Thiếu niên thông suốt
Cơn mưa rào mùa hạ vẫn tiếp tục rơi, trên ngọn đồi tre, trong căn nhà gỗ, trước khung cửa sổ nho nhỏ, bóng dáng thiếu niên cứ đứng ở đó ngơ ngẩn như đang ngóng nhìn cơn mưa ở bên ngoài.
Tư Không trầm mặc thật lâu, nhìn như hắn đang ngóng nhìn cơn mưa nhưng trong mắt lại hiện lên từng tia hồi ức, giống như đang cố nhớ lại điều gì. Ánh mắt của hắn khi thì sáng tỏ, khi thì lại hiện ra vẻ mờ mịt.
Đó là ánh mắt, mà sự bi thương ẩn chứa ở trong lòng lại không thể che đậy, giờ khắc này lại hiện ra trong ánh mắt của hắn.
“Lão Tửu Mặc, lão Thủy.. rốt cuộc hai người là thật hay chỉ là ta mộng ra, còn Thủy Lưu trấn, còn trận chiến kia..”
“Không biết là mơ hay thực nhưng ta nhớ rõ bản thân đã có ước định nào đó với hai người bọn họ...”
Tư Không nhắm mắt thì thào như đang cố gắng nhớ lại.
Hắn cảm giác được trong lòng tồn tại một điều gì đó rất quan trọng, chỉ là lúc này hắn không được bình tĩnh cho nên suy nghĩ có chút loạn.
Ngoài trời, cơn mưa đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, cơn mưa dày đặc giống như có ai đó đang trút xuống từng thùng nước.
Mưa rơi ào ào khắp một vùng, khiến cho nhiều nơi nước chưa kịp thoát đã đọng lại thành từng cái trũng lớn.
Một tia sáng bỗng nhiên lóe lên khắp Tự Thiên thư viện, chỉ trong chớp mắt tia sáng đã biến mất.
Vừa biến mất, trên bầu trời liền truyền đến một tiếng thiên lôi như muốn xé toang cả một mảng mây giông.
Tiếng sấm đì đùng khiến cho những giọt nước mưa cũng phải run run một chút nhưng vẫn tiếp tục rơi.
Mưa rơi không ngừng..
Sau khi tiếng sấm tiêu tan, Tư Không cũng mở mắt, hắn lại yên lặng ngóng nhìn.
Cơn giông kéo đến càng lúc càng mạnh, gió ở bên ngoài cũng làm cho những cây tre lâu năm ở ngọn đồi này như muốn bật gốc mà bay theo làn gió của cơn giông.
Cơn mưa càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Cơn gió mạnh ở bên ngoài cũng vô tình thổi một vài giọt mưa đang không ngừng rơi ở trên mái hiên, chúng nó bay vào bên trong gian phòng mà thiếu niên đang đứng.
Dường như rất trùng hợp mà có vài giọt rơi vào trong đôi mắt đang hiện ra vẻ phiền muộn của hắn khiến cho Tư Không khẽ nhắm mắt lại, trên gò má lúc này bỗng nhiên chảy dài hai dòng lệ.
Không biết là nước mắt của hắn hay là những giọt nước mưa vô tình bay vào đang chảy trên gò má của Tư Không.
Nhắm mắt, Tư Không khẽ hít vào một ngụm lương khi.
Đồng thời, lúc này trong miệng hắn cũng truyền ra giọng nói run run, từng câu từng chữ.
“Nhất bút sơn thủy họa, bút chi ư thư, chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước..”
“Nếu như là mộng, vậy tại sao ta lại nhớ được những dòng chữ này, tại sao trong đầu ta lại có bóng dáng của ba cái thân ảnh rất quen thuộc đối với ta..”
“Vẽ ra được hồn, biết được thế nào là tu đạo, biết được cái gì là Vấn Tự Ký, là mộng nhưng tại sao..”
Tư Không liên tục thì thào.
Càng nói, cảm giác bi thương cùng sự trống rỗng thêm vào cơn đau nhói ở trong lòng của hắn càng dâng cao khiến cho tinh thần lúc này bỗng truyền ra một loại cảm giác mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này vừa truyền ra, Tư Không lại cảm giác được có chút buồn ngủ.
Tư Không cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, cứ đứng ở đó không ngừng gợi nhớ lại.
Mặc dù ký ức có phần mơ hồ nhưng có một số thứ hắn vẫn nhớ rất kỹ, tỉ như có một người gọi là lão Tửu Mặc dạy cho hắn vẽ tranh.
Lão dạy cho hắn biết cái gì là hồn, dạy thêm cho hắn như thế nào nêm nếm gia vị, cho hắn hiểu vì sao lại tu đạo.
Còn có, hắn cũng uống rượu, đây là điều cấm kỵ đối với một cái thiếu niên như hắn nhưng Tư Không lại nhớ rõ.
Hắn đã uống rượu, không chỉ là một lần hai lần, nhưng hắn không uống một mình mà cùng với lão nhân gọi là Tửu Mặc kia, ngồi ở mâm cơm, vừa ăn, vừa uống.
Đương nhiên hắn sẽ say, khi nghĩ đến điều này, Tư Không không tự chủ được mà khẽ mỉm cười, chỉ là nụ cười này có chút buồn bã cùng bi ai, khiến cho lòng hắn càng nặng hơn.
Thời gian ở chỗ được gọi là Thủy Lưu trấn kia, Tư Không mang máng nhận ra chỉ có hơn một năm.
Khi đó bản thân mới mười ba tuổi, hắn cũng nhớ còn có một người gọi là lão Thủy.
Tính cách của người này không giống với lão Tửu Mặc nhưng cũng ôn hòa đối đãi với hắn.
Lão tặng cho hắn ba câu chú ngữ mà hắn vừa đọc, cũng là một cái lão nhân thích uống rượu.
Một bầu rượu, đổi lấy ba câu chú ngữ rất thần kỳ.
Một năm dòng không biết là mộng hay thực, nhưng với một thiếu niên như hắn quả thật cũng không phải là dài.
Nhưng trong nhận thức của Tư Không, trên thực tế hắn vốn là một cái thiếu niên hơn mười lăm tuổi đã theo học ở Tự Thiên thư viện được gần năm năm thời gian.
Tư Không biết rõ chính mình, thi thoảng hắn sẽ hay nằm mơ thấy những giấc mơ rất kỳ lạ như vậy.
Cũng vì hay gặp những giấc mộng như thế nên mỗi lần tỉnh dậy, đầu óc của hắn lúc nào cũng có chút quay cuồng, choáng váng.
Có một lần, hắn cảm thấy khó hiểu cùng hỗn loạn nhất là một lần về nhà nhưng không may xảy ra biến cố.
Lần đó, nếu không phải có vết sẹo ở bên hông thì có lẽ Tư Không đã cho rằng hết thảy đều là do bản thân nằm mộng mà ra.
Nhưng tất cả những điều trước đó đều bị hắn gạt qua, không coi vào đâu.
Hết thảy bởi những gì ở trong đầu lúc này đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ, khiến cho hắn trầm mặc rất lâu, rất lâu.
“Ước định…”
Tư Không thì thào, trong mắt lại xuất hiện sự mê man như đang cố gắng nhớ lại, mà sự cố gắng của hắn cuối cùng cũng được đền đáp.
“Chỉ cần ta còn sống, hai người bọn họ sẽ không chết sao..”
Trong đầu Tư Không lúc này bỗng nhiên vang lên một giọng nói rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.
Giọng nói già nua nhưng lại ôn hoà, hắn cứ thế nhắm mắt rồi chìm vào ký ức trong giấc mộng của mình.
“Tiểu tử, ngươi còn sống, ta sẽ không chết, ngươi có hiểu ta nói gì không..?”
“Tiểu tử, đừng buồn, chỉ cần ngươi còn sống..”
Bên tai của thiếu niên lúc này lại truyền đến hai giọng nói già nua nhưng lại cực kỳ ấm áp.
Đồng thời hắn cũng có cảm giác, tại hai bả vai của mình như có như không lại có hai bàn tay rất từ tốn, ân cần vỗ về an ủi hắn.
“Tiền bối..”
Hình ảnh hai lão nhân biến mất, bóng ảnh đỉnh thiên lập địa đưa đôi mắt như nhật nguyệt ngóng nhìn hắn với vẻ lưu luyến cũng tiêu tan.
Khi bọn họ tiêu tan cũng chính là lúc nỗi thương cảm cùng bi ai dâng lên, cuối cùng lan tràn ở trong lòng hắn.
Thật lâu không tiêu tan..
Tư Không cố gắng nén cảm giác bi thương này vào sâu trong lòng, hắn không xác định được rốt cuộc là do bản thân nằm mộng hay những thứ này đều là thực nhưng lại có người đã xóa đi.
Hắn nhớ rõ nhất một cái hình ảnh, ở trên bầu trời có tồn tại một bóng hình tựa như thần linh đang hạ một cánh tay xuống, muốn đập chết hắn như một con muỗi đang cố gắng vo ve, giãy giụa.
Khi đó Tư Không tưởng rằng bản thân sẽ chết, trong sự tiếc nuối cùng bất lực, hắn cứ thế thả lỏng chờ đợi giây phút sinh tử đến với bản thân. Từ đó, hết thảy đều trở nên tối đen như mực cho đến khi hắn cảm giác được có chút lạc lõng cùng lênh đênh vô định.
Hết thảy cảm giác đều dừng lại khi hắn mở mắt, tưởng rằng nơi nhìn thấy sẽ là hoàng tuyền địa ngục nhưng đập vào mắt lại là cái trần nhà quen thuộc, mà bản thân lại đang nằm ở trên chiếc giường gỗ trong căn nhà trên ngọn đồi tre tại Tự Thiên thư viện.
Mọi thứ không có gì thay đổi, ngoài ký ức như mộng như thực kia, Tư Không còn nhớ được chính mình đang ôn luyện để bắt đầu tham gia hội thi tài ở Nghê châu sắp tới.
“Tu đạo sao? Có lẽ ta nên cân nhắc, ước định với hai người cho dù đó chỉ là mộng nhưng thế gian này không có điều gì là ngẫu nhiên, chuyện ta đã hứa ta sẽ làm.. bằng mọi giá..”
“Trong mộng, ta từng bỏ chạy, bị thương gần như đã chết, cơn đau ấy, cơn bất lực ấy, tu đạo.. nhất định phải tu..”
“Trong mộng, Tửu Mặc tiền bối từng nói, có người điên cuồng tu đạo chỉ vì cố gắng trở nên mạnh mẽ để có thể vùng vẫy ra khỏi sự khống chế của người khác đối với vận mệnh của bản thân, mà ta..”
“Mộng sao ?, Không ai có thể lý giải giúp ta, đã như vậy thì tự ta đi tìm hiểu, chuyện vừa xảy ra ta không tin đó chỉ là mộng, có khi nào bây giờ ta đang nhìn cơn mưa ngoài kia cũng là mộng hay không..?”
Đứng ở bên ô cửa sổ, Tư Không nhìn ngắm cơn mưa đang bắt đầu nhỏ dần ở bên ngoài, trong miệng liên tục thì thào từng lời từng lời.
Vừa tự thì thào, ánh mắt của hắn cũng dần dần có biến hóa, hắn thu lại vẻ bi thương cùng trống rỗng của mình, chôn nó thật sâu vào trong lòng coi như là một lời nhắc nhở đối với mục đích của bản thân.
Sau khi vẻ bi thương cùng trống rỗng biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết và dứt khoát, ẩn chứa cả một chút lạnh lùng khi còn ở trong mộng, khi đứng đối mặt với sự tồn tại chí cao vô thượng ở trên bầu trời.
“Từng dặn bản thân, trong tĩnh có động, trong động có tĩnh, ta không nên hoảng hốt như vậy, tu đạo sao..
Có lẽ nên thử một lần..”
Hắn đã nghĩ thông suốt.
Mộng cũng được hay thực cũng thế, nếu không có đường lối thì hắn sẽ tự mở ra, tự đi tìm hiểu là được.
Dù sao trên thế gian này, điều kỳ lạ nào cũng có thể xảy ra, tiên nhân trong truyền thuyết hắn cũng từng gặp qua, cho nên Tư Không hiểu được, không gì là không thể.
Cơn giông càng lúc càng tản đi nhanh chóng, dường như bầu trời cũng cảm nhận được nỗi lòng của thiếu niên đã bình tỉnh trở lại cho nên cơn mưa cũng bắt đầu trở nên thưa thớt, cuối cùng ngừng rơi.
Hôm nay Tư Không được nghỉ học, ở bên ngoài trời, vì cơn giông đã tản đi, cơn mưa ngừng rơi nên bắt đầu để lộ ra ánh nắng vốn có của ngày hè.
Sau cơn mưa trời lại trở nên quang đãng, tựa như nỗi lòng của thiếu niên sau khi thông suốt được sự mê man trong giấc mộng của chính mình.
Trong khi hắn đang yên lặng suy tính, ở bên ngoài, trên đường đi lên trên căn nhà gỗ, có một bóng người đang nhanh chân bước đi, bộ dáng cũng là một cái thiếu niên khoảng mười lăm tuổi.
Người đến nơi này, với dáng vẻ như thế chỉ có thể là Chu Phúc.
“Lão Tư, ngươi dậy chưa”
“Lão Tư, hôm nay xuống dưới thành với ta một chuyến”
Người chưa đến mà giọng nói đã văng vẳng rồi truyền vào căn nhà gỗ, Chu Phúc mang một bộ dáng hối hả, hắn vẫn theo thói quen ầm ĩ của mình mà liên tục hô hào.
“Có chuyện gì?”
Tư Không mở cửa chính ra, hắn nhìn Chu Phúc đang khó chịu ở dưới bậc thềm đang không ngừng gạt đất ra khỏi giầy rồi lên tiếng hỏi.
“Lão Tư, ngươi có gì đó lạ lạ a?”
Chu Phúc đang bất đắc dĩ gạt đất bám ở trên giầy ra, sau khi chú ý đến Tư Không đang đứng phía trước bày ra một bộ dạng khó hiểu nhìn mình, hắn liền có chút nghi hoặc.
“Ta lạ ở chỗ nào?”
Tư Không khẽ nhướng mày rồi hỏi.
“Không biết, cảm thấy hơi khác mọi hôm, ngươi có rảnh không đi xuống dưới thành với ta”
Chu Phúc lắc đầu tỏ vẻ mờ mịt, sau đó hắn lại truyền ra lời nói của mình.
Tư Không nhíu mày hồ nghi nhưng cũng không hỏi mà nhẹ gật đầu, hắn cũng đang tính xuống dưới Thụy Tư thành một chuyến, mua một thứ.
“Đi, ta cũng có ý này”
Thấy hắn gật đầu đồng ý, Chu Phúc liền cười cười rồi xoay người đi ở phía trước.
Tư Không đương nhiên là đi theo sau, hắn vẫn theo thói quen kiệm lời của mình mà giữ yên lặng.
Chu Phúc có thể nói đúng hoặc sai nhưng Tư Không cũng cảm giác được bản thân có gì đó khác thường như trong lời của đối phương đã nói.
Chỉ là khác chỗ nào, hắn cảm thấy ngoài việc đầu óc có chút minh mẫn ra thì hết thảy đều không có biến hóa gì, nếu có thì hắn đã học được cách che dấu đi nỗi niềm trong lòng.
“Lão Tư, đợi một lát ta đi gọi thêm một người”
Vừa đi xuống khỏi ngọn đồi tre, khi đi ngang qua khu kí túc cho thư sinh theo học ở Tự Thiên thư viện, Chu Phúc quay lại nhìn Tư Không rồi nhỏ giọng lên tiếng.
Tư Không đương nhiên không có ý kiến, còn về phía Chu Phúc, sau khi nói xong, hắn liền nhanh chân chạy vào khu ký túc.
Một lát sau, ở trong ký túc liền có hai bóng dáng một trước một sau, từng bước chậm rãi đi ra khỏi khu vực này, đi đầu đương nhiên là Chu Phúc, một bộ dáng bừng bừng hào hứng.
So với bộ dáng hào hứng của Chu Phúc, thiếu niên ở đi phía sau hắn thì liên tục bày ra nét mặt khó chịu cùng vẻ bất đắc dĩ, thi thoảng còn nhìn Chu Phúc với ánh mắt chán ghét cùng bực bội.
Sau khi vừa đi ra ngoài, người này liền thấy Tư Không đang đứng chờ ở phía trước, hắn không nói một lời bèn nhanh chân chạy đến rồi đứng ở một bên.
Mắt thấy như thế, Chu Phúc trừng mắt rồi chỉ tay nói.
“Lã Minh, Chu mỗ không có uy tín như vậy sao?”
“Uy tín cái rắm, ngươi trộm bao nhiêu măng của lão tử thì nôn ra bấy nhiêu cho ta rồi hãy nói đến cái gì uy tín của ngươi”
Thiếu niên được gọi là Lã Minh đứng ở một bên của Tư Không, nghe thấy Chu Phúc nói như vậy liền không nhịn được mà lên tiếng, bộ dáng hận không thể móc miệng đối phương ra ngoài.
“Lã Minh, ngươi ngậm măng phun người đấy hả? Chu mỗ là người chính trực, có đức hạnh và sự trong sạch của mình chưa bao giờ trộm qua măng của ngươi, nếu không tin ngươi có thể hỏi lão Tư để chứng minh”
Chu Phúc một bộ dáng không chịu phục, vẫn hung hăng đáp trả, thấy đối phương như vậy, Lã Minh ở một bên đã bắt đầu đỏ cả hai tai như muốn nổi cơn giận dữ.
“Được rồi hai tên các ngươi bớt làm loạn, ta đi trước”
Tư Không ở một bên từ chối cho ý kiến đối với lời nói của Chu Phúc.
Hắn nhìn thấy hai cái tên này đối chọi với nhau liền có chút đau đầu, đồng thời cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Thời gian trước, không biết Chu Phúc đã có biện pháp gì mà lôi kéo thêm được Lã Minh, mà Lã Minh lại chính là người đã trồng tre Hoàng Mạch.
Lã Minh đương nhiên biết Tư Không cũng đã từng ăn măng của hắn, nhưng không biết vì sao hắn chỉ nhằm vào Chu Phúc rồi liên tục cãi vã.
Mỗi lần như vậy Tư Không có chút bất đắc dĩ rồi thở dài, sau khi nói lời khuyên giải, hắn không thèm để ý hai tên này nữa mà quay người tiếp tục đi.
Chu Phúc trừng mắt nhìn, còn Lã Minh cũng hừ một tiếng rồi nhanh chân theo sau Tư Không, đi xuống dưới Thụy Tư thành.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 8 |