Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản kháng (2)

Tiểu thuyết gốc · 1955 chữ

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, khi chữ “không” vừa hiện, đạo ý chí thâm sử và vô cùng cổ lão kia lại bắt đầu càng lúc càng giáng xuống mãnh liệt hơn.

Một đoạn chú ngữ này dường như đã triệu hoán sự thần bí nào đó không rõ ở sâu trong tinh không, không ngừng giáng lâm.

Ý chí không ngừng giáng xuống trên người Tư Không, giờ khắc này xung quanh chỗ hắn đang đứng, không gian dường như bị nén lại mà truyền ra từng trận rung động ù ù.

Không gian rung chuyển, cả bầu trời cũng đang run rẩy.

Lực áp bách mãnh liệt, theo ánh mắt của Tư Không ngưng tụ lên thân hình của bóng ảnh mơ hồ kia, giờ khắc này cỗ áp bách đang không ngừng giáng xuống lại bắt đầu trở nên ngưng thực.

Áp lực vô hình tựa như thực chất không ngừng nghiền ép, không ngừng đè nén.

Cỗ ý chí này sau khi ngưng kết lại tựa như một cơn sóng thần vô cùng khủng bố mang theo một cỗ khí thế vô thượng ập đến khiến cho bóng ảnh kia cũng bị ảnh hưởng, cả người như diều đứt dây mà bị bắn mạnh ra phía sau.

Mà khi bị ép lui, cánh tay đang túm cổ Tư Không dường như đã chịu thương tổn nào đó, giờ khắc này không có theo gã lùi lại mà vẫn giữ nguyên trên cổ hắn.

Mắt thấy một phần thân thể đã bị đứt đoạn, ánh mắt của bóng ảnh kia liền khẽ híp lại rồi càng trở nên âm trầm hơn, gã gắt gao nhìn Tư Không đang đứng ở phía trước.

Ánh mắt nhìn như âm trầm nhưng ẩn ẩn vẫn có sự bình tĩnh, dường như những gì đang phát sinh trước mắt đều nằm trong suy tính của bóng ảnh kia.

Nhưng trên thực tế, bóng ảnh mơ hồ kia đang nghĩ gì thì chỉ có mình gã mới biết.

Tư Không cũng đang yên lặng ngóng nhìn, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được bản thân đang có điểm khác thường, đặc biệt là xung quanh.

Cảm giác rất cường đại và mạnh mẽ, cho hắn một sự tự tin rất lớn không gì không thể làm được nhưng Tư Không hiểu rõ sự cường đại này sẽ không thể tồn tại vĩnh viễn.

Trong cảm nhận và suy đoán của hắn, thời gian mà hắn có thể duy trì loại trạng thái này chỉ tồn tại trong hơn mười hơi thở, mà lúc này bốn hơi thở đã sớm trôi qua.

Tư Không nhìn như bình tĩnh nhưng thực tế lại đang rất cấp bách. Hắn biết cho dù bản thân có được năng lực vô cùng ảo diệu nhưng loại năng lực này đương nhiên không thuộc về hắn.

Không phải của chính mình, sử dụng đương nhiên cũng bất lợi.

Thời gian không có nhiều, cơ hội cũng chỉ có một lần nhưng lại không biết cách sở dụng lực lượng này ra làm sao.

Mà lúc này, như có như không hắn cũng cảm nhận được khí thế của bản thân đang dần dần trôi đi.

Cảm giác như đang từ trên đỉnh núi đột nhiên bị rớt xuống, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng cũng khiến cho lòng hắn càng lúc càng trầm xuống.

Biết rõ tình huống của bản thân, hắn cũng biết năng lực của bóng ảnh trước mắt rất lớn, thủ đoạn đương nhiên cũng không thiếu.

Nếu so sánh bản thân với đối phương, Tư Không tự đem mình ví như một hòn đá nhỏ đem so với một cái tòa đại sơn mà nói cũng không quá khoa trương.

Thêm vào đó, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của bản thân đang dần dần rút đi cùng ánh mắt của bóng ảnh trước mắt đã khiến cho Tư Không nhận thức được một cái vấn đề.

Nếu không thể khiến cho đối phương rời đi, bản thân hắn chắc chắn sẽ chết.

Vấn đề này đã không thể dùng từ nghiêm trọng để hình dung.

Mà lúc này, đôi bên đều yên lặng ngóng nhìn đối phương.

Bóng ảnh kia dường như đang chờ đợi, lúc này ánh mắt của gã cũng đã bắt đầu chậm rãi xuất hiện một tia sắc lạnh.

Mà Tư Không vẫn như trước trầm mặc, quả thực hắn không biết phải làm gì.

Thời gian trôi qua trong thoáng chốc, sau khi hơi thở thứ mười vừa đến, ánh mắt của Tư Không cùng với bóng ảnh kia lại đồng thời lóe lên một cái.

Giờ khắc này, Tư Không đột nhiên có chút hoảng hốt, ở bên tai của hắn bỗng nhiên nghe được một tiếng thì thầm vô cùng xa xăm truyền đến.

Tiếng thì thầm như đang nhắc nhở hắn điều gì khiến ánh mắt của hắn càng lúc càng trở nên thâm thúy hơn, đôi mắt tựa như nhật nguyệt của hắn cũng không ngừng có tinh quang tràn ra.

Mà bóng ảnh kia cũng có hành động, ánh mắt của gã khẽ lóe lên một tia sát khí vô cùng lạnh lẽo, lúc này bóng người đột nhiên biến mất, hóa thành một đám hắc vụ hướng về phía Tư Không mà bay đến.

Hắc vụ lan tràn về hướng Tư Không, trong chớp mắt bên trong màn hắc vụ bỗng nhiên có một cánh tay tựa như một cành cây khô vươn ra, hướng về đỉnh đầu của Tư Không, chộp tới.

Mắt thấy cánh tay vươn ra, giờ khắc này như đã hiểu ra điều gì, quang mang trong mắt của Tư Không bỗng trở nên đại thịnh.

Không biết hắn đã nghe được điều gì, trong vô thức như là bản năng vốn có, Tư Không liền chậm rãi quét mắt nhìn đến.

Ánh mắt có tinh quang không ngừng luân chuyển, tại mi tâm cũng xuất hiện một cỗ nóng rát khó tả nhưng rất nhanh cỗ nhiệt lưu này liền tản ra rồi lan tràn toàn thân.

Toàn thân có cảm giác nóng bức đến cực điểm, trong sự nóng bức này còn có một cảm giác vô cùng khó chịu tựa như một quả bóng được bơm căng, lực chèn ép này lại khiến Tư Không cảm thấy bản thân như sắp nổ tung.

Dưới loại đè nén này, khóe miệng của hắn cũng tràn ra một ngụm máu tươi, toàn thân như muốn nứt toác nhưng ánh mắt vẫn như trước mang theo vẻ chấp nhất.

Tư Không biết bản thân không thể chịu được loại lực lượng khủng bố mà mình đang sở hữu bởi hắn cũng chỉ là một cái phàm nhân.

Không thể khống chế, có thể mất mạng trong tích tắc nhưng Tư Không vẫn lựa chọn cược.

Cố gắng chịu đựng cơn đau nhức, ánh mắt của Tư Không lúc này bỗng lóe lên một tia sáng lạnh rồi đưa một cánh tay lên.

Cánh tay vừa được nâng lên, cỗ nhiệt lưu đang không ngừng dày vò Tư Không giờ khắc này lại như thủy triều nhanh chóng rút đi, toàn bộ đều ngưng tụ vào trong lòng bàn tay của hắn.

Cảm nhận được cỗ lực lượng thuần túy và vô cùng mạnh mẽ ở trong lòng bàn tay, trước sự kinh nghi của ánh mắt bên trong màn hắc vụ, Tư Không ngay lập tức đánh ra một cái chưởng ấn.

Một chưởng vừa ra, khí tức khủng bố từ trong lòng bàn tay đột ngột bạo phát, hướng về cánh tay đang vươn đến trước mặt mà đánh tới.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chốc lát, chớp mắt qua đi, hai bàn tay liền va chạm vào nhau.

Một tiếng nổ mạnh ầm ầm truyền ra, theo đó là một cỗ xung kích cực kỳ khủng bố khiến cho hư vô tựa như một mặt nước đều bị khuấy lên từng gợn sóng rồi không ngừng cuốn động, ập vào bốn vách tường của căn phòng.

Sóng xung kích vô cùng mãnh liệt, lúc này cả căn nhà tranh đều bị phá nát, từ chỗ căn nhà tranh bỗng tràn ra một cỗ toái diệt chi lực rồi hóa thành một cơn cuồng phong kinh khủng quét ngang ra tứ phía.

Hư vô run rẩy, cuồng phong không ngừng gào thét, giờ khắc này đất cát trên ngọn đồi tre đều bị xốc lên một mảng lớn.

Phạm vi trăm trượng đều biến thành một mảng tan hoang, những cây tre không còn, còn lại chỉ là một mảng trống trải và xơ xác.

Trong đám bụi đất, lúc này có một thân hình trông vô cùng chật vật bỗng nhiên bay ra.

Cả người như diều đứt dây mà bắn mạnh về phía đằng sau rồi đập lên trên tảng đá ở phía xa xa, theo đó là một âm thanh rên rỉ vô cùng đau đớn và tiếng hít thở vô cùng nặng nề không ngừng truyền ra.

Bóng dáng kia chính là Tư Không.

Vừa rơi xuống đất, Tư Không tiếp tục phun thêm một búng máu tươi.

Bên trong ngụm máu vừa phun ra có thể nhìn thấy một vài mảnh nội tạng đã vỡ nát bị lẫn vào, theo đó cũng khiến cho khí huyết toàn thân của hắn trở nên vô cùng bất ổn.

Cánh tay phải cũng đã bị biến dạng, huyết nhục đều đã mơ hồ, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy được cả xương trắng.

Không cảm giác được cánh tay phải tồn tại, Tư Không biết cánh tay này của mình đã bị phế bỏ.

Máu tươi không ngừng tuôn ra từ một bên cánh tay rồi thấm vào trong mảnh áo của hắn khiến cho nửa người của Tư Không đều bị nhuộm đỏ một mảng.

Cơn đau nhức khó có thể chịu đựng nhưng ánh mắt của Tư Không vẫn như trước có sự kiên cường, mang theo sự điên cuồng, gắt gao nhìn về phía trước.

Như thấy được điều gì, giờ khắc này Tư Không bỗng lộ ra một nụ cười nhưng vì máu tươi nên đã làm cho nụ cười của hắn có chút quỷ dị.

Phía trước, theo ánh mắt của Tư Không nhìn đến, tại đó quyển sách ố vàng vẫn đang lơ lửng, xung quanh vẫn tồn tại một mảng hắc vụ đang không ngừng cuồn cuộn.

Trong mảng hắc vụ lúc này bỗng truyền ra một âm thanh vô cùng âm trầm, ẩn ẩn còn có một chút suy yếu như sắp biến mất.

-Tốt.. rất tốt..

Tư Không không đáp, hắn không còn sức để lên tiếng nhưng trong lòng lại có sự thoải mái khó tả.

Hắn là phàm nhân, vốn không có lực để phản kháng sự quỷ dị mà bản thân đã gặp.

Chỉ là không biết vì nguyên do gì mà hắn lại được một sự thần bí nào đó để mắt, cho hắn một cơ hội có thể phản kháng, dù có sự hoài nghi nhưng một lần cơ hội này coi như đã cứu hắn được một mạng.

Nhưng một mạng của hắn giờ khắc này chỉ còn không đến một nửa, phàm nhân muốn nghịch thiên bao nhiêu cũng không thể thay đổi được sự yếu nhược của chính mình.

Tư Không biết rõ, cũng hiểu rõ nhưng hắn vẫn như trước lựa chọn ra tay.

Chính vì quyết định này đã khiến hắn phải trả một cái giá cực kỳ đắt, nhưng cái giá này đối với Tư Không mà nói lại cực kỳ xứng đáng.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.