Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm vấn Tam tài, Vấn Tự Ký

Tiểu thuyết gốc · 2998 chữ

Trong gian bếp, dưới ánh nến lập lòe, một mâm cơm được bày sẵn ở trên bàn, bữa cơm hôm nay vẫn như mọi khi, vẫn là những món quen thuộc đối với thiếu niên và cả lão Tửu Mặc.

Bóng dáng hai người một già một trẻ, một trước một sau đi vào bên trong gian bếp này, sau khi lão Tửu Mặc ngồi xuống, từ một bên hông thiếu niên lấy xuống một bầu rượu rồi đặt ở trên bàn ăn, sau đó mới ngồi xuống.

“Tửu phường nói với ta, rượu này là rượu ủ lâu năm, hôm nay đem ra bán..”

Tư Không mở nắp bầu rượu ra, hương rượu nhẹ nhàng, hương thơm tựa như sâu lắng trong vô số năm tháng bỗng nhiên tràn ra, khiến cho gian phòng bếp bỗng nhiên xuất hiện mùi rượu nồng nặc.

Lão Tửu Mặc hít vào một hơi rượu rồi khẽ híp mắt lại nhưng không có ngăn cản Tư Không đang rót rượu ra chén.

“Có chút thú vị”

Trong lòng lão Tửu Mặc khẽ thì thào, sau khi nhận chén rượu từ trong tay của Tư Không, lão khẽ hít một hơi rồi nhếch mép cười.

“Rượu tốt a..”

Tư Không thấy đối phương hưng phấn như vậy, hắn cũng mỉm cười rồi khẽ gật đầu, sau khi cung kính cụng chén với lão Tửu Mặc, hắn lại ngồi xuống rồi bắt đầu dùng bữa.

Hai người không nói gì, thường khi ăn cơm Tư Không cũng rất ít nói, chưa kể hắn bây giờ có rất nhiều nghi vấn, mà lão Tửu Mặc ở một bên vẫn đang say mê uống rượu, bộ dáng không nhanh không chậm.

Lão Tửu Mặc thong thả không vội, Tư Không đương nhiên cũng sẽ không, hắn vẫn yên lặng dùng bữa cơm quen thuộc ngày hôm nay, vẫn hương vị đó, vẫn cảm giác đó.

Lão Tửu Mặc khẽ nhấp một ngụm rượu vào trong miệng, sau khi nuốt xuống, sâu trong mắt của lão bỗng nhiên lóe lên u mang, trong lòng càng là cười lạnh nhưng trên mặt vẫn như trước bình thản, thong dong.

Tư Không đương nhiên không biết được lão đang nghĩ gì, chỉ là khi chú ý đến đối phương đang trầm ngâm, hắn lúc này có chút suy nghĩ rồi truyền ra lời nói.

“Tiền bối, ta hỏi ngài một chút..”

“Cứ ăn xong rồi nói, hôm nay là ngày đặc biệt, nhân gian các ngươi gọi ngày hôm nay cái gì nhỉ, tất niên giao thừa a..”

Lão Tửu Mặc cười cười nhìn Tư Không đang bày ra vẻ mặt nghi vấn rồi truyền ra lời nói, nói xong, tay lão lại nắm lấy một vài hạt lạc rang rồi bỏ vào miệng.

Tư Không yên lặng không nói thêm gì, hắn khẽ mỉm cười lắc đầu rồi nhìn ra phía bên ngoài.

Thủy Lưu trấn, ngày thường sẽ không có nhiều sự rực rỡ của ánh đèn đuốc và ánh đèn lồng, nhưng ngày tết đương nhiên sẽ khác biệt.

Không khí tết, đương nhiên có cái se se lành lạnh của tiết khí đầu năm, ánh sáng từ đèn đuốc, ánh sáng từ đèn lồng trong từng ngõ ngách của Thủy Lưu trấn hòa hợp lại cùng nhau, tạo ra một cảnh sắc rực rỡ, mỹ lệ.

Sau khi ngắm nhìn bầu trời đêm như đang bị chiếu sáng của Thủy Lưu trấn, Tư Không thu hồi lại tầm mắt rồi lại bắt đầu ăn, hắn theo bản năng cầm lên chén rượu, đang định uống một chút.

“Tiểu tử, rượu này ngươi không thể uống..”

Thấy Tư Không như vậy, lão Tửu Mặc khẽ ho một tiếng rồi truyền ra lời nói, bình thường lão có thể tùy ý để Tư Không uống nhưng hôm nay hình như có một chút gì đó khác lạ.

Tư Không khựng lại cánh tay rồi nghi hoặc nhìn lão Tửu Mặc, lão Tửu Mặc không nói gì chỉ thâm ý liếc hắn một cái rồi lại tiếp tục uống một ngụm.

Thấy như vậy, Tư Không như có điều suy nghĩ rồi nhìn chén rượu trong tay, hắn không do dự đặt chén rượu xuống rồi trầm mặc, tiếp tục ở một bên ăn uống.

“Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi một vài điều, đây cũng coi như là tên lão sư của ngươi ủy thác cho ta, ngươi cũng đến lúc nên biết..”

Sau một hồi lâu, lão Tửu Mặc nhìn Tư Không rồi truyền ra lời nói, ánh mắt có phần thâm thúy, ẩn chứa sự cơ trí cùng uy nghiêm, khác hẳn thường ngày khi tiếp xúc với Tư Không.

Tư Không nghiêm nghị, hắn cảm thấy không khí lúc này có chút nghiêm chỉnh hơn thường ngày, vì vậy Tư Không tập trung cao độ, hắn cũng cần nghe lời giải thích từ đối phương.

“Ta không biết lão Thủy đã nói gì với ngươi nhưng hắn đã giúp ngươi một việc, ngươi xòe tay ra, tưởng tượng ra một vật mà ngươi muốn, nó sẽ xuất hiện..”

Lão Tửu Mặc nhìn Tư Không rồi chỉ ngón tay vào bên tay phải của hắn, thần sắc nghiêm nghị.

Tư Không yên lặng lắng nghe, hắn khẽ đưa bàn tay lên rồi nhắm mắt, trong đầu lúc này hiện ra vô số hình ảnh, từ những đồ vật quen thuộc thông thường đến những thứ phức tạp nhất.

Nghĩ đến lời nói của lão Tửu Mặc, nghĩ đến mục đích của bản thân khi đến nơi này, trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh một cây bút.

Nhưng vừa xuất hiện, cây bút đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cây bút tang thương và vô cùng cổ xưa hiện ra ngay tại vị trí mà cây bút cũ biến mất, điều kì lạ này khiến cho Tư Không kinh nghi mà mở mắt ra.

Vừa mở mắt, Tư Không hoảng hốt phát hiện trên tay mình đang cầm một cây bút cực kỳ quen thuộc, vẫn loại cảm giác cổ xưa, vẫn là bụi bặm năm tháng bám lên làm mòn đi một chút chi tiết trên thân bút.

Hắn kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay rồi lại đưa mắt nhìn lão Tửu Mặc đang thâm ý nhìn mình.

Một hồi lâu sau, lão Tửu Mặc cười cười rồi truyền ra lời nói.

“Không cần kinh ngạc, Lâm Tú đưa ngươi tới nơi này mục đích của hắn chỉ có một, chính là lấy đi cây bút ở giữa hồ kia, thứ ngươi đang nắm chính là hình chiếu của nó, muốn chân chính nắm giữ phải hiểu được toàn bộ ý nghĩa của ba câu chú ngữ mà lão Thủy đã nói cho ngươi…”

“Trước nói tới tu đạo, vì sao phải tu, tu như thế nào có lẽ ngươi chưa hiểu rõ, người tu đạo thường được gọi là tu sĩ, đạo có rất nhiều cho nên cũng có nhiều cách tu”

Nói, lão Tửu Mặc khẽ gõ miệng chén một cái, âm thanh thanh thúy vang lên, nơi này bỗng nhiên hóa thành một vùng không gian mơ hồ nhưng có thể thấy được vô số điểm sáng, mà âm thanh của lão Tửu Mặc vẫn chậm rãi truyền ra.

“Vì sao phải tu, ngươi có biết, có người vì muốn bản thân càng mạnh mẽ hơn để có thể thoát khỏi vận mệnh đang bị khống chế cho nên điên cuồng mà tu, còn có người tu đạo cũng chỉ vì một chấp niệm trong lòng, cũng có người chỉ vì đợi một người mà tu luyện trong vô số năm tháng tĩnh mịch chỉ chờ người ấy trở lại..”

“Người tu đạo đương nhiên phải có mục đích, còn tu như thế nào, cứ hỏi tâm của mình là được, đạo của ngươi là gì, tâm ngươi biết rõ, người với người có khác biệt, đương nhiên cách tu cũng khác biệt nhưng cuối cùng đều hướng đến ánh sáng ở điểm cuối trên con đường của họ..

“Ngươi đã có cơ sở, Thánh Sư từng nói lấy tâm đi vấn tam tài thiên, địa, nhân liền có thể bước vào con đường tu đạo, Tư Không, nói cho ta biết, thiên là gì, địa là gì, còn nhân lại là gì?”

Trong không gian mơ hồ, âm thanh của lão Tửu Mặc không ngừng quanh quẩn bên tai của Tư Không khiến cho tinh thần của hắn ầm ầm chấn động.

Những thông tin này là lần đầu tiên thiếu niên nghe đến, trước đây, hắn có thể hiểu được đôi chút nhưng dù sao cũng không tìm hiểu sâu cho nên hết thảy vẫn chỉ là một mảng mơ hồ không rõ.

Nhưng bây giờ nghe lão Tửu Mặc giải thích, Tư Không đã có thể nắm được đáp án cho mình, đây chính là thiên tư cùng ngộ tính của hắn.

Trong mắt của Tư Không xuất hiện một chút quang mang nhàn nhạt khẽ lóe lên, hắn nghe hiểu được hết thảy lời nói của lão Tửu Mặc, sau khi suy nghĩ, Tư Không nhìn lão Tửu Mặc rồi chậm rãi đáp lời.

“Thiên ta chỉ hiểu là trời, còn địa cũng đơn giản chỉ là đất, người nói dùng tâm đi vấn tam tài, vậy trời và đất nếu không ở trong tâm thì cũng chỉ còn lại nhân..”

“Nhân thật ra chính là bản thân, nếu đường của mình cần phải hỏi người khác thì khác nào đang đạp trên con đường của họ, tu không theo ý mình, nếu tu như thế, tiền bối.. ta không muốn, ta muốn chính là tự bản thân bước lên con đường riêng biệt của chính mình, tự tìm đạo, tự hoàn thiện, ta hoàn thiện chính là thiên, đạo của ta chính là địa, trời đất của mỗi người đều khác biệt cho nên nhân sẽ khác biệt, nhân chính là ta không phải hỏi ai khác..”

Lời nói của Tư Không quanh quẩn khắp vùng không gian hư ảo này, từng lời chậm rãi truyền ra, giọng nói của hắn nghe có vẻ non nớt nhưng lại mang theo sự kiên định giống như ánh mắt của hắn.

Vừa dứt lời, trên người của Tư Không bỗng nhiên xuất hiện một đạo hào quang nhàn nhạt khẽ lóe lên, một loại cảm giác thông thấu từ sâu trong linh hồn cũng đồng thời xuất hiện.

Tư Không nhắm mắt cảm nhận, trên gương mặt của hắn bỗng nhiên nở một nụ cười, hắn đã hiểu được bản thân đã có biến hóa khác lạ ở chỗ nào.

Lão Tửu Mặc cười cười gật đầu, trong mắt hiện ra sự tán thưởng, sau khi gật đầu rồi nhìn Tư Không một hồi lâu, âm thanh già nua cùng nghiêm nghị của lão lại một lần nữa truyền ra.

“Nói rất hay, ý của ngươi rõ ràng to gan hơn lão phu rất nhiều, đạo có thể tu hành từng bước một, mà Vấn Tự Ký chính là bước đầu của chúng ta, nho tu cũng tốt, tu tiên cũng được, hai con đường này tồn tại song song, có mục đích bổ trợ lẫn nhau, ngươi đã bước vào bước đầu tiên của Nho tu”

Nói, tay của lão Tửu Mặc khẽ vung vẩy, trong tay cũng xuất hiện một cây bút màu đen tuyền tỏa ra từng trận từng trận đạo vận.

Tư Không đang ở một bên kinh ngạc suy tư những lời vừa nghe, thấy lão Tửu Mặc đột nhiên hành động như vậy, hắn cũng theo bản năng khẽ nâng cây bút trong tay của mình lên.

“Trước tiên phải Vấn Tâm, vì sao lại không Vấn Thiên đầu tiên, Thiên tức là trời, mà chúng sinh dưới trời đều bình đẳng, tự sinh tự diệt vì thế Thiên không quản ta, ta cũng sẽ không cần Vấn Thiên, người dám Vấn Thiên là người có ý chí kiên định trong đạo của mình, mà loại ý chí này đều bắt nguồn từ một chữ Tâm..”

Lão Tửu Mặc khẽ vung bút, trước mặt có một dòng chữ mơ hồ màu đen xuất hiện, dòng chữ tràn ra một cỗ tang thương chi ý, đạo vận cũng theo đó xoay tròn vòng quanh thân thể của lão tựa như bao bọc lão ở bên trong.

Khí chất của lão Tửu Mặc đột nhiên biến đổi, một cỗ sâm nghiêm cùng tịch mịch trong đạo của lão tràn ra, theo ngòi bút hạ xuống, vùng không gian mơ hồ nơi này liền yên lặng không một tiếng động, có chăng chỉ có tiếng hít thở mang theo vẻ hồi hộp của Tư Không truyền ra.

Tư Không yên lặng quan sát, hình như hắn không biết nên làm gì, mà lão Tửu Mặc cũng không có dục hắn hành động, lão biết thiếu niên trước mắt vẫn còn chưa định được đạo của mình, dù sao hắn vẫn chưa có bắt đầu tu hành.

Tiếp xúc qua nhiều điều thần bí nhưng chưa trải qua nhiều biến đổi của những chuyện trong nhân sinh cho nên hết thảy vẫn chỉ đơn thuần là bắt đầu nhận biết, Tư Không hiểu rõ, lão Tửu Mặc đương nhiên cũng hiểu rõ.

“Không vội, Vấn Tự Ký chỉ có vấn tam tài, nếu sau này có cơ may hãy tu luyện cùng với tiên đạo, khi đó ngươi sẽ hiểu rõ được nó cũng như tìm được đạo của mình..”

Lão Tửu Mặc thu bút lại, không gian mơ hồ cũng trở về yên tĩnh, hết thảy lại biến thành mâm cơm dưới ánh nến lập lòe như trước, vừa nói, ánh mắt của lão cũng thâm thúy nhìn Tư Không.

Tư Không yên lặng suy tư, ban nãy hắn cũng đang định điểm bút như lão Tửu Mặc nhưng dường như bản thân đã quên mất đi điều gì, vì thế hắn không có xúc động mà xuất hiện hành động lỗ mãng nào.

Hắn nhớ ra mình cần phải làm gì, mục đích đến đây chỉ để tìm cây bút có thể viết lên quyển sách mà Lâm Tú đã đưa cho, chính vì điều này cho nên sau khi lão Tửu Mặc dừng bút, Tư Không chỉ yên lặng mà không có hành động theo.

Sau một hồi lâu, Tư Không khẽ gật đầu, nhưng hắn vẫn có một cái nghi vấn, hắn nhìn lão Tửu Mặc một lát rồi truyền ra lời nói mang theo sự nghi hoặc của mình.

“Tiền bối.. Thánh Sư là ai?”

Đây chính là nghi vấn của Tư Không, lão Tửu Thủy trước đó cũng nhắc tới cái danh hiệu này, lão Tửu Mặc cũng nhắc tới, dường như người này rất có danh tiếng trong những năm tháng xa xưa.

“Ta không thể nói ngay bây giờ, nhưng ngươi sẽ biết..”

Lão Tửu Mặc thở một hơi khói thuốc ra, dưới khói thuốc mông lung, lời nói mang theo vẻ thần bí của lão cũng chậm rãi truyền vào tai của Tư Không.

Tư Không yên lặng suy tư, mà lão Tửu Mặc như có điều suy nghĩ liền nhìn hắn rồi truyền ra lời nói.

“Tiểu tử, ta hỏi ngươi một vấn đề..”

“Xin tiền bối cứ nói.”

Tư Không nghe lời nói của lão Tửu Mặc, hắn không do dự liền trả lời.

“Thiên địa này trong mắt ngươi là cái dạng gì..?”

Lão Tửu Mặc nhẹ giọng rồi thâm ý nhìn Tư Không.

Tư Không trầm mặc, câu hỏi này theo hắn thấy có rất nhiều hàm nghĩa.

“Ta không biết trả lời như thế nào, câu hỏi này của tiền bối có lẽ không liên quan đến vấn đề tu đạo, ta đoán có lẽ là liên quan đến phong cảnh đi, ta chỉ là một cái thiếu niên chưa hiểu rõ nhiều điều, chỉ là ta nghĩ thiên địa trong mắt ta có lẽ đều là phong cảnh, còn đẹp hay xấu là do tâm trạng khi ngắm cảnh, có khác nhau khi nhìn cảnh sẽ cảm thấy khác nhau..”

Một hồi lâu sau, Tư Không nhẹ giọng truyền ra giải đáp của mình đối với câu hỏi của lão Tửu Mặc đề ra, nghe thấy những lời của thiếu niên, lão Tửu Mặc mỉm cười lắc đầu.

“Hết thảy đều là phong cảnh, do tâm trạng cho nên khi ngắm cảnh sẽ khác nhau sao..”

Lão Tửu Mặc cười cười rồi khẽ liếc Tư Không đang suy tư ở một bên, trong lòng của lão cuối cùng cũng buông một sợi dây do dự cuối cùng.

Tư Không có lẽ sẽ không biết, nhưng lão Tửu Mặc đã có cảm ứng từ sớm cho nên lúc này ánh mắt của lão liền nhìn về một hướng xa xăm.

Ở hồ nước, lão Tửu Thủy cũng hiện ra rồi ngóng nhìn, trên tay cầm bầu rượu khẽ bóp mạnh một cái khiến cho rượu tiêu tan, bầu rượu cũng hóa thành hư vô.

“Dư nghiệt năm đó vẫn còn a..”

Tại Tự Thiên thư viện.

Lâm Tú cùng Tự Thiên Tử vẫn như trước đánh cờ, lúc này Lâm Tú đang trầm mặc suy tư về nước đi tiếp theo của bản thân, đường như y cũng đang chờ đợi điều gì đó.

“Không nên ra tay thêm lần nào nữa, ngươi chẳng qua chỉ là một đạo thần niệm giáng xuống, nếu muốn thủ hộ đệ tử của mình thì nên thu liễm lại một chút..”

Tự Thiên Tử hạ cờ xuống bàn, giọng nói của y cũng theo đó chậm rãi truyền ra.

Lâm Tú ngước mắt nhìn đối phương, trên miệng y khẽ nở một nụ cười thâm thúy rồi truyền ra lời nói.

“Hắn là đệ tử của ta, thêm vào đó lời của ngươi nói.. đã quá muộn..”

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.