Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lâm Tú rời đi.

Tiểu thuyết gốc · 1976 chữ

Bên trong sảnh chính tại khu Tổ đường của Tự Thiên thư viện.

Tự Thiên Tử nhìn bức phong thư đang cầm trong tay, vẻ phức tạp trong đôi mắt lão cũng hiện rõ. Sau khi trầm mặc một thoáng, lúc này Tự Thiên Tử khẽ thở dài, ánh mắt cũng đưa về phía trước rồi truyền ra lời nói.

-Ngươi hà tất phải như vậy..

Giọng nói của lão truyền ra quanh quẩn khắp tổ đường nhưng chờ đợi thật lâu cũng không có âm thanh nào đáp lại.

Tự Thiên Tử yên lặng không vội, lão vẫn nhìn về phía đại môn của Tổ đường.

Theo ánh mắt của Tự Thiên Tử nhìn đến, đứng giữa đại môn là một bóng lưng cao ráo nhưng lại có phần tiêu điều, ẩn ẩn còn có một chút tang thương phủ trên mái tóc và đôi bờ vai kia.

Bóng dáng này chính là Lâm Tú, chẳng qua trạng thái hiện tại của y lại có sự bất đồng với thường. Thân hình cao gầy của Lâm Tú dường như hơi lập lòe, khi thì ngưng thực khi thì hư ảo cho người ta cảm giác khó nắm bắt. Lâm Tú đứng đó, đưa đôi mắt thâm sâu và mệt mỏi của mình ngóng nhìn về một hướng.

Nửa khắc trôi qua, Lâm Tú nhẹ thở ra một hơi rồi xoay người nhìn Tự Thiên Tử.

Hai người nhìn nhau, Tự Thiên Tử lắc đầu thở dài, vẻ mặt phức tạp. Còn Lâm Tú thì lại mỉm cười, hai tay bắt sau lưng, vô cùng thong dong.

Nhìn Tự Thiên Tử, Lâm Tú như có suy nghĩ liền truyền ra lời nói.

-Đôi khi ta không dám xác định mục đích của lão Cửu là gì nhưng đứa nhỏ kia chính là hy vọng. Như ta đã nói trước đó, ta và người kia đã có ước hẹn, mà con đường tiếp theo phải xem vận mệnh cùng tạo hóa của đứa nhỏ kia..

Nói xong, ánh mắt của Lâm Tú thoáng hiện ra sự phiền muộn, nhìn bức phong thư trong tay Tự Thiên Tử, y tiếp tục truyền ra lời nói.

-Bức thư này nên đưa cho hắn vào thời điểm thích hợp, chỉ là tương lai khó nói trước. Việc này là ta phó thác cho ngươi nhưng muốn đưa cho hắn khi nào đều tùy ngươi, ta không quản..

Lâm Tú nói, ánh mắt của y khi nhìn Tự Thiên Tử lại hiện ra một tia thâm ý.

Chú ý đến ánh mắt của đối phương, Tự Thiên Tử như có điều suy nghĩ liền nhẹ gật đầu rồi nói.

-Chỗ người kia có thể tranh thủ được bao lâu..?

-Không biết, hắn không phải người ở dòng thời gian này nên rất khó mà xác định. Kẻ năm đó giao thủ với lão Cửu cũng chưa hoàn toàn khôi phục nên ta nghĩ rằng khả năng cũng đủ để chuẩn bị thêm..

Lâm Tú suy tư rồi chậm rãi đáp lời, giờ khắc này thân ảnh của y đã trở nên mờ nhạt đến cực điểm, tùy thời có thể tiêu tán bất cứ khi nào.

Tự Thiên Tử yên lặng nhìn Lâm Tú, lời nói của đối phương đương nhiên lão nghe được nhưng ánh mắt của Tự Thiên Tử chỉ chú ý đến trạng thái của Lâm Tú.

Nhìn đối phương, Tự Thiên Tử khẽ lắc đầu rồi nói.

-Ngươi nên rời đi sớm hơn một chút, chuyện ta đã đáp ứng ngươi cứ an tâm là được..

-Ừm, lần này không nên ảnh hưởng đến quỹ tích vận mệnh của hắn nữa. Ta nên sớm nhận ra điều này trong những lần trước đây..

Lâm Tú cười cười đáp lời, trong mắt hiện ra một tia phức tạp cùng cảm khái. Sau khi nói xong, cả người bắt đầu chậm rãi phiêu diêu giữa không trung, lát sau bóng dáng y bay ra phía ngoài tổ đường, bay về một hướng.

Tự Thiên Tử thở dài nhìn Lâm Tú đang dần khuất ở phía xa. Dù người đã đi nhưng lời cảm thán tựa như tiếng than thở vẫn còn quanh quẩn tại tổ đường, quanh quẩn bên tai của Tự Thiên Tử, thật lâu không tiêu tan. “Người nói ta hồ đồ chỉ vì thấy ta cố chấp, người nói rất nhiều nhưng hiểu được thì có bao nhiêu.. Haha, ta đúng là hồ đồ thì đã sao, người nói lại như thế nào ?..Ta làm sao hiểu được tâm người cũng như người làm sao hiểu được tâm ta..”

Tiếng thở dài của Tự Thiên Tử hòa cùng tiếng cảm thán của Lâm Tú, âm thanh như xuyên qua bầu trời, như truyền về một hướng xa xăm. Ngóng nhìn một hồi, Tự Thiên Tử khẽ lắc đầu, một lần nữa đưa mắt về phía xa rồi yên lặng như đang suy nghĩ.

Khu giảng đường, Vạn Kinh Các.

Đại môn khẽ mở, bóng dáng thiếu niên cũng chậm rãi bước ra phía bên ngoài. Nét mặt của hắn có chút khó coi, ánh mắt cũng hiện ra vẻ âm trầm cùng mệt mỏi, tâm trạng của thiếu niên hình như không được tốt nên bước chân của hắn cũng cho người ta cảm thấy có chút nặng nề.

Hắn vẫn chậm rãi bước ra ngoài, vừa đi vừa lặng lẽ suy tư. “Nhị lão nói Lão sư chưa từng đến Vạn Kinh Các, rốt cuộc người đã đi đâu..?”

Tư Không chậm rãi bước đi, vừa đi hắn cũng không ngừng suy tư nhưng ngàn vạn suy nghĩ vẫn không thu được kết quả.

Hắn cứ như thế bước đi, mang theo sự hỗn loạn ở trong lòng, vừa đi vừa không ngừng lẩm bẩm. “Nếu người không nói rõ thì tự thân ta cũng có thể dần dần tìm hiểu, chẳng qua ta cần gặp người để xác định một chút nghi vấn của ta.. Nhưng lão sư, rốt cuộc người đã đi đâu..?”

Tư Không đi qua khu giảng đường, bóng dáng của hắn chậm rãi tiến đến quảng trường. Sau khi đến đây, đứng dưới tán cây của gốc cổ thụ, lúc này ánh mắt của Tư Không thoáng hiện ra một chút tinh quang như đang nhớ lại.

“Trước đó ta thoáng nghe được tiếng thở dốc của lão sư, lẽ nào vì giúp ta thoát khỏi điều quỷ dị kia đã khiến người gặp chuyện bất trắc nào đó..?”. Suy tư một hồi, trong lòng Tư Không tự nhiên sinh ra một cái suy đoán.

Nhưng suy đoán này khiến hắn có một loại dự cảm không lành. Chuyện quỷ dị của bản thân dĩ nhiên Tư Không cần tìm ra lời giải nhưng hắn không muốn vì thế mà Lâm Tú xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.

“Hy vọng người không sao..” Trong lòng thầm cầu nguyện, Tư Không lại trầm mặc không biết nên làm gì tiếp theo.

Sau một hồi lâu, khi cảm giác mệt mỏi cùng lo lắng không còn áp chế nổi. Lúc này Tư Không liền xoay người rồi trở về căn nhà gỗ nhỏ trên ngọn đồi tre.

Hắn muốn để bản thân bình tĩnh một chút.

Tư Không chậm rãi bước đi, trong đầu không ngừng hiện ra những đoạn ký ức mơ hồ. Ký ức từ khi về nhà cho đến hiện tại.

Mọi thứ cứ quanh quẩn trong đầu khiến lòng hắn càng lúc càng nặng hơn. Trong sự mơ hồ đó, bất giác Tư Không lại một lần nữa nghĩ đến cảm giác khi bản thân trải qua sự tử vong. Nghĩ đến điều này, khóe miệng hắn không rõ lại lộ ra một nụ cười.

Một nụ cười vô cùng âm trầm và lạnh lẽo nhưng cũng không thiếu được sự trào phúng.

Chậm rãi trở về ngọn đồi tre, một mình lặng lẽ nhìn những hàng tre đang đong đưa theo làn gió. Dường như lại đang nghĩ đến điều gì, trong giây lát ánh mắt Tư Không bỗng xuất hiện vẻ thâm sâu, một lần nữa quay về sự bình tĩnh vốn có.

Dưới làn gió mát mùa hạ, hắn đứng ở trên con đường đất rồi khẽ nhắm mắt. Như có điều suy nghĩ, theo trí nhớ của mình Tư Không liền chậm rãi tản ra linh thức của bản thân.

Phạm vi linh thức của hắn không lớn, Tư Không chỉ có thể cảm ứng được tối đa mười trượng, cảnh vật xung quanh cũng theo đó mà hiện ra trong tinh thần. Lát sau Tư Không mở mắt, ánh mắt lóe lên tinh quang, cảm giác có phần thâm sâu hơn rất nhiều.

Nén lại sự mệt mỏi ở trong lòng, Tư Không như đã xác định, hắn đứng tại chỗ một lần nữa thì thào tự nhủ... “Từ trước đến nay, Lão sư hiếm khi giải thích những gì mà người nói với ta. Lần này có lẽ cũng như vậy.. Đã vậy thì ta nên theo khả năng của mình mà tự lý giải, tự kiểm chứng, tự tìm kiếm sự thật..”

Làn gió khẽ thổi, như vuốt ve lên khuôn mặt của Tư Không, như muốn thổi tan sự mệt mỏi trong lòng hắn. Khi Tư Không thì thào tự đưa ra quyết định, hắn không chú ý ở ngay sau lưng đang có một ánh mắt ngóng nhìn.

Bóng dáng này chính là Lâm Tú.

Thân hình của y đã mờ nhạt nhìn không ra, vô cùng mơ hồ, hình như chỉ còn một tia ý thức cuối cùng, y đương nhiên muốn nhìn thiếu niên trước khi rời đi. Những lời mà Tư Không tự nói với chính bản thân, Lâm Tú quan sát từ đầu đều đã nghe được.

Ánh mắt của Lâm Tú hiện ra vẻ cảm khái cùng hồi ức, càng nhìn Tư Không, ánh mắt của Lâm Tú càng hiện ra vẻ ôn hòa rồi nhẹ thở ra một hơi. Tiếng thở dài hoà vào làn gió, khẽ vi vu bên tai thiếu niên, một âm thanh mơ hồ.

“Thiên địa bất nhân, nhân mệnh vô thường, Tâm bất khả giải. Thiên, địa, nhân, khả vấn tựu vấn, nhược vô tất yếu chi bằng tùy tâm..”

Làn gió nhẹ thổi qua, toàn thân Lâm Tú bỗng tan biến rồi hóa thành vô số điểm tinh quang bay đến chỗ Tư Không, nhẹ nhàng không một tiếng động dung nhập vào trong người hắn.

Như một cơn gió bay đến, nhẹ nhàng phất phơ làn tóc của thiếu niên. Giờ khắc này, trong mơ hồ Tư Không bỗng nghe được một tiếng thở dài quen thuộc truyền đến từ xa xăm theo tiếng lá tre xào xạc mà quanh quẩn ở bên tai.

“Lão sư..” Tư Không sững người đứng yên không nhúc nhích, sự mệt mỏi trong lòng không áp chế được lại một lần nữa dâng lên.

Hòa vào cảm giác mệt mỏi chính là sự bi thương, lòng hắn có quá nhiều nút thắt, rối như tơ vò. Đối với thiếu niên bình thường như hắn mà nói, mọi chuyện đã vượt quá sức lực của hắn.

Hắn không xác định Lâm Tú đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi tiếng thở dài quen thuộc quanh quẩn ở bên tai, giây phút đó trong lòng hắn bỗng dâng lên một cỗ mất mát cùng trống rỗng không cách nào diễn tả.

Lặng lẽ đứng tại chỗ, cảm giác mất mát càng lúc càng phủ kín trong lòng. Bất giác, hai dòng lệ nóng từ khóe mắt Tư Không bỗng chảy ra, dọc theo đôi gò má rơi lên vạt áo.

Hắn hiểu Lâm Tú đã gặp chuyện. Theo tiếng thở dài, Tư Không đã nhận ra không thể thấy người nữa..

Bạn đang đọc Tàn Tự sáng tác bởi yy73351328
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy73351328
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.