Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố chấp

Tiểu thuyết gốc · 2974 chữ

Tự Thiên Tử nghe thấy lời nói của Lâm Tú liền im lặng không nói, lão khẽ lắc đầu rồi nhìn ra phía bên ngoài, hơi híp mắt lại, hình như cũng đang chờ đợi điều gì.

Tay của Lâm Tú khẽ hạ cờ xuống, sau khi hạ xuống y liền đứng lên rồi đi ra khỏi tổ đường, thân ảnh đứng giữa đại môn, ánh mắt như chứa đựng vô tận tinh quang nhìn về hướng Thủy Lưu trấn.

Tửu phường ở Thủy Lưu trấn.

Lão bản của phường thị này vẻ bề ngoài là một vị trung niên, lúc này gã đang ngồi trong một cái gian phòng khách, thần sắc uy nghiêm khác hẳn với lúc tiếp đón Tư Không, trước mặt gã là hơn mười người mặc áo đen.

“Thời gian không sai biệt lắm sẽ là vào lúc bắn pháo hoa, khi đó năm mới và năm cũ giao hòa, thiên địa cộng minh sẽ tạo ra một khoảng trống nhỏ, nắm bắt thời cơ đi cứu người ấy ra ngoài..”

Nhìn đám người mặc áo đen đang đứng trước mặt, lão bản của tửu phường khàn khàn truyền ra giọng nói già nua, mang theo một chút tang thương, cũng có một loại cao cao tại thượng của người bề trên.

“Thủ lĩnh, còn khí linh và cây bút kia..”

Nghe thấy lời nói của ông chủ tiệm rượu, đám người áo đen đều cung kính cúi đầu, một người trong đó sau khi hành lễ, gã như có điều suy nghĩ bèn nhìn đối phương rồi hỏi.

“Ta đã có chuẩn bị, Mẫu Sơn Đỉnh không phải loại rượu bình thường, hương rượu của nó có thể khiến cho một vị tu sĩ gần tiếp cận đến cấp bậc đại năng ngủ say, cái khí linh kia cùng lắm chỉ là vô hạn bước thứ nhất đương nhiên sẽ không thể cưỡng chế lại...”

Ông chủ tiệm rượu nghe thấy lời nói của người áo đen, gã khẽ nhếch mép cười rồi nhàn nhạt truyền ra lời nói chém đinh chặt sắt của mình, đồng thời cũng mang theo một sự tự tin rất lớn đối với lần hành động này.

Nói xong, người này như có điều suy nghĩ, gã nhớ đến thiếu niên lúc trước hay đến quán rượu của mình mua rượu, đối với một cái phàm nhân như vậy gã đương nhiên không quá quan tâm, cái gã quan tâm đương nhiên chính là lão Tửu Mặc.

Không chỉ một mình lão Tửu Mặc bị chú ý, ngay cả lão Thủy cũng bị nhắm đến, dường như đám người này đã chuẩn bị từ rất lâu, cũng đồng thời ẩn nấp rất kỹ trong năm tháng.

Bọn họ vốn là một đám người dưới trướng một vị đại năng ở một cương vực rộng lớn, năm đó đám người này đi theo vị này giáng lâm, sau một kinh biến xảy ra, đám người liền bị cuốn vào trong vùng thiên địa này.

Sau vô số năm tháng phiêu bạt và luân chuyển vận mệnh, sau rất nhiều lần tìm kiếm và ẩn nấp, cuối cùng sứ mạng của bọn họ cũng chỉ có một.

Chính là giải thoát người năm đó đi theo, tháo ra một cái mắt xích để phá tan sự trói buộc của vùng thiên địa này, từ đó tạo ra một con đường thoát khốn.

Nhưng bọn họ không biết, người tính kế người đương nhiên cũng sẽ bị người tính kế ngược lại.

Trong lúc đám người của tửu phường đang bàn bạc về kế hoạch hành động, ở trong căn nhà gỗ của lão Tửu Mặc, dưới ánh nến lập lòe trong đêm tất niên, thân ảnh một già một trẻ ngồi đó như đang chờ đợi điều gì.

“Tiền bối, rượu này có vấn đề gì sao..?”

Tư Không ngồi ở một bên đối diện nhìn lão Tửu Mặc ở một bên trầm ngâm như đang suy tư, giọng nói của hắn mang theo một chút nghi hoặc cũng theo đó mà truyền ra.

Hắn nhớ đến ban nãy lão Tửu Mặc không cho hắn uống rượu cùng với ánh mắt mang cảnh cáo của lão, điều này khiến cho Tư Không có một loại cảm giác bất an không rõ.

“Vấn đề không lớn, Tửu Mặc ngươi chuẩn bị đi..”

Lão Tửu Mặc chưa kịp trả lời thì thân ảnh của lão Thủy liền từ trong hư vô xuất hiện, vừa xuất hiện, giọng nói già nua của lão cũng chậm rãi truyền ra khiến cho Tư Không bị giật mình mà kinh nghi nhìn lại.

Nhìn thấy nét mặt của thiếu niên, lão Thủy cười cười rồi truyền ra lời nói.

“Tiểu tử ngươi tốt nhất cũng nên chuẩn bị một chút, ngươi có nhớ...”

“Thủy, ngươi nên lo cho bản thân, hắn chỉ là một cái phàm nhân chưa có năng lực nào có thể giúp, Tư Không ta nói cho ngươi biết một việc...”

Nhưng chưa đợi lão Thủy nói hết lời, lão Tửu Mặc ngồi ở một bên liền truyền ra lời nói cắt ngang lời của lão Thủy, đồng thời lão cũng nhìn Tư Không, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

Lão Thủy yên lặng không tỏ vẻ gì, mà Tư Không lại có chút khẩn trương, hắn không biết chuyện gì, chỉ cảm giác được không khí có phần nặng nề cùng một loại bất an khó nói rõ.

“Nơi này có phong ấn một hung nhân, có đám người sắp đến để phá đi phong ấn thả ra hung nhân này, chúng ta thân là người trấn giữ ở nơi này bắt buộc phải ngăn cản, ngươi chưa có năng lực tự vệ tốt nhất là ở yên trong nhà, cho dù có chuyện gì cũng không được hành động lỗ mãng..”

Nhìn Tư Không, lão Tửu Mặc nghiêm giọng chậm rãi truyền ra lời nói, ánh mắt trắng rã của lão cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tư Không nghe được một loại nghiêm trọng trong lời nói của đối phương, dù tinh thần của hắn rất chấn động nhưng hắn vẫn nhìn lão Tửu Mặc một lát, rồi lại nhìn lão Thủy đang trầm tư ở một bên.

Một lúc lâu sau, Tư Không như có điều suy nghĩ bèn thở sâu rồi nhìn nhị lão đang có chút nghi hoặc nhìn mình, hắn nhẹ giọng lên tiếng.

“Tửu Mặc tiền bối, Thủy tiền bối, ta có thể giúp gì được cho hai người không?”

Đây là suy nghĩ của hắn, Tư Không đương nhiên biết nguy hiểm nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

Vì sao hắn lại hỏi như vậy, bởi vì lời nói ban nãy của lão Tửu Mặc đã nói ra một cái vai trò mà hắn có thể đảm nhiệm, chỉ là Tư Không không biết được là gì, dù sao hắn cũng chỉ là một cái phàm nhân như trong lời nói của lão Tửu Mặc mà thôi.

Thấy ánh mắt của hắn như vậy, nhị lão nhìn nhau rồi như đang cân nhắc, lão Thủy thì khẽ thở dài không nói, còn lão Tửu Mặc, sau khi thở ra một ngụm khói thuốc liền nhìn Tư Không thật sâu rồi thâm ý nói ra một câu.

“Cứu mạng hai người chúng ta, ngươi làm được không?”

Lời nói này, Tư Không nghe xong liền yên lặng không nói nhưng ánh mắt của hắn lại khẽ nheo lại.

Một lát sau hắn nhìn thật kỹ hình dáng của lão Tửu Mặc và lão Thủy như muốn in thật sâu thân ảnh của hai người ở trong lòng.

Hắn hiểu được, chuyện tiếp theo mà hai lão phải đối mặt là có tính an nguy rất lớn cho nên mới ủy thác với hắn như thế, chỉ là sau khi nhìn thật lâu, Tư Không vẫn có cảm giác mông lung không rõ.

Hai người này dường như có vấn đề.

Thấy hắn như thế, lão Tửu Mặc và lão Thủy như có điều suy nghĩ liền khẽ lắc đầu cười cười, Tư Không thấy hai người cười như thế liền có chút khó hiểu rồi khẽ cau mày lại.

“Haha, hai chúng ta vốn là một thể, đừng gấp ngươi cứ quan sát kỹ lưỡng..”

Lão Thủy cười cười rồi đi lại gần chỗ lão Tửu Mặc, thần sắc lão Tửu Mặc hiện ra vẻ chán ghét nhưng cũng đứng yên cho đối phương tiến lại, thân ảnh của hai lão bỗng nhiên trở nên mơ hồ rồi dần dần dung hợp lại với nhau.

Sau khi dung hợp, đứng trước mặt Tư Không là một người nam tử trung niên, người này trông rất lạ mắt nhưng vẫn nhìn ra được một vài điểm quen thuộc của hai người lão Tửu Mặc và lão Thủy.

Mắt trái màu đen tuyền, mắt phải thì trắng rã trông rất kỳ lạ, nhưng lần này trong đôi mắt của người nam tử này liền có một đôi đồng tử đỏ như máu mang theo một sự điên cuồng cùng hung ác.

Chỉ là sự điên cuồng này lại che dấu rất sâu, trên mi tâm của y cũng có một vệt màu đỏ khiến cho gương mặt của người nam tử này thêm vài phần yêu dị khó nói rõ.

“Tiểu tử, đây chính là bản thể của chúng ta, tên gọi là Thủy Mặc Tử, chỉ là tính cách khác nhau cho nên mới tách ra, một người ở trên bờ một người ở dưới hồ, áp trận trấn áp hung nhân kia, ngươi quan sát cho kỹ, lát nữa có chuyện gì cứ ngồi vẽ ta ra là được tuyệt không nên ra ngoài..”

Nhìn Tư Không đang ngẩn người ở một bên, Thủy Mặc Tử mỉm cười ôn hòa truyền ra lời nói, chỉ là ánh mắt lúc này bỗng nhiên trở nên sắc bén hơn thế nhưng y vẫn đứng yên cho Tư Không quan sát.

Thủy Mặc Tử hiểu được Tư Không đang nghĩ điều gì.

Tư Không đương nhiên không có che giấu suy nghĩ, hắn muốn cũng không thể nào giấu được trước ánh mắt của hai cái lão nhân sống lâu năm.

Tư Không biết mình có thể vẽ ra hồn, với đầu óc nhanh nhạy và sự nhạy bén của hắn, Tư Không liền biết bản thân có thể giúp được gì cho hai người bọn họ, chỉ là suy nghĩ của hắn cùng thực tế rất khác nhau, hắn đương nhiên cũng ý thức được điều này.

Nhìn Thủy Mặc Tử, Tư Không khẽ nhắm mắt rồi hít sâu vào một hơi, hắn yên lặng ở một bên quan sát thật kỹ càng từ bộ dáng, trang phục, ánh mắt và điểm đặc biệt trên người của đối phương.

Vì cách biệt giữa phàm nhân và tu sĩ, dù Tư Không đã có thể bước chân vào con đường tu đạo là Nho tu, con đường Vấn Tự Ký nhưng hắn chưa có vấn cái gì cho nên lúc này quan sát, trong mắt của Tư Không liền xuất hiện từng tia máu.

“Nhất bút sơn thủy họa, bút chi ư thư, chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước..”

Vừa nhìn ngắm, trong đầu Tư Không cũng hiện ra một đoạn chú ngữ gồm ba câu mà lão Thủy đã truyền thụ cho hắn, đây chính là điểm mấu chốt để Tư Không có thể nắm được cây bút ở giữa hồ của Thủy Lưu trấn vào trong tay, dùng nó để họa ra thân ảnh của Thủy Mặc Tử.

Lão Tửu Mặc từng nói, phải hiểu được ba câu chú ngữ này mới có thể nắm được cây bút kia, mà Tư Không cũng nhìn ra được sự liên quan giữa Thủy Mặc Tử cùng cây bút ở giữa hồ.

Thủy Mặc Tử chính là hồn của cây bút, mà lão Tửu Mặc cùng lão Thủy đều từ một người là Thủy Mặc Tử tách ra, cho nên chỉ cần có thể vẽ ra được Thủy Mặc Tử liền có thể cứu được tính mạng của nhị lão.

Còn cái gì trận pháp phong ấn, Tư Không biết năng lực của mình không thể quan tâm cái chuyện này, thứ duy nhất hắn biết bản thân có thể có khả năng làm đó chính là vẽ.

Vẽ ra thân ảnh của Thủy Mặc Tử, cứu sống hai người lão nhân.

Nghĩ và nói đương nhiên đơn giản, thực tế khi hành động lại là một chuyện khác, Tư Không lúc này cũng cảm giác được như thế.

Trong mắt toàn là tơ máu, nếu đổi lại là vật khác có lẽ sẽ không mất quá nhiều thời gian để quan sát rồi vẽ ra, chỉ là đối với một người bình thường như hắn mà nói việc quan sát Thủy Mặc Tử giống như một đứa con nít cầm búa tạ.

Áp lực đè nén vào sâu trong tinh thần, như có một ngọn núi đang đè mạnh ở trong đại não khiến cho Tư Không xuất hiện cảm giác quay cuồng, nhưng dù là như vậy hắn vẫn cố gắng cắn răng kiên trì.

-“Tiểu tử, không cần gắng gượng, nhớ được bao nhiêu thì vẽ bấy nhiêu, không nhớ cũng không sao..”

Thủy Mặc Tử thấy ánh mắt đỏ ngầu cùng vẻ mặt tái nhợt của Tư Không liền có chút bất đắc dĩ mà khuyên nhủ.

Thiếu niên trước mắt cũng chỉ là một cái phàm nhân, mặc dù Thủy Mặc Tử cũng có sự kỳ vọng đối với hắn nhưng gã biết hết thảy đều phải xem tạo hóa.

Chỉ là đối với lời khuyên nhủ của Thủy Mặc Tử, Tư Không vẫn như trước cắn răng, trong mắt càng là xuất hiện thêm nhiều tơ máu, đồng thời lời nói mang theo vẻ mệt mỏi nhưng không thiếu sự kiên quyết cùng cố chấp cũng chậm rãi truyền ra.

“Tiền bối, hai người có ân với ta, dù ta chỉ là phàm nhân chưa có nhiều sự trợ giúp nhưng chuyện ta có thể làm giúp tuyệt sẽ không từ bỏ..”

Nói xong, Tư Không càng cố gắng quan sát hơn, trong mắt tơ máu đã dày dịt khiến cho đôi mắt của hắn đỏ ngầu.

Thủy Mặc Tử khẽ thở dài nhưng cũng không khuyên nhủ nữa, có thể lão Thủy không biết nhưng lão Tửu Mặc sớm đã quen thuộc.

“Hắn cứng đầu như lão sư của hắn vậy a..”

Trong lúc cảm thán, Thủy Mặc Tử đột nhiên trừng mắt rồi có chút do dự bởi vì Tư Không lúc này đã xuất hiện sự suy yếu.

Sự suy yếu này chính là tinh thần hao tổn, hắn nhắm mắt lại rồi khẽ rên lên một tiếng đau đớn, hắn đưa tay vịn vào mém bàn tay còn lại thì nâng lên rồi xoa vào hai bên thái dương.

“Chỉ có như vậy, mạng người quan trọng hơn cơn đau này..”

Tư Không nhắm mắt, trong cơn đau nhức hắn lại mỉm cười đầy vẻ yêu dị và điên cuồng, hắn cố gắng mở mắt nhưng đôi mắt đã không thể chịu được nữa vẫn cứ nhắm chặt.

“Mở ra cho ta..”

Tư Không điên cuồng hét lớn, Thủy Mặc Tử trầm mặc nhìn thiếu niên đang vô cùng chật vật ở một bên, nhìn thấy đôi mắt của hắn chảy ra hai dòng huyết lệ, Thủy Mặc Tử thở dài..

Y đang định trấn an Tư Không một lần nữa, đột nhiên Thủy Mặc Tử kinh nghi khựng lại bước chân, ánh mắt có chút khó tin nhìn thiếu niên đang đứng yên không nói gì.

Sau một hồi điên cuồng trong cơn đau, Tư Không lúc này bình tĩnh trở lại, khí tức đột nhiên biến đổi, dưới ánh mắt khó tin của Thủy Mặc Tử, hắn chậm rãi mở hai mắt ra.

Một lần mở mắt, tinh không tựa như xuất hiện trong gian phòng mà truyền ra từng điểm từng điểm tinh quang, hai mắt của hắn lúc này cũng có biến hóa mà phát ra một đạo quang mang nhu hòa chiếu lên thân của Thủy Mặc Tử.

Mắt trái tựa như mặt trăng, mắt phải lại tựa như mặt trời, ánh sáng từ trong đôi mắt bắn ra chiếu rọi cả căn phòng, đồng thời trên trán, tại mi tâm của hắn cũng xuất hiện một đạo ấn ký mơ hồ không rõ.

Nhìn như Tư Không đang tự thân khống chế mở mắt mà điều khiển điều kỳ diệu này nhưng thực tế ý thức của hắn lại không có, giống như đây chỉ là bản năng của hắn.

Dưới ánh mắt này của hắn, Thủy Mặc Tử liền tách ra thành hai người lão nhân Tửu Mặc và Thủy, sau khi tách ra chỉ trong chớp mắt lại dung hợp lại, cứ lặp đi lặp lại khoảng trăm lần như thế cho đến khi Tư Không nhắm mắt, bất tỉnh.

“Tửu Mặc, đây là tình huống gì..?”

Nhìn thiếu niên đang nằm ở dưới đất, lão Thủy kinh ngạc nhưng cũng tiến lại gần rồi dìu hắn lên, sau khi trầm mặc lão liền quay qua nhìn lão Tửu Mặc đang thất thần ở một bên.

“Không biết, loại năng lực này trong sách cổ chưa từng ghi chép, trước đây Lâm Tú cũng chưa hề nói với ta, ta cũng không phát hiện ra điểm nào từ trên người của nó..”

Lão Tửu Mặc thở dài rồi truyền ra lời nói, nói xong đang định suy tư thì ở bên ngoài, giữa đêm giao thừa rực rỡ động lòng người, pháo hoa đón chào ngày đầu năm, bắt đầu.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.