Tư vị của đời người
Thủy Lưu trấn, trong buổi chiều muộn của tiết trời mùa đông, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ mà thê lương, dưới mái hiên của căn nhà gỗ đơn sơ ở một góc nhỏ trong trấn, một già một trẻ ngồi dưới mái hiên, cả hai đều đang ngóng nhìn bầu trời.
Lão Tửu Mặc yên lặng ngồi ở một bên, tẩu thuốc vẫn cháy, thi thoảng lão lại nhàn nhã rít một hơi rồi nhả ra khói thuốc, khói thuốc phiêu diêu truyền vào áng chiều muộn, lại khiến cho nơi này trở nên có chút mông lung.
Gió lạnh nhè nhẹ thổi qua vạt áo của lão cùng với thiếu niên ngồi ở bên cạnh, so với sự nhàn nhã của lão Tửu Mặc, thiếu niên ngồi ở bên cạnh lão, sắc mặt của hắn bây giờ lại có chút nhợt nhạt.
Không phải vì thiếu niên sợ hãi lão Tửu Mặc mà là tinh thần của hắn đang mệt mỏi, hắn ngồi ở một bên, nhìn lên bầu trời rồi như có điều suy nghĩ.
“Ngươi ban nãy nghĩ đến vấn đề gì? Vì sao không hỏi lão phu?”
Tinh thần mặc dù mệt mỏi nhưng trong đầu của thiếu niên lại đang vang lên câu nghi vấn của lão Tửu Mặc, hắn đã trầm ngâm được một lúc lâu, lão Tửu Mặc cũng không vội đi thúc dục hắn.
Dù sao cảm ngộ trong lòng cùng với nói ra, so với lời nói tự ngẫm ở trong lòng, lời nói ra khỏi miệng thật sự rất khó.
Tư Không yên lặng suy ngẫm, hắn càng nghĩ, cơn suy yếu trong tinh thần càng dâng cao rồi truyền đến một cơn buồn ngủ khiến cho mí mắt của hắn khẽ sụp xuống.
Hắn hít sâu vào một hơi giúp cho mình tỉnh táo, đối với câu hỏi của lão Tửu Mặc, Tư Không muốn nói gì đó thế nhưng...
Hắn không biết nói như thế nào, sau khi suy nghĩ một lát, Tư Không do dự nhìn lão Tửu Mặc rồi nhỏ giọng lên tiếng.
“Tiền bối.. ta.. không biết nói như thế nào, ta mặc dù có gặp vấn đề thế nhưng vấn đề này khi thì mơ hồ, khi thì ta cảm giác như đã nắm được nhưng lại bị vụt đi trong khoảnh khắc..”
Tư Không ngập ngừng truyền ra lời nói, nói xong, hắn càng cảm thấy hơi mệt trong đầu cho nên lại lấy tay xoa hai bên thái dương của mình.
Lão Tửu Mặc nghe hắn nói như vậy, trong lòng càng có sự tò mò cùng khó hiểu, nhưng khi quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, lão Tửu Mặc lại hơi sững sờ rồi như nghĩ tới điều gì liền cười cười.
“Thôi đừng nghĩ nữa, ngươi không biết lão phu cũng không hỏi nữa, ngồi nghỉ ngơi đi, cơm hôm nay để ta nấu..”
Lão nhìn sắc mặt tái nhợt của Tư Không liền hiểu được thiếu niên này trong sáu tháng qua do tập trung quá độ mà tạo thành sự ảnh hưởng đối với tinh thần của hắn.
Người bình thường chỉ cần ròng rã hơn một tháng liên tục suy tư, liên tục căng cứng tinh thần là sẽ cảm thấy tinh thần bị hao tổn mà suy nhược.
Tư Không coi như đặc biệt nhưng sáu tháng này đối với hắn trong lúc này cũng rất là không tốt, cái cảm giác tinh thần đang liên tục suy yếu như thế này thật sự không dễ chịu.
Nhìn hắn một lát, lão Tửu Mặc lại hút một hơi thuốc lá rồi nhẹ giọng ôn hòa lên tiếng, nói xong lão định chắp tay sau lưng đi vào bếp thì giọng nói có phần mệt mỏi nhưng lại có sự kiên định của Tư Không bỗng truyền ra.
“Tiền bối, ta không sao, cơm ta vẫn nấu được..”
Tư Không chống hay tay lên đầu gối rồi đứng dậy, tinh thần dù bị hao tổn nhưng hắn cảm thấy cả người mình vẫn còn tốt.
Hắn đi lại gần lão Tửu Mặc, trên gương mặt tái nhợt kia là một đôi mắt rất sáng và kiên định, khi nhìn lão Tửu Mặc, Tư Không kiên quyết gật đầu một cái tỏ ý không sao.
“Tuổi trẻ a, thôi được vậy thì tiểu tử ngươi nấu cơm”
Nhìn Tư Không kiên định như vậy, lão Tửu Mặc cười cười chép miệng cảm thán, sau khi suy nghĩ một lát, lão nhìn Tư Không rồi hỏi.
“Đã học vẽ rồi có muốn học thêm nấu ăn không?”
Tư Không có chút ngạc nhiên vì câu hỏi của lão, hắn nhìn lão Tửu Mặc một chút, sau khi suy nghĩ bèn gật đầu rồi nhẹ giọng đáp ứng.
“Muốn..”
Hắn sinh ra ở vùng thôn quê bình dị, nấu cơm hay làm đồ ăn kèm, đối với Tư Không mà nói những điều này hắn đương nhiên am hiểu.
Nhưng không thể không thừa nhận, ngoài việc vẽ tranh và hành thư ra thì tài nấu nướng của lão Tửu Mặc không thể chê vào đâu được.
Sáu tháng ở nơi này, thời gian Tư Không vào bếp đơn giản đa phần đều là thổi lửa nấu cơm, còn đồ ăn kèm gì đó đều do lão Tửu Mặc đảm nhiệm vai trò này.
Tư Không ở nơi này đương nhiên sẽ thường xuyên được thưởng thức những món có hương vị tuyệt hảo do đối phương làm ra, từ món xào, món nướng, món hầm, món kho, tất tần tật các loại khiến cho hắn sinh ra lòng hiếu kỳ muốn học hỏi một chút kinh nghiệm.
Nhưng bởi vì tính cách của hắn có phần kiệm lời, thêm vào đó lão Tửu Mặc đã bỏ ra tâm tư để dạy vẽ cho hắn vì thế Tư Không cũng ngại không có làm phiền nhiều hơn.
Lúc này nghe lão Tửu Mặc hỏi, Tư Không vốn đã có lòng muốn học hỏi cho nên liền nhanh chóng gật đầu.
Thấy Tư Không gật đầu lên tiếng, lão Tửu Mặc cười cười rồi đi vào trong bếp, Tư Không cũng theo sau đi vào.
Khói từ trong bếp bay lên, khung cảnh quen thuộc một lần nữa hiện ra trong tầm mắt của Tư Không, hắn theo thói quen lấy gạo rồi nấu cơm.
Vẫn hai vò gạo như trước, lão Tửu Mặc ngày thường đều uống rượu cho nên sức ăn của lão cũng không nhiều.
Trong khi chờ cơm chín, Tư Không ở một bên quan sát lão Tửu Mặc chuẩn bị đồ ăn, con mắt của lão tuy đục ngầu như người mù nhưng chân tay vẫn linh hoạt mà cắt từng miếng thịt rồi cho vào một cái nồi.
“Tiểu tử, sáu tháng nay ngươi vẽ tranh cùng ăn đồ lão phu nấu, ngươi có suy nghĩ gì không?”
Đang trong lúc xào món đậu que, dưới hương thơm hòa vào không khí trong bếp, lời nói của lão Tửu Mặc cứ như vậy tự nhiên mà truyền ra, dường như chỉ là thuận miệng mà hỏi.
Tư Không ở một bên chú ý thủ pháp nấu ăn của lão, hắn cũng nghe được câu hỏi của đối phương.
Tư Không nhìn lão Tửu Mặc, hắn vuốt cằm rồi đứng đó suy tư.
Lão Tửu Mặc mặc dù tùy ý mà hỏi hắn nhưng Tư Không đã sớm quen với những lời hỏi tùy hứng này của người khác cho nên hắn hiểu là lão đang hỏi mình vấn đề gì.
Đồ ăn cùng vẽ tranh, có điểm gì giống nhau hay không?
Sau một thoáng suy ngẫm, Tư Không yên lặng ở một bên không nói nhưng trên gương mặt lại hiện ra một chút sáng tỏ, ánh mắt mệt mỏi của hắn ban nãy bây giờ lại biến mất, thay vào đó là vẻ thanh minh cùng một chút vui vẻ.
Thấy hắn như vậy, lão Tửu Mặc có chút nghi hoặc cùng tò mò mà quên mất đồ đang nấu trên bếp, lão có chút lúng túng rồi múc nhanh ra đĩa.
“Chết tiệt tiểu tử này lại ngộ ra cái quái gì, hắn không nói mà cứ thần thần bí bí cái gì a..”
Lão Tửu Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn Tư Không rồi nhìn đĩa đậu xào trong tay, sau khi nhẹ nhàng lắc đầu, lão khẽ vỗ vai Tư Không rồi truyền ra lời nói.
“Ăn cơm thôi, vừa ăn vừa nói”
Tư Không hơi hoảng hốt rồi gật nhẹ đầu, hắn nhìn ra được lão Tửu Mặc hình như có gì đó hơi khó chịu, sau khi nghĩ nghĩ một lát, trong lòng Tư Không có chút xấu hổ.
Hắn biết tính cách của mình ít nói, người khác hỏi đa phần hắn đều sẽ yên lặng rồi tự suy tư ở trong lòng mà không nói ra cho nên rất dễ khiến cho đối phương bị loại thái độ này của mình mà cảm thấy khó chịu.
Lão Tửu Mặc ngồi xuống bàn ăn, Tư Không cũng theo sau ngồi ở phía đối diện, hắn theo thói quen mà rót hai chén rượu, một chén cho mình còn một chén hắn cung kính đưa cho lão Tửu Mặc.
Tựa như lúc ban đầu hắn đến nơi này, trong bữa cơm đầu tiên hắn đã từng nói, hắn không uống nhưng có thể bồi lão uống.
Lão Tửu Mặc cười cười nhận lấy, sau khi cụng chén với Tư Không, lão uống một ngụm nhỏ rồi nhìn hắn ôn hòa lên tiếng.
“Ăn đi, hôm nay vẫn có thịt kho tàu ngươi thích a”
Bàn ăn hôm nay có năm món, trông có vẻ đạm mạc nhưng thật ra lại rất ấm áp, Tư Không cũng vậy hay lão Tửu Mặc cũng như thế, đều cảm nhận được một loại ấm áp khó nói từ mâm cơm.
Nhưng so với Tư Không, lão Tửu Mặc lại cảm thán hơn rất nhiều.
Thời gian rất lâu, ngay cả trước khi Tư Không chưa đến, lão chỉ ngày ngày hiện ra rồi vẽ tranh hành thư, đến đêm lại trở lại trong bức tranh, làm gì có để ý đến những mâm cơm bình dị như bây giờ.
Kể cả lúc trước cũng đều là như vậy, chỉ vẽ, ngóng nhìn, rồi lại vẽ, cho đến khi lần này Tư Không đến, gần một năm qua ngồi ở cái bàn ăn quen thuộc này, cảm giác của lão Tửu Mặc vẫn như lúc ban đầu là cảm thán.
Nhưng lão biết, có lẽ loại cảm giác này sẽ không tồn tại quá lâu.
Tư Không hạ chén rượu xuống ở một bên rồi dùng đũa gắp một khúc đậu xào, hương vị vẫn như trước không đổi, vẫn là cảm giác vừa ăn ấy khiến cho hắn khẽ mỉm cười mà ăn nhiều hơn.
“Tiểu tử, ta phát hiện ra ngươi có một cái tính cách khác, ở với lão phu hình như ngươi sinh bệnh..”
Thấy hắn như thế, lão Tửu Mặc mỉm cười, nhàn nhã vừa nhai lạc rang vừa lên tiếng trêu ghẹo.
Tư Không cổ quái nhìn, lát sau hắn như có điều suy nghĩ rồi nâng chén rượu lên, nhấp môi một chút, sau đó trên mặt hơi nhăn lại.
Lão Tửu Mặc thấy như vậy liền cười lên ha hả, đây chính là cái bệnh của Tư Không mà lão nói, sáu tháng qua, trừ hai tháng đầu là Tư Không có chút câu nệ, chỉ ăn cơm với cụng chén nhưng không uống.
Nhưng từ tháng thứ ba trở đi, trong một tháng có ít nhất hai lần hắn uống một chén rượu, điều này mang cho lão Tửu Mặc một chút kinh ngạc và cổ quái nhưng lão cũng không có ngăn cản hắn.
“Xú tiểu tử, ta sợ thời gian tới sẽ phải mua hai bầu rượu a”
Thấy Tư Không nhấp môi, lão Tửu Mặc cười cười lại tiếp tục chọc ghẹo, Tư Không có chút cười gượng hơi gãi đầu rồi vừa ăn vừa nói.
“Ở nhà, thi thoảng ta thường hay uống trộm rượu của phụ thân nhưng mà rượu rất đắng giống như của người vậy thật không dễ uống, ở quê có một loại nước lá uống rất thơm, đó mới là thứ ta thích uống”
Nghe thấy Tư Không truyền ra lời nói, lão Tửu Mặc cười cười rồi nâng chén lên uống một chút, sau khi xuýt xoa một tiếng cảm thán, lão nhìn Tư Không thật sâu rồi nói ra một câu đầy thâm ý.
“Sẽ có một ngày, nước lá mà ngươi uống sẽ không rửa trôi được bất kỳ thứ gì ngoại trừ gợi cho ngươi một vài thứ trong lòng, khi đó ngươi sẽ nhận ra, rượu thật ra không phải là khó uống như vậy..”
Nói xong, lão lại ném một vài hạt lạc rang vào trong miệng rồi nhai lên rôm rốp, Tư Không ở một bên yên lặng suy tư về câu nói này.
Hắn không trả lời mà như trước, với tính cách của mình đem câu nói này nhớ kỹ thật sâu trong lòng.
Rượu.. thật ra không phải là khó uống như vậy..
Một hồi lâu sau, Tư Không ăn xong cơm, chén rượu của hắn hôm nay không uống mà để ở một bên, hắn nhìn lão Tửu Mặc rồi nhẹ giọng lên tiếng.
“Tiền bối, ban nãy người có hỏi ta, vẽ tranh cùng ăn đồ người nấu có suy nghĩ như thế nào..”
Lão Tửu Mặc yên lặng lắng nghe, lão nhìn Tư Không đang suy ngẫm, trong mắt hắn khi thì mông lung, khi thì sáng tỏ.
“Tranh ta vẽ ra đều là bút lông, nhưng mỗi cái đều không giống nhau, đồ ăn người nấu rất nhiều món, đa dạng hương vị nhưng vẫn tồn tại một loại tư vị riêng của người, có lẽ hai thứ này có liên quan, nhưng ta nghĩ mãi vẫn không minh bạch, tiền bối.. người có thể giải thích cho ta không?”
Tư Không nhìn lão Tửu Mặc rồi nhẹ giọng lên tiếng.
Lão Tửu Mặc không nói mà yên lặng suy tư, lão nhìn ra Tư Không có lý giải của riêng mình ở trong lòng nhưng lại không biết nói ra làm sao cho nên mới hỏi mình.
Một lát sau, lão Tửu Mặc chỉ vào trong bát rượu của hắn rồi lại chỉ vào bát rượu của mình nhưng lại không lên tiếng, lão không muốn giải thích nhiều cho hắn, lão là muốn dẫn đường cho hắn.
Tư Không đương nhiên nhìn ra được dụng ý của lão Tửu Mặc, hắn nhìn bát rượu của mình rồi lại nhìn bát rượu của lão.
Hắn nghĩ đến thời gian qua, từ lúc bắt đầu học vẽ, từ khi lão Tửu Mặc lý giải cho hắn về cái vỏ bọc và hồn cho đến hiện tại, nghĩ đến những món hắn ăn từ chính tay lão Tửu Mặc làm cho, nghĩ đến hơn bảy trăm cây bút lông từ chính tay hắn vẽ ra.
Tất cả đều hiện ra rồi liên kết lại với nhau tạo thành một sợi chỉ vô hình nào đó dẫn dắt lý giải trong lòng của hắn càng lúc càng rõ ràng, khiến cho hai mắt của Tư Không bỗng nhiên hiện ra ánh sáng.
Hắn đã hiểu.
Nhìn thấy Tư Không như vậy, lão Tửu Mặc cười cười nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.
“Ngươi hiểu rồi?”
Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không rồi cười hỏi.
Tư Không mỉm cười gật đầu, hắn cung kính đứng lên rồi hành lễ cúi đầu.
“Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm..”
“Hiểu điều gì thì phải nói ra bằng miệng mới càng minh bạch hơn, để ở trong lòng càng lâu càng không tốt”
Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không đang hành lễ với mình bèn khẽ lắc đầu cười cười rồi nhẹ giọng truyền ra lời nói.
“Tiền bối, rượu trong bát của người và trong bát của ta, đồng dạng cũng là rượu nhưng hương vị mà người và ta cảm nhận lại bất đồng, đồ ăn của người nấu, ta ăn qua đều cảm nhận được một loại hương vị duy nhất mà quen thuộc nhất mặc dù mỗi ngày đều sẽ thay đổi món ăn, ta vẽ bút lông, bảy trăm năm mươi mốt bức họa bút lông, tất cả đều là bút lông nhưng hết thảy đều không đồng dạng..”
Nói xong, hắn nhìn lão Tửu Mặc đang kinh ngạc, một lần nữa lên tiếng.
“Ta còn nhớ người nói ta vẽ ra hồn, hồn mà người nói với ta chắc hẳn sẽ là cái dạng có cay đắng của rượu, có đầy đủ hương vị chua cay mặn ngọt của món ăn nhưng cũng không thiếu phần thân thuộc trong từng gia vị..
“Bút lông ta vẽ, mỗi một bút dường như tượng trưng cho một hồn, đem sự, cay đắng nóng rát của rượu, đem tư vị của món ăn đặt ở bên trong, hóa thành cảm xúc cho hồn, vì hồn giống như ta và người, có cảm giác khác biệt khi uống rượu nhưng đều có đầy đủ tư vị của một đời người..”
“Sáu tháng, hồn đã có nhưng lại mờ mịt vô tri, tiền bối giúp ta hiểu được như thế nào là hồn, ân chỉ điểm Tư Không không biết nên báo đáp ngài như thế nào, trước chỉ có thể dùng chén rượu này kính ngài, Tửu Mặc tiền bối, đa tạ”
Nói xong, Tư Không cầm chén rượu ở mặt bàn, thần sắc hắn cung kính, trước sự ngơ ngác cùng mờ mịt của lão Tửu Mặc, hắn cung kính cúi đầu thật sâu rồi ngửa mặt lên.. uống cạn chén.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |