Luân hồi vãng?
Nhìn thiếu niên, trong mắt Lâm Tú xuất hiện một chút quang mang nhàn nhạt nhưng chỉ là thoáng qua, trên gương mặt vẫn như trước giữ nét ôn hòa.
Câu hỏi của thiếu niên, Lâm Tú hình như cũng đang suy tư, chỉ là y chưa vội trả lời mà chậm rãi bước đến chỗ cái án kỷ, ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Lâm Tú nhìn Tư Không rồi nhẹ gật đầu mỉm cười, y đưa cho Tư Không một ánh mắt như đang ra hiệu cho hắn, vừa nhìn vừa nói.
-Ngồi xuống đi.
Nhìn Lâm Tú, Tư Không cũng nhẹ gật đầu và yên lặng tiến lại hướng đối diện, hắn chậm rãi hạ mình rồi ngồi xuống.
-Luân hồi vãng, con nghĩ như thế nào?
Nhìn thiếu niên, Lâm Tú không trả lời mà hỏi ngược lại, ánh mắt vẫn như trước điềm nhiên.
Tư Không yên lặng suy tư, lúc này đầu óc của hắn có chút loạn.
Từ khi hắn tỉnh giấc cho đến bây giờ, ngoài sự mờ mịt trong tiềm thức của chính mình, Tư Không dường như cũng chỉ thoáng nhớ được có một cái vấn đề.
Đó chính là luân hồi vãng.
Đối với vấn đề này, hắn không biết mình đã hỏi qua Lâm Tú hay hỏi qua người nào hay chưa nhưng trong tiềm thức, bản năng của Tư Không dường như có sự cố chấp với điều này.
Chính vì vậy hắn mới có suy nghĩ, vì vậy mới hỏi Lâm Tú.
Sau một hồi trầm ngâm, Tư Không nhìn Lâm Tú, ánh mắt của hắn hiện ra sự mê man rồi ngập ngừng nói.
-Lão sư.. luân hồi vãng.. luân hồi vãng có phải như bản thân say rượu, khi tỉnh lại sẽ khó nhớ được trước khi say bản thân đã từng như thế nào..
Nghe thiếu niên trả lời, Lâm Tú nhìn hắn, vừa cười vừa khẽ lắc đầu, y khẽ thở nhẹ rồi nói.
-Không nhi, nói như vậy thì trước khi say rượu bản thân cũng có gì đâu mà quên..
Nghe thấy vậy, Tư Không có chút ngờ vực, tiếp tục cúi đầu trầm mặc, sự mờ mịt trong lòng lại càng nhiều hơn.
-Không nhi, con nói xem, nếu trời không muốn mở mắt thì chúng sinh sẽ thế nào?
Một lát sau, Lâm Tú đột nhiên lên tiếng hỏi, ánh mắt y nhìn thiếu niên, trong mắt lại có một tia ý vị thâm sâu nào đó.
Nhưng loại ý vị này lại không rơi vào trong tầm mắt của Tư Không, hắn vẫn như trước cúi đầu yên lặng, ngồi suy tư câu hỏi của Lâm Tú.
Sau khi suy nghĩ, Tư Không nhìn Lâm Tú rồi hỏi.
-Lão sư, trời có mắt sao?
Lâm Tú lắc đầu cười cười, y nhìn thiếu niên rồi nói.
-Vì sao lại không? Vì cái gì lại có ngày có đêm, nếu không mở mắt thì làm sao thấy được chúng sinh vật lộn với vận mệnh, nếu không nhắm mắt thì chúng sinh làm sao có thể an tĩnh mà thả mình vào giấc..
Nghe Lâm Tú nói, Tư Không ở một bên vẫn giữ yên lặng, hình như hắn có điều suy nghĩ.
Một lát sau, Tư Không nhìn Lâm Tú, hắn khẽ thở sâu một hơi rồi lại hỏi.
-Lão sư, người nói cái này có phải là luân hồi vãng hay không?
Nghe Tư Không hỏi, Lâm Tú lại yên lặng, y chưa vội trả lời mà đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài ô cửa sổ tại tầng chín của Vạn Kinh Các, ánh mắt như đang suy tư nhưng ẩn sâu bên trong lại có một tia u quang cùng trầm ngâm.
Ngóng nhìn một hồi, Lâm Tú thu lại tầm mắt, y nhìn thiếu niên.
Nhìn Tư Không, trên gương mặt của Lâm Tú lại hiện ra một nụ cười ôn hòa.
Tư Không yên lặng, hắn nhìn Lâm Tú, ánh mắt có sự mong chờ.
-Phải.. nhưng cũng không phải, chỉ có thể nói đó là sự may mắn, luân hồi nhưng lại vãng.. trong tiềm thức, người quên điều gì, nhớ điều gì đều không quan trọng, thực tại tốt đẹp như vậy, yên bình như vậy, cớ sao phải bận tâm..
Lâm Tú cười cười, vừa nhìn Tư Không vừa chậm rãi nói, trong mắt có một chút cảm khái khó có thể nhận ra.
Tư Không kinh ngạc nhìn, giờ khắc này bộ dáng của Lâm Tú ở trong nhận thức của hắn bỗng nhiên lại trở nên tiêu sái hơn rất nhiều.
Không chỉ tiêu sái, trên gương mặt điềm nhiên của Lâm Tú cũng có thêm sự vô tư, ẩn ẩn còn có một chút thong dong tựa như những lời mà y đã nói.
Đều không quan trọng, cớ sao phải bận tâm.
Sau khi kinh ngạc, Tư Không nhẹ lắc đầu, trên gương mặt cũng khẽ nở một nụ cười.
Lời giải đáp của Lâm Tú hình như đã giúp Tư Không gỡ ra được vướng bận ở trong lòng, đồng thời tinh thần của hắn cũng theo đó mà cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.
Đối với Tư Không mà nói, những gì mà Lâm Tú nói ra hắn đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng.
Giờ khắc này, khi mở ra được nút thắt trong lòng, hết thảy sự mờ mịt của bản thân, theo lời giải đáp của Lâm Tú đã nói, toàn bộ đều bị Tư Không rũ bỏ.
Cớ sao phải bận tâm, chính lời nói này đã giúp cho hắn có ngộ nhận.
-Đa tạ lão sư đã giải thích..
Tư Không ôm quyền cúi đầu cảm tạ, sự mê man trong đôi mắt lúc này đã biến mất, thay vào đó là vẻ thanh minh.
Hắn đã tỉnh ngộ, giống như lời nói của Lâm Tú đã giúp cho suy nghĩ của hắn trở nên thông suốt, minh bạch.
Nhìn thiếu niên, biểu cảm của Lâm Tú vẫn như trước, vẫn giữ vẻ ôn hòa và điềm đạm.
-Không nên bận tâm, tâm an vạn sự an..
Lâm Tú mỉm cười gật gật đầu, vừa nhìn Tư Không vừa truyền ra lời căn dặn.
Sau khi nói xong, Lâm Tú như nhớ ra điều gì, y nhìn Tư Không rồi thấp giọng lên tiếng.
-Vi sư có vật này cho con.
Vừa nói, từ trong vạt áo trước ngực, Lâm Tú bỗng nhiên lấy ra một vật rồi đặt ở trên mặt bàn án kỷ.
Vật này là một quyển sách ố vàng, trông rất cũ kỹ.
Nhìn thấy quyển sách ố vàng này, ánh mắt của Tư Không lại chậm rãi hiện ra một tia ngạc nhiên, chỉ là tia ngạc nhiên này rất nhanh đã thay thế bằng sự hoài nghi.
Thu lại ánh mắt, Tư Không nhìn Lâm Tú rồi hỏi.
-Lão sư, cái này là..?
-Một quyển sách cũ, chỉ là vẻ bề ngoài của nó lại không ăn khớp với những gì ghi ở bên trong, ta xem qua một lượt liền thấy nó rất thú vị nên muốn đưa cho con xem qua..
Lâm Tú nhẹ gật đầu trả lời, vừa nói trong mắt của y cũng hiện ra một vẻ cảm khái cũng có một chút hứng thú và sự thưởng thức.
Tư Không nghi hoặc nhìn quyển sách ố vàng, sau khi suy tư, hắn chưa vội cầm lấy mà nhìn Lâm Tú rồi hỏi.
-Lão sư, bên trong quyển sách này ghi gì?
-Một kiếp..
Lâm Tú ngay lập tức đáp lời, đồng thời cũng thâm ý liếc Tư Không một cái.
-Một kiếp..?
Tư Không ngạc nhiên, sau khi nhìn Lâm Tú, hắn lại nhìn quyển sách ố vàng trước mặt.
Ánh mắt của Tư Không vốn là ngạc nhiên và nghi hoặc nhưng lúc này lại nhiều hơn sự tò mò, cầm quyển sách ở trong tay, Tư Không chưa vội đọc mà cất vào trong chiếc túi nải của mình.
-Một kiếp, vừa đọc vừa ngẫm sẽ thấy rất thú vị..
Thấy Tư Không thu quyển sách vào tay, Lâm Tú bèn truyền ra lời căn dặn, vừa nói vừa bày ra vẻ trịnh trọng.
-Học trò sẽ tìm hiểu thật kỹ..
Tư Không ngay lập tức đáp lời, vừa nói vừa nghiêm nhị gật đầu, đồng thời hắn cũng chú ý đến vẻ mặt của Lâm Tú.
Với sự quen thuộc và hiểu biết của mình, Tư Không đương nhiên hiểu được Lâm Tú rất coi trọng quyển sách ố vàng kia.
-Được rồi, Không nhi, ta còn có chuyện cần làm cho nên đi trước, quyển sách kia có chỗ nào không hiểu thì cứ giữ lại, sau này ta sẽ giải thích..
Nhìn thiếu niên đang bày ra vẻ nghiêm nghị, Lâm Tú cười cười không nói, trong lúc y đứng lên định quay trở về thì như có điều cảm ứng bèn nhìn ra phía đằng xa, khẽ híp mắt lại.
Trong đôi mắt hiện ra một tia u mang không thể tra xét, ánh mắt cũng hiện ra một tia âm trầm cùng một chút tiếu ý nhưng chỉ trong chốc lát đã thu lại, lúc này Lâm Tú quay qua nhìn Tư Không.
Vừa nhìn thiếu niên, Lâm Tú vừa cười nói.
-Không nhi, quyển sách kia con hãy đọc thật cẩn thận.. một kiếp không phải ngắn.
Tư Không yên lặng không nói nhưng cũng nghiêm nghị gật đầu, mắt thấy thiếu niên như vậy, Lâm Tú cười cười, cuối cùng sau một hồi căn dặn, y liền rời khỏi Vạn Kinh Các.
Tầng chín Vạn Kinh Các là một khu vực đặc thù của Tự Thiên thư viện, lúc này theo Lâm Tú rời đi, tại đây vẫn như trước chỉ còn lại một mình Tư Không.
Hắn nhìn ngóng xung quanh một hồi, sau khi khẽ hít sâu vào một hơi, ngửi được mùi của từng quyển sách và mùi hương của những kệ gỗ, lúc này Tư Không mới khẽ nhắm mắt, trầm ngâm.
Không biết hắn lại nghĩ đến đều gì, sau một thoáng suy tư, Tư Không nhẹ lắc đầu thở ra một ngụm trọc khí rồi đi đến một cái kệ sách, lấy một quyển trục xuống, tiếp tục nghiên cứu ghi chép ở bên trong.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |