Suy tư của lão Tửu Mặc
Lão Tửu Mặc ngồi ở một bên chăm chú quan sát Tư Không vẽ tranh, hắn vẽ ra giống như lời hắn đã nói, giống như suy nghĩ hắn đã nghĩ, hắn vẽ chính là một cái bút lông.
Ánh mắt chăm chú và tập trung kia giống như đã rơi vào trong một loại trạng thái nào đó rất kỳ diệu, trong mắt hắn chỉ có bức họa đang vẽ, bên tai của Tư Không đã không còn nghe thấy âm thanh nào, tay hắn vẫn như trước nhẹ nhàng đong đưa, dẫn ngòi bút trong tay đi vẽ cây bút trong tranh.
Thấy vậy, lão Tửu Mặc ở một bên nhìn liền hơi híp mắt lại nhưng trong lòng lại rất lấy làm kinh nghi.
“Vậy mà lại nhập định sâu như thế?”
Kinh ngạc nhìn trạng thái lúc này của Tư Không, lão Tửu Mặc như có điều suy nghĩ rồi nhìn ra phía bên ngoài, ánh mắt lão có chút do dự hiện lên nhưng rất nhanh đã bị lão đè xuống.
“Lâm Tú cho đứa nhỏ này đến chỗ ta là tìm cây bút cho nó, hắn cũng nói sau khi thành công sẽ giúp ta thoát khỏi trói buộc, không lẽ tên này là muốn đệ tử của hắn nhổ cái cây bút kia ra a..”
Nói xong, chính lão Tửu Mặc cũng có chút khó tin đối với suy đoán này của chính mình, lão nhìn Tư Không rồi lại nhìn ra phía bên ngoài, một lát sau ánh mắt do dự của lão lại một lần nữa xuất hiện.
Nhưng không biết lão là có hay không có suy nghĩ khác, ánh mắt này chỉ xuất hiện trong chốc lát liền biến mất, thay vào đó là vẻ mịt mờ cùng ủ rũ, cũng có sự bất đắc dĩ.
Lão lại uống một ngụm rượu, sau khi uống, lão lại rít một hơi thuốc lá rồi nhẹ nhàng thổi ra, nhắm mắt lại rồi suy tư ở trong lòng, thật lâu sau trong lòng của lão Tửu Mặc có tiếng thở dài.
“Không chơi với tên Lâm Tú kia, mạng già này ta vẫn cần a, vả lại tên nhóc này vẫn chỉ là một cái phàm nhân, vì sao hắn lại có tự tin để cho nó cầm cây bút kinh khủng kia vào trong tay, Lâm Tú a Lâm Tú, ngươi là đang muốn làm gì..”
Lão Tửu Mặc yên lặng mở mắt ra nhìn Tư Không, trong mắt vẫn còn đang suy tư, nhưng sau khi chú ý đến ánh mắt của hắn đang hiện ra sự âm trầm, lão liền hơi hiếu kỳ rồi nhìn xuống bàn.
Tư Không đã vẽ xong, cuộn giấy dài cả một thước cho nên hắn có thể tùy ý vẽ ra rất nhiều những cái ngòi bút ở bên trên, sáu tháng nay hắn đã vẽ không biết bao nhiêu lần, hao tốn không biết bao nhiêu cuộn giấy.
Mỗi một lần hạ bút là một lần Tư Không trầm ngâm suy tư, mỗi ngày đều là như vậy, một ngày bởi vì hắn vẽ xong lại bắt đầu suy tư so sánh cho nên cũng chỉ vẽ được có ba bức họa.
Sáu tháng nay đều đặn lặp đi lặp lại loại trạng thái này cho nên số lượng ngòi bút hắn họa ra đã là hơn bảy trăm hai mươi cái.
Con số cũng coi như rất nhiều, có thể thấy được quyết tâm của hắn khi học vẽ, thông thường mà nói trong số lượng này ít nhất sẽ có một số hình giống nhau, dù sao cũng đều là một tay Tư Không vẽ ra.
Tuy là vậy, dù cho hắn có trí nhớ rất tốt, thêm vào sự cẩn thận kĩ lưỡng quan sát của bản thân, Tư Không phát hiện ra tất cả đều không giống nhau.
Một chút cũng không.
Trước mặt hắn bây giờ cũng là như vậy, hình vẽ của một cái ngòi bút có hai màu trắng đen giao thoa hiện ở bên trong mặt giấy.
Loại mực này là được lão Tửu Mặc yêu cầu lấy ở trong hai cái chum rồi hòa lại với nhau, loại kỳ diệu này Tư Không ban đầu là rất hiếu kỳ nhưng sau một thời gian hắn không còn để ý nữa.
Sự chú ý của hắn, toàn bộ đều rơi vào trong bức họa một cái ngòi bút của mình, cái ngòi bút này là cái thứ bảy trăm năm mươi hắn vẽ ra, vẫn như trước không có nhiều biến hóa, vẫn là một cái khác biệt với những cái trước đây, là một cái hoàn toàn mới.
Nhìn một màn này, lão Tửu Mặc có chút tò mò nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tư Không, trong lòng lão lại có một chút đắc ý cùng ngóng chờ.
Thân là người dạy vẽ cho hắn, ở một bên chú ý đối phương ngồi vẽ trong sáu tháng, lão đương nhiên nhận ra Tư Không gặp phải vấn đề nhưng lão lại cố tình không nói mà đợi Tư Không hỏi.
Tư Không nhìn ngòi bút được họa ở trên giấy, hắn lại nhìn cái đã vẽ ở bên cạnh, rồi nhìn một lượt những cái trước đó bản thân đã vẽ, tất cả đều không giống nhau.
Từ cái xấu nhất cho đến cái đẹp nhất cũng là như thế, Tư Không không phải là suy tư những điều này mà hắn đang có suy nghĩ ở trong đầu.
Nhìn như hắn đang rất khó chịu vì những ngòi bút đã vẽ ra không giống nhau nhưng thời gian hắn quan sát trong sáu tháng qua lại khiến cho hắn ngộ ra được một chút gì đó khiến cho hắn rất động tâm.
Nhưng trước sau như một lại rất mơ hồ không rõ ràng, lúc này sau khi vẽ xong, Tư Không cũng có cảm giác bản thân như đã nắm được điều gì nhưng trước sau như một đều không thể thông thấu.
Hắn cảm giác hình như bản thân vẫn vẽ chưa đủ, cũng chính là loại cảm giác này khiến cho hắn không ngừng vẽ, không ngừng suy tư.
Tư Không suy tư rất lâu, vì quá tập trung cho nên hắn không chú ý đến ánh mắt có chút đắc ý của lão Tửu Mặc đang ở một bên ngóng chờ câu hỏi của hắn.
Lão Tửu Mặc nhàn nhã uống rượu ở một bên, hình như lão rất thích nhìn thấy Tư Không gặp phải vấn đề mà bày ra bộ dạng như bây giờ, chỉ là Tư Không đã làm cho lão phải thất vọng.
Gần nửa ngày suy tư, Tư Không khẽ gật đầu như đã thông thấu điều gì, hắn đặt cuộn giấy xuống rồi lại chấm mực bắt đầu vẽ.
“Vậy mà lại không hỏi.. khoan đã tiểu tử này ban nãy vừa gật đầu..?”
Thấy như thế, lão Tửu Mặc hiện ra vẻ mất hứng, trong lòng lão lại có chút kinh ngạc, lão tò mò nhìn Tư Không lại một lần nữa chăm chú cầm bút lên vẽ.
“Tiểu tử này đang nghĩ cái quái gì vậy a, sao hắn lại gật đầu như đã ngộ ra điều gì đó mà ta không biết?”
Ngạc nhiên nhìn Tư Không đang cầm bút vẽ, lão Tửu Mặc rất muốn hỏi Tư Không đang nghĩ gì trong đầu thế nhưng Tư Không bây giờ lại tiếp tục rơi vào trạng thái không linh và tập trung cao độ.
Thấy hắn như vậy, lão Tửu Mặc có chút bực bội nhưng lão cũng biết không phải lúc làm phiền Tư Không, nếu làm phiền hắn trong khi hắn đang tập trung cảm ngộ rất có thể khiến cho hắn bị phản phệ.
Loại phản phệ này đối với tu sĩ hay phàm nhân đều rất có tính nguy hiểm, đều sẽ khiến cho tâm của một người bị sụp đổ.
Loại sụp đổ này không phải là ngay tức khắc bị làm phiền mà sẽ tạo ra một vết nứt trong lòng, theo thời gian, khi gặp những lần tương tự sẽ khiến cho vết nứt này càng ngày càng mở rộng, cuối cùng phá hủy từ trong ra ngoài, tâm chết người cũng theo đó mà ngã xuống.
Lão Tửu Mặc thở dài ra một hơi, sau khi nhìn Tư Không một lát, lão nghĩ đến Lâm Tú rồi hơi suy tư, trong mắt có một chút kiên định lóe lên.
“Có đôi khi phải cược một lần, Lâm Tú được đám người kia gọi là Thánh Sư cũng có nguyên do của bọn họ, ta cũng biết đôi điều nhưng loại sự tình này thật sự giống như tên này đang đem tính mạng của ta và tiểu tử này ra đánh cược a..”
Nói xong, lão Tửu Mặc hơi chau mày, hai con ngươi đục ngầu của lão cũng lóe lên rồi nhẹ nhàng bước ra phía bên ngoài.
Hai cái chum nước một trắng một đen đặt ở vách tường trước nhà vẫn như trước đầy ắp, lão Tửu Mặc đứng trước hai cái chum rồi hơi suy tư, lão nhìn qua chum nước màu trắng một chút, sau đó tiến lại gần.
Chum nước có chứa nước màu trắng tinh khiết trong suốt có thể thấy được cả đáy chum, sau khi nhìn cái chum này một lát, lão Tửu Mặc khẽ lẩm bẩm gì đó ở trong miệng rồi thò một ngón tay xuống mặt nước, khuấy một vòng.
Ngón tay từ từ đảo thành một vòng tròn, sóng nước nhẹ nhàng gợn lên, lão Tửu Mặc rút tay lại rồi yên lặng ngóng nhìn, ánh mắt lão lúc này lại hiện ra một chút âm u.
Mặt nước trong chum khẽ dao động, một lát sau nơi đó hơi vặn vẹo rồi xuất hiện một cái hình ảnh, trong hình ảnh là một mảng mơ hồ không rõ nhưng có thể thấy được một bóng dáng như hư ảo đang ngồi khoanh chân.
Hình ảnh vừa xuất hiện, một âm thanh mang theo sự phẫn nộ cùng vô tận khuất nhục, cũng có một chút cổ xưa không nói rõ bỗng nhiên vang lên từ trong chiếc chum này mà truyền ra.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt.. sinh linh hạ đẳng, các ngươi dám nhốt chúng ta ở nơi này sao, chỉ cần một ngày ta có thể thoát khốn thì giới này sẽ chìm trong huyết hải…”
Nghe thấy âm thanh kia, trong mắt của lão Tửu Mặc hiện ra u quang mãnh liệt, lão dùng ngón tay của mình búng nhẹ lên trên miệng chum, âm thanh ong ong theo miệng chum bị rung động cũng theo đó mà vang lên.
“Câm miệng, ta không làm gì được ngươi nhưng nơi này không phải nơi các ngươi có thể làm càn..”
Lão Tửu Mặc nhàn nhạt truyền ra lời nói, lời nói của lão hòa cùng với tiếng chum kêu lại như có lực lượng nào đó đánh sâu vào thân ảnh mơ hồ kia.
Có thể nghe được từ trong miệng của thân ảnh này phát ra từng tiếng kêu rên tràn ngập sự thống khổ, nhưng chỉ trong chốc lát thân ảnh này lại phát ra một tiếng cười tràn đầy sự quỷ dị.
“Khặc khặc, đám sâu kiến chỉ biết mạnh miệng, ngươi có bản lĩnh thì thả lão phu ra, để ta xem lần này ai có thể ngăn cản ta thu thập sinh mệnh của các ngươi..”
Sắc mặt của lão Tửu Mặc vẫn như thường, nghe thấy những lời khích tướng này, trên miệng lão bỗng nhiên nở một nụ cười đầy quỷ dị rồi nhẹ nhàng truyền ra lời nói.
“Không cần gấp, ngươi còn nhớ Thánh Sư chứ, sẽ nhanh thôi ngươi sẽ được tự do, chỉ là không biết…”
Nói xong, lão không đợi thân ảnh kia truyền ra lời nói liền khẽ phất tay áo, thế nhưng thân ảnh ở bên trong chum nước hình như nghe thấy cái danh hiệu Thánh Sư lại yên lặng.
Một lát sau âm thanh gấp gáp của thân ảnh này truyền ra, mang theo một vẻ không cách nào tin.
“Thánh Sư.. là hắn.. hắn vì sao đến nơi này, chết tiệt, không đúng, khốn kiếp, năm đó tên đệ tử thứ chín của hắn cũng đến, chết tiệt.. đừng thả ta ra, ta ở nơi này thôi, Thánh Sư gì đó lão phu không quan tâm, đừng để ta gặp tên kia là được, con bà nó ngươi có nghe không.. đừng thả lão phu ra..”
Thân ảnh này truyền ra âm thanh rất gấp gáp, nhưng lão Tửu Mặc lại làm như không nghe thấy, lão khẽ vung tay, mặt nước trong chum liền trở nên tĩnh lặng không có bất kỳ gợn sóng nào được truyền ra.
“Phải chuẩn bị tình huống xấu nhất, Thánh Sư mặc dù cường đại nhưng ở nơi này cũng phải bị áp chế rất gắt gao, ài.. thật là phiền quá”
Sau khi làm xong hết thảy, lão Tửu Mặc ngồi ở trước hiên nhà nhìn ra phía bên ngoài đường lớn hình như đang cố gắng ghi nhớ những hình ảnh nơi này lại ở trong lòng.
Lão sống ở nơi này không biết đã bao nhiêu năm, chính lão cũng đã quên đi thời gian, lão vẽ tranh và hành thư cả đời cho nên cũng không chú ý nhiều đến quang cảnh ở phía bên ngoài như thế nào.
Giờ khắc này đưa mắt thật tâm chú ý ngóng nhìn, lão bỗng nhiên thở dài rồi lắc đầu.
“Không nghĩ tới, cảnh đẹp ta tìm cả đời người để vẽ hóa ra lại gần như thế..”
Nói xong, lão Tửu Mặc lại nhìn vào trong nhà, nhìn Tư Không đang chăm chú vẽ tranh, trong mắt lão Tửu Mặc hiện ra sự ôn hòa cùng cảm thán.
“Hắn cũng là một người đáng thương..”
Có nhiều chuyện, lão Tửu Mặc đương nhiên biết được nhưng lão lại không có tư cách nói ra, chỉ có thể yên lặng, Lâm Tú đến nơi này bao nhiêu lần lão đều nhớ, cũng chỉ là một vòng lặp không cách nào thoát khỏi trong năm tháng.
“Lần này có lẽ sẽ khác, chỉ là không biết sẽ có biến cố gì xảy ra, tiểu tử, lão phu cược cái mạng này vào ngươi vậy..”
Nhìn Tư Không, lão Tửu Mặc thì thào tự nhủ trong lòng, nửa ngày suy tư, nửa ngày nghiền ngẫm cuối cùng lão quyết định sẽ tận tâm tận lực giúp Tư Không, bất kể điều gì.
Tư Không vẫn đang chăm chú vẽ tranh của mình, nét vẽ của hắn càng lúc càng hoàn thiện hơn, ánh mắt của hắn lúc này lại trở nên ngơ ngẩn rồi cứ thế vẽ.
Một lần, hai lần rồi mười lần, một nén hương sau hiện ra trước mắt của Tư Không là hơn mười bức họa vẽ bút lông, mỗi cái điều mang theo một nét riêng biệt không đồng nhất.
Tư Không đột nhiên cảm thấy hơi nhói đầu, hắn theo bản năng lấy tay xoa xoa hai bên thái dương rồi nhắm mắt lại.
Lát sau hắn mở mắt ra, trong mắt toàn là tia máu, Tư Không cảm thấy bản thân giống như bị kiệt sức, loại kiệt sức này không phải là thân thể mà là tinh thần.
Sáu tháng vẽ tranh, sáu tháng tập trung cao độ chăm chú tỉ mỉ và cần mẫn, loại trạng thái này khi học ở trên giảng đường là ít khi xuất hiện trên người của hắn, hiện tại bởi vì quá tập trung cho nên tinh thần bị hao tổn.
Sắc mặt của Tư Không bỗng nhiên có chút tái nhợt, hắn khẽ hít sâu vào một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, tay hắn đặt bút xuống rồi xoa mi tâm, thật lâu sau hắn đứng lên dọn dẹp rồi đi ra ngoài.
Sắc trời đã có chút tối, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên từng áng mây mỏng làm cho bầu trời cũng bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm.
Mùa đông ở Thủy Lưu trấn này rất kỳ lạ cho nên khiến cho Tư Không cũng phải nhìn bầu trời lâu hơn một chút, trong mắt lại có chút hoảng hốt.
“Tiền bối, ta đi nấu cơm”
Hắn đi ra ngoài, trước hiên nhà Tư Không thấy lão Tửu Mặc đang ngồi đó ngóng nhìn bầu trời như đang suy tư, thấy vậy hắn tiến đến gần rồi nhẹ giọng lên tiếng.
“Tiểu tử, ta hỏi ngươi một chút..”
Nghe thấy giọng nói của Tư Không, lão Tửu Mặc quay qua nhìn hắn rồi như có điều suy nghĩ, lão nhỏ giọng lên tiếng.
Tư Không hơi hồ nghi nhưng cũng không hỏi mà ngồi xuống ở một bên, thần sắc nghiêm túc.
“Ngươi ban nãy suy nghĩ đến vấn đề gì vì sao không hỏi lão phu?”
Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không, lão chưa có nói cho hắn biết quyết định của lão đối với Tư Không mà là muốn xác định một chút tình huống, đồng thời cũng cân nhắc một vài chuyện.
Sau khi có được sự xác nhận ở trong lòng, lão Tửu Mặc mới có thể cân nhắc kỹ lưỡng cũng như hoàn thiện kế hoạch của mình, hết thảy vì Tư Không đồng thời cũng vì bản thân lão.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |