Đọc sách (2)
Mùa hạ, nóng bức chính điểm đặc biệt mà cái tiết trời này mang lại.
Vào ban ngày, khi ánh mặt trời dâng lên cao như treo trên đỉnh đầu, lúc này chính là thời điểm khó chịu nhất trong ngày.
Không khí nóng bức đến cực điểm, cho người ta cảm giác khô khan tựa như đứng trong một cái bếp lò của thiên địa đang không ngừng thiêu đốt, khiến cho chúng sinh như mất đi sức sống mà có phần héo rũ.
Nhưng trái ngược với sự oi bức và khô khan của ban ngày, bầu không khí vào ban đêm lại có cảm giác dễ chịu và mát mẻ hơn rất nhiều.
Ánh trăng thanh treo trên bầu trời, từng điểm từng điểm tinh tú cũng không ngừng lập lòe trong màn đêm.
Trong màn đêm thanh vắng, thi thoảng sẽ có từng làn gió mang theo cảm giác thư thái khẽ luồn qua không trung, truyền vào từng ngõ ngách của Tự Thiên thư viện.
Vào ban đêm, Tự Thiên thư viện không có hoạt động gì cho nên lại càng thêm phần yên tĩnh.
Chỉ là trong sự yên tĩnh này, tại những khu vực khác nhau tỉ như ký túc dành cho thư sinh, giờ khắc này vẫn còn có những ánh đèn truyền ra, ở đó hình như vẫn còn có người, vẫn đang chăm chỉ, ngày đêm rèn giũa chính mình.
Cũng có những khu vực bị màn đêm tĩnh mịch bao trùm, trong đó có một nơi cũng bị màn đêm che phủ nhưng đâu đó vẫn còn một tia sáng lập lòe của ánh nến đang không ngừng truyền ra.
Đưa mắt nhìn lại, khu vực này chính là ngọn đồi tre.
Gió ban đêm rất mát, làn gió khẽ cuốn theo chiều, ùa lên ngọn đồi tre, khi bay đến căn nhà gỗ, cơn gió theo khung cửa liền thổi vào bên trong.
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua ánh nến khiến cho nó khẽ lay lắt một chút, thấy như vậy thiếu niên hơi nhíu mày, hắn liền đứng lên đóng hết cửa phòng lại.
Trong phòng tối, dưới ánh sáng của ngọn nến quen thuộc, thiếu niên tiếp tục ngồi xuống, chăm chú đọc từng chữ ở bên trong quyển sách ố vàng.
Hình như nội dung ghi ở bên trong có sự hấp dẫn nào đó khiến cho ánh mắt của thiếu niên càng lúc càng đăm chiêu hơn, hắn cứ ngồi ở đó, vừa đọc vừa trầm ngâm.
Thời gian ba nén hương trôi qua, thiếu niên gấp quyển sách lại rồi nhắm mắt, trầm ngâm.
-Một kiếp bất phàm nhưng cuối đời lại lựa chọn nhảy xuống sông, thật khó hiểu..
Sau một thoáng suy tư, thiếu niên mở mắt ra, ánh mắt hiện ra chút trầm ngâm, vừa nhìn quyển sách trong tay vừa tự thì thào.
Vừa nói, hắn cũng vừa gợi lại nội dung ở bên trong, như đang nhớ lại một vài chi tiết nào đó.
Sau một thoáng suy tư, ánh mắt của thiếu niên bỗng nhiên lóe lên một cái, hắn như có điều suy nghĩ liền nhìn quyển sách trong tay, lại tiếp tục thì thào.
-Một kiếp của người này là tiên nhân, tiên nhân cũng có chuyện thăng trầm, mà chuyện đúng sai cũng không thiếu..
-Đều được ghi rõ ràng, tuy nhiên có một điều ta cảm thấy kỳ lạ đó là chuyện thương tâm của người này vốn không hề khiến ý chí của gã suy sụp nhưng trước khi chết lại như bị điên, y có ghi ở bên trong là đã nhảy xuống sông..
Tư Không thì thào, càng nói hắn càng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
-Một quyển sách, một kiếp người,.. ta đã bỏ lỡ điều gì?
Dưới ánh nến lập lòe, Tư Không ngồi ở đó trầm ngâm, thi thoảng còn khẽ nhíu mày.
-Đọc lại một lần nữa vậy..
Sau một thoáng suy tư nhưng không thu được kết quả, Tư Không khẽ lắc đầu rồi thở dài, hắn quyết định đọc thêm một lần nữa.
Lần này, thời gian mà Tư Không dùng để đọc sách lại nhiều hơn một nén hương.
Tư Không vừa đọc vừa nghiền ngẫm, hình như vì quá nhập tâm, như đem bản thân trở thành người bên trong quyển sách nên ánh mắt của hắn cũng vì thế mà trở nên mông lung.
Theo ánh mắt của Tư Không nhìn đến, giờ khắc này bên trong đôi đồng tử của hắn bỗng nhiên xuất hiện vô số đoạn hình ảnh, theo thời gian càng lúc càng khiến cho ánh mắt của Tư Không như bị cuốn vào trong quyển sách, như muốn hòa vào bên trong.
Từng hình ảnh không ngừng xuất hiện, từng câu chuyện, từng sự việc.
Điều kỳ lạ này nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ cực kỳ kinh ngạc và khó tin nhưng thân là người đang trải qua, Tư Không lại không mảy may phát giác sự lạ thường của chính mình.
Hắn vẫn như trước, vẫn ngồi đó chăm chú, vừa đọc vừa suy ngẫm.
Theo từng trang sách được hắn lật qua, từ bên trong đột nhiên lóe lên một đạo u quang nhàn nhạt, trước ánh mắt mông lung của Tư Không, đạo u quang này liền ánh vào trong mắt hắn.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, khi đạo u quang kia biến mất cũng là lúc Tư Không trở nên ngẩn ngơ.
Trong lúc Tư Không ngẩn ngơ, giờ khắc này ở trên mặt bàn có một vật cũng truyền ra một chút dao động nho nhỏ.
Sau khi cỗ ba động này truyền ra, vật này liền bay lên rồi dừng lại trước mi tâm của hắn.
Vật này chính là cây bút mà Mạc Thi đã đưa cho Tư Không trước đó.
Cây bút dừng trước mi tâm của Tư Không, lúc này đầu bút khẽ lay động một chút, từ bên trong lại bay ra một vài đạo văn tự.
Văn tự bay ra lan tràn cả gian phòng, ánh sáng trắng thánh khiết cùng một cỗ khí tức thuần khiết cũng theo đó mà xuất hiện, chiếu rọi cả căn phòng u tối.
Những văn tự không ngừng lập lòe, trong mười hơi thở, toàn bộ những văn tự này đều tập kết lại ở trên đầu bút, cuối cùng hóa thành một chữ “lâm”.
Chữ “lâm” vừa hiện, từ bên trong quyển sách lại xuất hiện từng đạo u quang rồi hóa thành một gương mặt mơ hồ.
Gương mặt không có dung mạo, chỉ có ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chữ “lâm” từ từ dung nhập vào trong mi tâm của Tư Không, chỉ nhìn nhưng lại không ngăn cản.
Hết thảy những gì vừa mới diễn ra, Tư Không lại chẳng hề biết.
Trước mắt của hắn lúc này lại đang quay cuồng, sau khi định thần lại, Tư Không hoảng hốt nhìn xung quanh, ánh mắt liền có chút kinh nghi.
Nhìn xung quanh thật lâu, lúc này trong mắt Tư Không lại hiện ra vẻ suy tư rồi khẽ nhíu mày.
-Đây là.. cuộc đời của người ở trong sách sao?
Kinh nghi một tiếng, Tư Không lại nhìn hai bàn tay của mình, sau đó hắn nhìn toàn thân một lượt, trong lòng càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
Tư Không đứng yên suy tư, một lát sau hắn khẽ nhắm mắt lại rồi mở mắt ra như đang xác nhận điều gì.
-Tiên nhân cũng đã gặp, chuyện kỳ lạ này ta cũng không có gì bất ngờ, đã vậy trước tiên cứ xem qua một chút vậy..
Trong cảm giác của hắn, lúc này chỉ cần bản thân nhắm mắt rồi lại mở mắt ra liền có thể thoát khỏi trạng thái này, chính vì thế hắn mới có quyết định.
Trong khi suy nghĩ, hắn hình như lại có chú ý.
Phía trước, Tư Không thấy có một cái chum nước, sau khi tiến lại gần, Tư Không muốn mượn mặt nước xem xét dung mạo của người trong sách.
Nhưng vừa nhìn, ánh mắt của Tư Không liền trợn trừng rồi hiện ra vẻ không thể tin.
-Đây.. sao lại là ta?
Tư Không ngơ ngác nhìn gương mặt được chiếu xạ ở trên mặt nước, sau khi nhíu mày trầm tư, Tư Không bắt đầu chú ý đến quang cảnh ở xung quanh.
Quang cảnh không phải ban đêm mà là ban ngày, không phải ở trên ngọn đồi tre của thư viện nữa mà là một mảnh trời đất cực kỳ xa lạ nhưng cũng không thiếu phần quen thuộc.
Nhìn bầu trời, nhìn đám mây trắng như tuyết lơ lửng trên cao, lúc này Tư Không lại trầm mặc, đứng yên không động.
Trước mắt quá chân thực khiến hắn không thể phân biệt được cuối cùng là đang đọc sách hay tự thân trải qua, trầm mặc một hồi lâu, Tư Không nhíu mày rồi thu lại tầm mắt.
Nhưng vừa thu lại tầm mắt, bỗng nhiên Tư Không cảm giác trước mắt của mình lại một lần nữa quay cuồng.
Một lần nữa định thần trở lại, giờ khắc này Tư Không phát hiện bản thân lại đang lơ lửng ở giữa không trung.
Trong cảm nhận mình, lúc này Tư Không cảm giác được sự mạnh mẽ khó nói, toàn thân cũng tản ra một cỗ khí thế cực kỳ khủng bố nhưng lại có sự suy yếu.
Khí tức lạnh lẽo ẩn chứa sát khí cùng huyết tinh nhưng hòa vào trong đó lại có sự thuần khiết và cương trực, hắn đứng giữa không trung, ngẩng cao đầu ngóng nhìn bầu trời.
Bầu trời trong mắt hắn là một mảng mây đen, thiên uy mênh mông đang không ngừng giáng xuống, uy áp như muốn đem mọi thứ bên dưới hủy diệt, trở về nguyên sơ.
Từng tia chớp đỏ như máu vắt ngang qua không trung, tia chớp khủng bố tựa như những con giao long dài hàng vạn trượng đang không ngừng ẩn hiện, khí thế kia như muốn xé tan bầu trời.
Tiếng sấm đì dùng truyền ra, thương khung chấn động một mảng lớn, tầng mây cũng run lên bần bật.
Thiên uy cao thượng không ngừng hội tụ, uy áp mênh mông cực kỳ khủng bố.
-Mộng thì sinh mà tỉnh lại là tử.. haha? Ta đã tỉnh nhưng trời lại bắt ta chết.. haha.. vận mệnh từ khi nào lại buồn cười đến như vậy.. trời đã muốn ta chết, đã như vậy thì trời cũng không cần tồn tại nữa..
Nhìn bầu trời, trong sự mê man của chính mình, giờ khắc này Tư Không lại mở miệng liên tục nói ra những lời như đang cảm thán.
Nhưng trong sự cảm thán này còn có sự ai oán và phẫn uất đến cực điểm, tất cả sự phẫn nộ cuối cùng đều hóa thành một tiếng cười dài truyền ra khắp bốn phương.
-Đến đi.. để xem là ta nhắm mắt hay trời sụp đổ..
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |