Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một mảng hỗn loạn

Tiểu thuyết gốc · 1974 chữ

Ánh mắt lộ rõ vẻ khó coi cùng không cách nào tin. Mà lúc này khi vừa ngóng nhìn, người này liền khẽ phất tay một cái về hướng người lạ mặt đang đứng ở phía đằng xa.

Bàn tay khẽ vẫy, người ở phía đằng xa lại không một tiếng động liền hóa thành một đạo hắc quang bay đến đến về phía gã..

Hai người vốn là một nhưng đã tách ra, bây giờ đương nhiên muốn dung hợp.

Giây phút hắc quang vừa hiện, ánh mắt của Lâm Tú bỗng lóe lên rồi khẽ nâng cây bút trong tay đưa ra phía trước đồng thời từ trên người y cũng tản ra một cỗ khí tức mạnh mẽ và vô cùng thuần khiết.

Vừa đưa cây bút ra, Lâm Tú cũng khẽ lẩm bẩm và điểm vào hư vô.

-Âm dương nghịch động..

Mệnh khởi bất tuân vô lượng kiếp.

Nhất niệm khả phân ý sinh diệt.

Thương hải tang điền duyên lũng đoạn.

Thanh cảnh qua nhãn năng tu du.

Cầm bút điểm vào hư vô, một điểm vừa ra không biết Lâm Tú đã làm gì nhưng xung quanh chỗ y đang đứng liền hiện ra vô số văn tự bao quanh y và thiếu niên vào bên trong.

Văn tự lập lòe chia ra hai màu trắng đen vô cùng rõ rệt. Lúc này sắc mặt Lâm Tú bỗng hiện ra vẻ ngưng trọng, cây bút trong tay tiếp tục điểm ra thêm một loạt đạo văn vô cùng cổ xưa.

Số lượng đạo văn không thể đếm xuể, mà lúc này những dòng văn tự đã được tế ra trước đó lại truyền ra sự cộng hưởng, toàn bộ đều bắt đầu tỏa ra ánh sáng vô cùng chói mắt.

Giờ khắc này Lâm Tú lại đưa cây bút khuấy một vòng vào trong hư vô. Theo y hành động, những văn tự bất luận trước sau toàn bộ đều bị dẫn dắt mà bắt đầu cuốn động theo chiều ngược kim đồng hồ mà xoay tròn tạo thành một vòng xoáy.

Vòng xoáy nửa trắng nửa đen, tựa như hai con âm dương ngư không ngừng vờn quanh. Tại đó cũng truyền ra một cỗ đạo vận cực kỳ xa xưa, như không thuộc về dòng thời gian hiện tại vậy.

Động tác của Lâm Tú vô cùng dứt khoát và trôi chảy không một chút sai sót hay dư thừa nào. Mắt thấy đồ án âm dương vừa hiện, y liền đưa tay ra rồi chộp mạnh một cái về phía trước.

Đạo vận khủng bố cuồn cuộn xoay vòng rồi chậm rãi thu lại. Thần sắc của Lâm Tú càng hiện ra vẻ ngưng trọng hơn nhưng bàn tay của y vẫn cố gắng giữ vững.

Vòng xoáy trắng đen vẫn chậm rãi thu nhỏ, mắt thấy tốc độ không theo kịp với thời gian. Lúc này Lâm Tú liền phun ra một ngụm tinh huyết, ánh mắt càng xuất hiện vẻ chấp nhất hơn.

Ngụm tinh huyết vừa ra, những đạo văn tự cùng vòng xoáy kia lại đột nhiên dừng lại.

-Ngưng..

Lâm Tú khẽ quát một tiếng. Trong chốc lát, toàn bộ văn tự cùng vòng xoáy kia bỗng nhiên mạnh mẽ cuốn ngược vào lòng bàn tay của y, tựa như thủy triều mau chóng ngưng tụ lại.

Lúc này lòng bàn tay của Lâm Tú xuất hiện một cái ấn ký rất mơ hồ. Khi để ý kỹ đó lại là hình ảnh của một chiếc la bàn vô cùng cổ xưa.

Kim la bàn khẽ động, hư ảnh của một chiếc la bàn vô cùng khủng bố đột nhiên xuất hiện ở trên thương khung. Khí thế hay độ lớn của nó đương nhiên không cần nói.

Một cái la bàn, che lấp cả bầu trời thâm sâu.

Vừa xuất hiện, chiếc la bàn này liền giáng xuống một cỗ đạo tắc cực kỳ mạnh mẽ. Trong chớp mắt, quy tắc trong thiên địa đều bị ảnh hưởng mà không ngừng truyền ra từng tiếng két két như không thể chịu nổi.

Phạm vi vô biên vô hạn đều bị đình chỉ tất cả hành động, giống như bị một sợi dây vô hình nào đó quấn chặt lấy, không thể nhúc nhích.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài nhịp thở, nhanh đến khó tin.

Cảm nhận được loại quy tắc vô hình đang không ngừng trói buộc lên toàn thân, giờ khắc này sắc mặt của người ở phía đằng xa lại càng hiện ra vẻ âm trầm hơn rồi nhìn Lâm Tú.

Ngóng nhìn Lâm Tú ở cách đó không xa, người này liền hừ lạnh rồi trầm giọng nói.

-Ngươi lại có thể mô phỏng được chiếc la bàn kia..?

Tuy bị hành động của Lâm Tú làm cho ngạc nhiên nhưng gã cũng không thèm để ý nhiều bởi loại trói buộc này còn phải xem thực lực của người thi pháp.

Lâm Tú hiển nhiên cũng có điểm đặc biệt nhưng theo gã thấy vẫn chưa đủ, mà lúc này toàn bộ sự chú ý của người này đều dành hết cho vị trung niên áo bào xám kia.

Lâm Tú không thèm đáp lời mà lại nhìn lên bầu trời rồi lên tiếng.

-Mười hơi thở.. Nếu không được thì sẽ rất khó có được cơ hội nữa..

Vị trung niên áo bào xám vẫn lơ lửng ở trên bầu trời như đang chờ đợi. Khi hư ảnh la bàn xuất hiện cùng với lời nói của Lâm Tú truyền ra, giờ khắc này y liền nhẹ gật đầu.

Cả người trong chớp mắt biến mất, dưới vẻ hoảng hốt của người ở phía xa, thân ảnh của y lại đột nhiên xuất hiện. Vừa xuất hiện, y liền nâng tay rồi vỗ mạnh vào mi tâm của đối phương sau đó kéo ra một sợi dây màu đen.

Thần sắc của người kia vô cùng âm trầm. Mà khi thấy sợi dây màu đen kia, như đã ý thức được điều gì, lúc này khí tức toàn thân đột nhiên bùng phát rồi không ngừng vùng vẫy.

Vốn bị trói buộc nhưng vẫn có thể thoát khốn nhưng khi vị trung niên áo bào xám xuất hiện, theo sau y là hai cái đạo văn cổ xưa và mục nát nhưng lại cực kỳ khủng bố, trấn áp khiến gã không thể cử động.

Đã bị trói buộc lại càng bị động hơn, lúc này cho dù gã có cố gắng vùng vẫy như thế nào nhưng trước sau vẫn không thể.

Tư Không đang ngơ ngác đứng ở phía sau Lâm Tú, nhìn những mảnh vỡ của thiên địa đang không ngừng bay đến rồi chui vào tâm trí khiến hắn càng lúc càng thẫn thờ.

Chính vì thẫn thờ nên hắn không để ý những gì mà Lâm Tú vừa làm. Thêm vào đó sự xuất hiện của vị trung niên áo bào xám cùng kẻ không biết kia hắn cũng không có nhận thức.

Có thể là vị cách chênh lệch hoặc nguyên nhân nào đó. Tuy nhiên trên hết vẫn là Tư Không đang mông lung nhìn ngóng ký ức trong đầu đang không ngừng xuất hiện.

Tại đó là một mảng hỗn loạn.

Mà Lâm Tú khi thấy hành động của vị trung niên áo bào xám kia, trong sự hoảng hốt của thiếu niên, bàn tay của y cũng đồng thời vỗ mạnh vào mi tâm của hắn một cái.

Vừa vỗ, Lâm Tú cũng truyền ra lời nói nhắc nhở Tư Không.

-Nếu có cảm ứng hãy niệm lên bất kỳ điều gì mà con biết, không cần ngần ngại..

Mi tâm bỗng nhiên truyền đến một cỗ nóng rát quen thuộc vô cùng khó chịu. Trong giây lát ánh mắt của Tư Không bỗng lóe lên rồi nhìn về phía trước.

Rút tay khỏi mi tâm của Tư Không, lúc này Lâm Tú cũng kéo ra một sợi dây vô hình màu đen cực kỳ quỷ dị. Làm xong tất cả, ánh mắt của Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám kia không hẹn mà đều lóe lên một cái.

Hai người hai hướng, cũng lúc ném sợi dây về phía của đối phương, trong vẻ kinh nghi của Tư Không, chớp mắt qua đi hai sợi dây liền nối lại với nhau.

Hai sợi dây này thực tế chính là một, chưa hề bị cắt đứt như biểu hiện ở bên ngoài.

Vừa va chạm, Lâm Tú khẽ quát một tiếng khiến Tư Không bừng tỉnh.

-Niệm mau..

Như đã ý thức được điều gì, mặc dù trước mắt vẫn còn đang rất mông lung và nhiều nghi vấn nhưng Tư Không vẫn quả quyết truyền ra lời nói.

Tất cả chú ngữ, những gì mà hắn biết được.

-Không chi đạo, Thần chi ý, Tự cổ dĩ lai, Ngã ý thiên bất khả nghịch, Nhất niệm khởi, Nhất niệm tuyệt, Vạn kính tiên tung diệt..

Đọc xong, như có điều suy nghĩ hắn lại tiếp tục lên tiếng.

-Nhất bút sơn thủy họa, Bút chi ư thư, Chí ư vi Xuân Thu, bút tắc bút, tước tắc tước..

Vừa đọc xong, Tư Không liền đưa một tay ra phía trước rồi nắm lấy sợi dây kéo mạnh một cái. Giờ khắc này chính là thời điểm mà Tư Không lại tiếp tục đối đầu với bóng người quỷ dị khi trước.

Người kia vẫn bị trói buộc, thời gian đã qua tám hơi thở nhưng bởi vì vị trung niên áo bào xám kia đứng ở đó trấn áp cho nên gã không thể nhúc nhích.

Chỉ có thể lạnh mắt nhìn thiếu niên, dường như gã cũng đang có suy tính nào đó.

Đối với Lâm Tú mà nói, người này cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng với vị trung niên áo bào xám thì người này đương nhiên vẫn còn có chênh lệch.

Sự chênh lệch này chính là rãnh trời.

Ý chí thâm sử vô cùng kinh khủng lại một lần nữa xuất hiện. Trong giây lát, ánh mắt của Tư Không liền có quang mang nhật nguyệt hiện ra, mi tâm lúc này cũng bắn ra hai luồng ánh sáng khác nhau, chiếu thẳng vào hư vô trước mặt.

Một là kim quang, một là ngân quang.

Kim quang xuất hiện, một con kim ngư cũng khẽ vẫy đuôi mà tung tăng bơi ra ngoài, cùng lúc đó cũng có một con ngân ngư bơi ra.

Hai con cá một vàng một bạc nhẹ nhàng vẫy đuôi, sóng gợn trong hư vô lan ra càng lúc càng khiến ý chí đang giáng lâm trở nên vô cùng ngưng thực. Cuối cùng theo ánh mắt của Tư Không nhìn đến liền hóa thành một thanh trường mâu.

Tư Không đã vô cùng suy yếu nên trạng thái này sẽ không thể duy trì trong bao lâu. Khi trường mâu vừa hiện hắn liền không do dự mà đưa tay cầm lấy.

Trường mâu không nặng như trong tưởng tượng của hắn, sau khi nắm vào trong tay, Tư Không ngay lập tức quét mạnh lưỡi mâu vào sợi dây kia.

Hắn hiểu được, chỉ cần cắt đứt sợi dây này thì mọi chuyện đang diễn ra đều sẽ dừng lại.

Không ai nói cho hắn biết là đang có chuyện gì, sẽ phải làm như thế nào hay sẽ có kết quả gì, chỉ là hắn tự suy đoán rồi tự mình hành động.

Lâm Tú không ngăn cản, Tư Không biết bản thân mình đã đúng, thêm vào đó những gì mà bản thân đã chứng kiến bên trong dòng ký ức ban nãy chính là nguồn động lực khiến hắn dứt khoát xuất thủ.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.