Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản kháng (1)

Tiểu thuyết gốc · 1935 chữ

Trong căn nhà gỗ.

Dưới ánh nến âm u, bầu không khí bên trong gian phòng lại trở về vẻ yên tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bóng ảnh hư ảo kia vẫn như trước đứng yên ở đó, một tay bóp chặt lấy cổ của thiếu niên nâng lên, một tay còn lại vẫn thủy chung đặt tại mi tâm của hắn.

Lúc này, ánh mắt của bóng ảnh hư ảo kia bỗng dần trở nên âm u, từ trong miệng của gã cũng đang liên tục lẩm bẩm như đang niệm một đoạn chú ngữ nào đó.

Âm thanh rất mơ hồ, rất khó nghe.

Trong lúc niệm, bàn tay đang đặt tại mi tâm của Tư Không bỗng thu lại, sau khi vừa hạ tay xuống liền bắt đầu bấm một vài đạo ấn quyết vô cùng cổ xưa, cực kỳ phức tạp.

Thời gian vài hơi thở qua đi, giờ khắc này từ thân bóng người hư ảo kia bỗng tản ra một cỗ dao động bàng bạc vô cùng thâm sâu.

Cỗ dao động này tản ra khắp gian phòng, theo đạo ấn quyết cuối cùng được bấm niệm ra, giờ khắc này những màn hắc vụ đang phiêu phù xung quanh gian phòng dường như bị triệu hoán mà gấp rút cuốn ngược về phía bóng ảnh kia.

Hắc vụ cuốn động không ngừng, cuối cùng toàn bộ đều ngưng kết tại trên đầu ngón tay của gã, trong một khoảnh khắc chớp mắt này tại đầu ngón tay của bóng ảnh mơ hồ kia bỗng xuất hiện một cái tiểu hắc cầu.

Tiểu hắc cầu vừa hiện, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên giảm mạnh, một cỗ băng hàn cùng âm lãnh từ trong tiểu hắc cầu kia tản ra khiến xung quanh chỗ gã đang đứng lại xuất hiện một lớp băng mỏng.

Cảm giác càng u tối, lạnh lẽo cùng quỷ dị không ngừng bao trùm lấy căn phòng cũng bao trùm lấy ánh mắt của thiếu niên.

Ánh nến dường như cũng bị ảnh hưởng dưới loại khí tức này, giờ khắc này ánh sáng màu vàng ấm áp bỗng biến thành một màu xám đen không ngừng bập bùng, truyền ra từng cỗ hàn khí vô cùng quỷ dị.

Sau khi ngưng tụ ra tiểu hắc cầu ở trên đầu ngón tay, ánh mắt của bóng ảnh mơ hồ kia khẽ lóe lên một tia sáng lạnh, không một chút do dự liền dẫn động tiểu hắc cầu, điểm lên mi tâm của Tư Không.

Trong sự khống chế của bóng ảnh mơ hồ kia, con ngươi của Tư Không vốn đã không còn chút ánh sáng nào, giờ khắc này bỗng nhiên lại có từng tia thanh minh chậm rãi xuất hiện.

Trong chớp mắt, Tư Không bỗng nhiên hoảng hốt, dường như đã tỉnh lại nhưng vẻ mờ mịt vẫn chưa biến mất.

Vẻ mờ mịt này cực kỳ mãnh liệt như bao trùm lấy tâm trí, không muốn để hắn tỉnh lại nhưng lúc này như đã ý thức được tình huống của bản thân, Tư Không ngay lập tức nhắm mắt lại rồi mở mắt ra.

Giờ khắc này, theo hắn mở mắt ra, vẻ mờ mịt trong mắt đều bị thay thế bằng vẻ lạnh nhạt.

Trước sự kinh ngạc của bóng ánh mơ hồ phía trước, Tư Không hiện ra vẻ âm trầm rồi đưa mắt nhìn đối phương.

Vừa nhìn, như nhớ đến điều gì, mặc cho cổ họng của chính mình vẫn như cũ đang bị bóp chặt nhưng Tư Không vẫn cố gắng mở miệng nói ra một đoạn chú ngữ.

-Không chi đạo, Thần chi ý, Tự cổ dĩ lai, Ngã ý thiên bất khả nghịch..

Hắn nhớ tới giọng nói thần bí kia, nhưng trên hết Tư Không đã nhớ lại tình huống mà bản thân đang đối mặt ở hiện tại.

Ban đầu khi nghe được giọng nói thần bí kia, Tư Không vốn cho rằng chính mình đã chết nên mới nghe được.

Hắn mông lung, hắn không dám xác định cho nên do dự, liên tục cân nhắc mặc cho giọng nói thần bí kia như đang thử dò xét hắn.

Nhưng khi thấy giọt máu màu vàng xuất hiện, theo mi tâm mà dung nhập vào trong, ngay khoảnh khắc mơ hồ đó Tư Không bỗng nhiên phát hiện có rất nhiều thứ mà bản thân không hề biết.

Tựa những dòng ký ức xa xôi nào đó ùa về, những đoạn ký ức này không nhiều, không có cái gì trước sau duy chỉ có một khoảnh khắc để hắn cảm thấy lạnh lẽo chính là bản thân đang bị bàn tay của bóng ảnh kia túm lấy cổ họng và nâng lên.

Tất cả rất chân thực, chỉ là sự chân thực này lại khiến hắn cảm giác có chút khó tin.

Nhưng Tư Không nhận ra, cơ hội đôi khi tìm đến một cách cực kỳ bất ngờ khiến người ta chưa kịp nhận thức và nắm bắt, mà khi đã nhận ra thì sớm đã bỏ lỡ để rồi tiếc nuối.

Mà hắn, gần như cũng đã bỏ qua.

Chỉ là dưới sự kêu gọi của vận mệnh cùng ý chí quả quyết của mình, Tư Không đã lựa chọn đặt cược một lần.

Trong suy đoán của mình, hắn cảm giác đoạn chú ngữ kia dường như rất thâm ảo ẩn ẩn còn có một loại ý vị cao thượng nào đó rất khó nói.

Thêm vào đó, đoạn chú ngữ ấy dường như chính là cơ hội để bản thân có thể phản kháng, nắm được cơ hội này, sau khi giọng nói kia biến mất cũng là lúc Tư Không đọc lên.

Mặc dù trong lòng có rất nhiều điều nghi vấn nhưng nếu không còn sống để đi tìm hiểu thì cũng chỉ là con số không. Vì vậy Tư Không đã tự cược với chính mình.

Mà lần lựa chọn này, hắn đương nhiên đã đúng.

Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Tư Không, bóng ảnh hư ảo kia có chút kinh ngạc nhưng cũng không có bày ra vẻ bất ngờ gì.

Không biết gã đã chứng kiến trạng thái hiện giờ của Tư Không bao nhiêu lần cho nên đã sớm quên thuộc, dù hiện ra vẻ kinh ngạc nhưng lại nhiều hơn là sự cảm khái.

Nhưng lúc này, khi nghe được đoạn chú ngữ từ trong miệng Tư Không phát ra, vẻ cảm khái trong đôi mắt đỏ thẫm kia lại biến mất thay vào đó là vẻ hồ nghi.

Dường như nhớ lại chuyện gì, giờ khắc này ánh mắt của gã bỗng nhiên trầm xuống, một tia sát ý nhàn nhạt đột nhiên lóe lên rồi nhìn Tư Không, trầm giọng nói.

-Tại sao ngươi lại nhớ được đoạn kinh văn này..?

Vừa nói, hình như bóng ảnh kia có chút kiêng kỵ nào đó đối với những câu mà Tư Không vừa đọc ra, ánh mắt cũng như có như không đảo khắp toàn thân thiếu niên như muốn tìm kiếm điểm lạ thường nào đó.

Nhưng tìm kiếm một hồi, thiếu niên trước mắt lại không có bất kỳ điểm khác thường nào.

Thấy như vậy, sau khi đã quyết định, giờ khắc này không để Tư Không đáp lời mình, bàn tay đang bóp cổ của hắn lại mạnh dùng lực một cái.

Vừa bóp vừa lạnh lẽo truyền ra giọng nói lãnh khốc vô tình.

-Đã như vậy thì cứ chết thêm một lần rồi làm lại từ đầu..

Gã đã động sát niệm, muốn giết Tư Không

Sau khi nói, mắt của bóng ảnh kia liền lóe lên một tia hàn mang cực kỳ lãnh khốc, ngón tay gã khẽ điểm ra, một cái tiểu cầu nữa lại xuất hiện trên đầu ngón tay.

-Chú.. vãng.. sát.

Đầu ngón tay mạnh điểm một cái, hướng về mi tâm của Tư Không, mang theo một cỗ khí tức tử vong cùng băng lãnh đến cực điểm không ngừng tiến lới.

Cảm nhận được cỗ lực lượng mạnh mẽ chấn động vào cổ họng, Tư Không cảm thấy trong miệng có chút ngọt ngọt cuối cùng tại khóe miệng của hắn bỗng xuất hiện một chút máu tươi tràn ra, rơi xuống vạt áo.

Đau nhức như muốn xông thẳng lên đại não không ngừng truyền đến khiến tơ máu trong mắt của hắn càng lúc càng hiện ra như muốn chảy ra hai dòng huyết lệ.

Mắt thấy ngón tay của bóng ảnh kia điểm đến, mặc dù cảm nhận được từng trận cảm giác tử vong đang không ngừng bao trùm nhưng trong lòng Tư Không lại không có sự khẩn trương.

Hắn vẫn như trước đưa ánh mắt bình tĩnh đối diện với ánh mắt của đối phương, mang theo vẻ bất khuất cùng lạnh nhạt.

Tuy cổ họng bị đối phương bóp chặt khiến hắn không thể nói nhưng trong lòng vẫn tiếp tục niệm lên một đoạn chú ngữ kia.

Hắn không tin nhất thiết phải đọc ra bằng miệng mới có tác dụng, giọng nói kia bảo hắn chỉ cần niệm, mà niệm đều bắt nguồn từ tâm ý của bản thân mà ra.

-Không chi đạo, Thần chi ý, Tự cổ dĩ lai, Ngã ý thiên bất khả nghịch, Nhất niệm khởi, Nhất niệm tuyệt, Vạn kính tiên tung diệt..

Niệm vừa ngừng, Tư Không như có cảm ứng liền khẽ nhắm mắt lại.

Ngay lúc này, trước sự kinh ngạc cùng khó tin của bóng ảnh hư ảo kia, giờ khắc này từ trong mi tâm của Tư Không bỗng nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng màu vàng kim.

-Đây là..

Mắt thấy điểm dị thường, ngón tay của bóng ảnh kia lại càng dứt khoát mạnh mẽ điểm thẳng vào mi tâm của Tư Không rồi khẽ quát.

-Tử vãng..

Ánh mắt của bóng ảnh kia hiện ra một tia khó tin nhưng ngón tay đã điểm ra cho nên gã cũng có nắm chắc rất lớn.

Chỉ là dưới sự tự tin của gã, ban nãy Tư Không đã nhắm mắt, giờ khắc này bỗng nhiên mở mắt ra.

Ánh mắt mở bừng, giờ khắc này bên trong đôi đồng tử của thiếu niên bỗng ánh ra hai đạo ánh sáng khác nhau, một bên tựa như mặt trăng, một bên lại tựa như mặt trời.

Theo ánh mắt của Tư Không mở ra, từ trên bầu trời, tại bên ngoài tinh không xa xăm bỗng nhiên có một đạo ý chí vô cùng thâm sử và cổ lão ầm ầm giáng lâm.

Vừa giáng xuống, trước mi tâm của Tư Không bỗng nhiên bay ra một cái ấn ký màu vàng kim nhàn nhạt như là một con kim ngư đang không ngừng tung tăng.

Kim ngư khẽ vẫy đuôi, cuối cùng chui thẳng vào trong mi tâm Tư Không, trong chớp mắt liền hóa thành một cái đạo văn vô cùng thần bí.

Đạo văn không ngừng lập lòe tản ra từng đạo ánh sáng thánh khiết bao trùm cả người thiếu niên khiến cho khí chất của hắn bỗng nhiên biến đổi.

Cao quý xen lẫn một loại thoát tục khó nói rõ.

Mà lúc này, đạo văn kia vốn đang không ngừng lập lòe vô định, khi ánh mắt của Tư Không càng trở nên thâm sâu hơn liền hóa thành một chữ “không”, hiện ra ngay ở giữa mi tâm của hắn.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.