Giọng nói thần bí
Bàn tay chậm rãi hạ xuống, càng lúc càng che đi tầm mắt của Tư Không.
Cảm giác được một loại dự cảm không lành càng lúc càng mãnh liệt, mặc dù vẫn đang bị bóng người hư ảo kia túm chặt lấy cổ nhưng Tư Không vẫn không từ bỏ hy vọng, vẫn đang không ngừng vùng vẫy.
Hắn muốn thoát ra, không muốn để bàn tay kia hạ xuống và chạm vào đầu mình.
Nếu bàn tay kia hạ xuống, kết quả đương nhiên Tư Không sẽ không thể biết trước nhưng cỗ cảm giác nguy hiểm từ sâu trong linh hồn không ngừng truyền ra đã cho hắn nhận thức được kết cục của bản thân.
Bàn tay hạ xuống, hắn sẽ chết.
Cảm giác tử vong đến gần, ánh mắt Tư Không bỗng trở nên đỏ thẫm, cổ họng mặc dù bị bóp chặt khó có thể hít thở nhưng hắn vẫn trừng mắt rồi cố gắng gầm lên một tiếng.
-Ngươi dám..
Vừa nói, Tư Không cũng vừa hiện ra vẻ điên cuồng rồi nâng chân lên đạp mạnh về hướng bóng người kia.
Hắn muốn thoát khỏi tình huống hung hiểm này, vẫn ôm hy vọng có thể thoát thân.
Nhưng trước hành động điên cuồng của Tư Không, ánh mắt của bóng người kia vẫn như trước không có một chút cảm xúc nào, vẫn lạnh lùng nhìn Tư Không đang vùng vẫy.
Khi bàn chân của Tư Không đạp mạnh tới, bóng người kia lại không thèm để ý, không có hành động gì mà chỉ đứng yên không nhúc nhích.
Tư Không đạp mạnh về phía trước, ánh mắt hiện ra sự điên cuồng.
Chỉ là khi cảm nhận bàn chân như đã chạm tới thân hình của bóng người kia, khoảnh khắc khi chạm tới lại xuyên qua như đang đạp vào không khí.
Bàn chân không va chạm với bất kỳ điều gì như trong suy nghĩ của mình, thấy như vậy Tư Không bỗng hiện ra sự ngạc nhiên, cuối cùng là ngơ ngác.
Tư Không ngơ ngác, ánh mắt cũng xuất hiện một tia bất lực, hy vọng trong lòng giờ khắc này đã bị sự tuyệt vọng thay thế.
Thấy biểu cảm của Tư Không, bóng người kia vẫn mang vẻ lạnh nhạt ngóng nhìn hết thảy sự vùng vẫy của Tư Không.
Một lát sau, gã vừa nhìn Tư Không vừa lạnh nhạt hỏi.
-Còn gì nữa không…?
Tư Không cúi đầu trầm mặc, hắn đã bất lực.
Thấy Tư Không yên lặng không đáp, ánh mắt của bóng người kia bỗng hiện ra một tia tiếu ý như vừa được xem một màn kịch vui.
Bàn tay vốn đã muốn hạ xuống nhưng ban nãy vì muốn xem Tư Không vùng vẫy mà đã dừng lại một khoảng, cách mi tâm của Tư Không ba tấc.
Với khoảng cách như vậy, chỉ cần khẽ dùng lực một chút là có thể.
Giờ khắc này sau khi không thấy thiếu niên đáp lời, ánh mắt của bóng người kia liền lóe lên, bàn tay đang hạ xuống trong dang dở liền dứt khoát hạ xuống.
Trong khoảnh khắc bàn tay đã nhanh chóng tiến sát đến mi tâm của Tư Không, vỗ xuống.
Ngay lúc này, vốn dĩ Tư Không đang cúi đầu trầm mặc không nói, trong sát na khi bàn tay của bóng người kia hạ xuống thì hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt lạnh lùng ghim chặt lấy bóng hình trước mắt, ánh mắt như muốn ghi rõ bóng dáng cùng ánh mắt của đối phương vào trong tâm trí.
Vừa lạnh mắt nhìn, mặc dù cổ họng đang bị bóp chặt nhưng Tư Không vẫn cố gắng lạnh giọng gằn ra từng lời, trên miệng cũng nở một nụ cười điên cuồng.
-Vận mệnh của ta.. nếu ngươi đang cầm trong tay.. cố gắng giữ chặt lấy...đừng để có một ngày không cẩn thận..
Nói xong, Tư Không lại nở một nụ cười, một nụ cười cực kỳ biệt khuất và điên cuồng.
Nghe được lời nói của Tư Không, như nghĩ đến điều gì, lúc này ánh mắt của bóng người kia bỗng hơi híp lại.
Bóng người kia cũng chú ý đến ánh mắt của Tư Không, giờ khắc này từ trong miệng gã bỗng truyền ra một tiếng cười âm trầm.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, mang theo một sự lạnh lẽo quanh quẩn khắp gian phòng, bầu không khí dưới tiếng cười này cũng như bị đè nén khiến người ta cảm nhận được một cảm giác bực bội khó chịu.
Tiếng cười lạnh lẽo rơi vào tai của Tư Không lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu, sau khi bày ra vẻ mặt điên cuồng hắn liền lạnh mắt nhìn bóng người trước mắt.
Mặc cho bàn tay đang che lấp đi tầm nhìn của mình nhưng ánh mắt của Tư Không vẫn như trước ghim chặt lấy bóng dáng hư ảo trước mặt.
Bàn tay đặt lên mi tâm của Tư Không, vừa hạ xuống, từ trong miệng của bóng người hư ảo kia liền truyền ra một âm thanh lạnh nhạt.
-Chú.. vãng..
Giờ khắc này, khi âm thanh lạnh nhạt của bóng người kia vừa dứt, trước mắt của Tư Không bỗng trở nên tối sầm lại.
Đôi mắt của hắn đã trở nên vô hồn, cảm giác của Tư Không đang dần trở nên mơ hồ, trước mắt đã không còn chút ánh sáng nào ánh vào.
Không đau đớn, không thống khổ, chỉ có sự mờ mịt, mệt mỏi cùng mông lung đang dần bao trùm lấy tâm trí, bao bọc lấy linh hồn khiến Tư Không cảm giác như tất cả đều chỉ là một giấc ngủ.
Một giấc ngủ thật dài, không muốn tỉnh giấc.
Trước mắt là một mảng đen tối, hư vô cô quạnh và lạnh lẽo không ngừng bao trùm tâm trí khiến cảm giác lạc lõng càng thấm sâu vào tinh thần, khiến cơn buồn ngủ càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác lạc lõng không ngừng sinh ra, cuối cùng liền hóa thành một cỗ mất mát thay thế hết thảy.
Mà lúc này, như cảm nhận được sự bất thường của bản thân, Tư Không bỗng nhiên hoảng hốt rồi mở mắt.
Không có ánh sáng, không thấy bất kỳ điều gì ngoài sự u tối khiến ánh mắt của Tư Không bỗng hiện ra vẻ hoảng hốt.
Hoảng hốt rất nhanh đã chuyển thành mờ mịt, hắn nhìn mảng tối đen trước mặt, trầm mặc.
-Giống như.. ta đã quên đi điều gì..?
Vừa trầm mặc, trong lòng Tư Không cũng đang liên tục tự hỏi, nhưng càng tự hỏi hắn càng cảm thấy mờ mịt hơn.
-Tư Không..
Trong khi Tư Không đang mờ mịt, bên tai của hắn đột nhiên nghe được một tiếng gọi xa lạ, tiếng gọi vô cùng huyền bí như truyền đến từ năm tháng xa xôi nào đó vọng về.
-Là ai đang gọi ta..?
Tư Không ngơ ngẩn đáp lời, trước mắt vẫn là màn đêm.
-Ta hỏi ngươi một cái vấn đề..
Giọng nói kia không trả lời câu hỏi của Tư Không mà tiếp tục truyền ra âm thanh.
Không nghe thấy đối phương trả lời câu hỏi của mình, Tư Không liền trầm mặc.
Trong trí nhớ của hắn, giọng nói mà bản thân vừa nghe được là cực kỳ xa lạ.
Chỉ là khi chú ý đến bóng tối xung quanh cùng ngữ điệu trong giọng nói thần bí kia, Tư Không như có điều suy nghĩ liền lên tiếng.
-Xin người cứ nói..
Tư Không lên tiếng nhưng chờ đợi một lúc lại không nghe được bất kỳ âm thanh đáp lại nào.
Thật lâu sau, như đã suy nghĩ rất lâu, giọng nói thần bí kia lại một lần nữa phát ra.
-Nếu có một ngày, ngươi nhận ra ngươi chính là ngươi hoặc ngươi không phải chính ngươi thì ngươi sẽ như thế nào?
Tư Không trầm mặc, hắn nghe không hiểu câu hỏi.
Nhưng nói hắn không hiểu là không phải, Tư Không có thể hiểu được chỉ là hàm nghĩa ở bên trong dường như đã mang cho hắn cảm giác một chút bí ẩn cùng mờ mịt.
Chính vì cảm giác này đã khiến hắn trầm mặc, Tư Không không dám xác nhận suy đoán của mình.
Nhưng khi chú ý đến mảng tối đen đang bao trùm xung quanh, Tư Không dường như có sự dứt khoát liền cao giọng trả lời.
-Ta là ta, không phải là ai.. Nếu không thì thế nào, ta vẫn như trước là ta.
Tư Không trả lời, lúc này không cần hắn chờ đợi lâu, ở bên tai đã nghe được một tiếng thở dài như hòa vào năm tháng, mang theo sự phiền muộn như đã cực kỳ mệt mỏi.
-Tốt, cứ quyết định như vậy..
Sau khi thở dài, giọng nói bí ẩn lại một lần nữa truyền ra.
Tư Không có chút nghi hoặc nhưng không biết nên nói thêm gì, mà khi giọng nói kia vừa dứt lời, trước mắt của hắn bỗng có một tia kim quang xuất hiện.
Kim quang hiện ra, bất ngờ mảng tối đen ở nơi này liền bị chiếu rọi, tựa như có một vầng thái dương sáng chói bỗng nhiên xuất hiện vào ban đêm.
Đó là một giọt huyết dịch màu vàng kim.
Vừa xuất hiện, dưới ánh mắt kinh ngạc cùng hoảng hốt của Tư Không, giọt máu màu vàng kim này liền bay đến trước mặt hắn.
Sau khi bay đến, giọt máu này liền hướng về mi tâm của Tư Không, không để Tư Không có phản ứng liền dung nhập vào bên trong.
Vừa dung nhập, trong khi Tư Không đang còn ngơ ngác cùng mông lung thì ở bên tai của hắn lại nghe được giọng nói thần bí kia.
-Tư Không, ngươi có thể tin hoặc không nhưng sau khi mở mắt nếu trước mắt vẫn còn điều gì khiến ngươi khó xử thì hãy niệm lên một câu..
-..Không chi đạo, Thần chi ý, Tự cổ dĩ lai, Ngã ý thiên bất khả nghịch, Nhất niệm khởi, Nhất niệm tuyệt, Vạn kính tiên tung diệt.. nhớ kỹ.
Sau khi giọng nói truyền ra, vùng không gian ở nơi này lại một lần nữa rơi vào trong tĩnh mịch cùng đen tối.
Dường như chủ nhân của giọng nói thần bí kia đã rời đi, lúc này trong sự tĩnh mịch cũng chỉ còn lại một mình Tư Không.
Trong cảm giác của mình, Tư Không vẫn còn cảm thấy lênh đênh, cả người vẫn đang trong trạng thái lơ lửng, vô định.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Tư Không bỗng nhiên lại dần dần có tinh quang hiện ra.
-Không chi đạo, Thần chi ý, Tự cổ dĩ lai, Ngã ý thiên bất khả nghịch, Nhất niệm khởi, Nhất niệm tuyệt, Vạn kính tiên tung diệt..
Tinh quang trong mắt càng lúc càng hiện rõ, Tư Không ngay lập tức đọc lên từng câu từng lời mà giọng nói thần bí kia đã nói cho hắn.
Hắn đã nhớ lại rốt cuộc bản thân đang làm gì.
Giờ khắc này, sau khi niệm lên một câu kia, Tư Không như cảm nhận được điều gì, ánh mắt của hắn bỗng nhiên lạnh dần rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |