Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghe xong chuyện thì đừng có liều mạng

Tiểu thuyết gốc · 2939 chữ

Chỉ một ngòi bút lại có thể khiến cho thiên địa bị xóa sổ, cái khái niệm này đối với một thiếu niên như Tư Không giống như là phán định của tử thần, khi nghĩ đến điều này, Tư Không không khỏi run run một chút.

Hắn nghĩ tới phụ mẫu, muội muội cùng những người thân quen của mình.

Tuy hắn so với những người đồng trang lứa thì có hơi đặc biệt nhưng loại sự tình nghe được từ chỗ lão Tửu Mặc thật sự rất chấn động.

Hắn thật ra không sợ chết, đây là bản tính không nói rõ ở trong lòng của Tư Không, hắn sợ chính là sự an toàn của những người mà hắn yêu quý.

“Tiền bối, những điều người nói đều là sự thật?”

Thật lâu sau, Tư Không ngập ngừng truyền ra câu hỏi, biểu cảm của hắn cũng không khỏi chột dạ cùng lo lắng.

Hắn sợ nếu như những lời mà lão Tửu Mặc nói ban nãy là sự thật thì có khi nào cây bút ở giữa hồ kia đã biết được có người đang đánh chủ ý lên nó cho nên đã thức tỉnh.

“Nếu không phải là thật thì ta nói với ngươi làm cái gì?”

Lão Tửu Mặc thở dài rồi ảo não ngồi xuống, nhưng hình như lão cũng có suy nghĩ cho riêng mình cho nên khẽ nhìn thoáng qua Tư Không.

“Nhưng thật ra cây bút kia cũng không dễ tỉnh lại như vậy, lão phu có một câu truyện, ngươi có muốn nghe không?..”

Nhìn Tư Không, lão Tửu Mặc lắc đầu rồi hơi suy nghĩ, lát sau khẽ nhẹ giọng lên tiếng, Tư Không ở một bên không nói, yên lặng lắng nghe, thần sắc có chút hiếu kỳ.

“Chuyện này ta chỉ là nghe người ta kể, ngươi nghe cho vui thôi là được..”

Thấy hắn như vậy, lão Tửu Mặc nhẹ gật đầu rồi căn dặn, Tư Không cũng gật đầu rồi bày ra một cái biểu cảm càng thêm hiếu kỳ và tò mò.

Lão Tửu Mặc cười cười rồi rít vào một hơi thuốc, giọng nói của lão cũng chậm rãi truyền ra hòa vào làn khói, dường như có chút huyền diệu nào đó.

“Truyền thuyết kể rằng, có một nơi vốn là một cái thế giới vô cùng hoàn mỹ do một vị đại năng tạo ra, khiến cho sinh linh vạn vật ở bên trong sinh sống an lạc và hạnh phúc đồng thời cũng được bảo hộ an toàn, chính vì sự biết ơn đối với vị đại năng này mà sinh linh bên trong thế giới này lập nên một pho tượng có hình dáng của y, ngày ngày cúng bái dâng lên hương hỏa..”

Lão Tửu Mặc dừng lại rít một hơi thuốc, sau đó lại tiếp tục mông lung nói ra.

“Hương hỏa của hàng ngàn vạn sinh linh tích tụ trong năm tháng hóa thành lực lượng có thể giúp cho vị đại năng này đột phá lên một tầng cảnh giới mới, khi đó giới này bỗng xuất hiện thiên đạo, nó thay vị đại năng kia tự động hấp thu và tiếp nhận lời cầu phúc của toàn bộ sinh linh rồi chuyển hóa cho y..”

“Nhưng người tài hay bị trời xanh ghen tị, ngày đó trong lúc vị đại năng kia đột phá, tại một khu vực vô cùng cổ lão bỗng xuất hiện một lực lượng thần bí và vô cùng cổ xưa ngăn trở khiến cho y đột phá thất bại, vì lần đó đột phá thất bại cho nên đạo cơ bị ảnh hưởng nghiêm trọng dẫn đến sự suy yếu..”

“Nhân cơ hội người này suy yếu, những cường địch không rõ ở nơi nào liền xuất hiện nhằm tiêu diệt y cho bằng được, vì trọng thương do đạo cơ bị ảnh hưởng, người này bị vây công hơn một ngàn năm liền không chịu được mà cười thảm bỏ mạng..”

“Người chết, thân thể bị toái diệt, thiên đạo ngã xuống, thiên địa sụp đổ khiến cho vô số chúng sinh kêu rên, khi người này ngã xuống có để lại một đạo thần niệm mang theo một tia ý chí cuối cùng, vì thương sót cũng vì không cam lòng nên cưỡng ép duy trì một mảnh còn lại của thế giới kia rồi hóa thành một quả tinh cầu…”

“Quả tinh cầu này trôi nổi đến một nơi không biết trong tinh không, ngày đó người này ngã xuống cũng kéo theo một vài kẻ địch năm đó ám toán y, phong ấn và giam giữ bọn họ ở khắp nơi bên trong cái quả tinh cầu này, cứ thế cho đến khi một ngày thiên đạo lại xuất hiện, chúng sinh một lần nữa sinh sôi, thiên địa vẫn như trước không có biến đổi gì, chúng sinh vẫn một lần nữa sinh hoạt không có khác biệt như trước..”

Nói đến đây, trong mắt của lão Tửu Mặc hình như hiện ra một chút gì đó như là đang hồi ức, Tư Không ở một bên yên lặng lắng nghe, hắn nhìn lão Tửu Mặc nhưng không phát hiện ra điều gì, nhưng trong lòng lại hơi suy tư.

Một lúc lâu sau, Tư Không như có điều suy nghĩ bèn hơi nghi hoặc hỏi ra.

“Tiền bối, sau đó thì sao?, Những người mà vị đại năng kia giam giữ hiện tại như thế nào?”

“Sau đó..”

Lão Tửu Mặc trầm ngâm, câu hỏi của Tư Không hình như lão không biết nên trả lời như thế nào, lão nhìn Tư Không đang có chút tò mò nhìn mình với vẻ chờ mong.

Lão nghĩ nghĩ lại, cuối cùng lại không biết nên nói gì, hình như mọi chuyện lão nghe được chỉ có như vậy.

“Sau đó ta không biết, chuyện người kia kể chỉ có vậy, ta ném cho y một mạch tiền rồi mua lại quyển sách mà y viết, câu truyện này ta đọc cũng đã gần hai mươi năm rồi”

Lão Tửu Mặc lắc đầu, thần sắc có chút bực bội rồi nói ra, Tư Không hơi hồ nghi nhìn đối phương rồi nghi hoặc hỏi dò.

“Tiền bối, hình như chuyện này không có liên quan gì đến cây bút kia a?”

Lão Tửu Mặc trong lòng hơi động nhìn Tư Không, lát sau lão thổi một làn khói thuốc về hướng Tư Không rồi nhàn nhạt truyền ra lời nói.

“Thì đúng là không liên quan gì a, chỉ là muốn ngươi quên đi chủ ý đối với cây bút kia mà thôi, nghe xong truyện thì đừng có đi liều mạng, ta mặc dù già lão nhưng vẫn còn quý cái mạng này lắm..”

Nói, lão Tửu Mặc cười cười đi ra bên ngoài, chỉ để lại Tư Không đang ngồi đó phất phất tay tản đi khói thuốc ngột ngạt xung quanh.

Tư Không có chút bất đắc dĩ cùng cổ quái nhìn lão Tửu Mặc, trong lòng có ít nhiều những nghi hoặc nhưng chuyện mà lão Tửu Mặc kể ra lại cũng không có đầu đuôi gì.

Mà người được lão mua sách về khoản kể chuyện hiển nhiên là rất hay cho nên mới khiến cho lão Tửu Mặc này động tâm mà bỏ cả một mạch tiền ra để mua.

Một mạch tiền thật sự không nhiều, nhưng Tư Không nghĩ đối với một người thích uống rượu như lão quả thật là đã bỏ ra tâm tư, một mạch tiền có thể mua được hơn mười bầu rượu liền a.

Tư Không thở dài lắc đầu, hắn bỏ qua câu chuyện vừa nghe qua một bên, những chuyện ly kỳ như thế đôi khi chỉ là lời bịa đặt rồi như đối phương nói trước đó, chỉ là một câu truyện do người nghĩ ra mà viết nên.

Tư Không đương nhiên không hề tin, trước mắt còn có một chuyện khiến cho hắn có chút quay cuồng đó chính là tìm được bút của mình.

Bản thân chỉ là một cái phàm nhân, chuyện hắn vẽ được hồn trong lời giải thích của lão Tửu Mặc lại khiến cho hắn có ít nhiều kinh ngạc và tò mò đối với năng lực này của bản thân.

“Ta có thể vẽ hồn sao, hồn hình như chính là thứ giúp cho cái kén kia có thể hóa điệp, có thể giúp cho một bức tranh nhìn như sinh động lại có thể biến đổi và hoạt động như sinh mệnh sao…”

Tư Không thì thào tự nhủ, hắn đã có lý giải đối với vấn đề của bản thân, sau khi trầm ngâm, hắn lại một lần nữa nhìn ra phía bên ngoài.

Nhưng hắn suy nghĩ trong giây lát lại lắc đầu rồi thu hồi ánh mắt, Tư Không mặc dù có chút suy nghĩ táo bạo nhưng hắn không dám liều.

Vỏ bọc là cây bút ở giữa hồ kia, Lão Tửu Mặc nói không được cho nên Tư Không phải nghĩ đến thứ khác.

“Cây bút kia không được, vậy ta vẽ vỏ bọc là thứ gì, hay vẫn là một cái ngòi bút nhưng không phải cây bút kia.. a…”

Ngồi lẩm bẩm tự nhủ, bỗng nhiên hắn khẽ kêu lên một tiếng, hai mắt hiện ra một chút sáng tỏ, hắn đã xác định nên làm gì tiếp theo.

Không thể vẽ cây bút ở giữa hồ, không thể lấy những bức họa của lão Tửu Mặc ra để vẽ, đã như vậy Tư Không quyết định tự vẽ cho mình một cái.

Chỉ là hắn cần phải có thời gian tập luyện, sau khi thông suốt, Tư Không khẽ mỉm cười rồi thu dọn những đống ngổn ngang xung quanh.

Hắn có ba năm, thời gian không vội.

Bức họa ở trong nhà rất nhiều, Tư Không tùy ý có thể lấy được những thứ đó nhờ việc nhặt lên những cuộn tranh nằm ngổn ngang quanh chỗ ngồi của lão Tửu Mặc.

Lại thêm sáu tháng, Tư Không đã đến chỗ của lão Tửu Mặc được gần một năm, hiện tại đang là vào mùa xuân.

Thủy Mặc trấn rất đặc biệt, mùa đông không có tuyết rơi nhưng cái giá lạnh từ những cơn mưa phùn bay lất phất trong đại địa cũng khiến cho người ta phải xuýt xoa.

Mùa xuân lại mát mẻ và ấm áp như mùa thu, hầu hết ánh nắng không có gắt gao nhiều lắm cho đến vài tháng ở giữa năm, khi đó mùa hạ tới, nắng nóng là không cách nào chịu nổi.

Dường như hết thảy thời tiết của cái địa phương này giống như nước ở giữa hồ kia, chỉ có hai mùa, một mát mẻ nhưng lại có phần lạnh giá, một ấm áp nhưng rất dễ trở nên nóng bức đến khó chịu.

Thời gian này, Tư Không luyện tập rất là nhiều lần, hắn dường như thả lỏng được tâm tình cho nên rất chăm chú tập luyện việc vẽ tranh, hắn vẽ không phải những vật giống như lão Tửu Mặc đã vẽ.

Hắn vẽ chính là một cái ngòi bút.

Từng nét tỉ mỉ, ánh mắt chăm chú kia lại khiến cho lão Tửu Mặc phải liên tục gật đầu tán thưởng, chỉ là lão có chút bất đắc dĩ vì Tư Không vẫn vẽ ngòi bút.

Thế nhưng lão cũng nhìn ra được chỗ khác biệt, ngòi bút mà Tư Không vẽ là không giống với ngòi bút ở giữa hồ của Thủy Lưu trấn, thấy như vậy lão hình như có điều suy nghĩ, hình như hiểu được suy tính của Tư Không cho nên cũng yên tâm hơn.

“Tiểu tử này cũng không tồi, ài..”

Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không, lão khẽ vuốt chòm râu rồi mỉm cười, trước mặt lão, trên mặt bàn vẽ có một bầu rượu.

Lão cầm cái bầu rượu lên, Tư Không đang chăm chú vẽ hình như có hơi chú ý, hắn bèn dừng bút lại rồi nhìn lão Tửu Mặc.

Ánh mắt của hắn hình như có gì đó không đúng.

Lông mày lão Tửu Mặc hơi nhướng lên, sau khi trừng mắt với Tư Không, lão cười cười rồi uống một ngụm rượu thật lớn.

“Haha, sảng khoái..”

Uống xong, lão Tửu Mặc khàn khàn truyền ra tiếng cười.

Tư Không thấy như vậy khẽ lắc đầu rồi yên lặng vẽ tiếp, nhưng lời nói của hắn lại chậm rãi và bình tĩnh truyền ra.

“Tiền bối, rượu còn bao nhiêu?”

“Tiểu tử ngươi là có ý gì? Chẳng phải ban nãy ngươi vừa mua sao?”

Lão Tửu Mặc nghe câu hỏi của Tư Không liền có chút khó hiểu hỏi lại, Tư Không nghe lão nói như vậy liền yên lặng không nói thêm gì.

Thời gian ở nơi này, Tư Không coi như đã hiểu được vì sao trước đó Lâm Tú nói tính cách của lão nhân này có chút quái dị.

Ban đầu hắn ở nơi này, lão Tửu Mặc vẫn còn bình thường thế nhưng thời gian mấy tháng gần đây, không biết vì rượu hay vì bản thân lão mà càng lúc lão càng có những biểu hiện quái gở khiến cho hắn có chút không biết nên xử sự thế nào.

Tỉ như có một lần, trong lúc lão Tửu Mặc vẽ tranh, trong khi Tư Không vẫn đang ngồi ở một bên, lão Tửu Mặc dừng bút lại rồi cầm bức họa vừa vẽ xong vò nát, sau khi vò nát, lão cũng bẻ gẫy cây bút trong tay, cả người càng khoa trương hơn mà trở nên run rẩy.

Run rẩy thì đã đành, lão còn truyền ra từng tiếng cười quái dị rồi ôm đầu, biểu hiện không khác gì người bị bệnh tâm thần, khi đó Tư Không bị dọa sợ mà chạy nhanh ra ngoài.

Biểu hiện của lão Tửu Mặc phải mất cả một nén hương mới dừng lại, chỉ là sau khi không cười nữa mà lão lại chuyển qua khóc.

Tư Không cảm thấy rất cổ quái, sau khi nghĩ lại lời nói của Lâm Tú, Tư Không cắn răng đi vào bên trong, hắn mở nắp bầu rượu ra rồi rót cho lão Tửu Mặc một chén.

Hương rượu giống như một liều thuốc an thần xông vào mũi của lão Tửu Mặc lại bất ngờ khiến cho trạng thái quái gở của lão bỗng chốc an tĩnh lại, con mắt vô thần cũng xuất hiện sự thanh minh, sau khi uống hết chén rượu, lão liền ngửa mặt lên cười một cách sảng khoái như ban nãy.

Lâm Tú có dặn hắn trước khi đến nơi này, lão Tửu Mặc là người có tính tình quái dị nhưng lại rất thích uống rượu, Tư Không đương nhiên nghĩ đến lời này cho nên mới có tình huống và cách chữa trị.

Thế nhưng Tư Không lại cảm giác được lão nhân này hình như bị nghiện rượu đến phát điên chứ không phải là tính tình của lão có phần quái dị.

Cứ như vậy trong vòng sáu tháng qua, tổng số lần hắn mua rượu cho lão Tửu Mặc sớm đã vượt ra khỏi đầu ngón tay, tính thêm vào đầu ngón chân nữa cũng không đủ.

“Tiểu tử, ngươi vì sao không nói, với lại ánh mắt ban nãy của ngươi nhìn ta là có ý gì..”

Lão Tửu Mặc sau khi nói xong thấy Tư Không không trả lời, nghĩ đến ánh mắt ban nãy của hắn khi nhìn mình liền hơi hồ nghi, lão cảm thấy có điều gì đó không đúng.

“Ta đang tập trung vẽ cho nên không nói được, ta cũng không có ý gì, tiền bối người nghĩ nhiều rồi”

Tư Không vẫn đăm chiêu mà tỉ mỉ điểm từng chi tiết lên cái ngòi bút trong bức họa của mình đồng thời truyền ra lời nói.

Lão Tửu Mặc chép miệng một cái, mấy tháng qua cùng một chỗ với thiếu niên, lão ít nhiều cũng hiểu được tính cách hiện giờ của hắn, với lời nói của Tư Không cùng thái độ kỳ lạ này của hắn, lão coi như không nghe thấy.

Dù sao Tư Không sẽ không biết được những gì mà lão Tửu Mặc biết.

Sáu tháng tập luyện vẽ tranh, không thể không nói Tư Không quả thực rất có năng khiếu, từng nét bút của hắn lúc này lại uyển chuyển mượt mà trông rất giống với lão Tửu Mặc.

Tất nhiên hắn cũng chỉ mới tập vẽ được sáu tháng, mặc dù có phần tiến bộ nhưng cũng chưa thể nào so sánh với một người đã vẽ tranh cả đời như lão Tửu Mặc.

Vẫn sẽ có sai sót nhưng Tư Không lại không nản lòng mà còn lấy sự sai sót này tỉ mỉ nghiên cứu, rút ra cho mình kinh nghiệm để điều chỉnh về sau.

Vì thế nét vẽ của hắn so với lần đầu tiên đã có sự chênh lệch rõ ràng, mà Tư Không trước sau như một cảm thấy bản thân vẫn chưa đạt được yêu cầu do mình đặt ra.

Cho nên hắn vẫn kiên trì miệt mài luyện bút, ngày qua ngày, tháng qua tháng, sự kiên định và kiên nhẫn này đều rơi vào mắt của lão Tửu Mặc khiến cho lão rất hài lòng cùng tán thưởng.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.