Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta đưa cô về.

Tiểu thuyết gốc · 2989 chữ

Tư Không nhắm mắt trầm ngâm, đoạn hình ảnh huyết hải, những cơn sóng thần và xích sắt cuốn quanh người, lúc này đều hiện ra trong đầu hắn.

“Có một điểm không giống..”

Sau khi trầm tư, Tư Không mở mắt ra nhìn mâm cơm trên bàn ăn, ánh mắt của hắn lúc này lại có một chút biến hóa không thể tra xét, vừa nhìn hắn vừa thì thào.

Dưới ánh nến lập lòe, đôi đồng tử của Tư Không lại giống như một vùng vũ trụ thăm thẳm đang lập lòe hiện ra từng điểm từng điểm tinh quang ở bên trong.

Thâm sâu vô tận nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lùng cùng âm trầm, thêm vào gương mặt thanh tú nhưng lại hiện ra vẻ lạnh lẽo kia.

Dưới ánh đèn dầu, khí chất của Tư Không càng lúc càng có biến hóa.

Không phải ấm áp mà là lạnh như băng.

Trạng thái của Tư Không như có như không lại ảnh hưởng đến không khí xung quanh, khiến cho làn gió của đêm mùa hạ vốn rất thư thái bỗng trở nên có chút se se lạnh.

“Ta từng mộng một giấc, khi đó so với ban nãy có một điểm khác biệt.. vẫn là huyết hải, vẫn là xích sắt, vẫn là sương mù nhưng lại không có gốc cổ thụ khủng bố kia, thay vào đó lại là kẻ không biết..”

Tư Không thì thào tự nhủ, vừa nói ánh mắt của hắn vẫn không ngừng lóe lên quang mang suy diễn.

“Mộng.. không xác định được nhưng ta có thể xác định được một điều là gốc cổ thụ chắc chắn có liên quan đến kẻ kia.. có lẽ chuyện này ta nên đích thân tìm hiểu là tốt nhất..”

Tư Không thì thào, vừa nói vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt của hắn càng lúc càng trở nên nồng đậm hơn.

Hắn nghĩ đến tràng cảnh ban nãy, mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc nhưng lại khiến cho lòng hắn sinh ra một cỗ bất an cùng khó chịu, cuối cùng đè nặng ở trong lòng tựa như một ngọn núi.

Một ngọn núi được tạo thành bởi những nghi hoặc, đang không ngừng chồng chất.

Đồng thời khi nghĩ đến rất nhiều chuyện ly kỳ mà tự thân trải qua, tưởng như thực nhưng hóa ra lại là mộng khiến cho lòng của thiếu niên càng lúc càng lạnh hơn.

“Tu đạo…”

Tư Không khẽ thở ra một hơi, hắn biết bây giờ bản thân chỉ là một cái thiếu niên ngày đêm đèn sách, vẫn chỉ là người bình thường như bao người khác.

So với những chuyện kỳ lạ mà hắn trải qua, Tư Không cảm giác chính mình thực sự rất nhỏ yếu chẳng thể nào vùng vẫy được dưới bất kỳ lực lượng nào.

Một lần kinh biến ở Thủy Lưu trấn hay khoảnh khắc ban nãy vừa trải qua đã giúp hắn cảm nhận bản thân rõ ràng hơn rất nhiều, khiến cho tâm của hắn có một sự mệt mỏi cùng bất lực.

Sự bất lực cùng mệt mỏi lan tràn toàn bộ tinh thần, Tư Không chẳng thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn mọi chuyện.

Nhỏ bé, yếu ớt tựa như con kiến, không có lực lượng để vùng vẫy, không có lực lượng có thể phản kháng hay thay đổi bất kỳ điều gì, mặc cho mọi thứ của bản thân bị người khác nắm trong tay.

Sau khi suy tư thật lâu, Tư Không thu lại vẻ âm trầm trên gương mặt, thay vào đó là vẻ bình tĩnh không một gợn sóng vốn có.

Hắn cúi đầu, ánh mắt nhìn thiếu nữ đang ôn nhu tựa vào vai mình.

Hắn nhớ trước đó vì một câu nói tin tưởng của nàng, một câu nói đó đã giúp cho hắn có thu hoạch, có cảm ngộ và hiểu ra.

“Cẩn Huyên.. cảm ơn”

Vừa nhìn, Tư Không hơi mỉm cười nhẹ giọng lên tiếng.

“Vì điều gì?”

Giọng nói nhẹ nhàng có chút thẹn thùng của Tần Cẩn Huyên truyền ra, nàng vẫn như trước gán lại với hắn, đầu vẫn tựa vào vai.

Lúc này nàng bất ngờ đưa đôi tay thon dài của mình ra rồi ôm lấy cánh tay của Tư Không.

“Ta..”

Tư Không định đáp lời liền khựng lại, trên mặt hiện ra nụ cười khổ.

Cảm nhận được sự ấp áp cùng mềm mại từ cánh tay đang được thiếu nữ giữ chặt, nét mặt điềm nhiên của Tư Không lại không giữ được vẻ bình tĩnh, rất nhanh đã trở nên hơi cứng đờ.

Đối với mọi chuyện, hắn có thể bình tĩnh đối mặt nhưng đối với thiếu nữ hắn lại không biết nói cái gì hay nên làm gì hoặc biểu đạt như thế nào cho ra lẽ.

Trong lòng hơi hỗn loạn, Tư Không lúng túng quá lại bắt đầu sờ mũi rồi trầm mặc không nói gì nữa.

Hành động thân mật này theo suy nghĩ của hắn là không nên, hai người vừa mới quen biết đáng lẽ không nên xuất hiện sự tình này mới phải.

Chỉ là tâm tình của thiếu niên bây giờ lại có một sự xao động nho nhỏ, giống như những cơn sóng gợn trên mặt nước yên tĩnh.

Sóng nước không ngừng gợn lên, cuối cùng càng lúc càng khiến cho trái tim của hắn đập mạnh hơn.

Cảm giác rất mới lạ nhưng lại ấm áp đến lạ thường.

Loại ấm áp này, không phải là hơi ấm quen thuộc của gia đình mà Tư Không cảm nhận được khi còn ở nhà, cảm giác này rất khó nói, rất khó giải đáp.

Cỗ cảm giác này giống như từ sâu trong lòng truyền ra, cuối cùng lan tràn toàn bộ tinh thần khiến cho Tư Không hơi hoang mang.

Tư Không không rõ, hắn chỉ có thể đoán được là lòng mình có biến hóa liền nghĩ đến vấn Tâm.

“Huynh ngốc quá..”

Yên lặng thật lâu, Tần Cẩn Huyên nhẹ giọng lên tiếng, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt như biết nói mà nhìn Tư Không.

“Ta..”

Tư Không theo bản năng né đi đôi mắt long lanh của thiếu nữ, mà lúc này Tần Cẩn Huyên hơi hiện ra sự hờn dỗi, nàng lại tiến sát hơn với Tư Không.

Hai người đều nghe thấy tiếng hít thở của nhau, cảm nhận được hương thơm trên người của thiếu nữ, bên tai của Tư Không đột nhiên đỏ lên.

Hắn có chút lúng túng và xấu hổ nhưng cũng không né tránh, vẫn yên lặng không dám nói một lời.

Cái gì lạnh lẽo trong lòng, cái gì điều bí ẩn cần hắn đi tìm hiểu lúc này lại không thể nào hiện ra giúp cho Tư Không bình tĩnh, trong lòng hắn hiện tại đều là vẻ khó xử cùng khẩn trương.

“Tư Không, huynh có phải nam nhân hay không, muốn nói gì cứ nói..”

Tần Cẩn Huyên mặt sát mặt với Tư Không, nhìn chằm chằm hắn rồi nhẹ giọng lên tiếng.

Nhìn nàng giống như đang vào thế chủ động nhưng có thể nhìn ra được đôi tay thon gầy của thiếu nữ đang ôm cánh tay của Tư Không lại càng dùng lực hơn.

Với tình huống bây giờ, thiếu nữ đương nhiên cũng hồi hộp và khẩn trương.

“Ta.. chỉ là muốn cảm ơn cô..”

Tư Không sờ sờ mũi rồi gượng gạo nói ra, nói xong hắn không quên nở một nụ cười có chút mất tự nhiên.

“Huynh có phải có ý gì với ta đó chứ?”

Tần Cẩn Huyên lườm lườm Tư Không, nàng bày ra nét hồ nghi trên khuôn mặt nhưng trong mắt lại hiện ra ý cười cùng một chút trêu ghẹo.

“Ta không có..”

Tư Không ngay lập tức thẳng thắn lắc đầu.

“Ồ.. Một chút cũng không?”

Tần Cẩn Huyên lườm nguýt hắn một cái rồi lại trầm giọng hồ nghi.

Tư Không bày ra vẻ khó xử, hắn hơi quay đầu qua một bên rồi nặn ra một nụ cười ngượng, vừa cười vừa khẽ gãi vành tai, bộ dáng rất ngại ngùng.

“Không..”

Tư Không ngập ngừng trả lời.

Thấy hắn bày ra biểu hiện như vậy, Tần Cẩn Huyên lại cảm thấy có chút vui vẻ ở trong lòng.

“Đọc nhiều sách mà vẫn ngốc như vậy...”

Tần Cần Huyên khẽ thở nhẹ, nói xong nàng lại che miệng, lại yêu kiều cười một cái.

Tư Không cũng cười, chẳng qua nụ cười của hắn có chút gượng gạo, lồng ngực lúc này càng truyền ra từng hồi trống đập hơn.

Nhìn thấy vẻ tươi cười của Tần Cẩn Huyên, trong lòng Tư Không không nói rõ được có một loại cảm giác bình yên.

Mặc dù Tư Không có rất nhiều chuyện khiến cho hắn không ngừng thở dài, sau khi nhìn nụ cười của thiếu nữ, không hiểu vì nguyên do gì mà mọi thứ lại giống như một mặt nước yên tĩnh, không còn sóng gợn.

Sự ấm áp cùng mềm mại thêm vào một chút vui vẻ không rõ bỗng nhiên truyền đến, Tư Không dịu mắt nhìn thiếu nữ, thật lâu sau hắn cười cười rồi khẽ lắc đầu.

“Đợi ta dọn dẹp một chút rồi sẽ đưa cô về..”

Nhìn thiếu nữ, Tư Không khẽ lên tiếng, nói xong hắn liền đứng lên rồi thu dọn mâm cơm.

“Ta giúp huynh”

Tần Cẩn Huyên đương nhiên sẽ không để Tư Không dọn dẹp một mình, nàng cũng bắt tay vào phụ hắn.

“Lão Tư, chúng ta còn chưa ăn xong các ngươi đã tình tứ xong a, haha”

Đang trong lúc dọn dẹp, bỗng nhiên Chu Phúc từ một góc nào đó đột ngột chui ra rồi bất ngờ lên tiếng, theo sau là Lã Minh thần sắc có chút cổ quái nhìn.

Vừa nói Chu Phúc vừa cười dài một tiếng, bộ dáng trông cực kỳ giống một tên lưu manh.

“Quỷ aaa..”

Mà sự xuất hiện của Chu Phúc quá bất ngờ cùng đột ngột, khiến cho Tần Cẩn Huyên bỗng hét lên một tiếng.

Vừa hét nàng như tìm được nơi nương tựa liền nhảy bổ vào người Tư Không.

Tư Không không có biểu hiện gì là quá bất ngờ, hắn sớm đã nhận ra.

Nhưng khiến cho hắn giật mình là cả người của Tần Cẩn Huyên đã nhảy lên trên người hắn, ôm chặt lấy.

Thân thể thon gọn của nàng cùng với mùi hương trên người truyền đến, thêm vào cảm giác có gì đó mang theo sự mềm mại dán chặt lấy trước ngực, khiến cho hắn ngơ ngác, trái tim không nói trước lại càng đập mạnh hơn.

“Cẩn Huyên cô nương…”

Tư Không cứng đờ người không nhúc nhích, hắn ngượng ngùng lên tiếng, nói xong liền trầm mặc.

Trong khi Tư Không chưa biết phải làm gì thì Chu Phúc ở một bên lại bày ra vẻ xấu hổ rồi khẽ ho khan.

“Khụ khụ.. quấy rầy, quấy rầy a”

Tần Cẩn Huyên có chút xấu hổ liền buông tay ra, nhìn Tư Không, thiếu nữ thấp giọng, gò má vì xấu hổ mà đã ửng đỏ hơn.

“Xin lỗi, ta không cố ý”

Nói xong, Tần Cẩn Huyên nhìn qua một bên, ánh mắt xuất hiện một tia u oán cùng tức giận lườm Chu Phúc một cái.

“Lão Nguyệt ta giúp ngươi ngươi còn bày ra bộ dáng đó, đúng là nữ nhân a..”

Thấy ánh mắt của Tần Cẩn Huyên, Chu Phúc ngao ngán khẽ thở dài trong lòng.

Lắc lắc đầu, Chu Phúc giả vờ nhìn qua một bên, bày ra bộ dáng ta không biết gì, không phải lỗi của ta nha.

“Hai người các ngươi đi nướng măng.. vậy măng đâu?”

Tư Không hơi gật đầu, có chút gượng gạo nhìn Tần Cẩn Huyên, sau đó hắn hơi bất đắc dĩ nhìn Chu Phúc và Lã Minh rồi hỏi.

“Hả, cái gì măng.. à măng ăn hết rồi”

Chu Phúc gãi đầu cười cười, vừa cười hắn còn không quên vỗ vỗ vai Lã Minh.

Lã Minh thở dài, ánh mắt không mấy hảo cảm hơi liếc Chu Phúc một cái, hắn nhìn Tư Không rồi ngao ngán lên tiếng.

“Chúng ta để quên nên cháy hết rồi, đều tại hắn”

Tư Không khẽ gật đầu không nói cũng không biểu đạt điều gì, hắn vẫn tiếp tục dọn dẹp.

Thật ra măng có hay không hắn đều không quá để tâm.

Hắn hỏi chăng qua là muốn đánh lạc hướng, tránh cho hai người trước mặt làm loạn, đặc biệt là Chu Phúc.

Dọn dẹp cũng không mất quá nhiều thời gian, sau khi thu xếp gọn gàng những mớ ngổn ngang cùng rửa sạch bát đũa, Tư Không nhìn bầu trời rồi trầm ngâm.

“Vẫn còn sớm, ta đưa cô về..”

Nhìn một chút, Tư Không quay qua nhìn Tần Cẩn Huyên rồi thấp giọng truyền ra lời nói.

Nghe được lời nói của hắn, Tần Cẩn Huyên nhu thuận gật đầu, chỉ là trong lòng có một chút không muốn nhưng nàng cũng hiểu được bản thân không tiện ở lại, rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm.

“Đi thôi..”

Tư Không nhẹ gật đầu rồi bước đi ở phía trước.

Tần Cẩn Huyên nhẹ nhàng đi ở phía sau, theo sau hai người đương nhiên là Chu Phúc và Lã Minh.

“Lã Minh, ta có một cái chủ ý..”

Nhìn bóng lưng của cặp đôi trước mặt, hai mắt của Chu Phúc khẽ lóe lên, hắn quay qua ghé vào tai của Lã Minh rồi thì thào.

“Ta cự tuyệt..”

Lã Minh liếc mắt nhìn, thấp giọng lên tiếng.

“Lã Minh ngươi không có cốt khí, lão tử chưa có nói gì mà ngươi đã cự tuyệt a..”

Chu Phúc cau mày, tiếp tục lén la lén lút ở một bên thấp giọng thì thào.

“Tư Không sẽ không thích, đừng chọc hắn..”

Lã Minh thở dài rồi khẽ giọng đáp lời, hắn làm sao không hiểu cái chủ ý của Chu Phúc là gì.

Nghe Lã Minh nói, Chu Phúc bĩu môi rồi bày ra vẻ mất hứng nhưng cũng biết điều, một bên giữ im lặng.

Tư Không vừa đi vừa trầm ngâm, một bên tay cầm chiếc đèn lồng đang tỏa ra ánh sáng giúp soi đường đi.

Mà tay còn lại lúc này lại cầm một bàn tay nhỏ gầy nhưng lại ấm áp.

Không phải hắn chủ động nắm tay thiếu nữ mà nàng là người chủ động, Tư Không sớm đã quen thuộc cho nên cũng tùy ý.

Hắn nghĩ có lẽ vì đêm muộn cho nên Tần Cẩn Huyên cảm thấy lo lắng.

Giữa đêm tối, nội tâm của một người thường sẽ luôn cảm thấy lạc lõng và bất an, chưa kể Tần Cẩn Huyên chỉ là một cái thiếu nữ yếu ớt.

Đi ở phía trước, Tư Không một đường cẩn thận bước đi, vừa đi hắn vừa thấp giọng lên tiếng.

“Cẩn Huyên, chỗ cô ở là bên ngoài thành sao?”

“Ừm, chỗ ta ở cách đây không xa, gần đến rồi..”

Tần Cẩn Huyên theo sau bước chân của hắn, nghe thấy Tư Không hỏi liền nhẹ giọng đáp lời.

Tư Không gật đầu rồi yên lặng tiếp tục cất bước.

Theo sự hướng dẫn của Tần Cẩn Huyên, một lát sau đám người bọn họ đã đi đến trước một căn nhà gỗ nho nhỏ đơn sơ, nằm cách Thụy Tư thành hơn một trăm trượng.

“Tới rồi, chỗ ta ở là nơi này..”

Đến trước căn nhà, Tần Cẩn Huyên nhỏ giọng lên tiếng, nói xong nàng khẽ buông tay của Tư Không ra rồi yêu kiều nhìn hắn.

“Cảm ơn huynh.. bảo trọng!”

Tư Không gật nhẹ đầu, hắn nhìn căn nhà gỗ một chút.

Xung quanh cây cỏ đã được dọn dẹp sạch sẽ, căn nhà cũng không lớn nhưng so với thiếu nữ ở một mình coi như cũng vừa vặn, đầy đủ.

Chỉ là vị trí mà căn nhà được dựng nhìn thế nào cũng có cảm giác hẻo lánh, thêm vào đó lúc này cũng không có ánh nến ấp ám tỏa ra.

Trong đêm đen đầy tĩnh mịch, căn nhà trong cảm nhận của Tư Không hình như có chút lạnh lẽo, vẻ xác xơ cùng tiêu điều càng hiện rõ ở trong đôi mắt hắn.

“Có cần ta thắp đèn giúp không?”

Nhìn một lát, Tư Không lại nhìn Tần Cẩn Huyên rồi hỏi.

Tần Cẩn Huyên ngạc nhiên, nàng nhìn căn nhà gỗ của mình, sau khi suy nghĩ bèn nhẹ gật đầu.

“Vậy mời huynh vào nhà..”

Tần Cẩn Huyên mỉm cười rồi nói, nói xong nàng liền xoay người, chậm rãi đi vào bên trong.

Tư Không nhẹ gật đầu rồi theo sau, đang định bước đi bỗng nghĩ tới điều gì liền xoay người lại rồi nhìn Chu Phúc và Lã Minh.

Chu Phúc mỉm cười, bộ dáng vẫn như trước vô lo vô nghĩ, nhìn thấy ánh mắt của Tư Không, Chu Phúc gật đầu nói.

“Yên tâm, lão tử sẽ không phá đám đôi uyên ương đâu a, chuyện bất nhân này ta không làm nổi”

Nói xong, Chu Phúc gật đầu thật mạnh thêm một cái, bày ra nét mặt chân thành nhất có thể.

Lã Minh lắc đầu ngao ngán khẽ thở dài, hắn không nói không rằng liền bước theo sau Tư Không.

“Bớt nói nhảm, cùng đi vào đi”

Tư Không cũng có chút bất đắc dĩ rồi nói, nói xong hắn không quan tâm đến tên này nữa mà đi vào bên trong căn nhà gỗ.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.