Chỉ thiếu một chút
Giấy vẽ trong nhà của lão Tửu Mặc thật sự không thiếu, điều kỳ lạ này Tư Không có chút hiếu kỳ nhưng cũng không hỏi đối phương là nguyên nhân gì, dù sao cũng đã biết lão Tửu Mặc không phải là phàm nhân.
Ngòi bút dùng để vẽ so với ngòi bút dùng để viết chữ có phần đồng dạng, Tư Không cũng không có cảm giác lạ lẫm gì khi cầm ngòi bút này vào tay.
Chỉ là khi hạ đầu bút xuống, hắn vẫn mịt mờ không biết nên vẽ gì, một lát sau, hắn nhìn những bức họa ở dưới đất như có điều suy nghĩ.
Hắn cầm lên một bức họa vẽ một vài cành dâu tằm, trên cành dâu tằm này có vài chiếc lá bị sâu gặm nham nhở, mà ở một cành bên cạnh, nơi đó có một cái kén tằm đang lơ lửng.
Nhìn thấy bức họa này, Tư Không nhớ đến nghề dệt vải của phụ mẫu, hắn hơi mỉm cười rồi đặt bức họa này ở một bên, cầm bút lên bắt đầu vẽ.
Vẽ tranh không giống viết chữ, khi vẽ tranh phải yêu cầu sự tỉ mỉ và chuẩn xác, lão Tửu Mặc đã vẽ cả một đời cho nên chuyện vẽ tranh đối với lão chỉ là đang luyện tay.
Mà Tư Không, bởi vì là lần đầu tiên học vẽ tranh cho nên không tránh khỏi được việc hắn có phần ngượng tay, nét vẽ cũng đồng dạng cho người ta cảm giác được sự cứng ngắc.
Hắn vẽ đương nhiên là cành dâu tằm cùng chiếc kén kia, sau một hồi lâu nghiên cứu và loay hoay, hiện ra trước mắt của Tư Không là một bức tranh trông cực kỳ quái dị.
Lá dâu tằm trong bức tranh của lão Tửu Mặc, nhìn có vẻ là bị sâu tằm gặm nham nhở nhưng vẫn giữ được ít nhiều một phần sinh cơ, sinh cơ từ cành cây, từ lá cây, còn có sinh mệnh đang muốn hóa kén thành điệp kia.
Còn lá dâu tằm của Tư Không cũng đồng dạng bị sâu gặm nhưng lại tràn ra vô tận tử ý, sinh mệnh bên trong cái kén kia lại tỏa ra một chút dao động của hồn lực.
Cành dâu tằm này, theo nét bút của hắn, lại quái dị đến bất thường.
Tư Không cười khổ nhìn hai bức họa một trên một dưới, cảm nhận sự khác biệt của cả hai bức họa, nói sao thì trước đó hắn cũng có sự kỳ vọng đối với bản thân.
Suốt hai tháng quan sát cách vẽ, cách cầm bút của lão Tửu Mặc, nội tâm của Tư Không ít nhiều cũng có sự tự tin, mà sau khi vẽ xong bức tranh rồi đem ra so sánh thật sự khiến cho Tư Không cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Không đến mức đó chứ”
Nhìn bức họa, sắc mặt Tư Không có chút u ám, tuy nhiên hắn hiểu được một cái đạo lý, đó là vạn sự khởi đầu nan.
Nhưng Tư Không vẫn không nhịn được lại đem ra so sánh, càng nhìn hai bức tranh, sắc mặt của Tư Không càng khó coi hơn, hắn hạ cả hai bức tranh xuống rồi gãi đầu thở dài.
So với bức họa của lão Tửu Mặc, bức họa của hắn vẽ ra, nói như gà bới chó gặm cũng không quá khoa trương.
“Tiểu tử, vẽ tranh như thế nào rồi”
Lão Tửu Mặc không biết đã đi đâu bỗng nhiên trở về, người chưa thấy nhưng giọng đã vọng vào trong nhà.
Lão vừa nhả khói thuốc vừa đi vào trong nhà, lão thấy sắc mặt của thiếu niên có chút khó coi đang nhìn hai bức họa ở trước mặt.
Lão Tửu Mặc như có điều suy nghĩ rồi tiến lại gần, Tư Không đương nhiên cũng chú ý đến đối phương, nghe lão nói, hắn có chút xấu hổ, chỉ biết gãi đầu im lặng.
Nhìn Tư Không, lão Tửu Mặc ngồi xuống chỗ cũ của mình rồi với tay đem bức họa của Tư Không lên xem xét.
Lát sau, sắc mặt của lão có chút ngạc nhiên nhìn Tư Không rồi lại hơi cổ quái nhìn bức họa của hắn, lão muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Nhìn bức tranh của Tư Không thật lâu, lão Tửu Mặc trầm ngâm như nhận ra được điều gì, chỉ là sắc mặt của lão lại làm cho Tư Không có chút khẩn trương.
“Tiền bối, ta vẽ không được tốt a”
Tư Không ấp úng nói, nhưng lão Tửu Mặc lại quay qua, sắc mặt có chút kinh nghi nhìn hắn, lão vuốt râu rồi suy ngẫm một chút, lát sau giọng nói khàn khàn của lão cũng chậm rãi phát ra.
“Ngươi làm sao vẽ được như thế này?”
Tư Không ngạc nhiên nhìn lão Tửu Mặc có gì đó không đúng, hắn hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời đối phương.
“Tiền bối, ta quan sát người đã hai tháng, dựa vào cách cầm bút của tiền bối cùng bức họa của người mà vẽ, cái này có vấn đề gì sao?”
Lão Tửu Mặc yên lặng nhìn bức họa tràn ngập tử ý của Tư Không, thật lâu sau lão nhìn hắn một chút như có điều suy nghĩ, sau khi do dự, lão dứt khoát đặt hai bức tranh của bản thân và Tư Không xếp chồng lên nhau rồi quấn lại.
Sau khi quấn lại, hai bức tranh bỗng nhiên hòa cùng với nhau rồi trở thành một, lão Tửu Mặc thấy vậy bèn mở bức tranh trong tay ra.
Bức tranh hiện tại lại là một mảng trống không nhưng ở đó lại có một chút ánh sáng mơ hồ, khi tia sáng hơi lóe lên, một con bướm hai màu đen trắng bỗng nhiên xuất hiện, nó khẽ vẫy cánh rồi bay ra khỏi bức tranh, nó bay xung quanh Tư Không như đang chào hỏi hắn rồi lại đậu ở một bên bả vai của Tư Không.
Tư Không ngạc nhiên nhìn một màn này, hắn không hiểu tình huống hiện tại như thế nào.
Lão Tửu Mặc yên lặng nhìn hết thảy, dường như trong lòng lão không cách nào tin về việc này, mà bức tranh trong tay của lão vẫn như trước tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Sau khi con bướm kia đậu ở trên vai của Tư Không, ánh sáng từ trên đôi cánh hai màu đen trắng của nó cũng khẽ phát ra, bức tranh kia một lần nữa xuất hiện những vật ở bên trong chui ra ngoài.
Là những cành dâu tằm, tại đó vẫn có thể thấy được có một cái kén tằm đã bị mở, cái kén kia là của con bướm trên vai Tư Không, sau khi những cành dâu tằm này xuất hiện, con bướm trên bả vai của hắn cũng cất cánh rồi một lần nữa dung nhập vào bên trong chiếc kén.
Sau khi dung nhập vào bên trong, chiếc kén khẽ lay động rồi phi thẳng ra ngoài, đồng thời nó cũng bắn ra từng sợi tơ quấn lấy bức họa cùng từng cành dâu tằm ở bên trong.
Bức họa bay lên không trung, chiếc kén khẽ rung lên một chút rồi bay ra khỏi căn nhà gỗ, rất nhanh đã biến mất không biết bay đi đâu.
“Thật đáng tiếc”
Lão Tửu Mặc nhìn một màn này khẽ thở dài lắc đầu, Tư Không vẫn còn đang bị một màn này làm cho ngơ ngác, một lát sau hắn quay qua nhìn lão Tửu Mặc như đang hỏi ý.
“Lâm Tú cho ngươi đến nơi này, ta đoán ngoài việc để cho ngươi tìm cho mình một cây bút không có điều gì khác, bức tranh ban nãy ngươi vẽ ra vốn có thể hóa thành cây bút nhưng nó lại không thích hợp đối với ngươi”
Con ngươi đục ngầu của lão Tửu Mặc nhìn Tư Không rồi lại ngóng nhìn ra phía bên ngoài, lời nói chậm rãi của lão rơi vào trong tai của Tư Không lại khiến cho hắn mờ mịt.
Vì sao lại không thích hợp..
“Ngươi từng hỏi ta tại sao lại vứt bỏ những thứ mà ta đã vẽ đi, ta từng nói ngươi chỉ thấy nó đẹp ở vẻ bề ngoài, ngươi có từng ngộ ra hay không?”
Lão Tửu Mặc lắc đầu cười cười, sau khi nói xong, lão lại rít một hơi thuốc rồi nhàn nhã thở ra làn khói.
Tư Không yên lặng suy tư, đối với những lời của lão Tửu Mặc, hắn hình như hiểu ra được điều gì đó, một màn con bướm kéo cả bức họa rời đi khiến cho hắn rất kinh ngạc đồng dạng cũng có rất nhiều nghi hoặc.
Kinh ngạc vì sự chân thật của hình vẽ, còn nghi hoặc vì câu nói của lão Tửu Mặc.
Thật lâu sau, Tư Không nhỏ giọng nhìn đối phương rồi truyền ra nghi vấn của bản thân.
“Tiền bối, ta không hiểu người có ý gì, vẻ bề ngoài đẹp ta đoán có lẽ vẫn có chỗ khiếm khuyết cho nên người mới bỏ nhưng lại không nhìn ra được điểm nào không thích hợp, còn bức họa kia, tại sao người nói lại không thích hợp với ta?”
Nghe Tư Không nói, lão Tửu Mặc khẽ cười cười rồi lắc đầu, một lát sau lão nhìn Tư Không thật lâu rồi chậm rãi lên tiếng.
“Ngươi nhìn ta đi, giống như một người mù nhưng vì sao ta vẫn có thể nhìn được, vẫn có thể vẽ tranh, hành thư, ta nói thế gian này vẻ bề ngoài đôi khi chỉ là vỏ bọc, ta không nhìn vỏ bọc mà ta đang nhìn hồn..”
Nói, lão Tửu Mặc lại rít một hơi thuốc.
“Ta có bút của mình, ta vẽ chẳng qua là một cái vỏ bọc không có hồn ở bên trong cho nên mới bỏ, còn ngươi lại vô tình vẽ ra hồn của cái vỏ bọc này, hai bức tranh ban nãy nhìn khí chất là có chỗ khác biệt, hồn không có vỏ bọc rất dễ để lộ ra bản chất cho nên hồn đứng một mình cũng chỉ là vật chết, còn vỏ bọc không có hồn thì cũng chỉ là một con rối tùy người ta chọn lọc rồi bỏ qua..”
Nghe lời giải thích này, tinh thần của Tư Không ầm ầm chấn động, hắn kinh ngạc nhìn lão Tửu Mặc nhưng vẫn yên lặng lắng nghe.
Mà lão Tửu Mặc lại rít một hơi thuốc rồi tiếp tục chậm rãi truyền ra lời nói của mình.
“Ngươi vô tình vẽ hồn cho bức tranh của ta nhưng nó không thích hợp với ngươi cũng bởi vì cái vỏ bọc của hồn này là do ta vẽ chứ không phải ngươi”
Nói xong, lão Tửu Mặc thâm ý nhìn Tư Không một cái, một lời này dường như khắc sâu vào trong tinh thần của Tư Không, như có lực lượng nào đó đem nghi hoặc trong lòng của hắn mở ra một cái khe cửa.
Trong mắt của Tư Không có điều minh ngộ, hắn đè lại cảm giác kinh ngạc trong lòng rồi đứng lên cung kính chắp tay cúi đầu với lão Tửu Mặc.
“Đa tạ tiền bối đã giải đáp”
“Đa tạ điều gì, ngươi vẫn chưa thực sự hiểu rõ, chỉ thiếu một chút..”
Lão Tửu Mặc chép miệng lắc đầu rồi thâm ý nói ra lời nói, Tư Không nghe xong liền yên lặng suy tư, hắn thì thào lẩm bẩm.
“Ta lại có thể vẽ hồn.. vậy còn vỏ bọc như thế nào.. hồn của ta nhưng vỏ bọc của người khác cho nên không thể nắm giữ, có lẽ phải tự vẽ ra thứ có thể chứa được hồn trong bút nhưng có nhất thiết phải vậy.. ”
Vừa lẩm bẩm, hắn như nhớ tới điều gì bỗng nhiên hai mắt của hắn phát sáng, Tư Không quay mạnh đầu nhìn ra phía bên ngoài như đang nhìn một vật nào đó.
Lão Tửu Mặc thấy vậy liền kinh ngạc, lão hơi tò mò rồi cũng nhìn ra, trong lòng lão bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng cũng không rõ suy nghĩ của thiếu niên.
“Tiểu tử này nghĩ cái quái gì vậy”
Tư Không thu lại tầm mắt rồi nhìn lão Tửu Mặc như có điều suy nghĩ, thật lâu sau hắn nhắm mắt lại như là đang liên tưởng đến thứ gì.
“Tiểu tử này hiện tại chưa bước chân vào con đường tu hành nhưng sao ngộ tính này ta cảm giác có chút không ổn a”
Chú ý đến ánh mắt của đối phương, lão Tửu Mặc cảm giác có gì đó không đúng nhưng cũng không có làm phiền Tư Không đang suy nghĩ.
Hơn nửa ngày sau, Tư Không mở mắt ra, hắn nhìn lão Tửu Mặc đang tò mò nhìn mình, Tư Không hơi do dự.
“Có chuyện gì cứ nói, ta đã đáp ứng Lâm Tú trợ giúp ngươi thì ta sẽ toàn lực hỗ trợ”
Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không đang do dự liền không kiên nhẫn mà truyền ra lời nói, lão rất muốn biết Tư Không cả nửa ngày này đã suy nghĩ cái vấn đề gì.
“Tiền bối, cái hồ nước ở giữa trấn kia vì sao lại có hai màu trắng đen như vậy?”
Tư Không hơi trầm tư, cuối cùng vẫn quyết định hỏi ra, hắn có một suy tính đối với hắn mà nói có chút lớn mật
“Cái đó là tự nhiên mà thành, nửa ngày suy nghĩ ngươi cũng chỉ nghĩ đến cái hồ nước kia hả?”
Lão Tửu Mặc hơi khó hiểu nhìn Tư Không, sự đặc biệt của hồ nước ở giữa Thủy Lưu trấn đối với người dân sinh sống ở nơi này thì hơi kỳ lạ nhưng đối với lão thì coi như bình thường.
Nghe Tư Không hỏi như vậy lão có chút hồ nghi nhưng vẫn trả lời, chỉ là khi chú ý đến ánh mắt của Tư Không dường như vẫn đang suy tính chuyện gì, sau khi suy nghĩ một chút, con mắt của lão Tửu Mặc bỗng nhiên trừng lớn.
“Ngươi, ngươi, ngươi.. tiểu tử ngươi đang đánh chủ ý đến cây bút ở giữa hồ a?”
Nhìn lão Tửu Mặc đang kinh nghi trừng mắt với mình, cũng nghe được âm thanh ngạc nhiên của đối phương, Tư Không hơi cúi đầu bày ra bộ dáng vô tội nhưng lại khẽ gật đầu.
Suy nghĩ của hắn, chính là muốn thử vẽ cây bút lơ lửng ở giữa hồ của Thủy Lưu trấn, chỉ là lão Tửu Mặc thấy Tư Không gật đầu, lão liền đứng phắt dậy rồi thở hổn hển giống như không thể tin.
“Không thể, tiểu tử ngươi điên rồi, ngay cả ta cũng không dám vẽ ra nó, càng không dám nghĩ sẽ đánh chủ ý lên nó một lần, nếu cưỡng ép có thể bỏ mạng, bỏ mạng đấy ngươi hiểu không?”
Nhìn lão Tửu Mặc đang thất thố, Tư Không có chút chột dạ rồi gãi đầu cười gượng, hắn chỉ có một chút chủ ý, cũng không xác định được là có nên hay không thử vẽ cây bút kia.
Lão Tửu Mặc hỏi thì hắn đương nhiên sẽ nói, nhưng không ngờ lão lại có phản ứng như thế khiến cho Tư Không cảm thấy rất kinh ngạc.
Lúc này Tư Không trầm mặc không nói, hắn lại suy tính đến vấn đề khác, theo như lời lão Tửu Mặc nói thì đối phương không thể vẽ cây bút ở giữa hồ Thủy Lưu trấn kia.
Lão Tửu Mặc không thể vẽ, Tư Không đương nhiên hiểu bản thân cũng sẽ không thể.
Nhìn thấy Tư Không vẫn còn đang suy tư, lão Tửu Mặc dường như hơi do dự nhưng lại nhanh chóng bỏ qua ý niệm đang nghĩ ở trong đầu, một lát sau lão cắn răng một cái rồi nhìn Tư Không, lão trầm giọng truyền ra lời nói.
“Tiểu tử ngươi nghe cho kỹ lời của lão phu, cây bút kia là một cái đại sát khí, ngươi biết lão phu không phải phàm nhân nhưng lão phu cũng không phải tiên nhân, ta tồn tại ở nơi này chỉ vì trấn áp và canh giữ cây bút kia, một khi nó bị đánh thức sẽ là tận thế, ngươi tốt nhất không nên vẽ nó, càng không nên đánh chủ ý lên nó, bằng không mà nói ngươi hay là ta hay là toàn bộ chúng sinh của nơi này, bầu trời, đại địa dưới ngòi bút kia đều bị xóa bỏ, ngươi có hiểu rõ vấn đề này không?”
Nói xong, lão Tửu Mặc có chút u oán rồi thở dài.
Tư Không chấn kinh nhìn lão Tửu Mặc đang bày ra bộ dáng u oán nhìn mình, lời nói của lão rơi vào trong đầu của hắn giống như vạch ra cho hắn một đoạn hình ảnh rất đáng sợ, khiến cho tinh thần của hắn sau khi liên tưởng lại như có tiếng sét vang ở trong đầu.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |