Chu Phúc
Quảng trường Tự Thiên thư viện.
Từng người đã riêng phần mình mà lục tục rời đi, chỉ có một bóng dáng cao gầy đứng ở đó. Yên lặng chờ đợi, nét mặt hiện rõ vẻ cung kính.
Tư Không vẫn chưa rời đi mà đang ngóng nhìn về phía trước. Theo ánh mắt của hắn nhìn đến, hướng tổ đường có một bóng dáng đang chậm rãi tiến lại gần.
Người đến là Lâm Tú.
Bước chân thong dong, trên gương mặt nở một nụ cười ôn hòa. Vừa tiến lại gần chỗ thiếu niên, Lâm Tú khẽ vỗ vai thiếu niên rồi nói.
-Không nhi, sắp đến là thời gian thư viện nghỉ như mọi năm, hãy về thăm nhà đi. Ta biết con muốn ở lại nhưng ở lại cũng nhàm chán..
Nghe Lâm Tú nói, Tư Không liền cung kính rồi khẽ gật đầu.
Nhìn thiếu niên, lúc này Lâm Tú như nhớ ra điều gì lại tiếp tục truyền ra lời nói.
-Sương giáng vẫn còn chưa kết thúc nên thời gian vẫn còn nhiều. Khi nào rảnh rỗi nhớ đến chỗ của ta, trước khi con về ta có một số thứ muốn đưa cho con..
Nói xong, Lâm Tú yên lặng nhìn thiếu niên. Đối với Lâm Tú mà nói, Tư Không chính là người học trò mà y vô cùng tận tâm và tự hào.
Một năm không dài nhưng cũng là một quãng thời gian trong đời người. Lâm Tú tiếp xúc với thiếu niên cũng chỉ vỏn vẹn một năm nhưng giữa hai người dường như đã từng quen biết trong năm tháng trước đây vậy.
Điều này được chứng minh bởi sự tinh thông trong suy nghĩ của cả hai. Lâm Tú thường không nói nhiều mà chỉ nói ý, mà Tư Không lại rất nhanh có thể hiểu được và nắm rõ.
Vì vậy nên Lâm Tú rất coi trọng thiếu niên, ngày càng quan tâm hắn nhiều hơn.
Nghe Lâm Tú nói, Tư Không có chút hiếu kỳ liền nhỏ giọng hỏi.
-Lão sư, cái kia là đồ gì a?..
Nói xong như có điều suy nghĩ hắn liền tiếp tục lên tiếng, vừa nói vừa cười gượng.
-Lão sư, nếu là cái kia thì.. Trợ cấp của thư viện trong một năm này đối với con rất tốt. Mỗi tháng con cũng để lại một ít cho nên người hãy giữ lại sau này còn có việc.. không nên...
Nghe Tư Không nói, Lâm Tú đương nhiên hiểu thiếu niên đang nghĩ đến chuyện tiền bạc liền lắc đầu cười. Không đợi thiếu niên nói hết câu, Lâm Tú liền ngắt lời rồi cười nói.
-Tiểu tử con xem ta là người ngoài rồi sao..? Cái đó chỉ là phụ, cũng coi như quà thăm hỏi của ta với phụ mẫu hai người nhà con. Tiểu tử con từ khi nào học được cái tính câu nệ và để ý tiền nong như vậy rồi?
Tư Không lúng túng, nét mặt có chút khó xử.
Lúc này hắn lại cười khổ một cái rồi nói.
-Gia cảnh nhà con không được tốt, từ nhỏ con cũng hiểu được chuyện tiền bạc khó nói rõ sẽ dẫn đến vấn đề gì nên..
-Được rồi không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Giữa hai sư đồ chúng ta nên thoải mái một chút, không cần quá bận tâm vấn đề này a. Ta cũng không có nhiều mà chỉ có năm mạch tiền, thêm vào đó món đồ ta đưa cho con không có liên quan đến chuyện này..
Lâm Tú thở dài rồi khẽ lắc đầu. Vừa nói, ánh mắt Lâm Tú cũng hiện ra vẻ suy tư.
Nghe Lâm Tú nói, như nhận thấy bản thân đã hiểu nhầm ý của đối phương. Lúc này Tư Không có chút xấu hổ liền cười gượng gạo rồi cúi đầu nhỏ giọng lên tiếng.
-Lão sư, là con hồ đồ.
-Không nên tự trách, được rồi chuyện chỉ có như vậy, vi sư còn có chuyện cần làm nên đi trước. Con tự an bài cho tốt a..
Lâm Tú vỗ vai thiếu niên rồi an ủi hắn.
Dặn dò một phen, cuối cùng hai người đều cáo biệt đối phương rồi rời khỏi quảng trường.
Tư Không trở về ngôi nhà tranh trên đồi. Căn nhà tranh đơn sơ mộc mạc, cách không xa có một con suối nước rất trong, xung quanh tre mọc từng hàng xanh mướt. Có cây trưởng thành đong đưa theo gió như muốn vuốt ve làn mây mỏng trên thương khung, có búp măng mới nhú lên khỏi mặt đất, chuẩn bị đón sương gió mà trưởng thành.
Nhìn xung quanh, trong mắt Tư Không có chút cảm khái. Một năm ở nơi này hắn đã sớm quen thuộc, mà sự yên bình ở đây cũng giúp nội tâm của hắn có phần buông lỏng và an nhiên đến lạ.
Lại nhìn lá tre theo làn gió mà vương vãi ở xung quanh, Tư Không thu dọn một chút ở trong phòng, lát sau hắn cầm lấy cây chổi rồi quét đi lớp lá tre ở ngoài hiên. Mùa này lá khô rụng rất nhiều nên Tư Không cũng chỉ quét sơ qua cho gọn gàng là được.
Lát sau hắn cầm một cái thùng, lấy nước tại con suối gần đó rồi đổ vào trong chiếc bồn lớn ở phía sau nhà, dùng sinh hoạt hàng ngày.
Sinh hoạt của hắn kỳ thực là đơn giản như thế. Sáng lên lớp, chiều trở về dọn dẹp, tối lại tự học dưới ánh nến lập lòe bầu bạn, thời gian một năm hầu như cũng chỉ có đèn sách.
Tư Không ít nói nên đồng học cũng chẳng có ai kết giao. Nhưng đối với tính cách của Tư Không thì hắn lại không để ý đến vấn đề này.
Hắn cảm thấy nếu không ảnh hưởng gì đến bản thân thì cứ như vậy là tốt, mà thực ra những thư sinh trong thư viện cũng đều như hắn, ngày đêm đèn sách.
Sau khi quét dọn, Tư Không yên lặng nhìn ngóng. Xuyên qua những ngọn tre, khi nhìn lên trên bầu trời trong xanh, hắn lại không tự chủ được mà nâng tay lên rồi bắt đầu khẽ quơ quơ.
Khi Tư Không đang ngơ ngẩn. Phía xa bỗng có một bóng dáng hối hả đi đến, vừa đến nơi người này liền bày ra nét cổ quái nhìn Tư Không.
Đây là một cái thiếu niên cũng chạc tuổi Tư Không. Vừa nhìn Tư Không, thiếu niên này vừa khẽ ho khan rồi nói.
-Khụ khụ, lão Tư a.. Ngươi lúc nào cũng ngơ ngẩn như thế, hôm nay ta lại có chủ ý làm một bữa tiệc nho nhỏ a. Không lâu nữa lập đông chúng ta lại không gặp mặt được.. Lát nữa ta sẽ nhóm lửa, ngươi đi bẻ măng thế nào..?
Tư Không khựng lại bàn tay, ánh mắt lộ ra chút cổ quái rồi nhìn về hướng thiếu niên kia.
Cảm thấy có chút đau đầu, hắn chưa vội trả lời mà nhìn thiếu niên kia rồi hỏi.
-Chu Phúc, ngươi lại đến làm loạn nữa?
Thiếu niên tên là Chu Phúc kia khẽ thở dài bày ra vẻ mất hứng. Chu Phúc không nói mà nhảy lên chỗ Tư Không đang ngồi, tự nhiên mà ngồi xuống.
Chu Phúc là một đồng học cùng khóa với Tư Không, có thể nói là rất thân với Tư Không. Ban đầu gặp mặt, hai người vốn không có thiện cảm nhưng sau một lần Chu Phúc được Tư Không tiện tay chỉ điểm một chút, lí giải một vấn đề nan giải của hắn.
Một lần đó, sau bài khảo hạch đã giúp Chu Phúc không bị đào thải khỏi thư viện.
Từ đó thiếu niên này luôn luôn vỗ ngực rồi khí phách hô hào Tư Không là huynh đệ xương máu của hắn. Cũng từ khi đó hắn luôn bám lấy Tư Không, sơ hở bất kỳ thời gian rảnh nào là đến nơi này.
Theo thời gian Tư Không cũng không để ý, hai người cũng như vậy mà kết giao bằng hữu.
Tướng mạo của Chu Phúc rất thanh tú, so với Tư Không có phần sáng lạn hơn một chút, ánh mắt cho người ta cảm giác được sự nhanh nhẹn nhưng ẩn ẩn lại có một vẻ cơ trí khó nói rõ.
Vừa ngồi xuống, Chu Phúc nhướng mày nhìn Tư Không với vẻ chờ mong rồi nói.
-Huynh đệ ngươi không thú vị, ban nãy đừng nói là không có nghe ta nói a. Chủ ý của ta thế nào..?
-Chu Phúc ngươi có khi nào thiếu chủ ý sao..? Ta với ngươi mỗi người hai cái là được rồi..
Tư Không trừng mắt, hắn nhìn Chu Phúc, khẽ thở dài rồi nói.
Tư Không biết sở thích của tên này chính là thích ăn măng nướng. Mà ngày nào cũng có chủ ý, nếu Tư Không không kìm chế có lẽ măng tại nơi này chưa kịp nhú cũng bị tên này đào sạch lên.
-Haha tốt a, lão tử đi kiếm mồi..
Nghe Tư Không đáp ứng, Chu Phúc ngay lập tức cười lớn rồi đứng người lên, chạy một mạch về một hướng.
Lát sau Chu Phúc quay về, trên ngực ôm vài cái măng rất to. Thấy như vậy Tư Không hơi kinh ngạc rồi nhìn đến. Nhưng vừa nhìn, sắc mặt của Tư Không lại hiện ra vẻ khó coi rồi trầm mặt lên tiếng.
-Ngươi bẻ cả măng của tre hoàng mạch luôn, lại còn sáu cái, măng này..?
-Haha, không sao không sao, hương vị rất ngon đấy, ngươi không nói ta không nói, thiên địa không nhìn thấy..
Chu Phúc ho khan, dương dương đắc ý ngắt lời Tư Không nhưng ánh mắt lại liên tục liếc nhìn xung quanh như đang chột dạ.
Tư Không trừng mắt, mà Chu Phúc như không để ý vẻ mặt của Tư Không, vẫn bày ra bộ dáng không tim không phổi rồi khẽ mỉm cười.
Than lửa đã lên, Tư Không cùng Chu Phúc ngồi quanh đống than hồng đang bập bùng ánh lửa, trên đó có sáu cái măng được xiên vào một cành tre xanh đặt nằm ngang để nướng.
Tre Hoàng mạch ở Tự Thiên thư viện không phải là khó thấy hay hiếm lạ nhưng loại này thường rất khó sinh trưởng vì điều kiện cần thiết có chút hà khắc hơn so với đồng loại. Nhưng đối phương lại tìm được sáu cái khiến Tư Không cũng cảm thấy rất kinh ngạc cùng rất tò mò.
Hai người một bếp than, sáu chiếc măng nướng, hương thơm tỏa ra khiến Tư Không và Chu Phúc khẽ đưa ánh mắt nhìn đến.
Măng đương nhiên đã chín, lúc này Chu Phúc vừa ăn măng vừa nhìn Tư Không rồi nói.
-Ngon thật a, lão Tư năm nay ngươi về thăm nhà, tiếc là nhà ta ở xa và còn có việc quan trọng cho nên ý định đi cùng ngươi về Thanh Châu bị trì hoãn. Huynh đệ, đảm bảo với ngươi năm sau ta sẽ cùng đi với ngươi về nhà.. Cái gì nhỉ, cá Diêu đúng không nhất định khi đó dẫn lão tử đi câu một con về, con bà nó ngươi lúc nào cũng khoe về món đấy nên ta rất hiếu kỳ nha..
-Ừm, về nhà thăm phụ mẫu. Còn cá Diêu ta hay đi câu nhưng chưa câu được một con nào cho nên hên xui, nhưng ngươi đến sẽ có đồ cho ngươi ăn.
Tư Không gật đầu đáp lời, giọng nói bình tĩnh. Chu Phúc nghe Tư Không nói liền trừng mắt liếc nhìn, thần sắc cổ quái.
Sau khi lẩm bẩm rồi cắn mạnh vào chiếc măng nướng trong tay, Chu Phúc như có điều suy nghĩ lại nhìn Tư Không rồi nói.
-Tư Không, ngày mai được nghỉ ta dự định xuống dưới thành một chút.. Ngươi có đi cùng không, xuống mua một chút quà về cho phụ mẫu a..
-Được, ngày mai ta cũng dự định xuống đó một chuyến..
Nghe Chu Phúc nói, Tư Không liền gật đầu đáp ứng, hắn cũng có mục đích riêng của mình.
Lúc này Tư Không đưa ánh mắt nhìn vào đống than hồng trước mặt. Sóng nhiệt từ bên trong ánh lửa tỏa ra ánh vào trong mắt khiến Tư Không thoáng hiện ra vẻ ngơ ngẩn.
Tư Không hơi hoảng hốt, bất tri bất giác trong ánh lửa kia có một hình ảnh hiện ra. Ký ức đầu tiên khi tới Thụy Tư thành, dưới một con phố, lần gặp gỡ một năm trước như đã khắc sâu vào tâm trí của hắn.
Một cô bé khả ái nhưng khuôn mặt lại có vết bẩn lấm lem, nước mắt rưng rưng đầy tội nghiệp, rụt rè xin một miếng vỏ bánh cho bản thân và gia gia.
Một năm qua, đôi lần hắn cũng đi xuống dưới Thụy Tư thành để gặp lại đứa nhỏ nhưng lại không tìm thấy hai bóng dáng kia. Người xung quanh cũng chẳng để ý cho nên cũng không rõ hai người kia là ai.
“Có lẽ đã rời thành mà đến một nơi khác rồi sao..?” Tư Không ngơ ngẩn rồi lẩm bẩm tự nhủ.
Thấy vẻ ngơ ngẩn của Tư Không, trong mắt Chu Phúc lại hiện ra vẻ khó hiểu bèn lên tiếng hỏi.
-Tư Không ngươi ngơ ngẩn gì đó, mau ăn nhanh còn thu dọn a. Ngươi nãy giờ ăn còn chưa hết một cái nữa, sợ bị Lâm sư trách tội hả ?
-Không sao, sư phụ có đến ta sẽ bảo với người là ngươi đem măng đến, ta có ăn nhưng vì đói nên mới ăn còn kẻ bẻ măng mới phải lo”
Liếc nhìn Chu Phúc, Tư Không bình tĩnh đáp lời. Nói xong hắn lại cắn một miếng măng nướng rồi khẽ cảm thán “Hương vị này quả thật cũng không tệ”.
Lúc này trong lòng Chu Phúc bỗng nhảy lên một cái, hắn yên lặng gãi đầu cười gượng gạo. Thấy nét mặt của đối phương, Tư Không lại không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Nhưng nụ cười của Tư Không lại làm cho Chu Phúc cảm thấy có gì đó là lạ, thế là lại hung hăng cắn một miếng măng lớn rồi ngấu nghiến ăn. Dường như chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tiệc chia tay đơn giản giữa hai người theo ánh trăng lên cao mà kết thúc. Thời gian dường như cũng không trôi qua bao lâu.
-Chu Phúc, ta nói không là không..
Lúc này Tư Không có chút bực bội nhìn Chu Phúc đang nằm ì ở dưới sàn nhà không chịu đứng dậy.
-Huynh đệ ngươi có chỗ tốt như vậy lại không biết chia sẻ. Hôm nay, chỉ hôm nay ta muốn ở lại cảm nhận một chút không gian yên bình a..
Chu Phúc vùng vằng đáp lời. Mà lúc này sắc mặt của Tư Không càng có vẻ khó coi hơn.
Hắn đứng ở cửa chính, lúc này lại không nói thêm gì mà chỉ đưa tay ra dấu tiễn khách.
Chu Phúc ủ rũ, bất đắc dĩ phải đứng lên ra về, vẻ mặt còn có rất nhiều luyến tiếc.
Sau khi Chu Phúc rời đi. Trong căn phòng nhỏ, dưới ánh nến lập lòe bầu bạn ở một bên, Tư Không ngóng nhìn ra phía bên ngoài, trầm mặc đứng ở đó.
Hình như thiếu niên lại đang nhớ nhà.
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên Tư Không kinh nghi nhìn về một hướng, tại đó một tiếng gào rú đầy tức giận truyền đến, vang vọng khắp ngọn đồi tre.
-A a aaa.. Măng tre hoàng mạch của ta, là ai, là tên khốn kiếp nào đã ăn trộm..? Lão tử mà biết được là kẻ nào sẽ không để ngươi yên..
“Cái tên tai họa này..” Tư Không xoa mi tâm cười khổ, hắn đương nhiên biết mấy cái măng ban nãy hai người ăn đã được lấy ở đâu. Tất nhiên hiện trường gây án đã bị hai người bọn họ thủ tiêu sạch sẽ.
Lúc này hắn cầm trên tay một chiếc vòng được bện bằng cỏ khô và vải cũ. Chiếc vòng này không có gì bắt mắt nhưng Tư Không vẫn giữ, xem nó như một vật rất trân quý.
Sáng sớm, màn sương của đêm trước như đang lưu luyến, không muốn rời đi.
Ngoài trời có những cơn gió nhè nhẹ mang theo cảm giác se lạnh của mùa đông thổi đến, lá tre vẫn cứ rụng rơi không ngừng. Phủ kín cả ngọn đồi tre.
Lúc này, khi Tư Không vừa dậy thì bên ngoài đã có tiếng gõ cửa truyền vào.
-Lão Tư, ngươi dậy chưa, huynh đệ đến cùng ngươi xuất sơn đây..
Chu Phúc vừa sáng sớm đã kêu la inh ỏi trước cửa nhà. Dù đã quen với tính cách của đối phương nhưng Tư Không vẫn phải lắc đầu rồi khẽ thở ra một hơi.
Mở cửa rồi trừng mắt với đối phương một cái. Lúc này Tư Không nhìn Chu Phúc rồi nói.
-Lát nữa cùng ta đến chỗ này một lát. Nếu cảm thấy nhàm chán quá thì cứ tách ra là được, chúng ta hẹn nhau ở cửa thành rồi trở về..
Chu Phúc nghe xong liền cười cười không nói mà xoay người bước nhanh về phía trước. Tư Không đương nhiên cũng theo sau.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 10 |