Một cái ôm
Bên ngoài phạm vi của Thụy Tư thành, trên một mảnh đất trống rỗng, xung quanh cây cối hơi rậm rạp nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đường đi.
Đưa mắt nhìn, tại đó ở trong một góc hơi thông thoáng, có một căn nhà gỗ nho nhỏ được dựng ngay tại đây.
Bên trong căn nhà gỗ.
Tư Không đi vào bên trong, cảm giác đầu tiên của hắn khi bước vào đó là lạnh lẽo cùng u tối.
Càng nhiều hơn chính là cảm giác cô quạnh không ngừng bao phủ lấy không khí của căn nhà khiến cho ánh mắt của Tư Không bỗng hiện ra vẻ trầm tư.
Nhìn không gian đen tối được ánh nến đèn lồng chiếu rọi, nếu không phải Tần Cẩn Huyên ở nơi này thì có lẽ Tư Không sẽ cho rằng nơi này chính là một căn nhà bỏ hoang.
“Có chút bừa bộn, ta mới đến nơi này không lâu chưa kịp dọn dẹp đã gặp chuyện, huynh ngồi tạm chỗ này nha..”
Nhìn thấy ánh mắt đang hiện ra sự ngạc nhiên của Tư Không, Tần Cẩn Huyên hơi xấu hổ cười một cái rồi nói.
Vừa nói nàng vừa kéo một cái ghế cho hắn, còn không quên lau qua rồi thổi đi một chút bụi bám lên.
Tư Không nhìn thiếu nữ đang ân cần lau bụi bặm ở trên ghế, nhìn nét dịu dạng dưới ánh đèn lồng cùng một vẻ điềm đạm mộc mạc ở trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia.
Vừa nhìn, lòng hắn lại có một chút cảm xúc nào đó khó nói, hắn nghĩ đến lời nói của Tần Cẩn Huyên trước đó, trên gương mặt Tư Không bỗng hiện ra ý cười.
Vừa cười, Tư Không vừa nói.
“Ta giúp cô..”
“Huynh còn phải trở về nữa đó, cái này ta tự làm được..”
Tần Cẩn Huyên kinh ngạc nhìn Tư Không ở một bên lấy những món ngổn ngang, nàng bèn thấp giọng nói.
“Có tin ta không?”
Tư Không dừng tay, hắn nhìn thiếu nữ rồi đột nhiên hỏi.
“Ta..”
Tần Cẩn Huyên ngạc nhiên nhìn, nàng bỗng nghĩ đến điều gì bèn mỉm cười.
“Ta tin huynh..!”
Tần Cẩn Huyên thẹn thùng lên tiếng, vẫn tiếp tục quét dọn.
Tư Không dịu mắt nhìn rồi mỉm cười gật đầu, trong lòng không nói rõ được lại có chút buông lỏng cùng yên bình hiếm thấy.
Ánh nến đương nhiên được Chu Phúc cùng Lã Minh thắp lên, hai người cũng không có đứng im mà cũng bắt tay vào phụ.
Dưới ánh nến lập lòe, đang trong lúc quét sàn nhà, bỗng nhiên Tư Không chú ý ở trên một góc tường có treo một bức họa.
Nhìn bức họa, Tư Không cảm thấy có chút quen thuộc không rõ nhưng nhiều hơn chính là sự lạ lẫm, sau khi nhìn một lát hắn liền thu lại ánh mắt, tiếp tục quét dọn.
Chú ý đến ánh mắt của Tư Không, Tần Cẩn Huyên liền tiến lại gần cười duyên một cái, nàng không do dự liền tháo bức họa xuống rồi đưa đến trước mặt hắn.
Nhìn Tư Không, Tần Cẩn Huyên nhẹ giọng hỏi.
“Huynh chú ý đến cái này sao..?”
“Ừm, một bức tranh rất đặc biệt..”
Tư Không gật đầu, nhìn bức họa trong tay thiếu nữ rồi nói.
Thấy hắn như thế, Tần Cẩn Huyên có chút hiếu kỳ, sau khi cầm bức họa xem lại một lần nữa, nàng nhìn Tư Không rồi nói.
“Ta từng kể cho huynh biết, trước khi xuống dưới Thụy Tư thành, ở Thủy Lưu trấn năm đó ta có gặp được một cái lão nhân, bức họa này là người đã tặng cho ta, nói cái gì mà sẽ mang cho ta sự bình an..”
“Bình an..?”
Nghe được lời nói của Tần Cẩn Huyên, Tư Không cũng có chút hiếu kỳ rồi thấp giọng thì thào.
Hắn quan sát bức họa thêm một chút nữa, thật lâu sau trong mắt của Tư Không bỗng nhiên xuất hiện sự kinh nghi cùng hoảng hốt.
“Đây là..”
Trong lòng của Tư Không hơi mờ mịt, bức họa này hắn đã nhận ra.
Chỉ là sự nhận biết lúc này lại khiến cho hắn cảm giác có chút mờ mịt cùng vẻ hoang đường, khiến cho Tư Không không dám xác định.
“Không đúng.. không phải là bức họa kia”
Tư Không nhìn kỹ thêm một chút, hắn đối với kinh nghiệm của bản thân liền đã nhìn ra được vấn đề.
Bức họa này là một bức vẽ một cái kén bướm trông cực kỳ sinh động tựa như có sự sống ở bên trong.
Tư Không nhận ra, cái kén này không phải là cái kén tằm mà hắn đã từng thấy ở trong mộng.
Ở chỗ của lão Tửu Mặc, sau khi hắn họa ra hồn, cái kén tằm ấy đã cuốn theo cả bức tranh rồi bay đi, biệt tăm biệt tích.
Mà bức họa trước mắt lại không giống với bức tranh hắn từng vẽ, điều này chỉ có một nguyên do đó là trong đó không có cành dâu tằm được vẽ ra.
Chỉ là cái kén được vẽ ra lại khiến cho Tư Không có rất nhiều hồ nghi, cái kén này không sai biệt lắm với cái hắn đã từng vẽ.
Không có cành dâu tằm để có thể nhả tơ bám lên, nơi mà cái kén ở trong bức họa bám vào chính là hình vẽ một vầng minh nguyệt đang tỏa ra ánh sáng thanh tao và thánh khiết đến cực điểm.
Sau khi ngắm nhìn một hồi lâu, Tư Không liền thu lại ánh mắt, trong lòng khẽ thở ra.
“Bình an..”
Sau khi cảm thán trong lòng đối với bức họa, Tư Không lại nhìn Tần Cẩn Huyên rồi nói.
“Bức họa rất đẹp..”
“Huynh thích nó sao, ta tặng huynh”
Tần Cẩn Huyên nghe Tư Không lên tiếng, nàng cũng chú ý đến ánh mắt của hắn liền có chút suy nghĩ rồi nói.
“Không cần, giữ lại nó, nó sẽ mang lại cho cô may mắn”
Tư Không lắc đầu nói, nói xong hắn nhìn ra phía bên ngoài một chút.
“Lão Tư, chúng ta về thôi..”
Bên ngoài Chu Phúc và Lã Minh đang đợi, thấy Tư Không nhìn đến, Chu Phúc liền cao giọng gọi với.
Tư Không gật đầu, hắn nhìn căn nhà gỗ đã được dọn sạch sẽ, nhìn nét mặt yêu kiều nhỏ nhắn mà xinh đẹp của Tần Cẩn Huyên.
“Bảo trọng”
Tần Cẩn Huyên nhoẻn miệng cười một cái thật tươi rồi ôn nhu lên tiếng.
“Bảo trọng”
Tư Không gật đầu cười nói, nói xong hắn bước ra phía bên ngoài, trở về.
Chỉ là vừa đi được vài bước, ở phía sau, bóng dáng của Tần Cẩn Huyên có chút hối hả, vừa bước vội vừa gọi hắn.
“Tư Không..”
“Còn chuyện gì sao?”
Tư Không dừng lại bước chân, hắn xoay người nhìn thiếu nữ rồi hỏi.
“Ta.. ta ở dưới này đợi huynh..”
Tần Cẩn Huyên đứng đối diện với Tư Không, lúc này lại có chút thẹn thùng vốn có của một cái thiếu nữ tuổi trăng tròn, nàng ngập ngừng lên tiếng.
Gió mát khẽ thổi lên trên tà áo váy, khẽ vuốt ve mái tóc mượt mà của thiếu nữ, làm cho nàng càng thêm nét dịu dàng.
Dưới ánh nến ấm áp, bộ dáng của Tần Cẩn Huyên rơi vào trong ánh mắt của Tư Không hình như đã in sâu vào trong lòng hắn.
Nghĩ đến một ngày vừa qua, từ lúc ra tay cứu giúp thiếu nữ cho đến khi làm quen, cùng ăn một bữa cơm, hết thảy đều hiện ra ở trong lòng của thiếu niên.
Thiếu niên có thể không hiểu nhưng hắn làm sao lại không hiểu, chỉ là hắn nghĩ hai người cũng vừa mới làm quen cho nên cũng không quá để tâm.
Lúc này nghe nàng hỏi, hắn lại nhìn Tần Cẩn Huyên thật sâu.
Nhìn ánh mắt đang có sự trông ngóng của nàng, trong lòng Tư Không lại có chút mềm mại khó tả.
Sau khi suy nghĩ, Tư Không chậm rãi tiến về phía trước.
Hắn không biết vì sao mình lại bước đi, chỉ vì lồng ngực cùng trái tim của hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác khó nói rõ.
Cảm giác này như muốn nói cho hắn biết, hắn cần phải làm gì đó để có thể biểu đạt hết thảy ở trong lòng mới khiến cho tâm tình của hắn yên ổn hơn.
Tần Cẩn Huyên đứng yên nhìn thiếu niên đang dần dần bước về phía mình, trong lồng ngực không tự chủ được có chút đập nhanh.
Lồng ngực truyền đến cảm giác hồi hộp, khiến cho nàng phải đưa hai tay lên rồi ôm lấy nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, trên gương mặt hiện ra chút xấu hổ nhưng vẫn tươi cười.
Tư Không bước lại gần, trước ánh mắt kinh ngạc của Chu Phúc và Lã Minh, trong sự hoảng hốt cùng mông lung của thiếu nữ, Tư Không không do dự liền vòng tay, ôm lấy bờ vai nhỏ gầy của nàng.
“Chăm sóc bản thân thật tốt.. ta sẽ đến thăm muội một lần nữa..”
Nói xong, Tư Không nhẹ nhàng khẽ vỗ lưng của thiếu nữ, chạm vào mái tóc quen thuộc kia.
Tần Cẩn Huyên yên lặng không nói nhưng cũng nhẹ gật đầu, nàng tựa vào ngực của Tư Không, nghe thấy tiếng tim đập của thiếu niên.
Cảm giác ấm áp, và an toàn đã lâu chưa từng xuất hiện khiến cho trái tim của thiếu nữ như được sưởi ấm, như tuyết đông gặp nắng hạ, càng lúc càng tan ra ở bên trong.
Tư Không khẽ thở nhẹ, cánh tay hơi thả lỏng một chút rồi từ từ thả ra.
Sau khi buông nàng ra, Tư Không nhẹ gật đầu, trên gương mặt hiện ra sự nhu hòa cùng nét tươi cười.
Hắn cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng cùng một chút cao hứng khó nói, sau khi nhìn thiếu nữ một chút nữa, Tư Không thở nhẹ rồi xoay người, vẫy tay cáo biệt.
Tần Cẩn Huyên mỉm cười không nói, nàng chắp hai tay ở trước ngực, ánh mắt ngóng nhìn bóng lưng của thiếu niên càng lúc càng khuất đi trong bóng tối.
“Ta đợi huynh..”
Thật lâu sau, Tần Cẩn Huyên nhẹ giọng thì thào, trên gương mặt càng hiện ra nét ôn nhu cùng dịu dàng hơn.
Tính cách của Tư Không là kiệm lời, thời gian tiếp xúc với hắn đương nhiên nàng đã có sự nhìn nhận.
Kiệm lời nhưng không phải âm trầm và lạnh lùng, thay vào đó là sự ấm áp và thật thà, điềm tĩnh, làm nhiều hơn nói, không một chút che dấu nào.
Vì những điểm này mà Tư Không đã sớm đi vào tâm trí của Tần Cẩn Huyên.
Một cái ôm, không nói bất kỳ một lời có liên quan đến chuyện tình cảm nào, chỉ là một câu dặn dò cùng hứa hẹn, hết thảy chỉ là một lời nói.
Nhưng với sự tin tưởng của mình đối với thiếu niên, Tần Cẩn Huyên có sự chắc chắn nhất định ở trong lòng.
Nàng mỉm cười, sau khi nhìn bầu trời một chút, Tần Cần Huyên xoay người đi vào bên trong căn nhà.
Trên con đường trở về Tự Thiên thư viện.
“Lã Minh, ngươi nói xem lão Tư của chúng ta cuối cùng đã bắt đầu trưởng thành rồi?”
Bóng dáng của ba người thiếu niên chậm rãi trở về, không khí ban đêm đầy yên tĩnh giữa ba người bỗng nhiên bị giọng nói của Chu Phúc phá tan.
“Nàng là một người đáng thương..”
Tư Không có chút bất đắc dĩ rồi nói, hắn hiểu được Chu Phúc là đang trêu ghẹo mình.
Chỉ là hắn không có phản bác, không có ý kiến hay tỏ vẻ khó chịu, ý của Chu Phúc hắn đương nhiên hiểu.
Mọi chuyện diễn ra trong một ngày cùng với thiếu nữ, Tư Không dường như cũng biết được lòng mình cuối cùng đã có biến hóa như thế nào.
Chính vì điều này mà hắn đã lấy hết sự can đảm của một cái thiếu niên ra để ôm Tần Cẩn Huyên.
Tư Không nghĩ lại hành động của mình ban nãy, mặc dù lồng ngực vẫn không ngừng truyền ra tiếng đập nhưng trong ánh mắt lại có một tia nhu hòa hiện ra.
Cuối cùng Tư Không khẽ thở dài một tiếng, sau đó liền trầm mặc, như trước trở về với vẻ điềm tĩnh của mình.
“Chu Phúc, ngươi cũng nên tìm lấy một cái nữ tử ở trong lòng mình, Tư Không nhả cho hắn một chút may mắn đi”
Lã Minh đi ở một bên, nghe thấy lời nói của Chu Phúc liền nhàn nhạt lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Tư Không khẽ lắc đầu không nói, còn Chu Phúc như nghĩ đến điều gì, trong mắt lộ ra một chút chột dạ, cuối cùng không dám nói thêm điều gì nữa.
Ba người trở về Tự Thiên thư viện, sau khi tách nhau ra, Tư Không đã trở về căn nhà tranh trên ngọn đồi.
Ngồi ở trên giường, dưới ánh nến lập lòe, Tư Không khẽ thở sâu giúp cho lòng mình bĩnh tĩnh trở lại.
Sau khi tâm trí đã bình ổn, ánh mắt của Tư Không lúc này lại bắt đầu biến đổi.
Cảm giác thâm sâu và mênh mông ẩn chứa một chút lạnh lùng bỗng nhiên hiện ra trong đôi đồng tử của hắn.
Sau khi suy tư, Tư Không khẽ nhắm mắt, chìm vào trong cảm nhận của bản thân đối với biến hóa của chính mình lúc trước.
“Vấn Tự Ký, nếu xét theo ý nghĩa nào đó, trong suy đoán của ta chắc hẳn vừa rồi thu được Vấn Tâm sơ thành đi..”
Trong lòng Tư Không khẽ thì thào, hắn vẫn nhắm mắt như trước.
Trong cảm nhận của Tư Không, từ sâu trong linh hồn của mình, Tư Không khó nói rõ lại có một sự thông suốt cùng minh mẫn đến kỳ diệu.
Cuối cùng hết thảy trong cảm giác của hắn bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng nhỏ bé, đem một góc của nơi sâu trong tiềm thức chiếu rọi ra.
Trong màn đêm, tia sáng này tựa như bó đuốc, rất bắt mắt, rất dễ nhận biết.
Tư Không ngay lập tức tập trung vào điểm sáng này, dù tò mò nhưng hắn lại không dám xác định được đây có phải là thứ khiến cho bản thân có sự biến đổi hay không.
Muốn chạm đến nhưng lại lo lắng có biến hóa bất ngờ.
“Ta không tin lại gặp được tình huống kia một lần nữa..”
Sau khi trầm tư, Tư Không cắn răng, hắn lựa chọn tập trung toàn bộ tinh thần vào trong tia sáng này.
Vừa chạm đến, trước mắt của Tư Không bỗng nhiên xuất hiện sự hoảng hốt.
“Đây là..?”
Vừa chạm đến, tia sáng đã biến thành một sợi dây mỏng manh nhưng lại truyền ra một tia dao động kỳ dị nối liền với tinh thần của Tư Không, tựa như một phần của linh hồn hắn tách ra vậy.
Sợi dây này vừa xuất hiện, bõng có từng điểm hào quang từ trong đó tản ra, cuối cùng ngưng tụ thành một chữ Vấn.
Chữ Vấn có chút chân thật cũng có sự hư ảo đang không ngừng lập lòe trước mắt của Tư Không, thấy như vậy Tư Không đưa tay ra khẽ chạm.
Bàn tay vừa chạm vào, bỗng nhiên chữ Vấn hơi run lên rồi hóa thành vô số điểm hào quang, chúng nó trôi nổi tán loạn khắp thế giới tinh thần của Tư Không.
Tán loạn nhưng vẫn có trật tự, sau khi bay ra chúng nó liền rơi vào một vị trí nào đó đã được định sẵn cuối cùng dung nhập vào bên trong.
Sau khi toàn bộ điểm sáng dung nhập, trong đầu của Tư Không bỗng nhiên xuất hiện sự mông lung, cuối cùng bên tai của hắn truyền ra một tiếng đứt gãy.
Đại não nổ vang một tiếng, bên tai của Tư Không xuất hiện một chút ù ù nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Tư Không mở mắt, ánh mắt lóe lên sự kỳ dị, trước mắt của hắn không có xuất hiện điểm khác thường nào ngoài sự an tĩnh.
Nhưng trong cảm nhận của chính mình, linh hồn hay tinh thần cùng cảm giác của bản thân giống như đã tăng lên một loại trình độ nào đó.
Không chỉ có như vậy, từ trong cảm ứng của Tư Không, không khí xung quanh lúc này dường như có ẩn chứa sự huyền diệu nào đó mà trước đó hắn không thể cảm nhận được.
Hắn cảm nhận được hết thảy, chỉ là Tư Không có chút bất đắc dĩ đó là hắn chỉ có thể cảm ứng nhưng không thể dẫn dắt.
Thấy được nhưng lại không nắm được, cảm giác giống như thiếu đi điều gì đó khiến cho Tư Không có chút bó tay bó chân, cuối cùng hắn khẽ thở ra rồi trầm tư.
“Thiếu pháp môn tu hành sao..”
Tư Không thở dài, hắn cảm thấy ngoài tinh thần có sự thông suốt ra hết thảy vẫn không có gì biến đổi, cuối cùng kết luận một vấn đề mà hắn có thể nghĩ ra.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |