Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Viết chữ "Bình An"

Tiểu thuyết gốc · 2909 chữ

Sáng sớm trời cuối thu, sương mù mập mờ như một bức màn êm dịu nhẹ nhàng che phủ khắp đất trời, hòa lẫn vào một chút giá lạnh của không khí đầu mùa đông. Sương giá phủ dày cả đoạn đường xuống Thụy Tư thành. Trong màn sương, lúc này trên con đường từ Tự Thiên thư viện xuống dưới thành lập lòe hai bóng dáng cao gầy của hai thiếu niên đang từng bước từng bước chậm rãi mà đi.

Hai thiếu niên này chính là Tư Không và Chu Phúc.

Thời gian không lâu, theo vầng thái dương dần ló rạng ở trên bầu trời, lúc này hai người đã tiến lại gần đến phụ cận của Thụy Tư thành. Chỉ là màn sương vẫn dày dịt, bao phủ khắp cả một vùng nên sắc trời dù đã sáng hơn một chút nhưng vẫn cảm thấy có chút âm u khi nhìn lên.

Bộ dáng của Chu Phúc rất thong dong, hắn nhàn nhã bắt hai tay sau gáy, chậm rãi bước đi, ánh mắt ngóng nhìn ra xa như đang suy tư điều gì.

Tư Không bước đi bên cạnh, cũng nhìn về phía xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau Chu Phúc quay qua nhìn Tư Không rồi nói.

-Này lão Tư, hôm nay ngươi tính mua gì? Ta định mua một ít đồ ở phố Tây, nghe nói tại đó có vài nơi bán bánh nướng ăn rất ngon, cùng đến đó xem qua thế nào?

Nghe Chu Phúc hỏi, Tư Không không nhìn đối phương nhưng vẫn trả lời.

-Chưa biết, ta xuống dưới thành có chút chuyện. Còn mua gì, sau khi hoàn thành thì mới tính đến..

Chu Phúc nhướng mày nhìn Tư Không, lát sau lại bày ra vẻ hồ nghi rồi khó hiểu nói.

-Chậc chậc.. Tư Không, dưới thành có gì khiến ngươi bận tâm như vậy? Ah.. Hay là huynh đệ ngươi bị cô nương nhà nào câu dẫn rồi. Không đúng nha, nếu như vậy thì tiểu tử ngươi sẽ không như khúc gỗ bấy lâu, tâm cơ của huynh đệ ngươi thật là khó đoán..

Tư Không cổ quái nhìn Chu Phúc, ánh mắt như đang đưa ra đánh giá.

Thấy ánh mắt của Tư Không, Chu Phúc nham nhở cười một cái.

Tư Không lắc đầu, hắn từ chối trả lời mà tiếp tục bước đi. Nhưng khi Chu Phúc không để ý, Tư Không liền đưa tay túm tai của đối phương, kéo đi..

-A a.. lão Tư ngươi không có nghĩa khí, lão tử nói trúng tim đen của ngươi rồi phải không.. Ấy quân tử động khẩu không động thủ a..

Chu Phúc giãy giụa, vùng vằng lên tiếng. Tư Không cảm thấy có chút ồn ào liền trừng mắt rồi nói.

-Yên tĩnh một chút cũng không khiến ngươi ngừng thở được, bớt nói nhảm đi..

Nói xong, Tư Không buông tay, tiếp tục cất bước, thật lâu sau hắn nhẹ truyền ra một tiếng thở dài.

Nhìn bóng lưng của đối phương thêm vào tiếng thở dài kia. Chu Phúc cảm thấy vô cùng khó hiểu, lúc này liền nhanh chân bước đi bên cạnh Tư Không, bày ra vẻ nghiêm túc rồi nói.

-Lão Tư, có chuyện gì nói cho huynh đệ biết chút, ta đảm bảo không làm loạn..

Tư Không không đáp, vẫn chậm rãi bước đi, mà Chu Phúc sau năm lần bảy lượt bày ra vẻ nghiêm túc cuối cùng có chút không chịu nổi mà trở về thói ồn ào vốn có, ở một bên không ngừng than vãn.

-Ta nói Tư Không ngươi không có chút nghĩa khí, thân là huynh đệ có gì mà phải che giấu.. Thôi vậy, chuyện tình ái của ngươi Chu mỗ không hỏi nữa là được, ai rồi cũng phải trưởng thành, ta hiểu.. ta hiểu được.

Tư Không khựng lại bước chân, cổ quái nhìn Chu Phúc sau đó nói

-Chu Phúc, thật ra cũng không có gì, ta chỉ muốn đi dạo một lát thôi..

Nói xong, Tư Không bất đắc dĩ lắc đầu rồi khẽ cười một cái. Lát sau hắn đưa mắt nhìn về phía xa xa, theo ánh mắt của hắn có thể thấy được bóng dáng của tòa thành quen thuộc đã hiện rõ.

Chu Phúc vẫn bày ra vẻ nghi ngờ cùng hiếu kỳ nhưng không làm loạn nữa mà yên lặng bước theo sau.

Vầng thái dương đã lên cao hơn một chút, làn sương mù cũng theo đó mà chậm rãi tản đi giúp cho tầm mắt có thể nhìn xa hơn. Trong trời đất bỗng có một cơn gió nhẹ thổi đến, khẽ lay động cây cỏ, lay động những chiếc lá vàng, đồng thời cũng khẽ lướt qua mái tóc của hai người.

Tư Không và Chu Phúc đã gần đến mục đích trong chuyến đi, từ xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo, thấy được người người qua lại, nghe được tiếng bước chân, tiếng hò reo, tiếng cười nói, từng trận từng trận âm thanh nhộn nhịp không ngừng truyền ra.

Đi thêm một đoạn đường, cổng thành đã hiện ra ngay trước mắt, tiếng huyên náo cũng càng rõ ràng hơn. Tư Không đi vào trong, thần sắc bình tĩnh ngóng nhìn bốn phía, lúc này lại hơi trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì.

Chu Phúc ở bên cạnh cũng đang ngóng nhìn xung quanh, ánh mắt không ngừng đảo loạn, hình như đang lên kế hoạch cho bản thân.

Một lát sau, Tư Không nhìn về một hướng sau đó nhìn Chu Phúc, ánh mắt hiện ra một tia do dự, không biết nên nói gì.

Chú ý đến Tư Không, Chu Phúc cảm thấy có gì đó liền nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt hiếu kỳ.

Bị Chu Phúc nhìn, Tư Không không khỏi có chút mất tự nhiên. Sau khi cân nhắc bèn nhìn đối phương rồi nói..

-Chu Phúc, hôm nay sẽ đi cả bốn phố mà ở phố Nam có một loại bánh rất ngon. Cùng ta đến phố Nam một chuyến trước đi, thế nào..?

Vừa nói vừa hỏi ý kiến, hắn cũng không quên đề cập tới mục đích của Chu Phúc. Dù bản thân cũng có mục đích nhưng cả hai cùng nhau xuống dưới này, Tư Không cảm thấy không lý nào lại tách ra.

Chu Phúc nhìn Tư Không, ngay lập tức gật đầu đáp ứng.

-Tốt, đi đi đi.

Tư Không cũng gật đầu một cái rồi bước đi.

Kết cấu bên trong Thụy Tư thành được phân làm bốn góc, lấy Đông, Tây, Nam , Bắc làm tên phố tương đương với bốn hướng của trời đất, trong đó tồn tại rất nhiều dãy phố nhỏ liên thông với nhau tạo nên một quy mô của tòa thành cỡ trung. Tư Không cùng Chu Phúc đến một con phố nhỏ hơi thoáng người. Vừa đến, khi Chu Phúc còn đang tò mò nhìn ngó xung quanh thì Tư Không đã đến một góc trống gần đấy rồi ngồi xuống.

Kinh ngạc nhìn đối phương, Chu Phúc hiện ra vẻ cổ quái, gã tiến lại gần rồi ngập ngừng nói.

-Tư.. Tư Không, ngươi nói chuyện riêng.. là ngồi đây ăn xin à..?

Tư Không khẽ lắc đầu, hắn đưa ánh mắt như đang ra hiệu cho đối phương.

Chu Phúc đương nhiên hiểu, lúc này gã cắn răng hiện vẻ khó xử như đang cân nhắc có nên ngồi xuống hay không. Một lát sau, Chu Phúc khẽ thở ra một hơi, sau khi ném cho Tư Không một ánh mắt kỳ dị, cuối cùng có chút miễn cưỡng ngồi xuống.

Tư Không gật đầu cười cười, lúc này hắn mở túi nải của mình ra, trước vẻ tò mò của Chu Phúc, Tư Không lấy ra một cái ngòi bút cùng một tờ giấy.

Trong lúc Tư Không và Chu Phúc đang ngồi ở nơi này, đầu con phố bỗng có ba thân ảnh ốm yếu đang chậm rãi bước đến. Dường như đã có hẹn ước từ trước, khi Tư Không vừa đến nơi thì ba người này cũng đến.

Người đến là ba đứa nhỏ chừng khoảng tám, chín tuổi. Sắc mặt của cả ba đều có chút tiều tụy cùng sa sút, trên gương mặt toàn là vết bẩn lấm lem, bộ quần áo cũ kỹ vô cùng tơi tả, vài vết chắp vá càng khiến vẻ bết bát của cả ba có thêm phần bần hàn hơn.

Có thể nhìn ra đây là ba đứa trẻ không nhà không cửa, ngày ngày dạo quanh Thụy Tư thành để ăn xin. Chỉ là vẻ bê bết của bọn chúng lại không hề ảnh hưởng đến đôi mắt trong sáng và thuần khiết kia.

Cả ba chậm rãi mà đến, khi đến chỗ Tư Không đang ngồi, cả ba đều chắp tay rồi cúi đầu, sắc mặt vô cùng cung kính, đồng thanh truyền ra giọng nói non nớt của mình.

-Tư sư, người khỏe..

-Ừm, ngồi xuống đi..

Tư Không mỉm cười gật đầu rồi nói, nhìn ba đứa nhỏ không kém tuổi muội muội trong nhà lại khiến hắn chút cảm khái. Khi ba đứa nhỏ ngồi xuống, Tư Không vẫn chưa có hành động gì, dường như vẫn đang chờ đợi.

Thời gian một khắc trôi qua, Tư Không bỗng cau mày lại, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng liền đưa mắt nhìn về phía đằng xa, sau khi ngóng nhìn một hồi, ánh mắt hắn thoáng hiện một tia phức tạp, cuối cùng khẽ thở ra một hơi.

Một lát sau Tư Không nhìn đứa nhỏ ngồi ở bên trái rồi hỏi.

-Đại Đại, còn hai đứa nữa đâu? Vì sao không đến.?

Nghe Tư Không hỏi, gương mặt tiều tụy của đứa nhỏ tên Đại Đại kia lại có thêm sự buồn bã, khóe mắt cũng xuất hiện một ít long lanh.

Đại Đại cắn răng, nắm tay siết chặt rồi cúi đầu run giọng đáp lời, dường như cậu nhóc đã khóc.

-Tư sư, vài ngày trước bọn họ.. bọn họ đã chết.. đói mà chết..

Cả người cậu nhóc không ngừng run rẩy, thoáng nghe tiếng nức nở kia khiến hai đứa nhỏ còn lại cũng cúi đầu trầm mặc.

Bầu không khí giữa năm người trong khoảnh khắc bỗng trở nên vô cùng nặng nề.

Tư Không trầm mặc, sau khi nhìn ba đứa nhỏ, hắn khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại.

Một năm qua, trong một lần Tư Không xuống thành, khi đến nơi này tìm Tiểu Như và gia gia của nàng bỗng chú ý đến năm đứa nhỏ tầm tám tuổi hơn đang quây lại với nhau, dùng viên ngói vỡ để viết chữ xuống mặt đường.

Nét chữ rối tung như gà bới nhưng ánh mắt của năm đứa trẻ lại có sự khao khát đối với con chữ, sự vui vẻ đó đã khiến Tư Không có suy nghĩ.

Nghĩ đến lời dạy của Lâm Tú, khi đó Tư Không theo bản tâm của mình, tiện tay chỉ dạy cho năm đứa nhỏ này một chút. Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ như thế mỗi lần hắn xuống thành đều sẽ đến góc phố này, tại nơi đây lấy bút mực và giấy ra dạy chữ cho năm người, cũng từ đó mà được năm đứa nhỏ gọi là Tư sư, giống như cách hắn gọi Lâm Tú, được năm đứa nhỏ coi là lão sư của bọn họ.

Tuổi của hắn thực ra cũng không lớn hơn năm người là bao, ban đầu nghe năm người gọi mình là Tư sư, Tư Không lại cảm thấy rất lạ nhưng dần dần cũng quen nên đành tùy ý.

Năm người chỉ còn có ba, Tư Không trầm mặc, thật lâu không biết nên nói gì, hắn cũng không thể làm gì ngoài việc cầu nguyện cho hai người đã khuất đồng thời cũng nhớ đến lời mà Lâm Tú đã nói trước đây.

Trong thiên địa, vận mệnh của chúng sinh vạn vật đều đã được định rõ, thời gian đều xem như khách qua đường. Có người bị năm tháng bỏ qua, có người lại quên đi năm tháng, nói mệnh thuộc về ta nhưng sinh tử có số, sống chết lại do trời..

Khi đó hắn không hiểu nhưng Lâm Tú lại nói hắn đã hiểu. Mà bây giờ hắn cũng minh bạch, trong lòng khẽ thở dài.. “Hai đứa nhỏ kia còn quá nhỏ, tuổi này vốn vô ưu nhưng vì số mệnh không tốt, chết vì đói phải chăng đây là thiên ý trong lời lão sư nói..”

Chu Phúc vẫn ở một bên, lúc này lại vô cùng yên lặng mà ngóng nhìn bầu trời, không biết đang nghĩ gì.

Thật lâu, sau khi bình ổn lại tâm tình, Tư Không chậm rãi mở mắt, nhìn sắc mặt tiều tụy của ba đứa nhỏ trước mặt, Tư Không ôn hòa cười rồi nói.

-Chưa ăn gì đúng không? Ta đã mua cho các ngươi chút đồ ăn, mỗi người một cái..

Ba đứa nhỏ gật đầu, ngạc nhiên nhìn Tư Không.

Trong vẻ kích động của ba người, Tư Không lấy ra ba chiếc màn thầu còn ấm từ trong tay nải rồi đưa cho bọn họ. Dọc đường đi hắn theo thói quen nên tiện tay mua, vốn dĩ là năm cái nhưng hai cái còn lại, người được nhận đã không thể nhận được nữa.

Thấy như vậy, Chu Phúc như có điều suy nghĩ, hắn đột nhiên thò tay vào vạt áo đem ra một cái màn thầu rồi đưa cho Tư Không. Chu Phúc biết bên trong túi nải của Tư Không còn hai cái nữa.

Tư Không kinh ngạc nhưng rồi lại mỉm cười mà tiếp lấy chiếc màn thầu kia. Trước vẻ khó tin của ba đứa nhỏ, hắn lại đưa cho mỗi đứa một cái, đồng thời cũng ân cần dặn dò.

-Ăn chậm một chút mới no lâu, hôm nay ta không dạy học mà sẽ viết chữ, Đại Đại, A Nhị, Từ San, ta hy vọng các ngươi luôn yên bình. Vì vậy hôm nay sẽ viết chữ “bình an”, sau đó ba người mỗi ngày viết một chữ bình an, ngày ngày bình an, cả đời bình an..

Tư Không cầm bút, điểm mực, viết vào tờ giấy trước mặt hai chữ “bình an”, nét chữ rất đẹp, như muốn viết ra một con đường cho ba đứa nhỏ sau này.

Một con đường bình an.

Ba đứa nhỏ cung kính tiếp nhận. Vốn dĩ là người mồ côi, lăn lộn không từ bất kỳ thủ đoạn nào để có thể mưu sinh trong thành nhưng lòng hiếu học cùng sự chỉ dạy của Tư Không trong một năm qua đã giúp ba người hiểu được đại khái ân nghĩa cùng lễ tiết là gì.

Thời gian trôi qua, Tư Không và Chu Phúc rời đi.

Đại Đại ôm chặt tờ giấy bình an, đứng đó nhìn bóng dáng của Tư Không, trong mắt ánh đều là bóng lưng của hắn, A Nhị và Từ San cũng vậy, sau khi nhìn nhau một chút, bất giác đều nhìn ra sự quyết tâm của nhau.

Ba người đều gật đầu như đã đưa ra quyết định nào đó.

Rời khỏi phố Nam đi đến phố Đông, lúc này Tư Không bị Chu Phúc kéo đến một cái gian hàng bán bánh nướng, trong khi đang ngóng nhìn thì bên tai của Tư Không bỗng nghe được một tiếng thở dài.

-Thiếu niên vì sao lại ưu phiền, thiếu niên không phải là vô ưu sao..?

Tư Không quay đầu nhìn lại, cách đó không xa hắn thấy một cái lão nhân, bộ dáng có chút nhếch nhác, ánh mắt mờ đục của lão cũng đang nhìn Tư Không, dường như đang đợi hắn đáp lời.

Tư Không ngạc nhiên, như có điều suy nghĩ liền tiến đến, hắn nhìn lão nhân rồi nói.

-Tiền bối, là người đang gọi ta sao..

-Là ta nhưng.. cũng không phải là ta, là thiếu niên thật là tốt, thật là tốt..

Lão nhân yếu ớt mỉm cười, khàn khàn thều thào, trong đôi mắt mờ đục kia lại có một tia cảm khái cùng hồi ức hiện ra.

Nghe được những lời này, Tư Không lại có chút khó hiểu, lúc này đang định nói gì thì lão nhân đã nhắm mắt rồi nói.

-Đi đi, thế gian này nhiều điều thú vị lắm, cứ tiếp tục bước đi, đừng dừng lại, nên nhớ đừng dừng lại..

Tư Không trầm mặc, một lát sau hắn khẽ thở ra một hơi, đặt vài đồng tiền ở trước mặt của lão nhân. Làm xong, Tư Không xoay người rồi kéo theo Chu Phúc, tiếp tục mục đích của chuyến đi lần này.

Lão nhân kia mở mắt nhìn bóng lưng của thiếu niên, trong đôi đồng tử kia lại hiện ra một tia hồi ức nhưng nhiều hơn là vẻ phiền muộn, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Dòng người qua lại, thân ảnh của người này bỗng hơi lập lòe, cuối cùng tiêu tan không một dấu vết.

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.