Nửa tỉnh nửa mê, khó lòng phân định.
Thái Tuế, hiểu một cách đơn giản thì chính là vận rủi. Thái Tuế thường mang theo những điềm không lành phủ xuống, ảnh hưởng tiêu cực đối với vận mệnh và sinh hoạt của toàn bộ chúng sinh.
Trong Thái Tuế có Tuyệt, Thai, Dưỡng của địa chi Tam hợp. Mà đối lập với Tam hợp chính là Tam sát, Tam sát được phân làm ba dạng ứng với ba chi của Tam hợp.
Theo thứ tự có thể hiểu như sau, Tuyệt ứng với Kiếp sát, Thai ứng với Tai sát, còn Dưỡng ứng với Tuế sát.
“Hướng” và “tọa” đương nhiên cũng tồn tại trong sự đối lập này. Hai điểm này là phần rất quan trọng, chúng nó quyết định vị trí giữa Tam hợp và Tam sát tại biến hóa trong phương vị của thiên địa.
Người phạm Tam sát khó nói trước sẽ gặp phải tai ương gì và có kết cục thế nào. Dù sao trong năm tháng trước đây theo như vị trung niên áo bào xám đã nói với Lâm Tú ban nãy, uy lực chân chính của Thái Tuế khi phủ xuống có thể khiến một Nguyên Giới vô cùng rộng lớn trong chớp mắt đều bị xóa bỏ.
Có thể tưởng tượng được tràng cảnh năm đó dĩ nhiên là sinh linh đồ thán.
Gieo tai ách kinh khủng phủ xuống, đoạn tuyệt duyên số của đối phương với thiên địa, xóa bỏ toàn bộ nhân quả giữa quá khứ cùng hiện thực của mọi sự tồn tại, mang theo sự suy thoái đối với tu vi, đánh sâu vào đại đạo cùng ý cảnh của người trúng pháp. Uy lực ẩn chứa trong một pháp tại vùng biển vô tận nơi đây chính là như vậy.
Thái Tuế vẫn phủ xuống.
Thiếu niên vẫn đứng tại hòn đảo của mình, kinh ngạc nhìn bóng lưng của người trước mắt.
Dưới sự trói buộc vô hình cùng lực lượng Tam sát tại vị trí “tọa” trong Thái Tuế, vị trung niên áo bào xám không biết đã thi triển thủ đoạn gì lại có thể xuất hiện được ở trước mặt Tư Không.
Y đến không truyền ra lời nói cũng không quay lại nhìn hắn mà chỉ đưa một ngón tay ra điểm về hư vô phía trước như đang làm chuyện gì đó. Đồng thời một tay còn lại cũng truyền ra một luồng năng lượng nhu hòa bao phủ khắp toàn thân của thiếu niên như đang bảo hộ, cũng giống như đang giúp hắn chữa trị.
Tư Không có chút hoảng hốt, hắn không hiểu tình huống gì đang diễn ra.
Khoảnh khắc thiên địa đột nhiên xuất hiện một thanh đao kinh khủng ầm ầm giáng xuống uy áp khủng bố, một đao kia ẩn chứa lực lượng hủy diệt mạnh mẽ chém xuống, khi gần đến đỉnh đầu thiếu niên khiến hắn cảm giác như toàn thân đang dần tan biến. Trong sát na đó, khi đã cảm nhận được sự tử vong thì trước mắt bỗng nhiên lại có một người xuất hiện.
Hắn không biết người đến là ai, vốn dĩ tình huống hiện tại bản thân hắn ắt phải chết không thể nghi ngờ nhưng lại còn sống khiến Tư Không vô cùng khó tin. Thêm vào lúc này như cảm nhận được sự ấm áp đang chạy dọc toàn thân, cảm nhận được vết thương được hồi phục cùng tinh thần đang trở dần trở lại trạng thái vốn có khiến vẻ mặt của Tư Không lại càng thêm vẻ ngơ ngác.
Hắn cứ thất thần đứng đó, ngóng nhìn bóng lưng của người trước mắt.
Nhưng khi hắn còn đang ngơ ngẩn, phía sau bỗng có một bàn tay nắm chặt lấy bả vai, kèm theo đó là một giọng nói ôn hòa quen thuộc nhưng lại có chút mệt mỏi cùng tiếng thở dốc truyền đến.
“Đừng động, vi sư đưa con rời khỏi nơi này..”
-Lão sư..
Tư Không ngạc nhiên lên tiếng, lúc này bên tai hắn lại nghe được lời nói gấp gáp của Lâm Tú.
“Nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần, không cần nghĩ bất kỳ điều gì hết..”
Nghe Lâm Tú nói, mặc dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng Tư Không hiểu rõ tình huống bây giờ không phải thời điểm để cân nhắc hay suy nghĩ thêm. Giây phút Lâm Tú vừa dứt lời, Tư Không ngay lập tức thả lỏng toàn thân rồi khẽ nhắm mắt lại.
Tinh thần cũng đồng dạng buông lỏng, Tư Không như bỏ qua hết thảy biến hóa xung quanh rồi chìm vào trong thế giới nội tâm của chính mình.
Mặc dù bên tai vẫn còn nghe được những tiếng chấn kinh khủng truyền đến khiến màng nhĩ của hắn như bị xuyên thủng nhưng Tư Không vẫn như cũ bỏ qua, coi như không nghe thấy.
[…]
Thời gian vẫn chậm rãi chảy xuôi.
Trên ngọn đồi tre, trên chiếc giường trong căn phòng của ngôi nhà gỗ nhỏ có một thiếu niên đang nằm ở đó, nằm ngủ rất ngon. Lúc này như cảm giác toàn thân có chút căng cứng, vẻ mặt của thiếu niên hơi đổi một chút, hàng lông mày cũng khẽ nhíu lại.
Theo bản năng thiếu niên khẽ vặn mình một cái, tiếng xương khớp kêu lên rôm rốp khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu, cả người cũng theo đó mà trở nên nhẹ nhõm hơn.
Lúc này hình như hắn đã tỉnh giấc, thiếu niên liền nhẹ thở ra một hơi rồi chậm rãi mở mắt ra.
Tư Không mở mắt ra, ánh vào trong mắt hắn là cái trần nhà bằng rơm rất quen thuộc khiến hắn có chút ngẩn ra.
Sau khi ngơ ngẩn một hồi, lúc này hắn lại trầm mặc ngóng nhìn gian phòng quen thuộc trong trí nhớ, ánh mắt thoáng hiện một tia hồi ức nhưng lại nhanh chóng bị bao phủ bởi vẻ nửa tỉnh nửa mê, khó lòng phân định.
Ngoài trời đang là ban ngày, theo ánh sáng từ ô cửa sổ chiếu vào trong gian phòng, cảnh vật xung quanh đều ánh vào trong mắt Tư Không.
Thời gian nửa khắc trôi qua, sau khi trầm mặc rất lâu, lúc này Tư Không nhẹ thở dài rồi khẽ đưa tay lên muốn xoa thái dương. Hắn cảm thấy đầu óc của mình có chút quay cuồng, rất khó chịu.
Tay thuận của hắn đương nhiên là tay phải nhưng khi vừa đưa cánh tay lên, Tư Không đột nhiên hoảng hốt rồi đưa mắt nhìn cánh tay của mình.
Ngóng nhìn một hồi, trong lòng Tư Không bỗng truyền đến cảm giác mệt mỏi. Lúc này hắn lại hạ cánh tay xuống, nhắm mắt rồi hít vào một ngụm lương khí.
Sau khi thở ra một hơi dài, Tư Không chậm rãi ngồi dậy, di người rời khỏi giường.
Toàn thân không có sự suy yếu như trong tưởng tượng của hắn, Tư Không đứng yên tại chỗ như bị thất thần. Bỗng hắn như có điều chú ý, lúc này liền đưa mắt nhìn qua một bên.
Vừa nhìn đến, Tư Không nhíu mày rồi bước lại gần xem xét.
Tiến lại gần chiếc bàn, trên mặt bàn hắn thấy có hai món đồ vô cùng quen thuộc. Một là cây bút lông, cái còn lại đương nhiên là quyển sách ố vàng.
Cây bút kia chính là cây bút ở giữa hồ tại Thủy Lưu trấn, quyển sách ố vàng đương nhiên là Lâm Tú đã đưa cho hắn. Trong vài trang sách dường như đã được viết lên khiến nó không còn trống như trước đây nữa.
Nhìn hai đồ vật trước mắt, lòng Tư Không càng có sự nặng nề, trong đó còn ẩn chứa cảm giác vô cùng mờ mịt như một màn sương dày đang phủ kín tâm thần hắn.
“Những chuyện kia rốt cuộc là như thế nào..?”. Vừa nhìn, Tư Không vừa thì thào tự hỏi chính mình.
Hắn đã nhớ lại toàn bộ những gì đã xảy ra, bao gồm cả cảm giác vô định khi mất đi sinh mệnh. Chết một lần, đó lại là cảm giác rất khó nói.
Trầm mặc suy tư, Tư Không nhẹ thở ra một hơi, lúc này ánh mắt mông lung của hắn lại biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm cùng hào quang suy diễn không ngừng lóe lên.
“Vùng biển kia ta không chỉ nhìn thấy qua một lần.. Nếu toàn bộ những gì đã diễn ra là thật vậy hiện tại ta đang ở trong mộng hay đã tỉnh..”. Tư Không lại tiếp tục thì thào, dù đã có suy đoán nhưng hắn vẫn cần phải ngẫm lại vấn đề của mình thêm vài lần mới có thể chắc chắn.
Thời gian nửa canh giờ trôi qua. Với đầu óc nhanh nhẹn của mình, bất tri bất giác hình như Tư Không đã nhìn ra được vấn đề nào đó.
Sau khi thở ra một hơi, ánh mắt của hắn liền chậm rãi trở về vẻ bình tĩnh rồi yên lặng nhìn ra bên ngoài. Lúc này Tư Không nhẹ gật đầu như đã có quyết định trong lòng. “Có lẽ nên tìm lão sư, người đã nói sẽ giải thích cho ta biết..”
Thu lại tầm mắt, một lần nữa nhìn hai món đồ trên bàn. Tư Không không hề xem qua mà gấp quyển sách lại đồng thời cũng cầm cây bút, cất toàn bộ vào túi nải của mình.
Làm xong, hắn không do dự liền rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, bóng dáng xuyên qua ngọn đồi tre, nhanh chóng bước xuống quảng trường của thư viện. Theo sự quen thuộc của mình, rất nhanh Tư Không đã đến nơi ở của Lâm Tú.
Thông thường khi không lên lớp để giảng dạy, Lâm Tú đương nhiên sẽ ở nơi này nhưng hôm nay gian phòng của Lâm Tú lại có phần vắng vẻ đến lạ. Bóng dáng nho nhã quen thuộc trong trí nhớ của Tư Không hiện tại lại không ở nơi này.
Hắn biết rõ, khi rảnh rỗi Lâm Tú thường sẽ ngồi tại cái ghế đẩu đặt giữa phòng khách, ngồi đó vừa uống trà vừa đọc sách. Thường khi Tư Không đến đều sẽ nhìn thấy được ánh mắt ôn hòa kia, chỉ là hiện tại hắn không thấy.
“Thời gian bây giờ không phải lên giảng đường, lão sư người đã đi đâu..?”. Nhìn xung quanh một hồi, Tư Không nhíu mày rồi tự thì thào.
“Bóng dáng quỷ dị kia đương nhiên sẽ có sự cẩn trọng, hắn cũng không thể giả dạng thành lão sư để lừa gạt ta thêm một lần nữa. Hay lão sư có chuyện gì đang bận sao..?” Sau khi suy tư một hồi, lúc này Tư Không như có suy đoán liền xoay người rồi nhanh chân đi đến một nơi khác.
Hướng đi chính là Vạn Kinh Các.
“Hai vị tiền bối trên tầng chín không phải phàm nhân, Lão sư cũng không phải phàm nhân, chắc hẳn ba người đang có chuyện cần bàn bạc.. Có lẽ ta không nên làm phiền bọn họ nhưng không thể không đi..”. Vừa bước đi, trong lòng Tư Không cũng vừa tự nhủ.
“Đôi khi ta không nên làm phiền lão sư quá nhiều nhưng chuyện này nhất định phải tường tận hiểu rõ. Sau đó ta sẽ tìm cách để trở thành tu sĩ, điều không rõ kia không phải là một kẻ phàm như ta bây giờ có thể tìm hiểu và giải quyết..”
Trong lòng không ngừng cân nhắc, ánh mắt của Tư Không cũng theo đó mà có sự biến đổi, càng lúc càng hiện ra vẻ âm trầm hơn.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 2 |