mê.

Một lần mộng đó Tư Không đã coi đó là thực tại.

Nhưng khi hắn tỉnh lại dường như trước mắt vẫn có chút mông lung, hắn cảm giác bản thân đã quên đi điều gì đó nhưng cuối cùng nghĩ mãi vẫn không ra.

Không ai có thể giải đáp cho hắn, Lâm Tú nho sư cũng chỉ lắc đầu, Dược Minh cũng không biết nói ra làm sao cho đến khi Chu Phúc nói ra cái được gọi là luân hồi vãng kia.

Một lần đó coi như Chu Phúc tùy ý nói ra nhưng lại mang cho Tư Không một lời giải thích, một năm vừa qua hắn không hỏi thêm bất kỳ điều gì cũng không hỏi Lâm Tú về luân hồi vãng.

Nhưng hôm nay, hắn nhìn lão Tửu Mặc lại có cảm giác đối phương có thể lý giải vấn đề này cho mình, bởi vậy dù hắn chỉ là thiếu niên, rượu với thiếu niên mà nói thật không dễ uống nhưng vẫn uống hết một chén, mượn chén rượu này nói ra nghi vấn trong lòng bấy lâu nay.

Lão Tửu Mặc trầm mặc nhìn Tư Không, câu hỏi của hắn hình như có chút sai lệch đối với suy nghĩ trong lòng của lão.

Thật lâu sau, lão Tửu Mặc uống thêm một chút rượu, sau khi uống xong, rượu trong bầu chỉ còn non nửa ba chén, lão nhẹ nhàng treo bầu rượu ở một bên hông, rồi lại nhìn Tư Không một lát sau đó nhẹ giọng truyền ra lời nói.

“Ta không cách nào nói rõ cho ngươi, ngươi chỉ có thể tự tìm hiểu”

Tư Không vẫn mông lung thế nhưng đôi mắt lại rất sáng, mắt hắn nhìn lão Tửu Mặc như đang đợi câu nói tiếp theo.

Lão Tửu Mặc khẽ lắc đầu rồi nhẹ thở ra một hơi, sau một lúc suy tư nhìn Tư Không, lão lại tiếp tục nói.

“Đơn giản mà nói nó tựa như uống rượu một dạng, say rồi có lẽ sẽ quên đi, nhưng sau khi tỉnh, lại bắt đầu nhớ lại chỉ là ký ức khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng khiến cho người ta suy nghĩ rất nhiều”

Vừa nói, lão Tửu Mặc đưa ngón trỏ ra búng một cái vào trong miệng chén, chiếc chén truyền ra một âm thanh thanh túy phá tan đi sự yên tĩnh trong màn đêm.

Âm thanh rất êm dịu rơi vào trong tai của Tư Không khiến cho mí mắt của hắn khẽ sụp xuống, men say của một chén rượu lúc này hình như không áp chế nữa mà lan ra khiến cho hắn không tự chủ được hơi gục xuống dưới bàn.

“Tiền bối, có phải hay không ta thực ngu ngốc khi hỏi người khác vấn đề của ta.. ta rất mệt mỏi, nhưng vì sao, mộng của ta…”

Tư Không gục xuống bàn sảng giọng thì thào rồi cứ thế nhắm mắt, hắn đã say, một thiếu niên lần đầu tiên uống rượu, mang theo tâm tình hỗn loạn cứ thế gục ở trên bàn.

“Hà tất phải như vậy a..”

Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không gục ở trên bàn, nhìn hàng nước mắt của một cái thiếu niên đang chảy ở trên gò má, lão khẽ lắc đầu rồi thì thầm.

Hai con ngươi mờ đục của lão nhìn như là người mù nhưng hoạt động lại như người bình thường không có sự trở ngại nào, sau khi thu dọn một chút mâm cơm ngày hôm nay, lão dìu Tư Không vào phòng, đặt hắn lên trên giường, đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.

Nhìn Tư Không, lão Tửu Mặc trầm mặc không biết nên làm gì, Lâm Tú chỉ đưa thiếu niên này đến đây để học thế nhưng từ trước tới nay, trong ký ức của lão Tửu Mặc hình như chưa từng dạy một chút nào.

“Chỗ ta chẳng có gì ngoài tranh và chữ rốt cuộc Lâm Tú muốn làm gì ?”

Lão Tửu Mặc yên lặng một hồi lâu, sau khi nhìn Tư Không lão khẽ thở dài rồi xoay người đi ra ngoài.

Dưới ánh nến lập lòe, thân ảnh của lão Tửu Mặc bỗng nhiên mờ dần rồi biến mất.

Thật ra lão không hề biến mất mà là hóa thành những điểm sáng dung nhập vào trong bức tranh vẽ lão ở giữa nhà, bức tranh vốn không có bầu rượu nhưng sau khi lão Tửu Mặc biến mất, ở bên hông của lão nhân trong tranh lại xuất hiện một bầu rượu.

Đúng như Tư Không nói, lão Tửu Mặc không phải phàm nhân, nhưng lão cũng không phải là tu sĩ, mà là một dạng tồn tại kỳ bí chỉ có lão cùng Lâm Tú mới có thể biết.

Một đêm yên bình.

Thời gian không đợi người nhìn lại, vẫn lặng lẽ chậm rãi trôi qua.

Trời mùa đông, nơi này tuyết không rơi mà xuất hiện từng cơn mưa bụi mang theo cái lạnh đặc trưng của mùa.

Gió lạnh nhè nhẹ thổi, mang theo một chút hạt mưa bay, rơi lên mái tóc của một thiếu niên mười hai mười ba tuổi đang ngồi ở trước hiên nhà.

Trên tay hắn là một bức họa vẽ một bông hoa sen mười hai màu tỏa ra ánh sáng thuần khiết của sinh mệnh, bông hoa sen nằm trong một cái giếng vô cùng cổ xưa, bức họa này chính là bức họa mà lão Tửu Mặc đã vẽ, còn thiếu niên kia chính là Tư Không.

Bức họa này, lão Tửu Mặc đặt tên là Tỉnh trung liên hoa.

Còn Tư Không, hắn đã đến chỗ của lão Tửu Mặc được hai tháng.

Cầm bức họa trên tay xem xét, Tư Không cảm giác bản thân giống như đang rơi vào trong miệng giếng cổ, hắn rơi vào trong bông hoa sen rồi hóa thành một sinh linh ở bên trong, ngày ngày nhìn miệng giếng như đang ngóng chờ điều gì.

Một bức họa đơn giản nhưng lại cất chứa một loại đạo vận nào đó khiến cho Tư Không càng nhìn càng cảm thấy hứng thú.

Hai tháng ở nơi này, ngoài việc đọc sách và nghiên cứu những bức họa ra, Tư Không đa phần đều ngồi ở một bên nhìn lão Tửu Mặc vẽ tranh.

Chuyện ngày đó về luân hồi vãng, Tư Không chẳng hiểu sao mình lại không còn muốn đi để ý, hắn cũng không hỏi lão Tửu Mặc thêm bất kỳ điều gì với vấn đề này mà yên lặng ở một bên quan sát đối phương vẽ tranh.

Không thể không nói, thủ pháp của lão Tửu Mặc rất điêu luyện, dù nhìn lão giống như người mù thế nhưng từng bút của lão khi điểm ra lại khiến cho vật ở trong bức họa như xuất hiện ở bên ngoài, sinh động mà huyền diệu.

Chữ viết càng khoa trương hơn, có một cuộn phong thư miêu tả một người bằng chữ viết, dù là chữ viết nhưng sau khi tập hợp cùng nhau lại hóa thành thân ảnh của một người nam tử trung niên.

Người nam tử trung niên này thần sắc lạnh như băng, một thân bạch y phiêu diêu, mái tóc trắng như tuyết xõa ở sau lưng, tay cầm một thanh kiếm màu đỏ tỏa ra vô tận chiến ý cùng sát khí, ánh mắt người này đang ngóng nhìn tinh không vô ngần như đang nhìn điều gì đó.

Chỉ trong chốc lát, người này lại hóa thành một dòng chữ đã mô tả trạng thái của y, loại biến hóa này rơi vào trong mắt của Tư Không lại khiến cho hắn chấn động tinh thần.

Tư Không ngơ ngẩn ngồi ở một bên, hắn quan sát đã hai tháng nhưng vẫn không ngộ ra được điều gì ở chỗ của lão Tửu Mặc trừ những điều kỳ diệu trong nét bút và những bức tranh đã hoàn thành của lão.

Lão Tửu Mặc cũng không che dấu đi năng lực của mình với Tư Không, tùy ý cho hắn ở một bên quan sát, lão ở chỗ của mình cứ như thế lại vẽ, một lần vẽ lại một lần ném đi như không hài lòng.

“Tiền bối, bức tranh đẹp như vậy vì sao người lại ném đi?”

Tư Không nhìn một bức họa vẽ một bông hoa mai năm cánh đang phiêu diêu trong từng cơn gió xuân, cành mai trong bức họa lại đang lay động rất chân thật.

Từng chi tiết tinh xảo được vẽ lên rất tỉ mỉ, nếu bông hoa mai ở ngoài đời thực đem so với bông hoa trong bức họa kỳ thực cũng rất khó nhận ra cái nào là thật cái nào là hư ảo.

Một bức họa như vậy lại chỉ là thứ phế phẩm, Tư Không nhặt lên xem xét rồi hơi nghi hoặc hỏi lão Tửu Mặc.

Hai tháng quan sát, lão Tửu Mặc mỗi lần vẽ xong đều ném đi, mỗi lần viết xong cũng đều như vậy.

“Ngươi nhìn hai tháng vẫn chỉ thấy nó đẹp, nó đẹp chỗ nào, vẻ bề ngoài sao?”

Lão Tửu Mặc dừng bút lại quay qua nhìn Tư Không, lão mỉm cười, nụ cười có chút ý vị, sau đó lại lắc đầu rồi lên tiếng đáp lời.

Tư Không hơi nghi hoặc rồi xem xét kỹ càng bức họa, nhưng nhìn như thế nào vẫn không có điều gì bất thường, hắn lại nhìn lão Tửu Mặc như đang hỏi ý.

Lão Tửu Mặc không để ý Tư Không mà tiếp tục điểm bút, lần này lão không vẽ tranh mà viết chữ, từng dòng chữ như rồng bay phượng múa, uyển chuyển nhẹ nhàng.

Một hồi lâu sau lão Tửu Mặc dừng bút, một hình ảnh trong những dòng chữ cũng tùy theo mà xuất hiện.

Đó là một cái thiếu niên, sắc mặt mê man ngồi gục ở trên bàn ăn giống như đã say rượu, trong chốc lát khi thấy gương mặt của thiếu niên này, Tư Không hơi sững sờ.

Thiếu niên kia chính là hắn, ngày đó trong bữa ăn, hắn đã uống một chén rượu rồi cứ thế bị men say làm cho bất tỉnh.

Tư Không hơi xấu hổ sờ sờ mũi, lão Tửu Mặc thì ở một bên nhếch mép cười cười như đang trêu ghẹo, một lát sau lão đưa cây bút trong tay mình cho Tư Không rồi nói.

“Vẽ đi, ngươi sẽ hiểu vì sao lão phu ném những đống ngổn ngang kia đi”

Lão Tửu Mặc đưa bút ra, Tư Không hơi ngạc nhiên rồi như nhớ tới điều gì, hắn không do dự nhận lấy cây bút.

Cây bút không có gì đặc biệt, Tư Không cầm bút vào trong tay rồi trầm ngâm.

Hắn không biết nên vẽ thứ gì.

Lão Tửu Mặc ở một bên như nhìn ra Tư Không đang suy tư vấn đề nên vẽ cái gì bèn lắc đầu cười cười, một lúc lâu sau lão khẽ vươn mình rồi truyền ra lời nói.

“Đừng suy nghĩ, cứ điểm bút xuống là sẽ biết nên vẽ gì, vẽ xong sau này sẽ viết chữ a”

Nói rồi lão Tửu Mặc đi ra bên ngoài, nhìn bóng lưng già nua của lão Tửu Mặc, thêm vào lời nói trước đó của lão, Tư Không hơi suy tư rồi bắt đầu điểm bút.

Nhưng cuối cùng vẫn không biết nên vẽ thứ gì

“Lão sư từng nói, cho ta đến đây để tìm cho mình một cây bút có thể viết được mọi thứ bằng việc học cách cầm bút của lão Tửu Mặc, cách cầm bút của y, hai tháng qua ta cũng đã hiểu được một chút.. nhưng vì sao sau khi lão vẽ xong lại ném bức họa đi?”

Tư Không tự thì thào lẩm bẩm, điều nghi vấn này hắn đã hỏi lão Tửu Mặc suốt hai tháng qua, mỗi khi như vậy lão Tửu Mặc cũng chỉ có hỏi hắn một câu.

“Đẹp chỗ nào..?, là vẻ bề ngoài.. vẻ bề ngoài..”

Hạ bút xuống, hắn rơi vào trầm tư, câu hỏi này lão Tửu Mặc đã hỏi hắn suốt hai tháng qua.

Tư Không đương nhiên có suy nghĩ của bản thân, đôi khi hắn có điều ngộ ra, đôi khi lại mờ mịt bởi vì không nắm được trọng điểm.

“Rốt cuộc vẻ bề ngoài của những bức họa này có vấn đề gì..”

Hắn nghĩ ngợi, hôm nay là lần đầu tiên hắn được lão Tửu Mặc yêu cầu vẽ.

Tư Không cầm ngòi bút vào tay, dựa theo quan sát của hắn trong hai tháng qua đối với cách cầm bút của lão Tửu Mặc, bắt đầu vẽ những nét đầu tiên.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.