Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng hay là tỉnh?

Tiểu thuyết gốc · 1941 chữ

Tư Không hét lớn, hắn ngửa mặt lên rồi cười dài, tiếng cười điên cuồng, ẩn chứa sự bi thương và không cam lòng hòa vào trong thiên địa.

Cảm xúc điên cuồng là vậy nhưng ánh mắt của Tư Không vẫn như trước là vẻ thanh tỉnh, trong lòng yên lặng, hắn vẫn đang ngóng nhìn.

Hắn biết những chuyện này không phải của mình, những chuyện này là của người trong sách, là một kiếp của gã.

Còn hắn, chỉ là mượn nội dung được ghi lại bên trong quyển sách mà trở thành người này, chính mình trải qua những chuyện của gã.

Vốn chỉ đang đọc sách, đọc một kiếp của người này nhưng vì quá nhập tâm mà trở thành người trong cuộc, tự thân trải qua.

Nếu muốn, Tư Không có thể rời khỏi nhưng dường như hắn có suy nghĩ riêng của mình nên vẫn lựa chọn ở lại.

Tiếng cười điên cuồng, thiên uy trên bầu trời hình như cảm thấy bị xúc phạm, uy áp lúc này truyền ra lại càng mãnh liệt hơn.

Giờ khắc này, khi cảm nhận được uy áp mênh mông từ bầu trời hạ xuống, người này khẽ híp mắt lại rồi nhìn chằm chằm vào khu vực sâu bên trong tầng mây trên cao.

Tầng mây đen cuồn cuộn, uy áp mênh mông khủng bố không ngừng cuốn động, cuồng phong ầm ầm đập vào người nhưng lại không thể lay động được người này một chút nào.

Ánh mắt Tư Không cũng nhìn chằm chằm vào tầng mây đen, dường như hắn thấy được điều gì đó.

Mà lúc này, từ bên trong đám mây đen khổng lồ bỗng nhiên có chín đạo thiên lôi khổng lồ xuất hiện, sau khi xuất hiện, trong tiếng sấm đì đùng vang vọng, chín đạo thiên lôi này liền hóa thành chín con cự long.

Chín con cự long ầm ầm phóng đến, khí tức hủy diệt tràn ra khiến cho vòm trời như muốn sụp xuống, mà ngay lúc này ánh mắt của Tư Không càng híp lại hơn.

-Thì ra là vậy...

Không biết hắn đã thấy gì, giờ khắc này sau khi chín con lôi long ầm ầm phóng tới, ánh mắt của người này khẽ lóe lên một tia hàn mang, gã đưa tay ra ấn một cái về phía trước.

Thiên địa ầm ầm rung chuyển, gió mây cuốn động ra tứ phía, sau khi ấn một cái về phía trước, người này đứng giữa không trung, tiếp tục xuất ra một đạo chưởng ấn.

Chưởng ấn khổng lồ tỏa ra hàn khí như muốn đóng băng thiên địa, trong miệng người này gầm lớn, gã nâng tay điều khiển chưởng ấn, hướng về phía chín con lôi long, ầm ầm ập tới.

Hai đại chưởng ấn dung hợp với nhau, ầm ầm trấn áp chín con lôi long, cuối cùng trong tiếng chấn động liền cùng nhau tiêu tan.

Sau khi người này làm xong, Tư Không vẫn ở bên trong quan sát, hắn như đã đợi đến thời điểm thích hợp, ánh mắt đột nhiên nhìn lên trên bầu trời.

Nhưng vừa nhìn tới, ánh mắt Tư Không bỗng khựng lại rồi hiện ra vẻ khó tin.

Một bàn tay..

Một bàn tay già thiên cái địa không một tiếng động nhẹ nhàng xuất hiện, từ từ hạ xuống, uy áp bàng bạc tản ra tạo thành một cỗ áp lực như muốn nghiền nát thiên địa vạn vật.

Nhìn bàn tay, trong cảm nhận của Tư Không, nói không quá khoa trương thì hắn chính là một con kiến.

Bàn tay vừa xuất hiện liền đưa hai ngón tay ra rồi túm lấy một góc của bầu trời, nhẹ nhàng kéo một cái.

Bầu trời ầm ầm rung chuyển, không gian bị vặn vẹo rồi trở thành một cái vòng hình nón.

Cuối cùng rầm một tiếng, cả bầu trời liền bị xé ra một mảng, tạo thành một lỗ thủng vô cùng khổng lồ.

Không gian vỡ nát, tầng mây đen cũng biến mất, giờ khắc này để lộ ra một mảng hư vô tĩnh lặng và mênh mông, ánh vào trong mắt của Tư Không.

Một đạo ý chí cực kỳ khủng bố mà mênh mông từ sâu trong khu vực nào đó bỗng nhiên giáng xuống, uy áp tràn ra, cuối cùng ngưng tụ ở trên người của người này cũng như Tư Không, như muốn trấn áp.

Cảm nhận được uy áp, Tư Không khẽ nhíu mày rồi chằm chằm nhìn vào lỗ thủng kia.

Giờ khắc này, tại lỗ thủng trên bầu trời bất ngờ xuất hiện một đôi mắt vô cùng khủng bố.

Đôi mắt từ từ mở ra, ánh mắt mênh mông nhưng lại ẩn chứa vẻ vô tình, lạnh lùng nhìn người này.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong cảm giác của Tư Không, giờ khắc này hắn cảm thấy ánh mắt kia hình như đang nhìn mình chứ không phải nhìn người mà hắn đang ký thân.

Mặc dù có hoài nghi nhưng Tư Không lại không lo lắng, sau khi chú ý đến vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt kia, hắn như có điều suy nghĩ liền đưa mắt nhìn.

Nhưng vừa chạm mắt, bên tai của Tư Không đột nhiên nghe được một tiếng hừ lạnh, tiếng hừ lạnh như đánh sâu vào đạo não khiến cho hắn lại bắt đầu cảm thấy quay cuồng.

Ánh mắt kia không thể nhìn thẳng.

Trước mắt quay cuồng, lực bài xích mãnh liệt đánh sâu vào trong tinh thần khiến cho Tư Không khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.

Hai bên tai ù ù, âm thanh xung quanh đều biến mất, hình như hắn đang bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng, muốn tách hắn ra khỏi người mà hắn đang ký thân.

Tư Không cắn răng ôm đầu, trong mắt cũng xuất hiện tơ máu, lồng ngực dồn dập không ngừng, trên miệng cũng phát ra từng âm thanh hít thở ô ô.

Mà trong lúc hỗn hoạn, dường như Tư Không cũng chú ý đến biến hóa xung quanh, ánh mắt hắn lại trở nên mông lung.

Giờ khắc này thiên địa trong mắt hắn lại không ngừng lập lòe, khi thì hư ảo, khi thì ngưng thực.

Đại não càng truyền ra cảm giác đau đớn, loại thống khổ này khó có thể hình dung như muốn tách ra phần trí nhớ nào đó trong đầu của hắn, đem xóa bỏ.

Trong lúc cơn đau như muốn chẻ đôi đầu óc, bỗng nhiên trên mi tâm của Tư Không lại lóe lên một đạo ánh sáng trắng, đem cơn đau của Tư Không xoa dịu đi vài phần.

Cảm nhận được sự khác lạ này, ánh mắt Tư Không gắt gao nhìn lên bầu trời rồi hiện ra sự điên cuồng, rống lớn một tiếng.

-Từ khi tỉnh lại ta đã có cảm giác lạ thường, thì ra là do ngươi dở trò..

Vừa nói, từng dòng ký ức mơ hồ ở trong đại não cũng chậm rãi xuất hiện, hình ảnh rất hỗn loạn không có trật tự này cũng làm cho Tư Không càng lúc càng mờ mịt hơn.

Từng dòng ký ức xuất hiện, vô số hình ảnh chồng lại với nhau, cuối cùng xuất hiện bên trong đôi đồng tử của hắn, không ngừng luân chuyển.

Tư Không mờ mịt, đứng ngơ ngác ở đó, hình như hắn đã nhìn thấy được điều gì trong những dòng ký ức kia.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Tư Không liền lóe lên một tia sắc lạnh, giờ khắc này hắn không quan tâm là đang ở trong sách hay ở bên ngoài nữa.

-Ở bên ngoài ta sẽ không có lực, nhưng lần này nếu bỏ lỡ đi cơ hội sẽ không bao giờ có lại được nữa, đã vậy thì mượn lực lượng của người này thử một lần, bất luận thành hay bại..

Trong lòng có quyết định, Tư Không ngẩng mạnh đầu, ánh mắt cũng lóe lên tinh quang.

Hình như hắn đang có suy đoán nào đó, mà giờ khắc này chính là lúc chứng minh suy đoán của mình.

Theo bản năng của mình, Tư Không khẽ động tâm niệm, lực lượng mạnh mẽ của người mà hắn đang ký thân liền ầm ầm bạo phát rồi lan tràn toàn thân.

Khí tức mạnh mẽ không ngừng gia trì toàn thân, sau khi bạo phát, sau lưng hắn bỗng nhiên liền xuất hiện một hư ảnh đỉnh thiên lập địa.

Bóng dáng không có mặt mũi nhưng khí thế như có thể chống đỡ cả bầu trời, toàn thân cũng tràn ngập uy áp của đạo ý, hóa thành cơn lốc không ngừng vờn quanh thân thể.

Cảm nhận được sự cường đại, trong lòng hắn lại sinh ra một cỗ cảm giác tự tin cực kỳ mãnh liệt.

Dường như có nắm chắc, Tư Không liền ngẩng mạnh đầu, trong ánh mắt như có quang mang suy diễn, sau khi nhớ lại chưởng ấn ban nãy, hai mắt hắn bỗng lóe lên rồi đưa tay ra trước mặt.

Lực lượng dung nhập vào bên trong bàn tay, sau khi ngưng tụ, Tư Không hướng lên bầu trời, hướng về đôi mắt vô tình kia, ấn một cái.

Theo cái ấn tay của Tư Không, bóng dáng sau lưng cũng ngẩng mạnh đầu rồi đưa tay ra chưởng mạnh lên trên bầu trời.

Một chưởng này, thiên địa biến sắc.

Chỉ là chưởng ấn vừa ra, ở sau lưng của Tư Không bỗng nhiên truyền đến một giọng nói hờ hững.

-Chấp mê bất ngộ, phản kháng sao.. để xem ngươi phản kháng như thế nào..

Giọng nói lạnh nhạt rơi vào tai Tư Không, sống lưng của hắn bỗng truyền đến một cỗ hàn ý, đồng thời một loại dự cảm nguy hiểm cũng đột nhiên sinh ra khiến lông tóc toàn thân của hắn dựng ngược.

Trong lúc giật mình, hắn liền định xoay người nhìn người phía sau.

Nhưng không để cho Tư Không quay đầu lại nhìn, giờ khắc này trước mắt của hắn bỗng nhiên trở nên tối đen như mực, cả người giống như bị thứ gì đó kéo đi.

Cảm giác quay cuồng lại xuất hiện, nhưng chỉ trong chớp mắt đã an tĩnh trở lại, chỉ là hắn không biết lúc này ở trên mi tâm của mình có một tia sáng trắng vừa biến mất.

Sau khi định thần trở lại, Tư Không hoảng hốt nhìn quyển sách ố vàng trong tay, lúc này hắn như có điều chú ý, ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn một dòng chữ nhỏ ở trang cuối.

-Đây là kết quả của người này sao.. y đã viết cái gì..?

-Nhân sinh một kiếp, nhân sinh như trò cười, mộng thì sinh mà tỉnh lại là tử..

Dòng chữ có chút mờ nhạt nhưng giống như mới được viết ra, Tư Không đọc đến đây liền khẽ nhíu mày.

Hắn nhớ tới lời cảm thán như không cam lòng của người này đã ghi bên trong quyển sách.

-Mộng thì sinh mà tỉnh lại là tử.. người này vì độ kiếp mà thất bại, cuối cùng lại trở về dòng sông tại cố hương, gieo mình xuống đó, tự an táng..

Đọc dòng kết thêm một lần, Tư Không có chút đồng cảm rồi khẽ thở nhẹ một tiếng.

-Một kiếp tiên nhân, cuối đời lại như vậy..

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.