Hữu tâm vô lực..
Một niệm Diệt Duyên từ trong miệng của Cửu Đế Quân vừa ra, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt an tĩnh không một âm thanh.
Gió không thể thổi, bụi bặm không thể bay lên trên cao, thiên đạo không thể giáng xuống thêm bất kỳ lực lượng nào chỉ có thể truyền ra tiếng hít thở giống như đang phẫn nộ thế nhưng như cũ vẫn không thể làm được gì.
Một pháp này, gần như là tiếp cận đến một loại trình độ nào đó khiến cho quy tắc phải cúi đầu không thể nào phản kháng.
Sinh linh yên lặng, toàn bộ như đã biến mất, chỉ còn lại một bóng dáng gầy gò nhỏ yếu đang đứng trong đống đổ nát của Thủy Lưu trấn ngước nhìn lên trên trời cao.
Nhìn pháp tướng mà lão Tửu Mặc cùng lão Thủy đã tạo ra đang dần dần tiêu tán, hai mắt của Tư Không càng hiện ra sự bi thương hơn.
Trước khi biến mất, ánh mắt của pháp tướng không nhìn điều gì khác ngoài thân hình gầy gò của thiếu niên, trong đôi mắt như nhật nguyệt kia cất chứa sự ôn hòa cùng luyến tiếc.
Sau khi biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dài quanh quẩn ở trong thiên địa như đã được giải thoát, cũng giống như đang cảm thán vận mệnh.
“Tiền bối, ta nhất định, nhất định..”
Tư Không siết chặt nắm đấm khàn khàn truyền ra từng lời từng lời bi thương, cái chết của lão Tửu Mặc cùng lão Thủy mang cho hắn một loại cảm giác đau đớn không thể nào chấp nhận nổi.
“Vì cái gì.. vì cái gì..?”
Một lát sau, hắn ngửa mặt lên trời, hướng về bóng dáng của Cửu Đế Quân mà gào thét, mang theo sự bi thương cùng biệt khuất, ẩn chứa sự bất lực đối với một cái thiếu niên nhỏ yếu như hắn.
Lão Tửu Mặc là người có ân đối với hắn, lão Thủy cũng có, chỉ là cách đối xử khác nhau cho nên có khác biệt nhưng hai người đều ôn hòa mà chỉ dạy từng chút một.
Loại ơn nghĩa này lại giống như một ngọn núi mang tên bi ai đè nặng ở trong lòng của thiếu niên.
Hắn không hiểu, hắn cũng không muốn hiểu, hắn muốn là nhị lão còn sống thế nhưng ngoài việc bất lực đứng nhìn ra thì không còn cách nào khác.
“Vì cái gì sao, bởi vì ngươi tồn tại cho nên bọn họ mới phải chết..”
Cửu Đế Quân đứng ở giữa bầu trời, trên đầu là một cái quang hoàn khổng lồ do chín cây cầu nối liền lại với nhau tạo ra, ở giữa vòng quang hoàn này cũng có một bóng ảnh đỉnh thiên lập địa ngồi ở giữa, bộ dáng giống y đúc với Cửu Đế Quân nhưng lại thần thánh hơn rất nhiều.
Ánh mắt của gã lạnh lùng mang theo sát ý nhìn thiếu niên, nghe thấy tiếng gào thét của Tư Không, Cửu Đế Quân không ngần ngại cho ra một cái đáp án.
Nghe thấy như vậy, Tư Không yên lặng, hắn có một cái tính cách rất đặc biệt, càng gặp chuyện càng khiến cho hắn kiệm lời mà trở nên bình tĩnh, cho dù trong lòng đa nghi hay bực bội cũng không có bộc lộ quá nhiều ra bên ngoài.
Có chăng chỉ có một nét đó chính là lạnh nhạt.
Lúc này, Tư Không đứng ở dưới mặt đất, xung quanh chính là một mảng tan hoang do bị trận chiến ban nãy tàn phá, mặc dù toàn thân đau đớn, mất máu quá nhiều khiến cho sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ tái nhợt nhưng sống lưng của hắn vẫn thẳng tấp.
Một phàm nhân, đứng thẳng lưng, đối mặt với sự tồn tại tựa như thần linh ở trên bầu trời lại không có mảy may run rẩy.
Có thể trong lòng hắn rất sợ hãi nhưng cái chết của lão Tửu Mặc cùng lão Thủy lại như một cây búa đập mạnh vào trong lồng ngực của hắn.
Trong lòng Tư Không lúc này đã có quyết định, hắn phải làm gì đó cho hai người.
“Tiểu tử.. có muốn học thêm nấu ăn không..?”
“Ta cho ngươi tạo hóa, đổi bình rượu là được..”
“Vẽ đi, lão phu sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi..”
“Nghe cho kỹ đây, ngươi vẽ chính là hồn..”
Từng lời nói ôn hòa nhưng cũng không thiếu sự quan tâm cùng nghiêm khắc của nhị lão liên tục quanh quẩn trong đầu của Tư Không, không ngừng hiện ra từng khoảnh khắc tốt đẹp, yên bình cho đến khi biến hóa hôm nay xảy ra.
Lòng hắn như mắc nghẹn, cảm giác như muốn ói nhưng lại không thể, đây là cảm giác bi thương và đau đớn ở trong lòng của một người bình thường, người bình thường đã như vậy, thiếu niên càng hơn như thế.
Ánh mắt của Tư Không lạnh lùng nhìn Cửu Đế Quân, mặc dù đau nhức như muốn nổ tung nhưng hắn vẫn nhìn.
Ánh mắt thâm sâu cùng lạnh lùng của hắn lúc này lại khiến cho Cửu Đế Quân cảm nhận được một chút cảm giác bất an nào đó.
“Muốn báo thù a, ngươi cũng chỉ là một cái phàm nhân thì có thể vùng vẫy như thế nào..”
Cửu Đế Quân thong thong nhưng không thu liễm lại sát ý, vừa nói, bước chân của y khẽ dịch một chút.
Lấy gã làm trung tâm, trên vòng quang hoàn, thân hình đỉnh thiên lập địa kia khẽ thở ra một hơi, tạo thành một cỗ ý niệm tỏa ra uy áp mang theo lực lượng hủy diệt ầm ầm bao phủ khắp phạm vi xung quanh Thủy Lưu trấn.
Uy áp tập trung lên trên người của Tư Không khiến cho hắn phun thêm ra một ngụm máu nữa, cả người uể oải như muốn ngã xuống, mặt đất nơi hắn đứng càng sụp xuống sâu hơn.
Tư Không cố gắng đứng vững nhưng loại uy thế kia ngay cả nhị lão còn không thể nào phản kháng được chứ đừng nói đến một cái phàm nhân như hắn.
Chỉ là trên người của hắn đột nhiên có một chút hào quang nhạt nhạt khẽ lóe lên, đem uy áp đang bao trùm quanh người gạt ra một hướng khác.
“Ta đúng là phàm nhân nhưng cũng chưa chắc cả đời này sẽ là phàm nhân..”
Cảm giác được sự khác thường của bản thân, mặc dù trong lòng ít nhiều có chút nghi vấn nhưng hắn lại để qua một bên.
Vừa phun máu, Tư Không vừa khàn khàn truyền ra từng lời nói mang theo sự kiên cường của bản thân, sau đó ánh mắt Tư Không lóe lên, hắn ngẩng cao đầu rồi hét lớn một tiếng.
“Bút đến..”
Một tiếng rống này, ở phía xa xa, một cây bút đang nằm ngổn ngang trên mặt đất bỗng nhiên khẽ run lên một cái, một lát sau nó cuốn theo bụi bặm rồi bay về hướng của Tư Không.
Cửu Đế Quân bình tĩnh nhìn lại, gã không có ngăn cản Tư Không đang triệu hoán cây bút, đối với gã mà nói, thiếu niên trước mắt chẳng qua là một con kiến, thích giết lúc nào cũng được.
Nhưng trong lòng của Cửu Đế Quân, từ lúc y thoát khốn cho đến bây giờ đều truyền đến một cỗ cảm giác bất an khó nói, gã đương nhiên nhận ra lần này bản thân thoát khỏi phong ấn có chút dễ dàng cho nên mới sinh ra sự đề phòng.
Chưa kể thiên đạo lần này có điều khác lạ, thiên đạo của nơi này thật ra không có mạnh mẽ như vậy nhưng trước đó lại truyền ra lực lượng vô hạn bước thứ hai, giống như là mượn lực lượng nào đó ở bên ngoài cái mảnh đất này mà sở dụng vậy.
Thêm vào đó, khu vực gã đang đứng có rất nhiều ánh mắt đang ngóng nhìn, trong đó có ba ánh mắt khiến cho Cửu Đế Quân có áp lực rất lớn, sau khi xâu chuỗi những điều này cùng sự khác thường của Tư Không, gã nhận ra một điều khiến cho lòng mình lạnh xuống.
Hết thảy đều là một ván cờ, bản thân cũng chỉ là một quân cờ trong kế hoạch nào đó.
Chính vì điều này cho nên Cửu Đế Quân chưa có xúc động mà tiêu diệt Tư Không, gã đang chờ đợi.
Dù nhìn Tư Không trông rất quen mắt, giống với một người mà năm đó đã khiến cho gã phải run sợ tránh né nhưng Cửu Đế Quân vẫn nhìn ra được có một chút khác biệt.
Tư Không hét lớn, cây bút nghe thấy liền bay tới, cây bút có kích thước hơn mười trượng nhưng khi bay đến chỗ Tư Không lại biến nhỏ lại thành một cây bút bình thường rồi rơi vào trong tay của hắn.
Sau khi cầm vào tay, một loại cảm giác thông thấu từ sâu trong linh hồn bất ngờ tràn ra, sau đó cũng có một loại quen thuộc lan tràn khắp thân thể của hắn khiến cho hai mắt của Tư Không bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.
Cơn đau nhức do bị thương trước đó liền bị tiêu tán đi hơn phân nửa, sắc mặt của hắn trở nên hồng nhuận hơn, cho dù là vậy Tư Không vẫn chưa đạt được cái gọi là tu vi như hắn từng được nghe lão Tửu Mặc nói qua.
Nhưng đã đủ, cầm bút ở trong tay, từ trong ngực, Tư Không đem ra một cuộn giấy, sau khi trải xuống mặt đất trống, hắn dùng máu của mình làm mực, bắt đầu vẽ.
“Nhất bút sơn thủy họa, bút chi ư thư, chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước..”
Vừa vẽ, trong miệng hắn liên tục thì thào ba câu chú ngữ, sau khi đọc xong, cây bút trong tay khẽ truyền ra một tiếng rung động nho nhỏ như đang đáp lời.
Nhưng vẽ không được, máu của hắn chỉ đủ chấm một nét liền khô cạn rồi bốc hơi khỏi mặt giấy, mắt thấy như vậy, trong lòng của Tư Không càng nặng hơn, hắn cảm thấy cây bút trong tay lúc này có vấn đề.
“Phải vẽ ra, nhất định phải vẽ ra, vì ta là phàm nhân cho nên ngươi không có chấp nhận ta sao, vì cái gì chỉ có tu sĩ mới có thể, vì cái gì..”
Tư Không cầm cây bút, hắn cố gắng chấm vào những vết thương hở trên người, từng giọt máu thấm vào trong đầu bút khiến cho từng sợi lông bị nhuộm đỏ, hắn điên cuồng vẽ nhưng càng vẽ cây bút càng rung động như muốn phản kháng.
Cây bút giống như không đồng tình với trạng thái hỗn loạn hiện tại của Tư Không, nhưng trong lòng của thiếu niên rất loạn cho nên không còn nhiều sự bình tĩnh để đánh giá kỹ tình huống nữa.
“Lão sư cho ta đến đây để thu ngươi vào tay, Tửu Mặc tiền bối và Thủy tiền bối đều giao ngươi cho ta, đây đều được bọn họ đồng ý, ngươi tưởng ngươi là thứ gì, ta cầm ngươi phải được ngươi chấp nhận sao, nếu đã như vậy thì ta không cần nữa..”
Thấy cây bút vẫn đang không ngừng rung động, như muốn giãy giụa thoát khỏi tay của mình, lần đầu tiên Tư Không hiện ra vẻ phẫn nộ rồi ném mạnh cây bút trong tay xuống đất.
Hắn không cần nữa, ban đầu suy nghĩ của hắn đương nhiên muốn cầm cây bút vào trong tay, chỉ là sau khi cầm được, cây bút lại truyền đến một loại ý niệm không tình nguyện.
Đã không chấp nhận, Tư Không cũng không cần nó chấp nhận, hắn vẫn giữ vững ý niệm trong lòng của mình khi lão Tửu Mặc hỏi hắn về vấn tam tài.
Tự hắn đi trên đạo của mình, không cần hỏi bất kỳ ai, hắn là hắn, người khác là người khác, cũng giống như hiện tại, cây bút không phải của Tư Không cho nên hắn không do dự liền từ bỏ.
Nhìn động tác của thiếu niên, trong lòng của Cửu Đế Quân có chút sững sờ, một lát sau sát khí của gã lại nổi lên, ánh mắt khóa chặt lấy thân hình gầy gò đang đứng đó lạnh lùng nhìn mình.
“Không Diệt, hôm nay giết ngươi lão phu có thể trừ đi tâm ma của mình..”
Cửu Đế Quân nhẹ giọng thì thào, gã vô tình nói ra một cái tên chỉ có một mình gã nghe được, vừa nói tay gã cũng ấn một cái về hướng Tư Không.
Chỉ là gã không biết, một lời này của mình đã dung nhập vào trong tuế nguyệt vô hình, rơi vào sâu trong dòng chảy của thời không nào đó rồi trôi về một hướng.
Một cái ấn tay, một chưởng ấn xuất hiện che phủ cả bầu trời của Thủy Lưu trấn, cuốn theo phong bạo, nghiền ép tầng mây trên cao kéo xuống, khí thế kia như muốn đem đại địa đảo lộn rồi nghiền nát hết thảy.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, Cửu Đế Quân lo ngại sẽ có biến hóa bất ngờ nào đó xảy ra, cho dù trước mắt chỉ là một cái phàm nhân nhưng gã vẫn toàn lực ra tay.
Bàn tay khổng lồ mang theo lực lượng kinh khủng không ngừng hạ xuống, thấy như vậy, trong lòng Tư Không khẽ thở dài rồi nhìn về một hướng xa xa, trong ánh mắt cất chứa lời xin lỗi, cũng có phần thương nhớ cùng một sự bi thương.
Hắn biết hôm nay sẽ không thể thoát được khỏi đại nạn lần này, dù đã cố gắng trốn đi nhưng vì cái chết của nhị lão khiến cho hắn không còn bình tĩnh nhiều.
“Nếu còn sống, ta sẽ tu đạo, phải trở nên thật mạnh mẽ, chỉ là trên đời này làm gì có hai từ nếu như..”
Tư Không thì thào rồi khẽ nở một nụ cười, một nụ cười rất đắng chát, một nụ cười cực kỳ trào phúng đối với vận mệnh của bản thân.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh từ nhỏ đến lớn rồi khẽ thở dài, trong lòng càng buồn bã hơn.
Bàn tay ầm ầm hạ xuống, khi chỉ cách Tư Không một trăm trượng thì đột nhiên có biến hóa xảy ra.
Thiên địa lúc này nổi lên một cơn gió nhè nhẹ thổi qua không trung, thổi qua làn tóc của thiếu niên, thổi qua bàn tay khổng lồ như che trời lấp đất ở phía trên cao.
Tư Không vẫn nhắm mắt, Cửu Đế Quân vẫn lạnh lùng giữ tợn, bàn tay vẫn đang giữ nguyên tư thế chụp xuống Tư Không.
Thiên địa trong một khoảnh khắc đều bị đóng băng.
“Lão cửu..”
Lâm Tú yên lặng nhìn về hướng Thủy Lưu trấn, sau khi khẽ thì thào, trong ánh mắt của y hiện ra vẻ chờ mong.
Tự Thiên Tử trầm mặc đứng yên không nói, mà ở phương thiên địa xa xa, vị trung niên áo bào xám cũng đang ngóng nhìn về nơi này.
Bọn họ giống như đang chờ đợi điều gì.
Dòng chảy lặng lẽ trôi, không có điểm đầu, không có điểm cuối.
Nơi này là một dòng thời không hỗn loạn trong một dòng chảy nào đó vô cùng cổ xưa và tịch mịch, tại nơi này quy tắc khi thì chạy xuôi khi thì đảo ngược, vô số giới dung nhập vào nhau rồi lại tách ra, truyền ra từng lực lượng hủy diệt cũng có, tân sinh cũng có.
Ánh sáng lu mờ không rõ ràng, ở nơi này không tồn tại bất kỳ người nào, duy chỉ có một thân ảnh cao gầy đang từng bước một chậm rãi bước đi, bước chân không cố định, khi thì mờ mịt, khi thì rõ ràng làm cho người ta cảm giác được sự tồn tại của người này rất mông lung.
Đang bước đi, y như có điều cảm ứng, bước chân không khỏi khựng lại, sau đó khẽ quay đầu ngóng nhìn về hướng xa xa.
Người này nhìn như quay đầu nhưng lại giống như đang nhìn về phía trước, đây chính là điểm đặc biệt của vùng thời không này hay nói cách khác chỗ này cực kỳ hỗn loạn cho nên không tồn tại phương hướng.
Người này ngóng nhìn một hồi lâu, từ trong miệng y bỗng nhiên truyền ra một giọng nói thì thào, tựa như từ trong năm tháng thâm sử vọng về, khiến cho hư vô xung quanh cũng phải an tĩnh trở lại.
“Cảm giác như có người đang gọi ta..”
Sau khi thì thào, người này yên lặng cảm ứng thêm một lần nữa rồi đưa tay ra nắm vào hư vô trước mặt, trong tay y bỗng nhiên xuất hiện một sợi tơ vô hình kéo dài đến một điểm nào đó.
“Cảm giác này.. đúng thật có người đang nhắc tên ta nhưng...”
Cầm sợi tơ ở trong nay, người này thì thào lẩm bẩm, nhưng đang nói thì y lại quên mất đi điều gì liền trầm mặc rồi ngơ ngẩn, thật lâu sau y cầm theo sợi tơ trong tay rồi lại tiếp tục bước đi.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |