Vẫn còn sống a..
Bầu trời không biết là ban đêm hay ban ngày, cũng không xác định được thời gian. Giờ khắc này thiếu niên vẫn yên lặng ngồi dựa vào tảng đá sau lưng, trầm mặc nhìn xung quanh.
Bản thân gặp chuyện ngoài ý muốn, vốn dĩ đã chết nhưng lúc này lại vẫn còn sống khiến cho hắn vô cùng hoài nghi cùng mờ mịt.
Tư Không đã sớm tỉnh lại, chỉ là đầu óc của hắn vẫn còn rất mông lung.
-Ta chưa chết.. hay là đã chết..?
Tư Không ngồi đó, thật lâu sau hắn khẽ thì thào tự hỏi.
Nhưng mặc cho hắn tự hỏi, câu trả lời mà hắn nhận được vẫn như trước là sự mờ mịt không rõ.
Khẽ nhắm mắt trầm tư, sau khi mở mắt, Tư Không thử hít vào một ngụm lương khí giúp đầu óc tỉnh táo lại một chút. Chỉ là khi vừa hít vào, từ trong lồng ngực và cổ họng lại truyền đến cảm giác vướng víu khó chịu, cuối cùng liền hóa thành một tiếng ho khan vô cùng đau đớn truyền ra.
Một tiếng lại tiếp một tiếng, cảm giác khó chịu và đau đớn vô cùng mãnh liệt không ngừng truyền đến. Cơn đau tựa như lá phổi muốn thoát li khỏi lồng ngực mà bay ra ngoài.
Ôm chặt lồng ngực của mình rồi không ngừng ho khan, lúc này sắc mặt của hắn bỗng hiện ra một tia hồng nhuận rồi ho mạnh, tiếp theo hắn liền phun ra một cục máu đông cực lớn.
Cục máu có màu đen trông cực kỳ quỷ dị ẩn chứa một chút âm lãnh cùng sương lạnh truyền ra, mặt đất lúc này bỗng nhiên lại có một lớp băng mỏng phủ lên.
Cảm giác được sự nhẹ nhõm vô cùng thoải mái từ sâu bên trong truyền đến rồi lan tràn khắp toàn thân, giờ khắc này Tư Không tiếp tục khẽ hít vào rồi thở ra một hơi thật dài.
Sau khi thở ra, hắn khẽ lắc đầu rồi cảm thán nói.
-Vẫn chưa chết a..
Nhưng cảm giác thoải mái này chỉ tồn tại trong giây lát liền biến mất, thay vào đó là sự suy yếu không ngừng dâng lên như muốn bao trùm lấy tinh thần khiến Tư Không cảm thấy có chút mệt mỏi, dường như lại muốn nhắm mắt rồi ngủ một giấc.
Tư Không dựa lưng vào tảng đá phía sau lưng, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.
Thời gian một khắc trôi qua, sau khi đã ổn định được trạng thái của bản thân, lúc này Tư Không liền cúi đầu xuống xem xét lại thân thể của mình. Sau khi ngóng nhìn một hồi hắn liền có chút cười khổ nhưng ánh mắt lại hiện ra vẻ lạnh nhạt.
-Xem ra là mệnh ta chưa tận.. Mạc sư cùng kẻ kia không biết đã đi đâu..?
Ánh mắt của hắn ngóng nhìn tình trạng của bản thân rồi hiện ra vẻ suy tư, vừa nhìn vừa khẽ thì thào. Lúc này Tư Không cũng nghĩ đến Mạc Thi và Lâm Tú nhưng nhiều hơn là lo lắng cho Mạc Thi.
Trước giây phút tử vong của chính mình, Tư Không đã nhớ rõ những lời mà Mạc Thi đã nói. Những lời kia dường như đã giúp hắn khẳng định được suy đoán ở trong lòng.
-Mạc sư là tiên nhân nhưng hy vọng người sẽ không xảy ra chuyện gì, còn Lâm sư..
Hiện ra vẻ trầm ngâm như có điều suy nghĩ, vừa nói hắn vừa chống một tay còn lại xuống đất rồi khẽ dùng lực.
Tư Không muốn mượn thế có thể giúp bản thân đứng lên.
Mặc dù chật vật nhưng hắn vẫn chậm rãi đứng người lên, chỉ là sự suy yếu lại khiến Tư Không có chút chao đảo, chưa thể vững vàng. Lúc này hắn lại tựa lưng vào tảng đá phía sau rồi không ngừng thở dốc.
Sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, thân thể không ngừng xuất hiện cảm giác suy yếu đến cùng cực nhưng Tư Không vẫn cố gắng duy trì trạng thái hiện tại của mình.
Hắn cần tìm hiểu tường tận nghi hoặc trong lòng, không muốn bất tỉnh thêm một lần nào nữa.
Mất rất nhiều thời gian để có thể ổn định lại đôi chân. Sau khi vững vàng được một chút, ngay lúc này dường như có điều chú ý Tư Không liền đưa mắt về phía đằng xa.
Tuy bầu trời đều là vẻ u ám nhưng vẫn có một chút tia sáng mờ nhạt chiếu xuống giúp cho hắn có thể nhìn rõ. Nhưng vừa nhìn, ánh mắt của Tư Không bỗng dần trợn trừng rồi hiện ra vẻ khó tin.
Như có điều suy nghĩ, lúc này hắn liền nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nhưng trước mắt vẫn giữ nguyên không một chút thay đổi. Điều kỳ lạ này lại càng khiến ánh mắt Tư Không có thêm vẻ kinh nghi, cuối cùng một lần nữa hắn lại trầm mặc.
Vừa trầm mặc, hắn cũng không ngừng tự hỏi.
-Trong lúc ta chết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..?
Theo ánh mắt của hắn nhìn đến, phía trước chính là một mảng hư vô đen nghịt như muốn hút đi tầm mắt cùng mọi thứ vào bên trong.
Không chỉ như thế, Tư Không còn phát hiện toàn bộ bầu trời hay là mặt đất, bao gồm hết thảy không gian xung quanh giống như mặt gương đã vỡ ra từng mảnh. Mà chỗ hắn đang đứng đương nhiên cũng là một mảnh vỡ như thế.
-Hửm..
Đang trong lúc kinh nghi ngóng nhìn, đột nhiên bên tai của Tư Không lại nghe được một đạo âm thanh mơ hồ khiến hắn hơi khoảng hốt rồi nhìn ra xung quanh.
“Chủ tử.. tỉnh.. tỉnh lại.. chủ tử..”
Âm thanh vang vọng bên tai, khi thì mơ hồ khi thì rõ ràng khiến Tư Không lại một lần nữa trở nên trầm mặc.
-Tiếng gọi này.. Vì sao ta cảm thấy như đã từng nghe được ở đâu..?
Nhưng lúc này, đột nhiên hắn cảm giác được có điều gì đó không đúng, Tư Không đang trầm tư suy nghĩ liền đưa mắt nhìn về phía trên cao.
Vừa nhìn đến, con ngươi của hắn liền co rụt lại. Cả người run lên nhưng vẫn cố đứng yên không nhúc nhích.
Tại phía trước, theo ánh mắt của Tư Không nhìn đến, ở đó bỗng nhiên xuất hiện một gốc huyết sắc đại thụ vô cùng khổng lồ như muốn che phủ cả vòm trời.
Gốc cây vừa hiện, thiên địa, gió mây, quy tắc đều rầm rầm cuồn cuộn. Theo sau đó còn có một bàn tay lại càng kinh khủng hơn ầm ầm ập tới phía gốc đại thụ kia.
Một bàn tay nắm trọn càn khôn, hiện rõ từng chỉ tay và vân tay như những dòng sông và dãy núi. Trong đó cũng truyền ra lực lượng khủng bố không ngừng ép xuống phía dưới.
Cuồng phong khinh khủng ập tới khiến thân thể Tư Không như dán chặt vào tảng đá phía sau lưng. Mà theo gốc đại thụ kia vừa hiện liền có một tiếng gào thét tựa như thiên uy truyền ra.
-Ngươi không nên tồn tại.. Ngươi vốn dĩ đã chết rồi mới phải vì sao còn xuất hiện tại dòng thời gian này..
Giọng nói khiến cho cả bầu trời nổi lên từng trận rung động. Lúc này hai bên lại va chạm một lần nữa khiến thiên địa ầm ầm nứt toác, không ngừng lập lòe như sắp toái diệt.
-Ồn ào..
Đáp lại tiếng gào thét kia chỉ có một giọng nói khàn khàn lạnh lùng, ẩn chứa sự tang thương và vô cùng mục nát truyền ra.
Tư Không cố gắng trụ vững rồi đưa mắt nhìn đến, chỉ là sóng xung kích của năng lượng cực kỳ khủng bố khiến cả người hắn bắt đầu lại có dấu hiệu tan rã.
Áp lực đèn nén lên toàn thân khiến hắn không thể chịu nổi. Máu không còn nhiều nhưng lúc này Tư Không vẫn phải liên tục phun ra hai ngụm nhỏ.
Hai ngụm máu phun ra theo cơn cuồng phong đều cuốn ngược rồi vương lên mặt, rơi vào trong đôi mắt của hắn khiến trước mắt đều bị nhuộm thành một màu đỏ.
Cố gắng cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đớn của sự tử vong đang bao trùm một lần nữa. Lúc này Tư Không điên cuồng nhìn về phía trước rồi khàn giọng truyền ra lời nói.
-Các ngươi đánh nhau vì sao lại kéo ta vào..?
-Bản thân con là người dẫn kiếp.. Bắt buộc phải tự độ, bằng không sẽ chết..
Đáp lại câu hỏi của Tư Không chính là một giọng nói ôn hòa cực kỳ quen thuộc rơi vào tai hắn.
Tư Không hoảng hốt, phía trước bỗng xuất hiện một bóng lưng.
Bóng lưng chắn ở phía trước như một bức tường vô cùng kiên cố. Hết thảy cuồng phong cùng năng lượng tịch diệt tựa như những cơn sóng thần đang không ngừng ập đến đều bị người trước mặt chặn lại.
-Người là Mạc sư hay là Lâm sư..?
Tư Không có chút không rõ, hắn chưa vội hỏi điều gì mà chỉ muốn xác nhận người đến có phải là địch hay ta.
-Không nhi, ta có thể trả lời nhưng con sẽ tin sao..?
Người kia xoay người cũng vừa đáp lời hắn. Nhìn thấy tướng mạo của người này, trong lòng Tư Không đột nhiên hơi trầm xuống..
Đó chính là Lâm Tú.
Thời gian vài hơi thở trôi qua, sau khi yên lặng lúc này Tư Không khẽ thở ra một hơi rồi nói.
-Ta không biết người là Mạc sư hay là Lâm sư trong suy nghĩ của ta.. Nếu đây là kiếp ta dẫn đến vậy hãy cho ta biết nguyên do..
Nghe Tư Không nói, Lâm Tú nhẹ gật đầu. Lúc này y chưa trả lời Tư Không mà nhẹ tiến lại gần rồi đưa ngón tay ra định làm chuyện gì đó.
-Ta chết cũng được nhưng trước khi chết cũng phải được minh bạch..
Mắt thấy hành động của Lâm Tú. Tư Không lại hiện ra vẻ lạnh lẽo rồi trầm giọng nói, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu niệm lên đoạn chú ngữ lúc trước.
Hắn có suy đoán nhưng vì muốn thực sự nắm chắc nên Tư Không vẫn phải thăm dò.
Hắn biết bản thân rất dễ chết thêm một lần nữa nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà chết một cách vô tri.
-Không nhi, muốn biết tường tận những nghi hoặc trong lòng thì phải hiểu rõ được kiếp của chính mình. Những gì ta nói khi trước con đã quên rồi sao?
Như nhìn ra được suy nghĩ của Tư Không, lúc này nét mặt của Lâm Tú khẽ hiện ra vẻ uy nghiêm rồi trịnh trọng nói.
Tư Không ngạc nhiên nhìn Lâm Tú. Hắn như có điều suy nghĩ liền hơi nhíu mày, một lát sau ánh mắt của hắn dần dịu lại, cuối cùng yên lặng.
Thật lâu sau hắn khẽ cúi đầu rồi mệt mỏi truyền ra lời nói.
-Lão sư, là ta hồ đồ..
Không biết Tư Không đã nghĩ gì, chẳng qua dưới tình huống của bản thân hiện tại hắn chỉ có thể chọn tin tưởng. Nhưng tin người trước mặt hay tin bản thân thì chỉ có mình hắn biết.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |