Cố nén bi thương..
Gió từ không trung nhẹ luồn qua từng ngọn tre. Trong làn gió, từng cành tre đan xen vào nhau, không ngừng phát ra âm thanh xào xạc, quanh quẩn bên tai thiếu niên.
Gió cũng nhẹ thổi qua thân hình cao gầy của hắn, khẽ đong đưa mái tóc sau lưng, cuối cùng khiến nó trở nên rối tung, phảng phất có vài sợi vương lên gương mặt.
Lặng lẽ đứng giữa hàng tre, Tư Không vẫn nhắm nghiền đôi mắt, đứng đó với một mớ hỗn độn trong lòng.
Thời gian chẳng biết trôi qua bao lâu, lúc này Tư Không chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn ngập tơ máu, tại đó vẫn vương lại một chút long lanh của giọt bi thương. Hắn mở mắt ngóng nhìn, trên miệng lại khẽ than một tiếng, vô cùng nghẹn ngào.. “Lão sư..”
Làn tóc rối vất vưởng, muốn che khuất tầm mắt của thiếu niên nhưng chẳng thể che được sự mệt mỏi cùng vẻ đắng chát đang dần hiện rõ trên gương mặt thanh tú kia. Tư Không vẫn đứng tại đây, dẫu cho lòng hắn có rất nhiều mối ngổn ngang nhưng Tư Không chỉ cảm nhận được sự trống rỗng cùng bi thương khôn cùng, không ngừng phủ kín.
Lặng người trong thời gian rất lâu, bất giác khóe miệng hắn bỗng nở một nụ cười chua chát khiến bộ dáng lại có thêm vẻ thê lương hiện ra. Tư Không hít sâu, mặc cho những sợi tóc đang vương trên mặt, hắn đứng đó ngẩng đầu đưa đôi mắt thất thần nhìn bầu trời, trong miệng khẽ thì thào. “Lão sư.. Ta biết người gọi là Thánh Sư, ta hiểu người có tâm sự không thể nói, ta đều biết.. Người hà tất phải như vậy.. Vì sao lại vì ta mà khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh.. Ta xứng sao, một kẻ phàm như ta xứng sao..?”
Trong vô thức, hai dòng lệ nóng lại một lần nữa chảy ra, dọc theo gò má rơi xuống vạt áo, nước mắt ẩn chứa sự bất lực cùng nỗi bi ai không thể giấu kín trong lòng. Mơ hồ, tiếng nghẹn ngào của hắn cũng truyền ra, hòa vào tiếng lá tre xào xạc, phảng phất trong làn gió.
Hắn khóc vì sự ra đi của Lâm Tú đồng thời cũng hận chính bản thân mình.
Lòng rối như tơ vò, từng chuyện khó hiểu cứ không ngừng diễn ra, sau đó lại là sự ra đi của Lâm Tú khiến những nút thắt càng trở nên rối ren hơn. Tư Không vô cùng tự trách, theo dòng suy nghĩ hỗn loạn không ngừng hiện ra, hóa thành sự dằn vặt rồi dày vò tâm trí khiến nỗi mỏi mệt trong lòng hắn mỗi lúc một dâng cao, khó lòng kìm nén.
Gió vẫn thổi, từng phút giây vẫn lặng lẽ trôi qua.
Sau một thoáng nghẹn ngào, lần nữa Tư Không chậm rãi nhắm đôi mắt lại nhẹ thở ra một hơi nặng nề. Lát sau hắn mở mắt, tơ máu trong mắt càng hiện rõ nhưng ẩn trong đôi đồng tử bây giờ là vẻ âm trầm cùng lạnh lùng.
Như đã cố gắng áp chế sự bi thương trong lòng bởi sự ra đi của Lâm Tú, giờ khắc này Tư Không tiếp tục quay trở về căn nhà gỗ nhỏ. Vừa đi hắn cũng vừa thì thào như đang đưa ra quyết định nào đó ở trong lòng.. “Quá yếu, lão sư từng muốn làm gì đó nhưng ta quá yếu không thể làm gì.. Thủy Lưu trấn, vùng biển kia, nếu những chuyện này đều do ta, đều vì ta mà ra, nếu như là mộng thì có khi nào lão sư đang giúp ta tỉnh giấc..”
Bóng dáng hắn chậm rãi trở về căn nhà gỗ nhỏ, ánh mắt vẫn hiện vẻ suy tư, trong miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.. “Kẻ không biết từng bảo ta không nên mở mắt nhưng Lão sư dường như biết được điều gì, hình như người đang dẫn đường cho ta, âm thầm giúp ta tỉnh lại.. Điều này ứng với mỗi lần ta tỉnh giấc đều nằm trên giường..”
Đứng trước căn nhà gỗ nhỏ, Tư Không ngóng nhìn nơi quen thuộc, ánh mắt vẫn hiện vẻ suy tư. Chuyện bất thường của bản thân, tưởng chừng đều là mộng nhưng sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ, lúc này ánh mắt hắn dần híp lại như đã nhìn ra được điều gì.
Trước căn nhà gỗ, như nhìn thấy bóng dáng Lâm Tú, giây phút mơ hồ đó hắn mạnh mẽ quỳ gối xuống rồi dập đầu đồng thời trong lòng cũng quanh quẩn lời nói của Lâm Tú trước khi rời đi.
Quỳ gối tại đó, Tư Không thấp giọng thì thào, nghe vẫn còn chút nghẹn ngào nhưng lại vô cùng kiên định.
“Lão sư.. lời dạy của người Không nhi xin nhớ kỹ.. Vì sao lại nói Tâm vấn Tam tài mà không phải Tam tài vấn Tâm, bởi vì Tâm là của chính mình, rộng hơn thương thiên, vững hơn đại địa, khả vấn tựu vấn không vấn đều tùy bản tâm, thiên địa không thể ảnh hưởng, nhân cũng không thể.. Tại nơi này ta xin thề, con đường tiếp theo nhất định sẽ tìm kẻ không biết kia báo thù cho lão sư người, tìm hiểu rõ bí ẩn của ta, lời thề có thiên địa làm chứng, mục đích không thành tuyệt không dừng lại, bất kỳ điều gì cũng không thể ngăn cản.. cho dù là cái chết..”
Lời vừa dứt, trong giây lát, làn gió trong đất trời đột ngột lặng xuống, trên bầu trời lúc này bỗng có một âm thanh trầm đục truyền ra như đang hưởng ứng lời thề của thiếu niên.
Ánh mắt Tư Không lóe lên một tia quang mang khác thường, trong giây lát hắn liền gom hết sự bi thương của bản thân, giấu kín vào một ngăn riêng biệt.
Một ngăn này chỉ hắn có thể biết, mình hắn có thể nhìn thấy được. Tựa như lời dạy của Lâm Tú từng nói với hắn về Tâm.
Có trái có phải, có Xuân Thu và Đông Hạ, trắng đen đều là màu. Chỉ là một màu ta thấy mà người không thấy, màu còn lại ta và người đều thấy.
Mặc dù tâm tình vẫn còn thấp thỏm bất định nhưng Tư Không hiểu trước mắt dù có bi thương hơn cũng không thay đổi được điều gì.
“Chỉ có thể tranh thủ thời gian, sớm trở thành tu sĩ.. Trước đó nên trở về thăm phụ mẫu, nói qua cho hai người hiểu quyết định của ta..” Dưới mái hiên, Tư Không khẽ thở ra một hơi, hắn cảm thấy vô cùng bất lực nhưng chẳng thể làm gì.
Muốn biến chuyển một chuyện nào đó, trước tiên phải có lực mới có thể thực hiện. Tư Không hiểu rõ vấn đề của bản thân nên rất nhanh hắn đã đưa ra quyết định cho mình.
Không ngừng thở ra từng hơi mệt mỏi ở trong lòng, Tư Không đi vào trong căn nhà gỗ. Ngay khi hắn vừa bước được nửa bước, bỗng bước chân hắn thoáng khựng lại rồi nhướng mày nhìn ra bên ngoài.
-Lão Tư, có chuyện a, ngươi có ở đó không? Có người tìm ngươi..
Người chưa thấy nhưng giọng nói đã truyền đến, nghe được giọng nói này, Tư Không lại khẽ lắc đầu thở dài, hắn biết người đến là ai.
Xoay người, Tư Không chậm rãi bước ra phía ngoài mái hiên. Theo ánh mắt của hắn nhìn đến, phía xa xa có một bóng dáng đang hối hả chạy lên trên này.
Người đến không ai khác chính là Chu Phúc.
Vừa đến nơi, như cảm thấy Tư Không hơi khác lạ, lúc này Chu Phúc khẽ nhướng mày rồi bày ra vẻ khó hiểu. Ánh mắt quét ngang từ đầu đến chân của đối phương như đang đánh giá, nhưng nhìn mãi cũng không phát hiện ra điểm khác thường nào.
-Tiểu tử ngươi có điểm gì đó khác lạ..
Chu Phúc hồ nghi lên tiếng. Tư Không coi như không nghe thấy, hắn nhìn đối phương rồi hỏi.
-Chu Phúc, có chuyện gì..?
Chu Phúc nhìn Tư Không rồi bày ra vẻ cổ quái, y khẽ lắc đầu rồi chán nản lên tiếng.
-Còn hỏi ta ?.. Tình nhân của ngươi tìm ngươi đó a. Tiểu tử ngươi một tháng qua không biết đã mất tích ở đâu khiến nàng liên tục tìm ta và Lã Minh để hỏi, thật không thể hiểu nổi chúng ta mắc nợ gì với ngươi a huynh đệ..
Nghe đối phương nói, Tư Không có chút ngạc nhiên, thời gian mà hắn gặp chuyện trong trí nhớ dường như cũng không lâu như thế, nhưng khiến hắn để tâm chính là người tìm hắn trong một tháng này lại là ai.
Chậm rãi suy tư, ánh mắt Tư Không bỗng hiện ra vẻ khó xử như đã nhớ lại. Hắn nhìn Chu Phúc, Chu Phúc cũng nhướng mày nhìn Tư Không.
Lát sau, Tư Không nhẹ thở ra một hơi, hắn khẽ gãi đầu rồi ngập ngừng hỏi Chu Phúc
-Ta quên mất.. Nàng.. hôm nay lại đến..?
-Ừm, đang đứng đợi ở trước cửa thư viện, ngươi đang làm gì nếu bận thì ta sẽ chuyển lời giúp..
Chú ý đến thần sắc của Tư Không có chút khác thường, Chu Phúc khẽ gật đầu rồi đáp lời.
-Không sao, thời gian qua ta có chút chuyện riêng, hiện tại cũng không bận gì..
Tư Không lắc đầu đáp lời, vừa nói hắn cũng cất bước.
Ngày đó gặp gỡ Tần Cẩn Huyên, trước khi từ biệt hắn đã nói sẽ xuống thăm đối phương. Chẳng qua gặp phải chuyện kỳ dị cùng sự ra đi của Lâm Tú khiến hắn trầm luân trong suy nghĩ của mình mà quên mất nhiều chuyện, bao gồm cả lời hứa với thiếu nữ.
Chậm rãi bước đi, Tư Không cố gắng khiến tâm tình của mình ổn định, xốc lên tinh thần mà trở về sự bình tĩnh, đem toàn bộ mệt mỏi hòa vào tiếng thở dài sâu kín ở trong lòng.
Hắn không muốn để cho Tần Cẩn Huyên thấy được sự phiền muộn của mình. Hay nói cách khác, Tư Không muốn tự mình tìm kiếm câu trả lời, dù mệt mỏi hay có muôn trùng gian nan, hắn không muốn bản thân liên lụy thêm bất kỳ ai nữa, nhất là những người quan trọng ở trong lòng hắn.
Lâm Tú đã không còn, một lần này để hắn cảm nhận rõ ràng hơn về nỗi mất mát của sự ly biệt.
Tựa như ký ức tại Thủy Lưu trấn, nỗi đau trong lòng đối với sự ra đi của một người có ơn và quan trọng với bản thân, không phải là điều mà một thiếu niên bình thường có thể chịu được.
Coi như Tư Không vẫn giữ được bình tĩnh nhưng chẳng qua đều là vẻ bề ngoài. Trong lòng như thế nào chỉ có hắn biết, chỉ mình hắn hiểu được.
Chu Phúc theo sau Tư Không. Thông thường Tư Không vốn là người kiệm lời nhưng lúc này trong cảm nhận của Chu Phúc, dường như đối phương lại càng trầm mặc hơn, bóng lưng cũng ẩn hiện một chút nặng nề khó nói.
Bước chân của Chu Phúc di chuyển hơi nhanh một chút. Lúc này sóng vai cùng Tư Không, Chu Phúc chậm rãi bước đi, ở một bên giữ yên lặng, dường như cũng đang suy tư điều gì.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |