Tiểu Tử, trông cậy vào ngươi !
Thiên đạo phủ xuống, chúng sinh cúi đầu.
Một kích hạ xuống cũng phân ra lực lượng đem sáu người áo đen còn lại xóa bỏ, hóa thành một đám bụi trần phiêu tán theo cơn gió lốc của chiến trường.
Thủy Mặc Tử đương nhiên là có sự chú ý đối với biến hóa của thiên địa, chỉ là trước mắt địch nhân có rất nhiều thủ đoạn khiến cho y không ngừng chống đỡ, mặc dù không có rơi vào thế hạ phong nhưng cũng có chút bó tay bó chân.
Đang trong lúc hai người Thủy Mặc Tử và lão bản tửu phường vừa va chạm, hư vô bên cạnh của Thủy Mặc Tử bỗng nhiên xuất hiện một cái khe nứt, tiếp theo đó một bàn tay già nua mang theo lực lượng không thể phản kháng nện lên trên ngực của Thủy Mặc Tử.
Thủy Mặc Tử biến sắc, cảm nhận được lực lượng đánh sâu vào trong tinh thần khiến cho y kêu lên một tiếng đau đớn, cả người lúc này xuất hiện hào quang rồi phân tách ra làm hai thân ảnh bắn ngược xuống dưới.
Lão Thủy toàn thân nhấp nháy như muốn tiêu tan, lão Tửu Mặc càng là mơ hồ không rõ, chỉ có một thiếu niên được bọn họ bảo hộ đang từ từ rơi xuống mặt đất.
Một kích kia cũng đã rút đi nửa thành tu vi của hai người cho nên mới có chuyện bị suy yếu, không thể duy trì trạng thái dung hợp nữa mà bắt buộc phải tách ra.
Thanh trường mâu lại một lần nữa hạ xuống, mắt thấy như vậy, dưới ánh mắt không thể tin của lão bản tửu phường, Cửu Đế Quân túm cổ của đối phương rồi nâng lên, biến người này thành tấm chắn đi đón đỡ một kích của thiên đạo.
Bầu trời nứt toác, trong tiếng hét thảm thiết của lão bản tửu phường, thanh trường mâu ầm ầm chém lên thân thể của gã khiến cho gã biến thành một màn sương máu, hình thần câu diệt.
Dư lực còn sót lại cũng đánh lên trên người của Cửu Đế Quân nhưng vẫn trong tầm sức chịu đựng của gã, chỉ là uy thế tuy rằng có người đã chống đỡ nhưng thiên đạo chỉ nhằm vào y cho nên lực lượng vẫn như trước khiến cho Cửu Đế Quân tái nhợt sắc mặt.
“Hửm..”
Sau khi lùi lại, Cửu Đế Quân lạnh lùng nhìn nhị lão đang chật vật đứng dậy ở dưới mặt đất, sau khi quét mắt thấy Tư Không, trong mắt gã lộ ra một tia nghi hoặc cuối cùng là trợn trừng.
“Đây..”
Trong lòng Cửu Đế Quân bỗng nhiên run lên một cái, ký ức kinh khủng nào đó đã khắc sâu vào trong linh hồn đột nhiên hiện ra khiến cho gã có chút hoảng hốt.
Nhưng sau khi nhìn kỹ lại thân ảnh cùng gương mặt của thiếu niên, Cửu Đế Quân bỗng nhiên cười lớn một tiếng.
“Haha, thì ra là vậy, thì ra là vậy… tốt tốt tốt”
Tư Không vốn đang hôn mê nhưng hình như hắn có chấp niệm rất lớn ở trong lòng khiến cho hắn cố gắng mở mắt ra mà nhìn về xung quanh.
Sau khi thấy thân hình của nhị lão đang dần trở nên mơ hồ, trong mắt của Tư Không hiện ra vẻ lắng cùng bi thương, hắn đương nhiên nhìn ra được trạng thái lúc này của hai người không tốt.
Tư Không cũng nghe được tiếng cười dài của người ở trên bầu trời, sau khi ngước mắt lên nhìn, bởi vì vị cách, bởi vì có chênh lệch giữa phàm nhân cùng tu sĩ cho nên hai mắt của hắn đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức.
Tư Không nhắm mạnh đôi mắt lại, cơn đau nhức như muốn bổ đôi đại não của hắn ra, sau khi hít vào một hơi thật sâu hắn mới chậm rãi đứng lên rồi nhìn về thanh trường mâu ở trên bầu trời.
Lão Tửu Mặc và lão Thủy sau khi tách ra, hai người gắt gao nhìn hoàn cảnh tan hoang của Thủy Lưu trấn, cuối cùng nhìn nhau một chút, hai người nhìn Tư Không đồng thời cũng chú ý đến vẻ mặt của Cửu Đế Quân trước đó.
“Thủy, liều thôi..”
Lão Tửu Mặc nghiêm nhị truyền ra một đạo thần niệm cho lão Thủy, nghe thấy như vậy, trong mắt lão Thủy liền xuất hiện một tia kiên định cùng quả quyết.
“Tiểu tử, trông cậy vào ngươi..”
Lão Tửu Mặc tiến lại gần chỗ của Tư Không vỗ vai của hắn rồi nhẹ giọng truyền ra lời nói.
Nghe được lời này, Tư Không mặc dù đang chịu từng cơn đau đớn như muốn chết đi sống lại trên thân thể vẫn phải trừng mắt nhìn lão Tửu Mặc, trong mắt hiện ra một tia lưu luyến.
“Tiền bối, người..”
Trong mắt thiếu niên xuất hiện hơi nước, ngoài sự lưu luyến, hắn còn cảm giác được một loại bất lực, một tia bi thương không nói rõ cũng đồng thời xuất hiện.
Thời gian ước định là ba năm nhưng nay lại chỉ có một năm.
Một năm này, nếu nói hắn không cảm thấy điều gì là cực kỳ sai lầm, bữa cơm của lão Tửu Mặc nấu cho, lão dạy hắn học vẽ, dạy cho hắn hiểu thế nào là tu đạo, hiểu như thế nào về sự kỳ diệu của thế gian.
Không phải thầy nhưng lại ân cần như thầy vì thế hắn cũng thấu triệt một cái đạo lý.
Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy.
Sự quan tâm và cảm giác ấm áp đó sớm đã đi vào trong lòng thiếu niên như hắn, từ nhỏ đến lớn, nhân sinh của hắn vẫn luôn yên bình như vậy cho nên hắn cảm thấy rất biết ơn đối với tạo hóa của mình.
Chỉ là lần này lại có sự khác biệt, đây chính là giây phút sinh ly tử biệt mà hắn từng được đọc trong sách, vốn cũng cảm thấy không quá nhiều đau thương cho đến khi tự thân trải qua.
Ơn của lão Tửu Mặc, Tư Không đương nhiên sẽ không bao giờ quên, hắn không muốn lão chết, chỉ là ý muốn của hắn cũng không thể thay đổi được điều gì.
Nước mắt của hắn không khống chế được mà chảy ra hòa cùng với vết máu trên gò má, nắm tay của Tư Không siết chặt, gắt gao nhìn thân ảnh trên bầu trời.
Mặc dù ánh mắt cực kỳ đau nhói nhưng lòng căm phẫn đối với người khiến cho lão Tửu Mặc phải trả một cái giá là đổi cả sinh mạng giúp cho hắn có thể nhìn rõ ràng.
“Ngươi còn sống, lão phu sẽ không chết, ngươi có hiểu ta nói gì không..?”
Lão Tửu Mặc ôn hòa an ủi hắn, vốn định dạy cho thiếu niên này ba năm thời gian nhưng ở đời mọi chuyện đều không thể nói trước.
Trong lòng lão Tửu Mặc cũng có sự lưu luyến, biến cố ngày hôm nay đương nhiên là ngoài ý muốn, từ lúc Tư Không mua rượu đem về lão đã phát hiện ra.
Nếu không phải tin tưởng Lâm Tú cùng với biết một số bí mật không thể nói ra của Tư Không, lão Tửu Mặc đương nhiên sẽ không chọn cách cuối cùng này.
Nhưng lão biết, phương pháp này rất khó có thể thành công trấn áp người trên bầu trời.
Lão Thủy nhìn hai người một già một trẻ đang đứng song song, trong lòng lão khẽ thở dài.
“Tiểu tử, đừng buồn, chỉ cần ngươi còn sống..”
Lão Thủy cũng vỗ vai Tư Không rồi ôn hòa truyền ra lời nói, sau khi nói xong thân ảnh của lão liền biến mất, lúc xuất hiện đã đứng ở bên trái của Cửu Đế Quân.
Lão Tửu Mặc cũng đồng dạng hành động, lão đứng ở bên phải của Cửu Đế Quân.
“Sinh linh hạ đẳng, tu vi của bổn quân có thể không bằng năm đó nhưng cũng không phải hai tên Kiếp Đạo như các ngươi có thể làm gì được..”
Cửu Đế Quân đang định dịch chuyển lại chỗ của Tư Không thì khựng lại, gã thấy hai người đứng ở hai bên liền truyền ra một tiếng cười đầy khinh miệt.
Đối với gã mà nói thứ duy nhất có thể khiến gã kiêng kỵ chỉ có thể là thanh trường mâu của Thiên Đạo nơi này.
Khí thế sát phạt đang không ngừng ngưng tụ lại trên đầu mũi của trường mâu, mắt thấy như thế, hai lão nhìn nhau một cái rồi cùng lúc hành động.
Cửu Đế Quân cũng hành động, từ phía sau lưng của gã đột nhiên xuất hiện một đạo pháp tướng đỉnh thiên lập địa nhưng chỉ trong phút chốc lại bị tiêu tán sạch sẽ.
Thần sắc của Cửu Đế Quân hiện ra sự mờ mịt, nghi hoặc cùng khó tin, mắt thấy như vậy nhị lão bèn mỉm cười, hai người biết Thánh Sư đã ra tay.
Tổ đường Tự Thiên thư viện.
“Mượn bàn cờ của ngươi dùng một chút...”
Lâm Tú vung ra một cái bàn cờ trước mặt, ở đó chỉ có hai quân trắng cùng một quân đen.
Sau khi ngóng nhìn, ánh mắt của Lâm Tú đăm chiêu rồi cầm một quân cờ trắng trong tay đặt chồng lên quân cờ đen.
Tại Thủy Lưu trấn, nơi căn nhà gỗ của lão Tửu Mặc, vì nhà gỗ đã bị đánh nát cho nên bức tranh có chứa thân hình của lão lúc này rơi vãi xuống mặt đất, hòa cùng với đống ngổn ngang.
Lúc này theo ngón tay của Lâm Tú đặt lên trên bàn cờ, thiên địa của Thủy Lưu trấn bỗng nhiên kịch liệt rung lắc, bức tranh ở dưới mặt đất đột nhiên bay lên rồi biến lớn.
Từ trong đó bay ra hai giọt mực mà Lâm Tú trước đó đến nơi này đã điểm ra, chúng nó hóa thành chín cây cầu mang theo khí tức mãnh liệt vây quanh người Cửu Đế Quân.
Một màn này để cho sắc mặt của Cửu Đế Quân trở nên ngưng trọng, vẻ ngưng trọng dần dần hóa thành khó tin.
Chỗ Cửu Đế Quân đang đứng đột nhiên xuất hiện một lực lượng trói buộc vô hình khiến cho toàn thân gã không thể nhúc nhích, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ.
“Loại đạo pháp này…là tên được ca tụng là Thánh Sư..”
Cửu Đế Quân cảm nhận được sự quen thuộc trong khí tức của đạo pháp, sau khi thì thào, gã gắt gao nhìn về hướng của Tư Không đang đứng.
“Kẻ này nhất định phải chết..”
Cửu Đế Quân nhìn ra được một chút điều khác thường trên người của Tư Không, sau khi suy xét một phen gã đã có phán đoán trong lòng.
Chỉ là phán đoán này khiến cho Cửu Đế Quân có chút mờ mịt không thấu, giống như nếu có người nghĩ đến sẽ tự động bị xóa đi, không thể tra xét, không tồn tại vết tích.
Ba người đồng loạt ra tay, trong lúc Lâm Tú thi triển đạo pháp, lão Thủy và lão Tửu Mặc đã bắt đầu tế ra thần thông bản mệnh của riêng mình, trên tay mỗi người lúc này đều xuất hiện một cây bút.
Một tay cầm bút, một tay ngửa ra, dùng lòng bàn tay làm giấy, dùng khí huyết làm mực, nhị lão cùng lúc điểm bút xuống.
Lão Thủy thì vẽ một hình mặt trăng, còn lão Tửu Mặc thì vẽ một hình mặt trời, sau khi vẽ xong trong miệng nhị lão đồng loạt phát ra một âm thanh trầm thấp.
“Ta vi Nhật..”
Lão Tửu Mặc thì thào.
“Ta vi Nguyệt..”
Giọng nói của lão Thủy cũng truyền ra.
Trên thân thể của hai người xuất hiện hai đạo ánh sáng khác nhau, trên thân của lão Thủy xuất hiện ánh trăng màu tím rực rỡ, một nửa bầu trời lúc này bỗng nhiên trở thành đêm tối.
Còn lão Tửu Mặc, trên thân của lão lại phát ra một đạo hào quang sáng chói, một vầng mặt trời cùng lúc xuất hiện ở phía sau lưng, đem một nửa bầu trời còn lại soi sáng.
Trong thiên địa lúc này bỗng nhiên có một đạo pháp tướng hiện ra, pháp tướng vừa xuất hiện liền mở mắt, mặt trăng của lão Thủy cùng với mặt trời của lão Tửu Mặc đồng loại bay lên rồi dung nhập vào trong đôi mắt của cái pháp tướng này.
Dưới ánh mắt lưu luyến cùng bi thương của Tư Không, thân ảnh của nhị lão bỗng trở nên mơ hồ rồi biến mất.
“Tá Địa.. Bổ Thiên”
Xong hết thảy, âm thanh từ trong miệng của pháp tướng kia khẽ ngâm lên tựa như tiếng sấm, đồng thời ánh mắt của pháp tướng cũng nhìn chằm chằm Cửu Đế Quân rồi thổi ra một hơi.
Một hơi này, thiên địa như muốn đảo loạn.
Lấy Cửu Đế Quân làm trung tâm, phạm vi hơn một ngàn dặm bỗng nhiên kịch liệt biến động, mặt đất cùng những ngọn núi đột nhiên bị tách ra, hóa thành từng tảng đá lớn hướng về phía Cửu Đế Quân mà bay tới.
Thần sắc của Cửu Đế Quân lộ ra vẻ không thể nào tin cùng khẩn trương, gã cố gắng vùng vẫy, sau khi chú ý đến ba chum rượu đang lơ lửng ở xung quanh, ánh mắt của Cửu Đế Quân hiện ra sự kiên quyết.
“Đã đủ rồi..”
Vừa thoát ra được, Cửu Đế Quân khẽ bấm một đạo pháp quyết vô cùng cổ xưa rồi đưa miệng ra hút một cái.
Vốn nơi này tràn ngập hương rượu, theo một cái hút của Cửu Đế Quân, toàn bộ mùi hương cùng những giọt rượu trước đó bị lão bản tửu phường đổ ra ngoài đều cuốn ngược vào trong miệng của gã khiến cho toàn thân của Cửu Đế Quân bỗng nhiên truyền ra từng tiếng chấn tựa như tiếng sấm.
Lão bản tửu phường trước đó đem ba bình rượu ra có nói là hiến tế cho chủ nhân, loại rượu này tuy rằng mục đích ban đầu là khiến cho hai người lão Tửu Mặc và lão Thủy bị ảnh hưởng mà hành động có phần vướng bận.
Nhưng thực ra, mục đích của lão bản tửu phường không chỉ có như vậy, kế hoạch lần này là do gã bày ra đương nhiên sẽ phải tính toán rất nhiều, thân ở vùng thiên địa này lâu năm cho nên cũng biết được sự tồn tại của thiên đạo.
Thiên đạo nếu như thức tỉnh, hết thảy quy tắc và thiên địa nguyên lực đều bị rút sạch cho nên trước đó mới dây dưa rồi đổ rượu ra ngoài.
Mục đích chính là dẫn dắt dung nhập thiên địa nguyên lực của nơi đây rồi tích trữ ở trong rượu, cho Cửu Đế Quân sử dụng, giúp gã khôi phục tu vi.
Cho dù không thể khôi phục được toàn bộ nhưng như lời của Cửu Đế Quân đã nói, đã đủ rồi.
Cửu Đế Quân rống lớn một tiếng, khí thế cả người bỗng nhiên kéo lên rồi ầm ầm bạo tăng, đạo chủng từ trong thân thể bay ra, có thể thấy được có tất cả chín cái đạo chủng.
Chúng nó bay ra, xoay tròn xung quanh Cửu Đế Quân rồi tỏa ra quang mang mãnh liệt cuối cùng hóa thành những cây cầu khổng lồ nối liền giữa trời đất như muốn xuyên qua bên ngoài tinh không mênh mông.
Một cây cầu, hai cây cầu, ba cây cầu cho đến khi chín cây cầu bắc ngang qua thiên địa hiện ra, thương khung chấn động mà run rẩy.
Chín cây cầu thông thiên như nối liền ra phía bên ngoài tinh không thâm sử, chín cây cầu xuất hiện, ngay cả thiên đạo cũng không được ngăn cản, cũng càng không thể ngăn cản.
Bởi khí thế của Cửu Đế Quân vẫn đang liên tục kéo lên, chín cây cầu thông thiên lúc này tụ hợp lại với nhau rồi hóa thành một cái vòng tròn bao phủ cả bầu trời.
Thiên đạo bị chặn lại không thể làm gì được cho nên liên tục truyền ra từng luồng uy áp đè mạnh xuống Cửu Đế Quân, tránh cho gã có thêm hành động nào.
Khí thế bạo phát, hai mắt của Cửu Đế Quân lóe lên tia lăng lệ, gã không quan tâm thiên đạo đang trấn áp mình, nâng tay lên rồi ấn xuống đại địa, trong miệng truyền ra một âm thanh trầm thấp.
“Diệt Duyên..”
Một lời vừa ra, tất cả chúng sinh đều ngưng lại sinh mệnh, Thiên Hồng quốc, cả một đại vực lớn, hết thảy đều yên lặng không một tiếng động.
Tiếng động không có âm thanh, chúng sinh mất đi duyên với thiên địa cho nên đều không tồn tại, ngoại trừ Cửu Đế Quân đang đứng yên lạnh lùng nhìn Tư Không.
Lâm Tú thu tay lại rồi nhìn về hướng Thủy Lưu trấn, y biết đã đến lúc.
“Lần này nếu không thể thì coi như không còn biện pháp nào..”
Lâm Tú thở dài tự thì thào, Tự Thiên Tử ở một bên cũng khẽ thở dài rồi nhìn về hướng Thủy Lưu trấn, lão cũng đang chờ đợi.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |