Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạc Thi tặng bút

Tiểu thuyết gốc · 1838 chữ

Thời gian một ngày chỉ thoáng qua đã kết thúc, ngày hôm nay thiếu niên lại không như mọi khi, hôm nay hắn đã rời khỏi Vạn Kinh Các từ rất sớm.

Vốn muốn ở lại, theo thường lệ đến tận đêm khuya mới trở về nhưng tinh thần của thiếu niên hình như lại không cho phép, liên tục truyền đến sự mệt mỏi.

Nghĩ đến bảy ngày qua, thiếu niên cũng có chút bất đắc dĩ, hắn khẽ lắc đầu rồi gấp quyển trục trước mặt, sau khi đặt nó về vị trí cũ, thiếu niên thu dọn đồ đạc, rời khỏi Vạn Kinh các.

Sau một ngày cố gắng nghiên cứu và minh bạch được một chút kiến giải ở trong quyển trục, thiếu niên ôm chiếc tay nải của mình, một đường trở về ngôi nhà tranh trên ngọn đồi tre.

Mùa hạ, màn đêm buông xuống hình như có chút chậm trễ, dù ánh trăng cũng đã xuất hiện nhưng nửa bầu trời còn lại vẫn còn sáng tỏ, ánh mặt trời vẫn còn đang không ngừng chiếu rọi.

Mặc dù chỉ là ánh hoàng hôn nhưng vẫn như trước khiến cho một góc của vòm trời vẫn còn đang rất sáng.

Ánh nắng hình như không cam lòng, không muốn nhường lại bầu trời cho đêm tối, khiến cho bầu trời trong mắt của thiếu niên bây giờ lại chia ra làm hai nửa.

Bầu trời không có mây nên để lộ ra một nửa xanh thẳm cùng sự tĩnh lặng của màn đêm, nửa còn lại thì sáng chói, chỉ là tia sáng kia giống như mang một vẻ thê lương cùng buồn bã khó nói.

Ngóng nhìn bầu trời một hồi, Tư Không thu lại tầm mắt, tiếp tục bước đi.

Bóng dáng của hắn rời khỏi khu giáo đường, dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, chiếc bóng của hắn dưới mặt đất lại bị kéo dài ra một mảng.

Thiếu niên vẫn tiếp tục bước đi, trở về căn nhà nhỏ ở trên ngọn đồi tre.

-Một kiếp..

Vừa đi, Tư Không vừa nghĩ đến lời căn dặn của Lâm Tú, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng của hắn càng có sự tò mò hơn.

-Một quyển sách lại có thể ghi được một kiếp.. thật muốn xem qua..

Thoáng suy nghĩ, bước chân của Tư Không lại càng nhanh hơn một chút.

Lúc này sự tò mò của hắn đối với quyển sách ố vàng dường như đã khiến hắn có chút nóng lòng.

Chuyện về luân hồi vãng, Tư Không cũng có suy nghĩ nhưng giải thích của Lâm Tú lại giống như in sâu vào trong lòng của hắn, khiến cho hắn không còn bận lòng về vấn đề này nữa.

Đều không quan trọng, cớ sao phải bận tâm..

Tổ đường Tự Thiên thư viện, phía bên ngoài chính là một khu vực rộng rãi, nơi này được xem như là quảng trường của thư viện, là nơi tập trung của toàn bộ thư sinh và phu tử khi có đại lễ nào đó được tổ chức.

Mà trên quảng trường này, ở khu vực trung tâm tồn tại một gốc đại thụ mọc sừng sững đã không biết bao nhiêu năm.

Gốc đại thụ rất lớn, cao hơn một trăm trượng, chu vi của gốc cây áng chừng phải hơn hai mươi người lớn mới có thể ôm hết.

Toàn thân tràn ra khí tức năm tháng, vô cùng cổ xưa, có thể nhìn ra được gốc đại thụ này dường như đã tồn tại từ thời điểm Tự Thiên thư viện mới bắt đầu thành lập cho đến nay.

Tư Không cũng từng chú ý đến cái cây này, chỉ là hôm nay, dưới ánh hoàng hôn, khi nhìn gốc cổ thụ này, trong cảm giác của hắn dường như cái cây này có điều gì đó lạ thường.

Nhưng hắn cũng chỉ nhìn một lát, đang định bước đi thì ở phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người.

Người này Tư Không đương nhiên biết, vị này tên là Mạc Thi, là một trong những vị phu tử dạy học ở đây, lớp học của Tư Không cũng từng được vị này dạy qua một vài lần.

Thấy Mạc Thi, thân là thư sinh của Tự Thiên thư viện, Tư Không đương nhiên phải có lễ.

Tư Không tiến đến, ôm quyền hành lễ.

-Học trò Tư Không, tham kiến Mạc sư.

-Ừm.

Nhìn thiếu niên, Mạc Thi nhẹ gật đầu rồi đáp lời.

Tư Không cung kính hành lễ thêm một lần nữa rồi thẳng người, hắn nhìn Mạc Thi.

Mạc Thi cũng nhìn hắn, y nhìn gương mặt của thiếu niên, hình như Mạc Thi nhìn ra được điều gì liền khẽ thở dài.

Nghe được tiếng thở dài của Mạc Thi, Tư Không cảm thấy hơi quen thuộc nhưng lại nhiều hơn là nghi hoặc, sau khi suy tư hắn liền hỏi.

-Mạc sư, người sao vậy?

-Không có chuyện gì, chỉ là khi nhìn con ta lại nhớ đến một người học trò của ta..

Mạc Thi khẽ lắc đầu, vừa mỉm cười vừa nói, trong ánh mắt như có tia hồi ức.

Nghe thấy vậy, Tư Không có chút ngạc nhiên, hắn nhìn Mạc Thi rồi lại hỏi.

-Học trò của người..?

-Ừm, ta từng nhận chín người học trò, mỗi người mỗi tính cách khác nhau, tám người đã thành tài chỉ còn lại đứa thứ chín, không biết nó đã lưu lạc ở đâu, có tốt không..

Mạc Thi cười cười rồi trả lời, nét mặt điềm nhiên nhưng trong ánh mắt lại hiện ra từng tia hồi ức, ẩn ẩn còn có sự phiền muộn và một chút thương cảm.

Vừa nói, Mạc Thi lại như có như không khẽ liếc nhìn Tư Không.

Thấy ánh mắt của Mạc Thi, khi thấy được sự thương cảm trong đó, như nhận ra bản thân đã có sự đường đột và lỗ mãng, lúc này Tư Không bỗng có chút chột dạ.

Tư Không ngay lập tức chắp tay cúi đầu, thành thật nói lời xin lỗi.

-Xin lỗi Mạc sư, là học trò không đúng, không nên hỏi chuyện của người..

-Không sao, chuyện này cũng không phải là bí mật gì, thêm vào đó những ngày qua học ở Vạn Kinh Các có thu hoạch được gì không?

Thấy thiếu niên bày ra bộ dáng như vậy, trong mắt của Mạc Thi xuất hiện sự ôn hòa cùng một chút cảm khái, vừa nhìn Mạc Thi vừa cười vừa nhẹ giọng lên tiếng.

Những ngày Tư Không học ở Vạn Kinh Các, thân là phu tử trong thư viện, Mạc Thi đương nhiên biết.

Nghe câu hỏi của Mạc Thi, Tư Không dường như có điều suy nghĩ, sau khi nhớ lại những kiến thức mà bản thân đã học liền cung kính lên tiếng đáp lời.

-Kiến thức tại Vạn Kinh Các rất nhiều, mặc dù học trò có thu hoạch nhưng học trò vẫn cảm thấy bản thân còn yếu kém..

Nghe Tư Không trả lời, dù nét điềm nhiên trên gương mặt của Mạc Thi không có nửa điểm biến đổi nhưng ánh mắt lại có chút cổ quái.

Một lát sau, như nghĩ đến điều gì, Mạc Thi không nhịn được lại khẽ bật cười, vừa nhìn Tư Không vừa nói.

-Haha, tiểu tử con cũng khá lắm, khiêm tốn như vậy là tốt..

Nghe thấy lời khen ngợi cùng biểu cảm của Mạc Thi, Tư Không cũng có chút xấu hổ trong lòng, hắn đưa tay lên khẽ gãi gãi mũi.

Quả thật như lời Mạc Thi nói, hắn là đang khiêm tốn.

Nhìn thiếu niên, Mạc Thi khẽ cảm thán rồi từ tốn vỗ vai hắn, ân cần nói.

-Được rồi, khiêm tốn là chính khí, nhưng tâm không vững, một khi không để ý liền biến thành ngạo khí, chỉ là tính cách của con khá là giống với người đệ tử kia của ta.. đều không ngại..

Tư Không cung kính, ở một bên yên lặng lắng nghe lời dạy bảo.

Trong cảm giác của hắn, Mạc Thi trước mắt lại mang cho hắn một sự ấm áp và quen thuộc, so với khi nói chuyện cùng Lâm Tú tại Vạn Kinh Các trước đó, lúc này lại có sự khác biệt không rõ.

Sau khi cảm khái, Mạc Thi lại nhìn Tư Không, vẻ mặt của y bỗng trở nên nghiêm nghị rồi trịnh trọng lên tiếng.

-Không nhi, Mạc ta có thứ này muốn tặng cho con..

Tư Không yên lặng, hắn chú ý đến nét mặt của Mạc Thi liền có chút hồ nghi và tò mò.

Thấy sự nghi hoặc của thiếu niên, Mạc Thi khẽ mỉm cười rồi nói

-Nhắm mắt lại..

Nghe được yêu cầu của Mạc Thi, dù trong lòng có nghi hoặc nhưng Tư Không vẫn nghe theo, hắn nhắm mắt đứng yên.

Thấy Tư Không đã nhắm mắt, ánh mắt của Mạc Thi liền hiện ra một tia phiền muộn, trong lòng cũng thở dài nhưng cũng không vì thế mà dừng lại hành động của mình.

Lúc này, trên đầu hai ngón tay của Mạc Thi bỗng nhiên hiện ra một cái văn tự màu trắng, mặc dù quang mang đã nội liễm nhưng vẫn khiến cho khí chất của Mạc Thi có sự biến đổi.

Trong sự điềm nhiên còn ẩn chứa một chút thoát tục hiếm có.

Văn tự vừa hiện ra, Mạc Thi định ấn vào mi tâm của Tư Không như đang muốn làm chuyện gì đó nhưng lúc này ánh mắt của y lại đột nhiên lóe lên một cái.

Giống như cảm ứng được điều gì, trong chớp mắt, toàn bộ khí tức của Mạc Thi liền tiêu tán không còn, cảm giác thoát tục biến mất, thay vào đó là vẻ điềm nhiên vốn có của mình.

Ánh mắt của y nhìn lên bầu trời rồi khẽ híp lại, một lát sau Mạc Thì cúi đầu đưa mắt nhìn vào mi tâm của Tư Không.

Một hồi lâu, sau khi nhìn thiếu niên, Mạc Thi liền thu lại ánh mắt, lúc này từ trong ngực của mình y lấy ra một cây bút.

Cầm cây bút ở trong tay, Mạc Thi kéo cánh tay của Tư Không, đặt cây bút vào trong tay hắn.

Vốn Tư Không đang nhắm mắt, giờ khắc này khi cảm nhận được cây bút được đặt ở trong tay, hắn liền mở mắt rồi kinh ngạc nhìn Mạc Thi.

-Họa thiên địa vạn vật, họa bóng dáng chúng sinh, họa sinh tử tuần hoàn, muốn họa vạn vật trước tự họa tâm.. nhớ kỹ một điều, tự tri giả minh..

Đưa cây bút vào trong tay của thiếu niên, Mạc Thi ôn hòa dặn dò, nói xong không đợi Tư Không có phản hồi thì y đã xoay người rời đi..

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.