Vấn Tâm sơ thành
Một bữa cơm quen thuộc trong trí nhớ mơ hồ của Tư Không, vẫn là cái tư vị mà hắn thường được dùng trong một năm, chỉ là lúc này ngồi cùng hắn không phải lão Tửu Mặc.
Tư Không chậm rãi ăn, hắn vừa ăn vừa cảm nhận hương vị quen thuộc, trong lòng càng cảm thấy mê man hơn.
“Ta không tin đó lại là mộng.. mà bữa cơm hôm nay, hương vị không sai biệt nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu đi thứ gì..”
Lúc này, đồ ăn trên bàn đã vơi đi khá nhiều, Tư Không vừa ném một vài hạt lạc rang vào trong miệng, vừa nhai hắn vừa nhìn lên bầu trời, trong lòng tự thì thào.
Ánh mắt trong suốt, thâm sâu và tĩnh lặng tựa như mặt gương đang không ngừng phản chiếu lại những điểm sáng lấp lánh trên bầu trời, thi thoảng lại lóe lên một vài tia sáng nhỏ bé.
Nhìn ngóng thật lâu, trong mắt của Tư Không xuất hiện một chút phiền muộn, sau sự phiền muộn lại là cảm giác trống rỗng và mê man.
Cuối cùng tất cả đều hóa thành một tia hồi ức trong ánh mắt, nó lóe lên rồi vụt tắt tựa như một ngôi sao băng bay qua, tỏa ra tia sáng cắt ngang bầu trời rồi biến mất.
“Huynh làm sao vậy..?”
Tần Cẩn Huyên vẫn như trước, nhu thuận ngồi ở một bên ngóng nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên.
Thấy hắn ngơ ngẩn, trong lòng Tần Cẩn Huyên có chút ngạc nhiên bèn nhẹ giọng truyền ra lời hỏi han.
Nàng đã rót cho hắn bốn chén rượu, vốn thiếu niên sẽ nhanh chóng say bởi vì trong cảm nhận của Tần Cẩn Huyên đối với hương rượu thì rượu này chắc hẳn không hề nhẹ.
Nhưng khiến cho nàng kinh ngạc chính là Tư Không chưa có dấu hiệu say, hắn vẫn tỉnh táo như thường, gương mặt lại không có một chút chuyển biến nào.
“Không sao, cô ăn thêm gì không?”
Tư Không thu lại tầm mắt, ánh mắt lại trở về sự điềm tĩnh vốn có, hắn nhìn thiếu nữ rồi hỏi.
“Ta đủ rồi.. Huynh có tâm sự gì sao?”
Tần Cẩn Huyên lắc đầu mỉm cười, nàng lại truyền ra câu hỏi, cũng không quên chống tay nghiêng đầu ở một bên, bộ dáng yêu kiều nhìn Tư Không.
Tư Không nhìn thiếu nữ nhưng chưa có trả lời, lúc này Tần Cẩn Huyên trong cảm nhận của hắn lại có nét gì đó khác hơn một chút, giống như xinh đẹp hơn.
Thu lại ánh mắt, Tư Không nhẹ lắc đầu rồi mỉm cười, hắn lại cầm chén lên rồi nhấp một ngụm.
Biểu cảm kỳ lạ của Tư Không rơi vào ánh mắt của Tần Cẩn Huyên lại khiến cho nàng có chút hồ nghi.
Sau khi suy tư một chút, không biết nàng nghĩ thế nào liền tiến sát lại gần hơn.
Tư Không khựng lại nét mặt, hắn nhìn thiếu nữ vừa sát lại với mình, trong lòng bỗng có chút mông lung khó nói.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia, thêm vào một chút mùi hương từ trên người đối phương tỏa ra lại khiến cho sắc mặt của hắn hơi hiện ra một tia hồng nhuận.
Hắn biết bản thân chưa có say, Tư Không là đang xấu hổ, càng nhiều hơn là thẹn thùng, trong lòng cũng không rõ xuất hiện cảm giác khẩn trương.
“Có chuyện gì cứ nói, nếu có người chịu nghe tâm sự thì cứ nói, ta cũng vì tin tưởng huynh nên mới kể chuyện của mình cho huynh nghe, còn huynh.. có tin tưởng ta không?”
Sát lại gần, cảm nhận được hương rượu từ trên người Tư Không, nét mặt của Tần Cẩn Huyên hơi nghiêm nghị nhưng vẫn có chút ửng hồng trên gò má.
Vừa nhìn Tư Không, nàng vừa nhẹ giọng lên tiếng, ánh mắt càng đăm chiêu nhìn hắn.
Dưới ánh đèn dầu, đôi mắt long lanh của Tần Cẩn Huyên càng tỏa ra gợn sóng, thấy như vậy, Tư Không khẽ thở ra một chút rồi nhìn bầu trời, nhẹ giọng lên tiếng.
“Cẩn Huyên..”
“Ta đây..”
Tần Cẩn Huyên vẫn chăm chú, nhu thuận đáp lời.
“Ta muốn đến Thủy Lưu trấn, có muốn cùng ta trở về chỗ đó một lần không?”
Tư Không nhẹ giọng truyền ra lời nói, nói xong hắn lại bỏ một hạt lạc cuối cùng vào trong miệng, yên lặng không nói thêm điều gì.
“Muốn..”
Tần Cẩn Huyên ngạc nhiên nhưng lại nghĩ tới điều gì liền mỉm cười, nàng khẽ gật đầu rồi đáp lời.
“Huynh thăm cố nhân sao?”
Nói xong, Tần Cẩn Huyên nhẹ giọng tiếp tục hỏi, nàng nhớ đến khi Tư Không hỏi mình đến từ Thủy Lưu trấn, nhớ đến sắc mặt của hắn khi đó cho nên liền có suy đoán.
“Ừm, thăm một vị cố nhân.”
Tư Không vẫn như thường đáp lời, hắn cố nén cảm xúc ở trong lòng, tiếp tục yên lặng.
Chỉ là lúc này một bên vai của hắn cùng với Tần Cẩn Huyên đang sát lại với nhau khiến cho hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên, cả người cũng không khỏi cứng đờ.
Hắn không tiện tránh né, cũng không biết vì điều gì mà không có tránh né, vẫn ngồi ở đó, mặc cho tình huống hiện tại diễn ra.
Cả người cứng ngắc, Tư Không cảm thấy có chút mất tự nhiên thế nhưng không hiểu vì sao lồng ngực hắn bây giờ lại truyền đến từng hồi trống đập, trong lòng không hiểu lại sinh ra cái cảm giác mông lung mà hắn đã áp chế xuống.
Hắn trầm mặc để cho Tần Cẩn Huyên ngồi sát bên, lúc này nàng lại hơi nghiêng người giống như đang tìm một chỗ dựa, càng để cho Tư Không thấy lúng túng hơn là Tần Cẩn Huyên đã nghiêng đầu qua một bên, tựa vào vai hắn.
Ấm áp ôn nhu, cảm giác thân thiết không nói rõ được đột ngột dâng cao trong lòng thiếu niên, khiến cho hương rượu cũng phải tản đi rất nhiều, trống ngực càng đập mạnh hơn khiến cho hắn có chút khó thở.
Tư Không trầm mặc không nói, Tần Cẩn Huyên cũng yên lặng, chỉ là sắc mặt của nàng có một tia mỉm cười, ở đó càng hiện thêm vẻ thẹn thùng, hai gò má cũng ửng hồng hơn.
Ban đầu, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, vì một lần thiếu niên tình cờ xem náo nhiệt, vì cảm thấy sự tình không đúng nên đã dũng cảm ra tay cứu giúp thiếu nữ, giải vây trong một tình huống tuyệt vọng.
Giữa đám người vô tình vây quanh, hành động của thiếu niên đối với thiếu nữ lại giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho nội tâm của một cái thiếu nữ tuổi trăng tròn có một chút biến hóa rất khó để nói ra.
Nàng chỉ có thể dùng hành động của mình đi nói cho Tư Không biết rằng bản thân là tin tưởng hắn, cũng muốn giữ khoảnh khắc đẹp đẽ này ở trong lòng, thật sâu, thật lâu.
Tư Không yên lặng, dù bên ngoài là một vẻ an tĩnh nhưng trong lòng hắn lại có từng mối cảm xúc ngổn ngang, tựa như những cơn sóng đang liên tục cuộn trào.
Hắn đương nhiên không hiểu được suy nghĩ ở trong lòng của thiếu nữ, chỉ có thể tự mình suy đoán.
Tư Không liên tục tự hỏi vì điều gì mà lồng ngực của bản thân lại có chút hít thở không thông, trái tim cũng liên hồi đập nhanh hơn.
Tần Cẩn Huyên ngồi dựa vào vai của hắn, điều này đối với Tư Không mà nói là lần đầu tiên trong suốt mười lăm năm nhân sinh của mình có một cái thiếu nữ ôn nhu tựa vào vai mình.
Cảm giác rất mới lạ, chỉ là hắn vẫn cảm thấy hơi khó xử cùng lúng túng nhưng vẫn ngồi im không có mảy may nhúc nhích.
“Là vì tin tưởng sao..”
Sau khi ngẫm nghĩ, Tư Không thở dài trong lòng, hắn biết Tần Cẩn Huyên và mình cũng chỉ mới gặp nhau không lâu, cho dù đã có sự quen biết nhưng cũng chưa thể đến mức độ thân thiết như bây giờ.
Thân là thư sinh, thời gian đèn sách của hắn giúp cho Tư Không hiểu được một câu nói nam nữ thụ thụ bất thân là gì.
Trước đó hắn cầm tay kéo thiếu nữ đi, không vì điều gì khác bởi vì hắn cần phải làm như vậy, điều này đương nhiên không phạm với lễ tiết của câu nói trên, đó là đạo làm người mà Tư Không hiểu được, gặp chuyện nên làm tất phải làm.
Đó không phải lễ, đó là quyền.
Chỉ là lúc này Tư Không cảm thấy khó xử là hai người đột nhiên thân mật hơn với nhau, suy nghĩ của hắn cho dù phức tạp, cho dù đầu óc cùng ngộ tính của bản thân có điểm ưu việt thì hắn cũng không thể đoán được Tần Cẩn Huyên lúc này đang nghĩ gì.
“Ta vì tin tưởng huynh nên mới kể chuyện của mình cho huynh nghe, còn huynh.. có tin tưởng ta không?”
Suy nghĩ lời nói của Tần Cẩn Huyên, Tư Không chỉ có thể suy đoán bởi vì nàng tin tưởng cho nên mới như vậy.
“Chỉ vì tin tưởng sao, mà tin tưởng đều xuất phát từ tâm.. vấn tâm..”
Tư Không nhắm mắt, tay cầm ly rượu để ở trước ngực, một bên vai là Tần Cẩn Huyên đang ôn nhu tựa vào, hắn cố gắng bắt đầu giúp cho mình bình tĩnh.
Tư Không vừa áp chế lại tâm tình dao động, hắn bắt đầu suy ngẫm một cái vấn đề mà bản thân vừa nắm được ở trong lòng, cảm giác rất mông lung nhưng lại cực kỳ huyền diệu.
Gió thổi nhè nhẹ lên những cành tre khiến cho chúng nó khẽ đong đưa, từng chiếc lá cũng lay động theo mà phát ra âm thanh xào xạc, ánh đèn dầu cũng vì thế mà có chút lập lòe.
Tư Không cầm chén rượu khẽ nhắm mắt trầm ngâm, làn gió nhẹ vuốt ve mái tóc của hắn làm cho khí chất của Tư Không bỗng nhiên có chút biến đổi.
“Vấn Tự Ký, Tâm vấn tam tài, vấn Thiên, vấn Địa, vấn Nhân, tam vấn đều phải dùng Tâm.. lão Tửu Mặc nói với ta trước tiên phải vấn Tâm, vậy vấn Tâm của ta sẽ là gì..”
Trong lòng Tư Không liên tục thì thào vấn đề đang sinh ra ở trong lòng, vừa nói hắn vừa suy diễn ở trong lòng, suy diễn rất nhiều chuyện cùng những khoảnh khắc của chính mình.
Từng hình ảnh, từng câu chuyện cũng liên tục hiện ra, Tư Không như một người khác, đem toàn bộ những gì bản thân thấy ở trong lòng hiện tại, đem toàn bộ đều xâu chuỗi lại với nhau.
“Lão Tửu Mặc có hỏi ta cái gì là Tam tài, ta đã trả lời thiên, địa, nhân là trời và đất, nhân chính là bản thân ta, đạo của ta là do ta định không cần vấn cái gì, chỉ có Tâm..”
“Mà vấn Tâm, nếu như là bản thân thì trước mọi chuyện có lẽ đều đã vấn tâm, sau đó cần tận lực mà làm bất kể là đúng hay sai chỉ cần làm đúng với bản tâm là được sao..?”
“Ta không xác định bởi nhân tâm cùng bản tâm là có bất đồng, ví như làn gió này, ta thấy nó mát nhưng Cẩn Huyên cảm thấy lạnh thì sao..”
“Vấn Tâm, nếu là bản thân ta, có lẽ chỉ cần làm đúng với lòng của mình là được nhưng đối với người khác lại là sai trái..”
“Đúng với bản tâm nhưng lại trái với nhân tâm, mà đúng với nhân tâm thì lại trái với bản tâm, nếu muốn dung hòa cả hai lại với nhau thì..”
Vừa tự ngẫm ở trong lòng, Tư Không lại khẽ nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
Tần Cẩn Huyên không có phát hiện ra Tư Không lúc này có khác thường, nàng vẫn nhu thuận ở một bên tựa vào vai Tư Không, trên gương mặt nhỏ nhắn vẫn luôn hiện ra nụ cười.
“Nếu muốn dung hòa hai thứ này với nhau có lẽ phải có sự tin tưởng, chỉ là cái gì là tin tưởng đồng thời tin tưởng ra làm sao khi thiên và địa có sự bất đồng, người cũng đồng dạng như vậy..?”
“Vấn Tâm cùng sự tin tưởng sao.. có lẽ Cẩn Huyên cũng đã tự hỏi lòng mình trước khi giãi bày tâm sự của nàng cho ta nghe, lão Tửu Mặc và lão Thủy.. mặc dù là mộng nhưng ta biết từ khi ta đến chỗ của lão, từ ta bắt đầu vẽ được hồn thì lão cũng đã suy tính rất nhiều mới lựa chọn phó thác cho ta..”
Tư Không thở dài trong lòng, hắn suy ngẫm rất nhiều, rất nhiều.
Nhiều đến mức hắn cảm thấy càng lúc càng hỗn loạn, chỉ là loại hỗn loạn này rất có trật tự, cứ liên tục quanh quẩn ở trong lòng.
“Ta đây là đang vấn Tâm nhưng tại sao lại có liên quan tới sự tin tưởng, tin tưởng là có thể giao vận mệnh của bản thân cho người khác sao, tin tưởng là có thể đem bí bật trong lòng nói ra cho người khác biết sao..”
Tư Không mê man trong lòng, thật lâu sau hắn mở mắt ra nhìn Tần Cẩn Huyên rồi lại đưa mắt lên trên bầu trời nhìn những vì sao ở trên cao, trong mắt hiện ra sự thanh minh cùng thông suốt.
“Tâm, quá loạn.. Ta không biết được nên nghĩ như thế nào, chỉ vì sự tin tưởng này mà kết luận Tâm của mình thì có chút vội vã..”
“Chẳng qua ta biết được lòng mình đang nghĩ gì, tại mọi chuyện nếu cảm thấy bản thân nên làm thì sẽ không cần vấn, nếu không thì không bận lòng, đây chính là vấn Tâm của ta..”
“Còn sự tin tưởng, điều này không thể dựa vào một phía, có lẽ nó là một điều trong tam vấn, thuộc phạm trù vấn Nhân, người nếu tin tưởng người và được người tin tưởng ngược lại thì Nhân lại không chỉ là bản thân mà còn là người khác..”
“Tam tài, có thiên, địa, nhân, ta tưởng như đơn giản nhưng lại phức tạp như thế, duy chỉ mỗi Nhân đã bao hàm rất nhiều vấn đề mà ta không thể lý giải nổi, bản tâm, nhân tâm, tin tưởng, còn nhiều điều ta chưa biết rõ..”
Nhìn bầu trời thi thoảng có từng đạo lưu tinh vụt qua, trong mắt Tư Không cũng có từng điểm tinh quang đang không ngừng luân chuyển, hắn càng cảm giác được bản thân có sự thông thấu hơn.
“Vấn Tâm của ta chính là sự tín nhiệm đối với lòng mình, đối với vấn Nhân mà nói đó là nhìn sự tín nhiệm của người khác đối với chính mình, đem sự tín nhiệm của lòng mình tại vấn Tâm, đưa nó liên kết với sự tín nhiệm của người khác tại vấn Nhân hết thảy đều trở thành sự tin tưởng..”
“Không vấn Tâm sẽ không thể vấn Nhân.. thiếu một trong hai sẽ không có sự tin tưởng.. thì ra cái này là Tâm vấn Tam tài, Vấn Tự Ký, vấn Tâm sao.. có lẽ một ngày nào đó ta sẽ thành..”
Nói xong, tinh quang trong mắt của Tư Không bỗng nhiên lưu chuyển càng lúc càng mãnh liệt, một cỗ cảm giác thông thấu từ trong linh hồn giờ khắc này đột nhiên ầm ầm bạo phát.
Trên người Tư Không lúc này bỗng nhiên lóe lên một chút hào quang, chỉ là hơi lóe lên nhưng lại khiến cho cả Thụy Tư thành cùng Tự Thiên thư viện bất ngờ xuất hiện biến hóa.
Trong từng ngõ ngách và từng con phố của Thụy Tư thành, lúc này có từng đạo ánh sáng lấp lóe tựa như những con đom đóm xuất hiện, sau khi xuất hiện, toàn bộ đều cấp tốc bay lên, hướng về phía Tự Thiên thư viện mà đi.
Khắp cả Tự Thiên thư viện cũng đồng dạng có từng điểm sáng hiện ra, những tia sáng này đều bay về hướng ngọn đồi tre, hướng về căn nhà gỗ nơi mà Tư Không đang ở.
Từng đạo ánh sáng mang theo sự huyền diệu nào đó không ngừng ngưng tụ lại ở trên không trung, sau khi ngưng tự lại với nhau cùng một chỗ, chúng nó bất ngờ biến thành một cái đạo văn.
Đạo văn này chỉ có một chữ, đó là chữ Vấn.
Chữ Vấn vừa hiện, theo đó liền có từng cỗ hạo nhiên chi khí bỗng nhiên truyền ra, sau khi tràn ra khí tức của mình, nó liền bay xuống chỗ Tư Không đang ngồi.
Tư Không kinh ngạc, mà trong lúc hắn hoảng hốt, chữ Vấn không có dừng lại liền dung nhập vào mi tâm của hắn.
“Đây là..”
Cảm nhận biến hóa của bản thân, trong mắt Tư Không xuất hiện một tia kinh hỉ cùng không thể tin.
Vấn Tự Ký, tại vấn Nhân, Tư Không đạt được vấn Tâm sơ thành.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |