Bí ẩn sơ hiện
Tổ đường Tự Thiên thư viện.
Khi từng điểm hào quang xuất hiện, ánh mắt của Lâm Tú cũng khẽ lóe lên, trong đôi mắt thâm sâu cũng xuất hiện sự ngạc nhiên.
“Vấn Tâm?”
Lâm Tú đứng ở trước đại môn, ánh mắt nhìn về phương hướng mà những điểm tinh quang đang không ngừng bị thu hút, thần sắc hiện ra một chút trầm ngâm lẫn mừng rỡ.
“Tiểu tử này lại đang vấn Tâm, không biết hắn đã gặp chuyện gì..?”
Tự Thiên Tử đứng ở một bên, ánh mắt hiện lên từng điểm tinh quang cũng đang ngóng nhìn về ngọn đồi tre, vừa nhìn lão vừa thấp giọng lên tiếng.
“Ngộ tính của đứa nhỏ này không đơn giản..”
“Lão cửu, vi sư giúp con một tay..”
Lâm Tú hơi liếc Tự Thiên Tử, sau đó ánh mắt lại nhìn về phương hướng ngọn đồi, sau khi trầm tư, y liền bình thản lên tiếng.
Vừa nói, trong mắt y cũng đồng thời xuất hiện một chút tinh quang, Lâm Tú đang định đưa tay ra làm việc gì đó thì Tự Thiên Tử ở một bên liền thở dài.
“Ngươi chỉ còn có một lần, đừng lãng phí mà hãy dùng vào thời điểm thích hợp hơn, ta thấy lần này hắn cũng không cần ngươi trợ giúp, thêm vào đó vấn Tâm của mỗi người đều không giống nhau, thân là Thánh Sư chính ngươi là người hiểu rõ nhất mới phải..”
Lâm Tú khựng lại bàn tay rồi nhìn Tự Thiên Tử, sau khi trầm ngâm, y như có điều suy nghĩ bèn gật đầu.
“Là ta quá nóng vội..”
“Thánh Sư, ngươi không phải nóng vội, ngươi đây là hồ đồ a..”
Tự Thiên Tử thở dài lắc đầu, nói xong lão lại tiếp tục truyền ra lời nói.
“Mặc dù chỉ là sơ thành nhưng khí thế cỡ này chứng minh rằng tiểu tử này đã gặp được chuyện không nhỏ a..”
Lâm Tú cùng Tự Thiên Tử yên lặng ngóng nhìn, nhìn từng điểm sáng đang không ngừng bay đến trên ngọn đồi, ánh mắt của hai người bỗng nhiên khẽ lóe lên quang mang kì dị.
“Vấn Tâm, vấn Nhân, hắn lại cùng một lúc ngộ ra cả hai thứ?.. Tuy nói rằng hai điều này có liên quan rất lớn nhưng đối với tiểu tử này hẳn là hắn chưa thể chạm tới lĩnh vực này mới phải..”
Tự Thiên Tử kinh ngạc lên tiếng, thần sắc hiện ra một chút không thể tin.
Lâm Tú yên lặng, ánh mắt lại nhìn ra một phương thiên địa xa xa rồi như có điều suy nghĩ, một lát sau từ trong mi tâm của y bỗng nhiên bay ra một đạo tia sáng.
Thần thức tản ra rồi tập trung lên trên ngọn đồi tre, Lâm Tú muốn xem Tư Không lúc này như thế nào, mà Tự Thiên Tử đương nhiên cũng hành động tương tự.
Lão rất muốn biết rốt cuộc Tư Không đã gặp được kỳ ngộ gì mà có thể khiến cho hắn đồng thời vấn cả hai điều.
Tuy chỉ là sơ thành, nhưng với kinh nghiệm của bản thân, tình huống của Tư Không là cực kỳ đặc biệt, tuy không phải là lần đầu tiên lão chứng kiến nhưng hiển nhiên là có sự khác biệt hơn trước rất nhiều.
Trên ngọn đồi tre, dưới mái hiên của căn nhà gỗ.
Tư Không nhắm mắt ở đó trầm ngâm, tay vẫn đang cầm chén rượu, ngồi ở bên cạnh là Tần Cẩn Huyên vẫn ôn nhu tựa đầu vào vai của hắn.
Lúc này không biết vì lý do gì mà Tần Cẩn Huyên lại cảm thấy Tư Không có phần ấm áp hơn rất nhiều, loại ấm áp này lại khiến cho gò má của nàng càng hiện ra nét ửng hồng hơn.
Chu Phúc và Lã Minh đương nhiên chứng kiến hết thảy, hai người ban nãy là đi nướng măng, lúc này nướng đã xong, đang định quay về thì từ xa đã thấy được bóng dáng của hai người Tư Không và thiếu nữ đã gán lại với nhau.
“Tình huống quỷ gì.. bọn họ?”
Chỉ là so với Lã Minh đang nghi hoặc nhìn Tư Không cùng Tần Cẩn Huyên đang tựa vai nhau, Chu Phúc ở một bên lại khẽ nhíu mày rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời.
“Đây là.. Vấn Tự Ký, pháp môn Nho đạo?”
Vừa nhìn từng điểm sáng đang không ngừng bay đến chỗ Tư Không, trong mắt của Chu Phúc hơi hiện ra một tia u mang như đang dò xét, hắn khẽ thì thào.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cảm giác được có hai đạo thần niệm bỗng nhiên xuất hiện, Chu Phúc liền thu lại ánh mắt, bày ra bộ dáng không tim không phổi của mình rồi vỗ vai của Lã Minh.
“Kệ bọn họ tình tứ đi.. chúng ta mau rời khỏi đây..”
Vỗ vai xong, Chu Phúc túm áo của Lã Minh rồi kéo đi, chỉ là chưa rời đi được nửa bước đã có tiếng hừ lạnh bên tai khiến cho hắn có chút bất đắc dĩ gãi gãi đầu rồi cười khổ.
“Ta chưa thấy gì a..”
Chu Phúc khẽ rụt rè rồi truyền ra một đạo thần niệm, đáp lại hắn là âm thanh bình tĩnh của Lâm Tú.
“Chu Đế Quân không cần căng thẳng..”
Nghe thấy vậy, trong lòng của Chu Phúc có chút bực bội.
“Không cần căng thẳng cái rắm..”
Trong lòng của Chu Phúc không ngừng chửi bới nhưng ngoài mặt vẫn là nét rụt rè, hắn bày ra vẻ xấu hổ rồi đứng im không nhúc nhích.
Mà thần niệm của Lâm Tú và Tự Thiên Tử vừa đến đã hóa thành hai thân ảnh hư ảo đứng giữa không trung, ánh mắt hai người chăm chú nhìn thiếu niên.
Vừa nhìn đến, trừ Lâm Tú vẫn bình tĩnh như trước ra, Tự Thiên Tử ở một bên lại có chút ngạc nhiên, một hồi lâu sau lão thở nhẹ rồi thu lại thần thức.
“Không nghĩ tới sẽ là cái dạng này..”
Tự Thiên Tử mở mắt rồi cảm thán, nét mặt hơi hiện ra ý cười, nhưng so với nét tươi cười của lão thì Lâm Tú lại hiện ra vẻ âm trầm.
“Đệ tử có thu hoạch, thân là sư tôn, ngươi nên cao hứng mới phải..”
Thấy nét mặt của đối phương không tốt, Tự Thiên Tử cười cười rồi lên tiếng.
“Lão cửu a..”
Lâm Tú thở dài rồi nhìn về hướng ngọn đồi tre thêm một chút, sau khi thu hồi tầm mắt, trước vẻ mặt hồ nghi của Tự Thiên Tử, y liền xoay người đi vào trong tổ đường.
Vừa đi vào bên trong, giọng nói của Lâm Tú ẩn chứa một chút thương cảm cùng bất đắc dĩ bỗng truyền ra.
“Nhân quả quá sâu, hệ lụy quá lớn, Tự Thiên Tử ngươi hiểu được..”
Nghe lời nói của Lâm Tú, vẻ tươi cười trên gương mặt của Tự Thiên Tử liền biến mất, hiển nhiên trước đó chỉ là đang tỏ vẻ.
“Ta làm sao không nhìn ra a..”
Tự Thiên Tử hơi thở dài, sau khi ngóng nhìn thêm một lát, lão cũng xoay người đi vào bên trong tổ đường.
Ánh nến lập lòe trong làn gió, Tư Không vẫn như trước nhắm mắt cảm nhận biến hóa của bản thân.
Những điểm sáng ban nãy ngưng tụ thành hình một chữ Vấn dung nhập vào trong mi tâm khiến cho Tư Không cảm thấy tinh thần của bản thân giống như đã được đả thông.
Cảm giác thông suốt từ sâu trong linh hồn lan tràn khắp tinh thần khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái, trí óc cũng càng minh mẫn hơn, loại trạng thái này là cực kỳ huyền diệu rất khó giải thích.
“Đây là nơi nào?”
Khi nhắm mắt, Tư Không bất ngờ cảm thấy bản thân đang đứng ở trong một vùng không gian cực kỳ rộng lớn, nơi này rất yên tĩnh không có một chút âm thanh hay sóng gợn nào xuất hiện.
Mặt sàn dưới chân hắn đang đứng lại tựa như một tấm gương trong suốt khiến cho Tư Không cảm thấy hơi tò mò nhưng vẫn đứng yên quan sát xung quanh, hắn cảm thấy có gì đó rất lạ.
“Vì sao nơi này lại có sương mù?”
Giữa không gian yên tĩnh này, giữa sự cô quạnh tịch mịch, Tư Không đứng yên một chỗ, ánh mắt hiện ra một chút mê man cùng hồ nghi nhìn đám sương mù xung quanh.
Sương mù dày đặc che phủ hết thảy chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ nơi hắn đứng, khiến cho Tư Không cảm thấy rất bất an, thêm vào loại tĩnh mịch của chỗ này lại khiến cho hắn càng khẩn trương hơn.
Chỉ là hắn có một chút quen thuộc không rõ ràng, Tư Không không xác định được đám sương mù này rốt cuộc vì sao lại có.
Loại cảm giác quen thuộc không ngừng dâng cao, càng lúc càng làm cho nghi vấn trong lòng của Tư Không mãnh liệt hơn vài phần.
“Chủ tử.. tỉnh.. chủ tử.. tỉnh lại..”
Một âm thanh mơ hồ ẩn chứa sự vội vã, khẩn trương cùng lo lắng đột nhiên truyền ra từ làn sương mù xung quanh, âm thanh quanh quẩn bốn phía rồi truyền đến chỗ Tư Không đang đứng.
Sau khi âm thanh này rơi vào tai Tư Không, sắc mặt của hắn bỗng hiện ra sự mờ mịt cùng hoảng hốt, cảm giác bất an cùng hồi hộp càng lúc càng sinh ra ở trong lòng.
“Là ai đang gọi ta..?”
Đứng giữa làn sương mù, Tư Không thất thanh lên tiếng, chỉ là âm thanh của hắn truyền ra lại không có một ai đáp lời.
Mà tiếng gọi vọng lại từ bốn hướng truyền đến càng lúc càng mãnh liệt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, lời kêu gọi này lại trở nên mơ hồ rồi nhỏ dần.
Tư Không trầm mặc nhìn màn sương mù đang bao quanh, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện sự quả quyết.
Hắn nghĩ đến cơn ác mộng kỳ lạ của mình, nghĩ đến những lần hắn mê man giống như tự thân đã trải qua, trong mắt Tư Không bất ngờ hiện ra một tia điên cuồng, hắn muốn tìm sự thật.
“Có thể màn sương mù này chính là thứ đã ngăn trở ta, khiến cho ta không xác định được đâu là mộng đâu là thực..”
Vừa nói, ánh mắt của hắn khẽ lóe lên rồi bước ra một bước.
Chỉ là một bước, trước sự kinh nghi của Tư Không, toàn bộ sương mù ở nơi này đột nhiên biến thành màu đỏ.
Tiếng sóng nước ầm ầm nổi lên, bỗng nhiên Tư Không cảm giác được thân thể của mình như có từng sợi xích sắt quấn chặt khiến cho hắn không thể nhúc nhích.
Một cỗ lực lượng truyền đến, tiếng xích sắt vang lên, chúng nó quấn quanh hai tay, hai chân, vòng eo cùng với cổ của Tư Không rồi kéo hắn lên trên không trung.
“Đây là..”
Cảm giác cực kỳ quen thuộc xuất hiện, Tư Không ngẩng mạnh đầu, hắn đã xác định được sự quen thuộc từ đâu mà ra.
Cảm giác này, hắn từng cảm nhận qua một lần, lần đó chính là lần đầu tiên hắn mơ thấy giấc mộng kỳ lạ, mà tràng cảnh khi đó so với bây giờ lại giống nhau không có một chút khác biệt nào.
Vừa bị kéo lên trên không trung, trước ánh mắt hoảng hốt cùng không thể tin của hắn, trước mắt của Tư Không bỗng nhiên xuất hiện một đôi mắt lạnh lùng vô tình.
Ánh mắt vừa hiện, đồng thời cũng có một bóng dáng phiêu diêu hiện ra, toàn thân mơ hồ không rõ nhưng ánh mắt vô tình không chứa đựng cảm xúc kia lại rất chân thực.
Người này không có tướng mạo nhưng lại có một đôi mắt cực kỳ sắc bén, một đôi mắt vô tình lạnh như băng không có một chút dao động cảm xúc nào.
“Ngươi.. chưa được ta cho phép sẽ không thể mở mắt..”
Vừa xuất hiện, ánh mắt của người này càng trở nên băng hàn hơn, từ trong miệng của gã phát ra một giọng nói lại tựa như thiên uy, khiến cho những cơn sóng đỏ như máu ở bên dưới bỗng nhiên ầm ầm cuộn trào.
Từng cơn sóng thần dâng lên, chúng nó như những chiếc búa tạ lúc này ầm ầm đánh lên trên người Tư Không.
Lực lượng khinh khủng truyền đến khiến cho hắn cảm nhận được một cỗ cảm giác đau đớn khó có thể hình dung, loại đau đớn này không phải ở trên thể xác mà bắt nguồn từ sâu trong linh hồn truyền ra.
Đau đớn như muốn xé nát toàn bộ thân thể, như muốn đem điều gì đó ở trong trí nhớ của Tư Không rửa trôi, loại cảm giác này rất khó chịu, rất đau đớn.
Sóng biển như muốn cưỡng chế xóa đi một vài thứ rất trọng yếu trong lòng của Tư Không, phát hiện ra điều này, hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên rồi gào một tiếng.
“Ngươi không có cái quyền này…”
Tư Không gào thét, đôi mắt của hắn không biết vì điên cuồng hay vì nước biển tựa như máu kia vướng vào mà đã trở nên đỏ thẫm, mang theo sự điên cuồng trước nay chưa từng có.
“Ngu xuẩn..”
Nghe được tiếng gào thét của Tư Không, sự lạnh lẽo trong ánh mắt người đối diện với hắn cũng trở nên càng mãnh liệt hơn, vừa nói gã đưa một bàn tay ra hòng chụp lên đầu hắn.
“Ngươi là ai ? Ngươi lại là cái thá gì..”
Tư Không gào thét, nhưng ngoài sự bất lực ra hắn chẳng thể làm gì, trong ánh mắt càng hiện ra sự điên cuồng hơn.
Cái gì Vấn Tâm, cái gì chữ Vấn lúc này Tư Không đã gạt qua một bên.
Hắn từng có sự kinh hỉ khi đạt được trạng thái được gọi là bước đầu của Nho tu, điều này đem đến cho hắn một loại hy vọng, hy vọng có thể tu đạo, hy vọng có thể thực hiện ước định với lão Tửu Mặc và lão Thủy.
Chỉ là sau khi chữ Vấn dung nhập vào trong mi tâm, kéo theo ý thức của hắn tiến vào một cái không gian kỳ dị, cuối cùng mang lại cho hắn sự tuyệt vọng cùng bất lực không thể phản kháng.
Bất lực, đau đớn, phẫn uất, hết thảy cảm xúc đều toàn bộ xuất hiện.
Tư Không cố gắng giãy giụa, cố gắng vùng vẫy giúp cho mình tránh khỏi bàn tay đang hạ xuống của bóng dáng trước mặt.
Nhưng mặc cho hắn đang không ngừng điên cuồng, cuối cùng bàn tay vẫn mạnh mẽ vỗ lên trên trán của hắn.
Bên tai của Tư Không bỗng nhiên truyền ra một tiếng nổ mạnh tựa như tiếng sét đánh ầm ầm quanh quẩn, trước mắt đột nhiên hơi vặn vẹo khiến cho ánh mắt của Tư Không càng lúc càng trở nên mê man, ngơ ngẩn.
“Ngươi.. chưa được ta cho phép sẽ không thể mở mắt..”
Bóng dáng kia lại một lần nữa truyền ra âm thanh lạnh lùng vô tình.
Gã nhìn Tư Không đang dần dần trở nên mờ mịt, trong đôi mắt lạnh như băng kia cũng hiện ra một tia trào phúng.
Cảm giác của Tư Không lúc này cực kỳ mơ hồ, hắn cảm thấy đầu mình có chút đau nhói như muốn nứt ra nhưng lại không rõ ở đâu.
Cơn khó chịu này lại khiến cho hắn muốn ngủ một giấc.
Chỉ là như nghĩ đến điều gì, giống như là một loại chấp niệm nào đó ở trong lòng ngay cả sóng biển cũng không thể rửa trôi đi, khiến cho hai mắt của Tư Không bắt đầu trở lại sự thanh tỉnh.
Vừa kéo được ý thức trở về, Tư Không đột nhiên ngẩng mạnh đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng dáng trước mặt.
Vừa nhìn đến, từ trong đôi mắt của hắn bỗng nhiên chảy ra hai hàng huyết lệ, cơn đau nhức như muốn nổ tung đôi mắt cũng truyền đến nhưng Tư Không không thèm để ý.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng kia, vừa nhìn vừa khàn khàn lên tiếng.
“Mắt của ta mở hay nhắm không phải ngươi có quyền quyết định..”
Nói xong, trước sự lạnh lùng của bóng dáng phía trước, Tư Không khẽ nhắm mắt nhưng trong miệng lại truyền ra âm thanh cực kỳ quả quyết cùng lạnh lẽo.
“Không cần biết ngươi là ai, nhân sinh của ta không phải ngươi có thể trêu đùa..”
Tư Không nhắm mắt, trước mắt không còn sương mù, không còn vô tận huyết hải cùng bóng dáng lạnh lùng kia nữa mà trở thành một loại tịch mịch u tối.
Khẽ thở sâu, Tư Không mở mắt ra,.
Vừa mở mắt, hắn liền hiện ra sự hoảng hốt nhưng rất nhanh đã thanh minh trở lại.
Cảm giác được Tần Cẩn Huyên vẫn nhu thuận tựa vào vai mình, trong lòng của Tư Không không nói rõ được có một chút mềm mại cùng ấm áp.
Hắn nhìn thiếu nữ một chút, sau khi thu lại ánh mắt, Tư Không lại nhìn lên bầu trời, trong mắt bắt đầu xuất hiện biến hóa.
“Đây là bí mật phía sau sao, kẻ kia là ai..?”
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |