Thái Tuế phủ xuống.
Bóng người kia vừa hiện liền nâng cánh tay lên, hướng ngón trỏ của gã về phía trước, khẽ ấn một cái.
Theo ngón tay của người này điểm đến, có thể nhận biết được phương hướng chính là vị trí của ba người Lâm Tú, Tư Không và vị trung niên áo bào xám đang đứng.
Một điểm vừa ra, thiên địa bỗng nhiên mất đi toàn bộ ánh sáng. Mọi thứ trước mắt ba người đều hóa thành một màu xám tro.
Nước biển không còn sóng cả cuồn cuộn, gió mây cũng lặng xuống. Cả vùng biển nơi ba hòn đảo của ba người tại một khoảnh khắc này đều im ắng không có bất kỳ âm thanh.
Thiên địa biến sắc, gió yên sóng lặng, toàn bộ bị bao trùm bởi vẻ tịch mịch.
Lâm Tú biến sắc, giờ khắc này y liền cảm nhận được một cỗ túc sát chi ý tựa như một lưỡi đao như muốn chém xuống. Khí thế kia không thể nào né tránh, cũng không cách nào ngăn cản.
Trong thời khắc căng thẳng, bên tai Lâm Tú bỗng nghe được một đạo thần niệm ẩn chứa một chút khó hiểu truyền đến.
-Đạo pháp Thái Tuế tại dòng lịch sử này sao lại yếu như vậy..?
-Yếu..?
Lâm Tú kinh ngạc cũng truyền ra thần niệm đáp lại. Đồng thời y cũng đưa ánh mắt rồi nhìn về một hướng bên trái. Phương hướng mà ánh mắt của Lâm Tú nhìn đến chính là nơi mà vị trung niên áo bào xám đang đứng.
Đạo thần niệm mà Lâm Tú nghe được đương nhiên là của người này truyền ra.
-Ừm, uy lực không giống năm đó ta từng biết. Ta không thể tiết lộ nhiều nhưng có thể nói cho ngươi hiểu, Thái Tuế vừa ra không chỉ đơn giản là một Chân Giới băng diệt mà nó có thể xóa bỏ được một cái Nguyên Giới trong chớp mắt..
Vị trung niên áo bào xám truyền ra lời đáp. Lúc này y như có điều suy nghĩ liền tiếp tục truyền ra thần niệm.
-Đạo pháp Thái Tuế trong tay kẻ này tuy rằng có phần suy yếu nhưng cũng không nên chủ quan. Người này vốn là Chúa Tể, hắn cũng đã nói qua dưới pháp này Chúa Tể cũng không thể chịu được.. Mà ngươi chỉ là Thánh Tôn..
Nghe được lời giải thích cũng như đang nhắc nhở chính mình, giờ khắc này Lâm Tú cũng chỉ biết trầm mặc.
Lâm Tú đương nhiên biết rõ đạo pháp Thái Tuế này cũng như uy lực của nó. Năm đó chính vì một pháp này mà trận chiến của hai giới liền nghiêng qua một bên, dẫn đến kết quả vô cùng thảm thiết cho giới này.
Uy lực năm đó so với hiện tại đương nhiên là có sự thiếu hụt nhưng khí tức ẩn chứa lực sát phạt ngay lúc này vẫn rất kinh khủng. Mà nghe vị kia giải thích chân chính một pháp có thể diệt một cái Nguyên Giới khiến lòng Lâm Tú càng trầm xuống hơn.
Chân Giới đương nhiên rộng lớn, mà Nguyên Giới trong sự hiểu biết của y lại càng vô biên vô hạn hơn.
Một lát sau Lâm Tú khẽ thở dài rồi truyền lại một đạo thần niệm.
-Ta chỉ cần bảo hộ đứa nhỏ kia an toàn là được. Ngươi có thể chống đỡ trong bao lâu..? Chỉ cần đủ thời gian ta sẽ có biện pháp mang nó rời đi..
-Không xác định, ta bị hạn chế rất nhiều nên khó mà toàn lực xuất thủ.. Nhưng vẫn sẽ tận lực trong khả năng hiện tại.. Thái Tuế cũng không phải không có cách phá giải..
Vị trung niên áo bào xám truyền ra thần niệm đáp lại, mà bên trong đạo thần niệm này lại thêm vào một tiếng thở dài.
-Tốt..
Lâm Tú đáp, lời nói vô cùng dứt khoát. Lúc này ánh mắt của y liền lóe lên một tia quang mang như đã chuẩn bị vô cùng cẩn thận.
Hai người truyền âm cũng chỉ trong giây lát. Trong khi cỗ khí tức kinh khủng kia đang không ngừng bao phủ xuống, giờ khắc này ánh mắt của Lâm Tú và vị trung niên áo bào xám đều không hẹn mà cùng nhìn về hòn đảo ở giữa.
Nơi này là vị trí của Tư Không.
Lúc này Tư Không đứng ở trên một tảng đá, hắn cứ đứng đó yên lặng ngóng nhìn bốn phía xung quanh.
Sắc mặt của hắn vẫn là vẻ âm trầm, mà thiên địa hiện tại bỗng có thêm biến hóa càng khiến trái tim của hắn càng đập loạn hơn.
Hắn không phải tu sĩ nên không cảm nhận được cỗ túc sát đang dần dần hạ xuống ở trên đỉnh đầu nhưng bản năng lại đang liên tục truyền ra cảm giác vô cùng lo lắng như đang nhắc nhở.
Cảm giác khó chịu này chính là sự bất an về một điều không rõ sắp diễn ra.
“Cảm giác này.. giống như ta sẽ phải chết..” Tư Không trầm mặc nhìn về phương thiên địa xa xa rồi khẽ thì thào.
Vẫn là mặt biển vô tận, vẫn là bầu trời u ám, gió yên lặng không thổi. Khung cảnh bây giờ lại vô cùng yên bình đến lạ thường.
Nhưng Tư Không biết rõ, sau sự yên bình này chính là một trận biến động mà hắn có thể tưởng tượng ra được.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Tư Không càng có vẻ âm trầm hơn.
Ba người có cảm nhận khác biệt, thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm. Sau khi ba hơi thở vừa dứt, bóng người phía xa xăm kia lại nâng cánh tay lên.
Cánh tay nâng lên, ánh mắt trên bầu trời bỗng nhiên lóe lên một tia huyết mang vô cùng rực rỡ, đồng thời cũng có một tiếng ngâm truyền ra.
Âm thanh hơi mơ hồ, như từ trên thương khung, từ trong đại hải truyền ra, không ngừng vang vọng.
-Thái Tuế.. Ta định hướng, định ngươi tọa.
Hướng khởi định Tam hợp...
Tọa hiện định Tam sát...
Sát bản Tuế, Kiếp, Tai...
Thái Tuế chước nhân mệnh...
Tiêu quá khứ chi nhân...
Đoạn hiện thực chi quả...
Tuyệt vị lai chi duyên...
Tiếng ngâm như dẫn động toàn bộ quy tắc có trong mảnh thiên địa nơi đây. Khi âm thanh truyền ra quanh quẩn khắp vùng huyết hải vô tận, trong khoảnh khắc ba hòn đảo như ba góc của hình tam giác lại truyền ra thêm một tiếng chấn.
Sóng âm hòa cùng đại đạo và quy tắc có trong thương khung, dẫn động toàn bộ lực lượng của một mảnh đại hải cuối cùng ngưng tụ về hướng của bóng người kia.
Ba hòn đảo tạo thành ba góc của hình tam giác, ba góc không ngừng cộng hưởng như đang tiếp dẫn và ngưng tụ ra một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố.
Trong Thái Tuế có Tam sát, mà Tam sát được xác định bằng bố cục Tam hợp của mười hai địa chi tồn tại trong thiên địa. Tại đó sẽ phân ra âm và dương, tùy vào bố cục của mà định ra “hướng” và “tọa”.
Tam hợp là hướng, hướng là động, đứng ở hướng thì động càng thêm động.
Tam sát là tọa, tọa là tĩnh, đứng ở thế tọa thì tĩnh lại càng tĩnh.
Giờ khắc này lấy mười hai hòn đảo kia làm tượng trưng của mười hai địa chi, ba trong số mười hai hòn đảo đang cộng hưởng chính là Tam hợp. Mà vị trí của ba hòn đảo nơi ba người Tư Không đang đứng chính là Tam sát.
Hình tam giác được tạo thành chính là Tam hợp. Tại vị trí của bóng người kia đang đứng được gọi là “hướng” trong Tam hợp này, nơi đó chính là đỉnh của hình tam giác.
Mà đối lập với “hướng” đương nhiên là “tọa”. Tọa là ba hòn đảo nơi ba người Tư Không đang đứng, là điểm đối diện với đáy của hình tam giác kia.
Phân âm dương trong bố cục này chính là lấy tính xung khắc của âm dương để phát động lực lượng. Có thể hủy thiên diệt địa và xóa bỏ nhân quả cùng sự tồn tại của chúng sinh.
Tam hợp là dương còn Tam sát sẽ là âm.
Lực lượng mênh mông phủ xuống khiến cho bố cục Tam hợp càng lúc càng xuất hiện một cỗ uy thế khiến cho pháp tắc như bị đứt gãy mà liên tục đổ vỡ.
Tại đỉnh của hình tam giác, giây phút ba hòn đảo truyền đến lực lượng vô cùng khủng bố, lúc này bóng người kia liền hạ cánh tay xuống, ngón tay điểm về phía trước rồi khẽ vạch một cái.
-Diệt..
Một đạo âm thanh như ra lệnh cho pháp tắc hòa vào không trung, vừa dứt lời thân ảnh của bóng người kia liền chậm rãi tiêu tán.
Nhưng sự tiêu tán của y đối với ba người Tư Không chính là một tràng hạo kiếp.
Giờ khắc này Thái Tuế chân chính phủ xuống.
Thiên địa biến sắc, nước biển đều bị dạt mạnh qua hai bên..
Trên bầu trời tại vị trí của ba hòn đảo nơi ba người Tư Không đang đứng, lúc này đột nhiên có ba thanh trường đao huyết sắc vô cùng khủng bố xuất hiện. Chúng nó như được ngưng tụ bởi quy tắc của thiên địa mà ra, khí thế kia không thể hình dung, cũng không cách nào chống đỡ.
Lực lượng âm dương xung đột trong một khắc này liền ầm ầm bạo phát rồi hóa thành một cỗ tịch diệt chi ý không ngừng cuốn động. Cuối cùng toàn bộ đều ngưng tụ lên toàn thân của ba thanh trường đao..
Thời gian ba thanh trường đao xuất hiện chỉ trong chớp mắt, lúc này liền mạnh mẽ hướng về đỉnh đầu của ba người, chém xuống.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, vận mệnh, nhân quả của một người. Trong tiếng ngâm ban nãy đều không thể thoát khỏi một đao này.
Thanh đao mạnh mẽ chém xuống, uy áp kia, lực lượng kia khiến Tư Không không ngừng phun ra máu tươi, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mờ mịt.
Hắn tuy là phàm nhân nhưng không hiểu nguyên do lại bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng bởi đạo pháp này. Tư Không không hiểu, hắn vẫn chưa tìm được câu trả lời của mình nên vẫn chưa muốn chết.
Cả người bắt đầu có dấu hiệu tan biến, ánh mắt Tư Không hiện ra vẻ điên cuồng nhưng không thể che đi sự tuyệt vọng đang dần dâng lên.
Nhưng hắn không thể làm gì, dù trong lòng cực kỳ lạnh lẽo nhưng tử vong vẫn cứ bao trùm lấy. Trong sự yếu ớt này Tư Không chỉ có thể cười thảm.
Hắn không muốn suy nghĩ hay nói thêm điều gì nữa, mà giờ khắc này có nói gì cũng đều là vô ích.
Chỉ là khi hắn định buông bỏ hết thảy. Trong sự mê man cùng hoảng hốt của bản thân, phía trước của Tư Không lại đột nhiên xuất hiện một bóng lưng vô cùng xa lạ.
Mái tóc màu xám tro, một thân áo bào xám vô cùng cũ nát. Trong cảm nhận của Tư Không, từ trên thân người này phảng phất tản ra một vẻ tang thương và mục nát, cảm giác vô cùng xa xưa.
Người xuất hiện đương nhiên là vị trung niên áo bào xám.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |