Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là mộng sao...?

Tiểu thuyết gốc · 2987 chữ

Bước chân mờ mịt, không rõ ràng, tựa như lạc lối.

Một bước bước đi, như bước vào trong năm tháng tịch mịch, cô quạnh cùng mờ mịt.

Có thể thấy được, đôi khi, một bước của người này là một tích tắc nhỏ, hoặc có thể một bước chính là một kỷ nguyên chạy dọc dưới chân hắn.

Ánh mắt của người này khi thì mê man, khi thì lạnh lùng, cả người tràn ra sát khí vô tận cùng một cỗ áp bức khiến cho những tồn tại kỳ dị xung quanh khi nhìn thấy cũng phải tránh lui.

Mái tóc đen như mực đong đưa trong hư vô lại khiến cho nó như được kéo dài ra vô tận rồi hòa vào trong năm tháng sau lưng, chỉ là sự trầm luân này của hắn đã không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lâu khiến cho hắn không thể thoát ra.

Vốn không còn để ý loại cảm giác có người gọi tên, vốn đang tiếp tục mê man bước đi từng bước một, nhưng chỉ trong chốc lát, ánh mắt của người này lóe lên một tia sắc bén rồi nhìn về một cái phương hướng.

“Thì ra.. là vậy..”

Giọng nói trầm thấp quanh quẩn, người này đứng yên ở nơi đây không nhúc nhích, y khẽ nhắm mắt lại, một bên tay đang cầm sợi tơ bỗng nhiên kéo một cái.

“Là ai.. đang gọi ta.. trở về..”

Sóng gợn khuếch tán rồi lan ra xung quanh, ở trước mặt người này bỗng nhiên có một dòng sông năm tháng bất ngờ xuất hiện.

Trong dòng sông này xuất hiện vô số hình ảnh của toàn bộ chúng sinh, tựa như là dòng chảy quỹ tích sinh mệnh cùng năm tháng tồn tại, theo dòng không ngừng chảy xuôi.

Mà ở trong một cái gợn sóng nhỏ của dòng sông, tại đó cũng có một đoạn hình ảnh nhỏ, khi đưa mắt nhìn kỹ, ở đó chính là trận chiến tại Thủy Lưu trấn.

Sóng nước chỉ là gợn lên nhưng dưới ánh mắt của người nam tử này nó đột nhiên trở thành một cơn sóng thần rồi ầm ầm dâng cao bao phủ lấy y vào bên trong.

Bóng dáng của người này vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tựa như hết thảy chỉ là ảo giác từ trong hư vô mờ mịt không rõ đầu đuôi, nhưng chuyện mà hắn làm tất nhiên không phải là không có mục đích.

Thủy Lưu trấn.

Cửu Đế Quân đang nở một nụ cười dữ tợn, đột nhiên gã ý thức được điều gì bèn nhìn xuống nơi mà Tư Không đang đứng.

Gã đương nhiên cũng chú ý đến thiên địa lúc này tựa như bị trói buộc mà không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, loại kỳ lạ này khiến cho gã cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Đây không phải đạo pháp của gã tạo thành, càng không phải thiên đạo nơi này ảnh hưởng, hết thảy đều bắt nguồn từ vị trí của Tư Không.

“Tình huống gì, ta đã làm gì..?”

Trong lúc tâm tình của Cửu Đế Quân đang không ngừng biến hóa, nơi Tư Không đang đứng, hắn vốn đang nhắm mắt chờ giây phút sinh mệnh kết thúc, lúc này lại đột nhiên chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt tựa như vô biên vô hạn, vừa mở ra, nhất thời thiên địa chìm vào trong một loại tịch mịch cùng u tối.

Giờ khắc này, từ trong người Tư Không đột nhiên tràn ra một cỗ khí tức vô cùng cổ xưa, mang theo cảm giác mục nát và tang thương hòa vào trong bầu trời.

“Là ai.. đang gọi ta trở về..”

Một tiếng than thở quanh quẩn tựa như từ trong năm tháng thời viễn cổ vọng về, gió trong trời đất lúc này đều nổi lên, cuốn theo cỗ khí tức tang thương đang ẩn ở trong giọng nói, vù vù thổi ra khắp vùng thiên địa này.

Bên ngoài tinh không.

Trong những khu vực thần bí mà xa xăm, theo cỗ khí tức từ nơi nào đó phủ xuống, có từng ánh mắt như thực chất có thể khiến cho tinh không sụp đổ bỗng nhiên xuất hiện rồi ngưng tụ lại nhìn về một phương hướng.

Bọn họ giống như bị kinh động hoặc như đã cảm nhận được một cỗ ý chí quen thuộc, sau khi ngóng nhìn, toàn bộ ánh mắt này đều thu hồi lại, không người nào có hành động khác thường nào.

Tổ đường Tự Thiên thư viện.

“Lão cửu..”

Cảm nhận được khí tức quen thuộc, Lâm Tú vội vã bước nhanh ra một bước, đây chính là kế hoạch của y lần này, tuy rằng có một chút ngoài ý muốn nhưng cuối cùng vẫn đạt được kết quả mong đợi.

Mà sự tiêu tán của lão Tửu Mặc cùng lão Thủy, Lâm Tú đương nhiên biết, chỉ là lúc này chưa có thời gian để suy tính bởi thời khắc y chờ đợi đã đến.

Tự Thiên Tử không có đi theo mà yên lặng ngóng nhìn.

Tại Thác thôn, lão trưởng thôn lúc này khẽ nhíu mày rồi nhìn lại, một hồi lâu sau lão khẽ lắc đầu rồi thở dài.

“Thánh Sư hắn hồ đồ..”

Phía xa xa, vị trung niên áo xám lúc này đã biến mất ở vị trí cũ, không mất quá nhiều thời gian, thân ảnh của y đã đứng ở Thủy Lưu trấn, đôi đồng tử màu xám kia hiện ra một chút hồi ức cùng mê man.

Cảm nhận được cỗ khí tức cổ xưa kia, sắc mặt của Cửu Đế Quân đại biến, da đầu kịch liệt run rẩy.

Không chần chờ một giây phút nào, Cửu Đế Quân cấp tốc nhoáng người bỏ chạy, gã đã ý thức được kế hoạch lần này của kẻ đứng sau.

“Chết tiệt, vì sao ta lại nói ra cái tên ấy, tâm ma, thì ra đám người kia lợi dụng tâm ma của ta để dẫn lối cho kẻ kia trở về...ngay cả vị kia cũng phải trả một cái giá lớn mới khiến cho hắn lạc lối nhưng hôm nay ta lại…”

Cửu Đế Quân đã ý thức được vấn đề, trong lòng gã cực kỳ phẫn uất, vừa lẩm bẩm vừa hoảng sợ, kinh hãi, gã cũng không quan tâm cái gì nữa liền gấp rút bỏ chạy.

Chỉ là trước cỗ khí tức thâm sử mà cổ lão đang không ngừng bao phủ phạm vi nơi đây, Cửu Đế Quân đương nhiên không thể chạy thoát.

Thân thể Tư Không lúc này không tự khống chế mà nhẹ nhàng lơ lửng lên trên không trung, ánh mắt của hắn bây giờ không thuộc về bản thân mà thuộc về người khác, khí tức cũng là như vậy, không đồng dạng.

Ánh mắt mênh mông tựa như bao quát chúng sinh, mang theo vẻ lạnh lùng nhìn thân ảnh của Cửu Đế Quân đang run rẩy ở phía đằng xa.

“Là ngươi gọi ta… thì ra vẫn còn có người năm đó…”

Sau khi nhìn, từ trong miệng của Tư Không truyền ra một âm thanh tang thương vang vọng khắp thiên địa, khiến cho mặt đất cũng phải run lên truyền ra từng tiếng ù ù, khiến cho tầng mây trên bầu trời tản đi, để lộ ra một vùng tinh không sâu thẳm.

Nói xong, trước vẻ mặt tuyệt vọng của Cửu Đế Quân, chỉ thấy ánh mắt của Tư Không bỗng nhiên ngưng tụ lên thân gã, trong miệng hắn khẽ truyền ra một âm thanh trầm thấp.

“Chết..”

Một lời truyền ra, một cỗ ý niệm từ sâu trong tinh không ầm ầm giáng xuống, mang theo khí tức hủy diệt phủ xuống khiến cho Cửu Đế Quân phun máu.

Không gian xung quanh của gã lúc này giống như bị nghiền ép khiến cho toàn thân của Cửu Đế Quân truyền ra từng tiếng rắc rắc như muốn hủy diệt.

Cuối cùng, trong tiếng hét thảm thiết cùng vẻ phẫn uất của Cửu Đế Quân, cả người gã lúc này hóa thành một đám bụi trần, theo làn gió thổi qua, hòa vào trong thiên địa.

“Ta không cam tâm, ta không…”

Không kịp nói hết lời, người gọi là Cửu Khương, hiệu Cửu Đế Quân, đã hình thần câu diệt.

Làm xong hết thảy, người điều khiển trạng thái hiện tại của Tư Không bỗng nhiên trầm mặc, hình như hắn đang cảm nhận nỗi lòng lúc này của thiếu niên, một lát sau hắn khẽ thở dài.

“Ngươi.. không nên tỉnh giấc, có lẽ ta… cũng không nên..”

Sau khi nói ra một câu mờ mịt, Tư Không quay đầu lại nhìn hai người đang đứng ở phía xa xa, trong đôi mắt thâm sâu kia cất chứa hồi ức cùng nhung nhớ.

Thật lâu sau, Tư Không lắc đầu, trong miệng truyền ra một tiếng than thở, nhìn về hướng Lâm Tú, hắn khẽ mỉm cười.

“Sư tôn, bảo trọng.. đồ nhi không tốt.. chưa thể.. trở về”

“Không nhi..”

Lâm Tú bi thương nhìn thân hình nhỏ bé, Tư Không cũng là đệ tử của y, người đang điều khiển ý thức của Tư Không cũng là đệ tử của y.

Có một số chuyện, Lâm Tú rất muốn làm nhưng vì bản thân có rất nhiều vướng mắc, có rất nhiều thứ được gọi là nhân quả cho nên không thể ra tay trợ giúp.

Lần kế hoạch này, đúng như những gì Cửu Đế Quân đã nói, chính xác là một lần y muốn trợ giúp Tư Không.

Trợ giúp vị đệ tử ngày đó lạc bước trong tuế nguyệt thâm sử, mượn Cửu Đế Quân nói ra một cái tên, từ đó mở ra một cái phương hướng ở sâu trong thời không nào đó, dẫn dắt hắn trở về.

Vì sao Lâm Tú không thể nói ra cái tên như trong lời của Cửu Đế Quân đã từng nói trước đó, bởi vì y có rất nhiều mối liên quan, một danh hiệu Thánh Sư của mình cũng là do sự liên quan này mà có, cho nên Lâm Tú không thể gọi.

Vị trung niên áo bào xám khẽ cúi đầu rồi đứng yên không nói, Tư Không chú ý đến người này, hắn nhìn một chút, sau khi suy nghĩ, Tư Không nhẹ giọng truyền ra lời nói thâm sâu.

“Chưa đến nơi.. mịt mờ chưa thể trở về.. quá khứ.. tương lai.. hiện tại.. mỗi người một sứ mệnh..”

Vừa dứt lời, trước thần sắc lưu luyến cùng vẻ mệt mỏi trong ánh mắt của hai người Lâm Tú và trung niên áo bào xám, cỗ khí tức tang thương và cổ kính liền nhanh chóng rút đi.

Thân ảnh Tư Không nhẹ nhàng rơi xuống đất, Lâm Tú tiến đến ôm lấy hắn vào trong lòng, trong mắt chứa sự phức tạp cùng thương cảm rồi nhìn lên bầu trời xa xăm.

Mặc dù khí tức tang thương cổ lão mà thâm sâu kia đã biến mất nhưng vẫn có một âm thanh quanh quẩn bên tai của hai người Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám.

“Để hắn tự quyết định... sư tôn, Dạ.. bảo trọng..”

Lời vừa dứt, ánh hào quang phía đông cũng soi sáng cả một góc trời, toàn bộ thiên địa lúc này trở về trạng thái vốn có, duy chỉ có đống đổ nát ở Thủy Lưu trấn và các khu vực phụ cận vẫn còn đang tồn tại.

Lâm Tú trầm mặc, vị trung niên áo bào xám cũng trầm mặc.

Sau khi thở dài một tiếng, Lâm Tú nhìn Tư Không đang hôn mê trong tay mình, trong mắt Lâm Tú hiện ra sự thương cảm cùng áy náy.

Ánh mắt Lâm Tú nhìn xuống mặt đất, nhìn về hướng căn nhà gỗ của lão Tửu Mặc, y khẽ vung tay lên, tại đó bay lên vài món đồ.

Một bức tranh, một chiếc tay nải cùng với một cây bút.

Làm xong những điều trên, Lâm Tú nhoáng người lên, đem theo Tư Không rời đi, lúc xuất hiện đã ở Tự Thiên thư viện, trên ngọn đồi tre, nơi căn nhà gỗ của Tư Không hay trú.

Vị trung niên áo bào xám không nói một lời cũng biến mất, y cũng còn có việc của mình.

Mà ở một tòa thành trì nào đó phía xa xa, ở một góc trống nhỏ không đáng chú ý, có một cái lão nhân bộ dáng nhếch nhác đang ngồi đánh cờ ở nơi này.

Trước mặt là một bàn cờ, trong đó đã mất đi một quân đen, lão giả này khẽ híp mắt lại rồi mỉm cười khàn khàn truyền ra giọng nói già nua.

“Có lẽ ta nên chủ động một chút để giúp người năm đó a...”

Vừa nói xong, lão liền khẽ thổi một hơi lên trên bàn cờ.

Một hơi thổi qua, tại Thủy Lưu trấn, ánh mắt của thiên đạo lại một lần nữa xuất hiện, vừa mở mắt ra, vòm trời của Thủy Lưu trấn liền kịch liệt rung động rồi bắt đầu xoay tròn.

Chỉ trong thời gian mười nhịp hô hấp, hết thảy những vết tích tan hoang đổ nát liền trở lại như ban đầu, vực sâu khép lại, công trình kiến trúc lại mọc lên, cỏ cây lay động tỏa ra sinh mệnh, người dân lại một lần nữa xuất hiện.

Hết thảy lại trở về quỹ tích vốn có, chỉ là lần này có chút khác biệt, hồ nước quen thuộc ở giữa trấn đã không còn, nhưng người dân lại coi như không biết, không một chút khác thường.

Mọi thứ lại trở về nguyên sơ, không có kinh biến, chỉ còn lại không khí ngày lễ tết vẫn tiếp tục diễn ra.

Ở trong dòng thời không loạn lưu.

Bóng dáng người nam tử đang đứng nhắm mắt giữa hư vô đen tối nơi này bỗng nhiên mở ra, sau khi mở ra, hắn lại tiếp tục bước đi như chưa có chuyện gì.

Ánh mắt ngóng nhìn về hướng xa xa như đang tìm kiếm điều gì đó, vừa đi trong miệng y vẫn liên tục lẩm bẩm, một lần lại một lần nói ra cùng một câu, lặp đi lặp lại.

“Thiên địa bị trêu đùa, ta không quản..

Chúng sinh bị trêu đùa, ta không quản..

Nhưng vận mệnh của ta, ai cũng không được trêu đùa, đi trong quá khứ, xuyên qua hiện tại, bước vào tương lai, là do ai..”

Trong hư vô thâm sâu, bóng ảnh người này dần dần đi xa, một bước bước đi là cả kỷ nguyên, một bước hạ xuống là vô số năm trôi qua dưới chân hắn.

Hắn cứ như vậy bước đi, cứ như vậy mờ mịt, cứ như vậy mà thì thào, khiến cho bản thân vẫn luôn giữ vững một loại chấp niệm nào đó ở trong lòng.

[...]

Mùa hạ.

Cơn mưa rào mùa hạ không ngừng trút xuống khắp Thụy châu, từng giọt nước mưa như hòa tan đi cái nóng bức của mùa hè nơi đây.

Cơn mưa trút xuống giống như đem đến sinh cơ cho cả một vùng, giúp cho cỏ cây không ngừng nhảy múa, càng lúc càng trở nên xanh tốt hơn, đất bằng cũng được bổ sung lượng nước cần thiết, tránh đi một mùa hạn hán.

Trên ngọn đồi tre tại Tự Thiên thư viện có một căn nhà gỗ, dưới cơn mưa rào mát mẻ, trên chiếc giường gỗ có chút cũ kỹ, có một cái thiếu niên đang nằm nhắm mắt ở đó ngủ mê man.

Dưới cái nóng bức của mùa hè này, một cơn mưa rào mát mẻ rơi xuống rất dễ khiến cho người ta sinh ra cảm giác thư thái dễ chịu rồi đem đến một cơn buồn ngủ, thiếu niên cũng là như vậy.

Chẳng qua nét mặt của thiếu niên lại có chút nhăn nhó giống như đang nằm mộng, một giấc mộng này không biết xảy ra điều gì khiến cho hắn liên tục cau mày, thi thoảng còn khẽ nức nở một chút.

Sau khi nhăn nhó một hồi, trong đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên có hai hàng nước mắt chảy ra, sau khi chảy ướt cả một bên gối, thiếu niên cũng chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt mê man như đang nhớ lại điều gì, thật lâu sau, đôi mắt của thiếu niên xuất hiện một tia hồi ức, sự bi thương trong lòng bỗng nhiên không rõ mà dâng lên rồi lan tràn khắp tinh thần.

Hắn nhìn lên trần nhà thật lâu như đang nhớ lại điều gì, trong cơn hoảng hốt, thiếu niên trầm mặc thật lâu rồi chống tay ngồi dậy rồi thẫn thờ, trong miệng khẽ thì thào.

“Là mộng ư ? Nhưng tại sao mộng...”

Gương mặt của thiếu niên rất thanh tú, nét mặt này thuộc về một thiếu niên mười lăm tuổi đã đến độ tuổi trưởng thành, chỉ là ánh mắt lúc này lại hiện ra sự bi thương không cách nào che dấu.

“Thủy Lưu trấn, ta rốt cuộc là mộng hay tất cả đều là thực.. vì sao ta không nhớ rõ, lão Tửu Mặc, lão Thủy...hai cái tên này có chút quen thuộc, hình như ta quên mất đi điều gì, giống như đã từng có ước định..”

Thiếu niên thì thào, càng nói, trong đôi mắt của hắn lại càng mê man, hắn cố gắng nhớ lại hết thảy nhưng cuối cùng thu được chỉ có sự mơ hồ..

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.