Vô tri..
Bầu trời ầm ầm chấn động, sóng xung kích cùng năng lượng hủy diệt truyền ra càng lúc càng kịch liệt.
Sau khi bàn tay và gốc cổ thụ khổng lồ kia va chạm, trong những vết nứt trên bầu trời liền có hai thân ảnh lao nhanh ra. Vừa xuất hiện, hai người lại một lần nữa giao thủ khiến cho thiên địa ầm ầm rung chuyển, khi thì nghiêng qua một bên, khi thì toái diệt rồi lại phục hồi.
Thanh thế kia có vẻ rất khoa trương nhưng dường như vị trung niên áo bào xám cũng không chiếm bao nhiêu thượng phong. Mà người còn lại cũng vô cùng âm trầm, tiến không được lui cũng không xong.
Mơ hồ cảm nhận sức ảnh hưởng của bầu trời đối với xung quanh, lúc này Tư Không cảm thấy khá là an toàn, hết thảy bởi hắn đang được Lâm Tú che chở nên không bị ảnh hưởng.
Hắn vẫn yên lặng, trầm mặc đứng ở đó.
Lâm Tú nhìn thiếu niên đang cúi đầu trầm mặc, y cũng cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói của hắn.
Lúc này ánh mắt của Lâm Tú liền trở lại sự ôn hòa vốn có, y vẫn đứng yên tại chỗ như đang chờ đợi điều gì.
Thật lâu sau, khi bầu trời một lần nữa rung chuyển, lúc này Lâm Tú khẽ thở nhẹ rồi ôn hòa truyền ra lời nói.
-Ai cũng có khuyết điểm cho nên không cần tự trách. Nếu con tin tưởng ta sẽ giúp con thoát khỏi kiếp nạn lần này..
Tư Không yên lặng, một lát sau hắn ngước mắt lên nhìn Lâm Tú.
Như có điều suy nghĩ, Tư Không liền lên tiếng.
-Lão sư, kiếp của ta người vừa nói ta phải tự độ bằng không sẽ chết.. Người không nên vì ta mà mạo hiểm..
Vừa nói, hắn cũng không che giấu vẻ lo lắng cùng hoài nghi của mình mà nhìn Lâm Tú.
-Ta nói là sẽ giúp chứ không phải là thay con ứng kiếp.. Hết thảy đều phải xem bản thân con..
Lâm Tú khẽ lắc đầu rồi đáp lời, thần sắc nghiêm túc như đã chuẩn bị.
Tư Không yên lặng, ánh mắt hiện ra vẻ suy tư rồi nhìn lên bầu trời, bên tai không ngừng nghe thấy những tiếng chấn đì đùng truyền đến khiến hắn khẽ nhíu mày.
Một lần nữa nhìn Lâm Tú đang yên lặng ở phía trước, lúc này Tư Không cũng hiện ra vẻ nghiêm nghị liền gật mạnh đầu rồi nói.
-Lão sư, ta tin người..
Thấy thiếu niên đã đưa ra quyết định, Lâm Tú không nói thêm gì nữa, y chỉ nhẹ gật đầu rồi “ừ” một tiếng.
Chậm rãi bước về phía Tư Không, Lâm Tú liền nâng một cánh tay lên rồi bấm niệm vài đạo ấn quyết, cùng lúc trong miệng y cũng khẽ lẩm bẩm từng câu chú ngữ vô cùng khó hiểu.
Tư Không trông mong nhìn Lâm Tú đang dần tiến lại gần, ánh mắt của hắn đều là vẻ tin tưởng và ỷ lại.
Mà lúc này khi Lâm Tú chỉ còn cách hắn khoảng một sải tay. Khi khoảng cách đã vô cùng gần thì bỗng nhiên ánh mắt trông mong của Tư Không liền biến mất.
Thay vào đó là vẻ lạnh lẽo cùng sự châm biếm.
Trước thần sắc khó coi của Lâm Tú, Tư Không đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.
-Vạn kính tiên tung diệt..
Lâm Tú nhíu mày, bước chân cũng khẽ khựng lại giống như bản năng tự phản ứng nhưng chỉ trong thoáng chốc y lại hiện ra sự âm trầm.
Một lời nói kia lại không dẫn dắt bất kỳ biến hóa nào, đây chẳng qua là một lần dò xét của Tư Không. Mà Lâm Tú đương nhiên đã ý thức được vấn đề nên lúc này lại không thèm che giấu nữa, ánh mắt ôn hòa đều bị thay thế bởi vẻ lạnh nhạt vô tình.
Thấy nét mặt của đối phương, vẻ mỉa mai của Tư Không càng hiện rõ trong ánh mắt. Vừa nhìn hắn vừa cười khẩy một tiếng như đã biết trước.
Nhìn thiếu niên đang lộ ra nụ cười đắc ý, Lâm Tú khẽ híp mắt lại rồi nói.
-Ngươi có thể phát hiện nhưng không nên thử thách lòng nhẫn nại của ta..
-Ha..vô tri, ngươi có thể giả làm Lâm sư nhưng vẫn mắc một sai lầm..
Nghe được lời nói của đối phương, lúc này Tư Không khẽ lắc đầu cười rồi cũng đáp lời.
Âm trầm nhìn Tư Không đang hiện ra vẻ trào phúng, Lâm Tú bỗng nhiên cười cười rồi lắc đầu, ánh mắt vô tình kia lại hiện ra một tia cảm khái như đang nhớ lại.
-Không tồi..
Một lần nữa lên tiếng. Sau khi vừa dứt lời Lâm Tú liền mạnh mẽ đưa bàn tay ra rồi chộp về hướng Tư Không một cái.
Khoảng cách của y và thiếu niên đã rất gần, với khoảng cách như thế đương nhiên Tư Không sẽ không thể né tránh được.
Trên thực tế, hắn tất nhiên vô lực né tránh.
Hấp lực kinh khủng truyền đến, Tư Không đang đứng dựa vào tảng đá liền bị kéo về phía trước. Trước thần sắc lạnh lùng của đối phương, hắn vẫn bình tĩnh ngóng nhìn.
Tư Không đã sẵn sàng cho cái chết một lần nữa đồng thời hắn cũng có lòng tin và sự nắm chắc nào đó không rõ.
Người trước mắt đã đúng với suy đoán của hắn, gã không phải là Lâm Tú.
Biểu hiện của đối phương trước đó mặc dù rất chân thật không có một điểm khả nghi nào nhưng Tư Không đã từng trải qua một lần biến cố. Hắn đương nhiên không muốn bản thân mắc thêm một sai lầm nào nữa.
Thêm vào đó, chỉ có Tư Không mới hiểu được người trước mắt đã phạm phải sai lầm gì.
Hắn và Lâm Tú chân chính sẽ không bao giờ nói lời tin tưởng với đối phương bằng miệng. Đây chính là điểm khả nghi mà hắn nắm được khi nói chuyện với người kia.
Tin tưởng hay không, Lâm Tú trong nhận thức của hắn đã nói đều tại bản tâm mà không phải tại khẩu ngôn. Tư Không vẫn luôn ghi nhớ, khi tỉnh dậy ở Vạn Kinh Các cho đến bây giờ dù vẫn luôn có sự mờ mịt nhưng những lời dăn dạy kia giống như đã in sâu vào trong tâm trí khiến hắn không thể quên.
Những thứ không thể quên, đôi khi sẽ vì một vài nguyên do mà dần trở nên mơ hồ nhưng thật ra đều đã được đặt vào một góc nhỏ trong lòng. Góc nhỏ này luôn là nơi dễ bị bỏ qua nhưng tại thời điểm nào đó vô hình chung sẽ trở thành một sợi dây chỉ đường.
Tuy nhiên con đường này có thể tràn ngập ánh sáng hoặc có khi sẽ là bóng tối vĩnh hằng. Cũng bởi vậy nên cũng không thể biết trước.
Mà thiếu niên hay người nào cũng đều như vậy.
Bị cỗ hấp lực kinh khủng kéo về phía trước, ánh mắt của Tư Không vẫn bình thản nhìn đến.
Trong sát na, khi cổ họng của hắn sắp bị bàn tay của người kia nắm lấy thì thân thể của Tư Không lại đột ngột không một tiếng động biến mất.
-Không nhi, viết chữ hay vẽ tranh, cách cầm bút cũng cực kỳ quan trọng..
Một lần nữa xuất hiện tại phía đằng xa, lúc này bên tai của hắn bỗng nghe được một giọng nói bình tĩnh vô cùng quen thuộc.
Tư Không kinh ngạc cuối cùng vui mừng rồi khẽ hô lớn.
-Lão sư..
Giờ khắc này, xuất hiện tại vị trí mà Tư Không đã biến mất là một thân ảnh cao ráo, mặc dù cả người chật vật và cũng có vết máu vương trên tà áo nhưng vẻ nho nhã và điềm đạm kia lại không mảy may ảnh hưởng.
Tướng mạo của người đến lại cũng chính là Lâm Tú.
Vừa xuất hiện, trong thần sắc âm trầm của người trước mặt, Lâm Tú liền mạnh mẽ vung cây bút trong tay lên rồi vạch ra một nét, đối kháng với bàn tay của đối phương.
Hai bên trong chớp mắt va chạm kịch liệt, Lâm Tú bị đẩy lùi ra phía sau hơn trăm trượng gần với chỗ Tư Không đang đứng, còn đối thủ của y cũng đồng dạng bị bức lui hơn trăm trượng.
Vừa bị bức lui, người kia liền xé lớp mặt nạ mang tướng mạo của Lâm Tú xuống, để lộ ra một gương mặt vô cùng mơ hồ không rõ diện mạo.
Nhìn Lâm Tú, người này khàn khàn truyền ra lời nói lãnh đạm.
-Người kia có thể thoát ra là vì hắn có tư cách, mà ngươi lại nằm ngoài dự đoán của ta cũng có thể thoát khỏi trói buộc của đạo pháp kia. Thật sự đã xem thường ngươi nhưng ta đoán chắc hẳn ngươi cũng không dễ dàng gì a..
Yên lặng nhìn đối phương, đúng như những lời đối phương nói. Dù Lâm Tú đã thoát ra được sự trói buộc nào đó của gã nhưng hiển nhiên đã phải đánh đổi không ít.
Vẻ chật vật cùng vết máu chính là minh chứng.
Nhưng thời gian cấp bách, lúc này Lâm Tú liền nhìn Tư Không rồi nói.
-Đưa tay ra..
Nhìn Lâm Tú đang hiện ra vẻ âm trầm, nghe được lời nói của y, Tư Không không một chút do dự liền đưa một cánh tay còn lại ra phía trước.
Hắn đã sớm nhận biết được sự tồn tại của Lâm Tú, y cũng chính là Mạc Thi đã từng đưa bút cho Tư Không. Còn người ở phía xa kia tuy rằng tướng mạo không khác biệt với Lâm Tú nhưng đương nhiên không phải.
Gã chính là sự quỷ dị mà hắn đã gặp.
Cánh tay của Tư Không nâng lên, Lâm Tú ngay lập tức điểm vào lòng bàn tay của hắn một giọt mực, sau khi điểm xong y liền ngước mắt nhìn lên bầu trời rồi truyền ra lời nói.
-Đã xong, hy vọng người có thân phận như ngươi sẽ giữ lời..
Âm thanh hòa vào bầu trời cũng quanh quẩn khắp mảnh thiên địa nơi đây. Trước vẻ nghiêm trọng của người lạ mặt ở phía đằng xa, trên bầu trời bỗng nhiên liền xuất hiện biến hóa.
Hai thân ảnh vốn đang không ngừng đối kháng, không nhìn ra được là ai đang chiếm ưu thế nhưng khi giọng nói của Lâm Tú truyền ra, giờ khắc này ánh mắt của vị trung niên áo bào xám kia bỗng lóe lên một tia u quang.
Ánh mắt khẽ híp lại, khí tức của y cũng đột ngột biến đổi. Một cỗ uy áp khủng bố gấp vô số lần bỗng nhiên bùng nổ, trong chớp mắt toàn bộ mảnh vỡ thiên địa đang không ngừng lập lòe trong vô định toàn bộ đều hóa thành tro bụi rồi cuốn ngược về phía Tư Không.
Xung kích đánh tới, người đang giao thủ với vị trung niên áo bào xám giống như không thể chịu được uy thế kia liền bị ép từ trên bầu trời rồi đập mạnh xuống mặt đất.
Vừa rơi xuống, gã liền gắt gao nhìn lên trên bầu trời. Nhưng vừa nhìn, đôi đồng tử đỏ như máu kia bỗng co rụt lại rồi hiện ra vẻ không thể tin.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 4 |