Đọc sách (1)
Cầm cây bút trong tay, Tư Không ngơ ngác đứng nhìn bóng dáng của Mạc Thi đang dần khuất sau chiếc bóng của gốc cổ thụ, trong lòng mờ mịt.
Nhưng vật đã nhận, lời dạy bảo hắn đã thụ giáo, sau khi nhìn bóng lưng có chút tiêu điều của Mạc Thi, Tư Không đứng yên tại chỗ, một lần nữa chắp tay cung kính hành lễ.
-Đa tạ ơn chỉ dạy..
Lần này, Tư Không không gọi Mạc sư nữa mà chỉ nói một câu như vậy.
Câu nói này truyền ra, hình như Mạc Thi cũng nghe được, vốn y đang đi ở phía xa xa bỗng nhiên dừng lại rồi xoay người nhìn Tư Không.
Nhìn thiếu niên, Mạc Thi như có điều suy nghĩ, trên miệng khẽ mấp máy, giống như đang thì thào điều gì đó.
Nhìn như bản thân Mạc Thi đang tự lẩm bẩm một mình nhưng Tư Không đang đứng ở phía xa lại ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn Mạc Thi lại hiện ra vẻ khó tin.
Giờ khắc này, bên tai của Tư Không nghe thấy giọng nói của Mạc Thi.
Đây là một lời căn dặn.
-Lấy trí đức của chính mình, tự thân câu thông với trời xanh, dùng thiên đạo bổ khuyết trí đức, dùng tự nhiên mà dưỡng bản tâm, nhớ kỹ...
Thời gian trôi qua, không biết Mạc Thi đã rời đi từ khi nào, dưới gốc cổ thụ đang xào xạc trong làn gió cuối ngày mùa hạ, bóng dáng thiếu niên cứ đứng ở đó, ngơ ngẩn thật lâu.
-Lấy trí đức của chính mình, tự thân câu thông với trời xanh, dùng thiên đạo bổ khuyết trí đức, dùng tự nhiên mà dưỡng bản tâm..
Dưới ánh nắng hoàng hôn, Tư Không vẫn như trước đứng ở nơi này, một tay cầm chiếc bút mà Mạc Thi đưa cho, một tay còn lại thì đang nắm chặt.
Không biết vì điều gì, giờ khắc này sự mờ mịt cùng khó chịu ở trong lòng lại một lần nữa dâng lên, nhưng Tư Không đã sớm quen thuộc với cảm giác này nên rất nhanh hắn đã áp chế lại rồi yên lặng suy tư về câu nói của Mạc Thi.
Một hồi lâu, đột nhiên ánh mắt của Tư Không khẽ lóe lên một cái, hắn dường như đã hiểu được lời mà Mạc Thi đã nói.
Thêm vào đó, lúc này trong cảm giác của mình, Tư Không cảm thấy hết thảy những gì trước mắt dường như có điểm dị thường nhưng khác ở điểm nào hắn lại không thể nhìn ra.
Tư Không nhíu mày trầm mặc, thật lâu sau khi suy tư, hắn như nhớ ra điều gì liền nhìn cây bút trong tay, nhìn cây bút mà Mạc Thi đã đưa cho trước đó.
Ngóng nhìn một chút, Tư Không cẩn thận cất cây bút vào bên trong vạt áo.
Không biết vì sao, khi cây bút được đặt vào bên trong, nội tâm của Tư Không bỗng nhiên cảm thấy ấm áp đến lạ thường, sự mờ mịt trong lòng không cần hắn cố gắng đè nén, lúc này lại tự nhiên mà an tĩnh.
Tư Không khẽ lắc đầu mỉm cười, tiếp tục trở về ngọn đồi tre.
Lần trò chuyện với Mạc Thi cũng không khiến Tư Không mất quá nhiều thời gian, vì thế ánh chiều tà vẫn chưa biến mất nên bầu trời vẫn còn rất sáng.
Làn gió nhè nhẹ thoảng qua, khẽ lướt qua từng ngọn tre, vuốt ve những cành lá khiến cho chúng nó phát ra từng trận âm thanh xào xạc tựa như một khúc nhạc của tự nhiên.
Trên ngọn đồi, tại căn nhà gỗ nhỏ, ánh nến quen thuộc lại một lần nữa được thắp lên.
Gió cũng luồn qua khung cửa sổ, mang theo một vài chiếc lá tre khô, cơn gió cũng nhẹ lướt qua ánh nến như muốn thổi tắt đi ánh lửa ấm áp mà yếu ớt kia, khiến cho ngọn lửa kia hơi lay lắt một chút.
Thấy như vậy, Tư Không lấy ống tay áo chắn đi làn gió, giữ cho ánh nến không bị tắt mất nhưng tia sáng kia vẫn có chút lập lòe, không ổn định.
Nhưng chỉ trong chốc lát, khi cơn gió không còn, ánh nến vẫn tiếp tục tỏa ra tia sáng của bản thân.
Mùa hạ, đêm ngắn ngày dài, Tư Không ngóng nhìn ra bên ngoài một hồi, nhìn khung cảnh yên tĩnh, bên tai của hắn ngoài tiếng côn trùng đang rả rích kêu thì mọi thứ đều như trước tĩnh lặng như vậy.
Sau khi thu lại tầm mắt, từ bên trong chiếc túi nải của mình, dưới ánh nến lập lòe, Tư Không bắt đầu lấy ra một vài món đồ.
Quyển sách ố vàng được hắn đem ra đầu tiên, chỉ là Tư Không chưa vội xem mà để ở một bên, giờ khắc này ở trong chiếc túi nải của mình hắn liền đem ra hơn mười cái bức họa.
Từng bức họa không giống nhau, Tư Không ngóng nhìn một chút rồi đưa hai tay ra cầm lên hai bức họa, vừa cầm vừa xem xét.
Bức họa bên tay phải vẽ một thiếu nữ đang ở độ tuổi trăng tròn, bức họa còn lại thì vẽ bóng dáng của ba người, hai lão giả hai bên, ở giữa là một người nam tử.
Nét vẽ rất đẹp nhưng dung mạo không có.
Nhìn hai bức họa trong tay, Tư Không lại trầm mặc, hắn nhớ rõ chính mình chưa từng vẽ tranh ở Vạn Kinh Các.
Nhưng khi vừa tỉnh dậy sau một thoáng chợp mắt, nhìn những bức họa nằm ngổn ngang vương vãi dưới mặt sàn, điều kỳ lạ này để cho hắn có rất nhiều suy nghĩ và hồ nghi.
Vì vậy mà Tư Không mờ mịt, cũng vì vậy mà suy tư.
-Lâm sư nói đều không quan trọng, cớ sao phải bận tâm nhưng đó là suy nghĩ của người, không phải ta..
Nhìn một hồi lâu, Tư Không nhớ đến cuộc trò chuyện của mình và Lâm Tú lúc ban ngày, dù trong lòng có sự tán đồng với ý kiến của đối phương nhưng Tư Không vẫn có suy nghĩ riêng của mình.
Hắn bỏ qua việc Lâm Tú đã nói trước đó, với sự mờ mịt của chính mình, mặc dù Tư Không đã trải lòng với Lâm Tú nhưng thu lại cũng chỉ là một câu trả lời mông lung.
Luân hồi vãng, trên thực tế là do hắn cố ý hỏi, nhưng bất ngờ là Lâm Tú lại trả lời hắn, cho hắn một đáp án có ẩn ý nhưng nhiều hơn là mơ hồ.
Điều này để cho hắn có hoài nghi, để cho hắn hiểu ra một điều, khi nói ra chuyện của chính mình, người nghe, người biết nhưng người sẽ không hiểu.
Vì thế Tư Không mới âm thầm tự mình suy tư, mặc cho lòng hắn có mệt mỏi.
Sau khi trầm ngâm, Tư Không đặt hai bức họa trên tay xuống bàn, từ trong ngực của mình Tư Không đem ra một cây bút.
Nhìn cây bút, Tư Không lại nghĩ đến Mạc Thi, nghĩ tới lời nói của y.
-Mạc sư thì nói, muốn họa vạn vật trước tự họa tâm, tự tri giả minh, người còn nói dùng tự nhiên mà dưỡng bản tâm, thêm vào cây bút mà Mạc sư đưa cho ta.. tất cả là có ý gì..?
Suy tư một hồi lâu, ánh mắt của Tư Không bỗng nhiên lóe lên một cái.
Đưa mắt nhìn hai bức họa không có dung mạo ở trên bàn, Tư Không lại nhìn cây bút trong tay, khẽ híp mắt lại rồi tự thì thào.
-Ta chưa từng tiếp xúc nhiều với Mạc sư, ban nãy nói chuyện ta cũng chưa từng đề cập đến chuyện của bản thân nhưng Mạc sư hình như nhìn ra được ta đang cần gì.. cây bút này, còn có lời căn dặn trước đó..
-Ở bên trong Tự Thiên thư viện này nghe đồn có tiên nhân tồn tại nhưng lại ẩn mình khó mà nhận ra, mà ban nãy khoảng cách của ta cùng Mạc sư ước chừng hơn trăm trượng nhưng lời của người giống như đang ghé sát vào tai mà nói.. không lẽ Mạc sư chính là tiên nhân trong lời đồn đãi kia?
Sau khi xác định suy đoán ở trong lòng, Tư Không cảm thấy một ngày này của mình hình như đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Khẽ lắc đầu, Tư Không thở dài rồi ngồi vào ghế.
-Muốn họa vạn vật trước tự họa tâm.. tự tri giả minh.. Mạc sư người rốt cuộc vì sao lại biết được ta đang nghĩ gì..?
Dưới ánh nến lập lòe, một tay hắn cầm bút mà Mạc thi đưa cho, một tay còn lại thì ôm trán, ngồi trầm mặc suy nghĩ.
-Tự tri giả minh, hiểu được mình thì là người sáng suốt, muốn hiểu chính mình trước tiên phải biết được lòng mình muốn gì nên phải vẽ tâm, nhưng tâm lại làm sao để vẽ?
Ngồi suy ngẫm, Tư Không dường như lại rơi vào sự mờ mịt, sau khi bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn lại đưa mắt nhìn vào quyển sách ố vàng được đặt ở một bên.
-Suy nghĩ sau vậy, vốn dĩ ta cũng hiểu được một chút, nên đọc thử thứ này để xem có gì thú vị, nếu được thì hy vọng quyển sách này sẽ có ích đối với ta..
Đưa tay với lấy quyển sách ố vàng, Tư Không cũng đã có quyết định cho mình.
Cầm quyển sách trong tay, Tư Không nhẹ lật trang bìa ra.
Trang sách vừa lật qua, ở đó bỗng nhiên thoảng qua một mùi mục nát rồi truyền vào mũi, đối với điều này thiếu niên đương nhiên không để ý.
Lúc này hắn đưa mắt nhìn những dòng ghi chép ở bên trong, sau khi thoáng qua liền bắt đầu đọc.
-Ta sinh ra ở một vùng thôn dã yên bình, một nhà bốn người, phụ mẫu, muội muội, và ta..
Vừa đọc những chữ đầu, Tư Không liền lộ ra vẻ ngạc nhiên, hắn cảm thấy gia cảnh của người viết lên quyển sách này lại có chút tương tự với bản thân.
Nhưng sự ngạc nhiên cũng chỉ trong thoáng chốc, đối với sự tương tự này, Tư Không cảm thấy đó là lẽ thường thấy.
Tư Không biết rõ, trên thế gian này có rất nhiều chuyện, gia cảnh giống nhau cũng chẳng có gì lạ thường.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |