Cùng ta đi dạo được không..?
Lã Minh yên lặng không đáp, Chu Phúc đã quen nên cũng không so đo. Sau khi buông đối phương ra, Chu Phúc liền nhếch mép cười một cái. Nụ cười có chút xảo quyệt.
Vốn đang đồng tình với ý kiến của đối phương nhưng khi nhìn thấy nụ cười kia, Lã Minh lại chau mày, liếc mắt ném cho Chu Phúc một cái nhìn khinh bỉ.
-Lã Minh, ánh mắt của ngươi là có ý gì..?
Chu Phúc trừng mắt khẽ quát, theo thói quen lại muốn gây sự.
Lã Minh hừ lạnh không thèm đáp lại, y đưa mắt nhìn Tư Không, sau khi suy nghĩ liền xoay người đi vào bên trong thư viện.
Chu Phúc thấy như thế cũng xoay người theo sau nhưng ý nghĩ trong đầu của hắn hình như không giống với Lã Minh. Trước vẻ không muốn của Lã Minh, Chu Phúc liền kéo đối phương núp ở một bên góc, lén lút nhìn Tư Không cùng Tần Cẩn Huyên ở phía trước.
Lã Minh vô cùng bực bội, trừng mắt nhìn Chu Phúc rồi nói.
-Chu Phúc, ngươi muốn làm gì..?
-An tĩnh chút.. Chúng ta để hai người bọn họ có không gian riêng nhưng ta không đành lòng bỏ qua một màn đặc sắc như vậy.. Ngươi xem có đúng hay không..?
Chu Phúc đưa tay bịt miệng Lã Minh rồi thấp giọng truyền ra lời nói, vừa nói ánh mắt Chu Phúc cũng khẽ đảo một vòng, vừa có vẻ đắc ý cũng không giấu được vẻ gian manh.
Lã Minh nhướng mày, nhưng sau khi suy nghĩ lại cảm thấy đối phương nói có đạo lý. Lúc này dù vẫn khó chịu nhưng ánh mắt cũng liếc về phía trước, bộ dáng trông không khác với Chu Phúc là bao.
Thấy biểu hiện của đối phương, Chu Phúc hiện ra vẻ hài lòng gật gật đầu, miệng lại không tự chủ mà khẽ thì thào.. “Trẻ nhỏ dễ dạy a..”
Nhưng hai người vốn đang gần nhau. Lời nói rơi vào tai của Lã Minh khiến Lã Minh trợn trừng mắt, tức giận lên tiếng.
-Ngươi nói ai là trẻ nhỏ..?
Chu Phúc làm ngơ, coi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đưa mắt nhìn về phía trước.
Lã Minh bực bội hừ một tiếng rồi không thèm để tâm nữa mà đưa mắt nhìn, tiếp tục quan sát.
Trước đại môn, không khí dường như có phần nặng nề.
Thiếu niên hình như đang lúng túng, nét mặt hiện rõ vẻ khó xử cùng áy náy. Mà bóng lưng yêu kiều kia vẫn đưa về phía hắn.
Hắn không hiểu nguyên do đối phương giận hờn, Tư Không ngẫm nghĩ liền cho rằng bản thân đã không giữ lời nhưng hắn cũng cho rằng chính mình không cố ý.
Nếu không phải chuyện không rõ xảy ra, kéo Tư Không vào trong hỗn độn thì có thể hắn sẽ thu xếp được thời gian xuống gặp người. Thêm vào lúc này khi nhìn bóng dáng trước mắt, bỗng nhiên trong ký ức lại chậm rãi hiện ra một đoạn hình ảnh.
Thực hư khi hắn tỉnh giấc tại tầng chín của Vạn Kinh Các, trước mặt là bức họa thiếu nữ dưới tà áo váy màu thủy lam.
Mà những điều này, hắn không thể không nghĩ đến Lâm Tú.
Nghĩ đến đây, dù đã giấu kín bi thương nhưng Tư Không lại bắt đầu rơi vào trầm mặc.
Rất nhiều điều hỗn độn, bất giác lại khiến Tư Không cảm thấy rối loạn. Ánh mắt cũng không tự chủ được mà dần trở nên ảm đạm, cơn mệt mỏi trong lòng tại giờ khắc này dường như không nén được nữa..
Thật lâu qua đi, Tư Không nhìn thiếu nữ, hắn khẽ thở dài rồi nhẹ giọng lên tiếng.
-Cẩn Huyên, lễ hội dưới thành vào đêm nay sẽ bắn pháo hoa, nếu không bận chuyện gì thì cùng ta đi dạo được không..?
Thụy Tư thành vào ngày hè sẽ có một lễ hội diễn ra, Tư Không nhớ ra hôm nay chính là ngày tổ chức liền đề cập đến.
Nhưng mục đích của hắn là muốn nói gì đó để giải tỏa bầu không khí bây giờ. Cũng muốn làm gì đó cho thiếu nữ trước khi bản thân rời khỏi nơi này.
-Tư Không, huynh làm sao vậy..? Có chuyện gì sao..?
Tần Cẩn Huyên ngạc nhiên liền xoay người hỏi, ánh mắt quan tâm hiện ra sự lo lắng.
Tiếng thở dài của Tư Không cho nàng cảm giác có phần nặng nề, hình như không phải vì bản thân bày ra vẻ giận hờn mà trực giác của nàng cho biết, đối phương dường như đang có tâm sự.
Thấy vẻ mặt của thiếu nữ, Tư Không bỗng híp mắt cười rồi khẽ trêu ghẹo một câu.
-Chậc, không giận hờn nữa rồi a..
Tần Cẩn Huyên nhướng mày lườm một cái, ánh mắt u oán, gương mặt thanh tú khẽ nhăn lại rồi nói.
-Tốt a, tên đầu gỗ như huynh cũng biết đùa giỡn người ta từ khi nào rồi..
-Chu Phúc dạy cho ta.. Mà thế nào Tần cô nương lại hờn dỗi Tư mỗ rồi..
Tư Không cười khổ sờ sờ mũi đáp lời, hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang có vẻ lo lắng kia, trong lòng ít nhiều lại cảm thấy rất ấm áp.
Tần Cẩn Huyên hồ nghi nhìn Tư Không, vẫn cảm thấy đối phương có điểm gì đó khác thường. Chăm chú nhìn hắn, ánh mắt trong ngần kia như muốn hỏi.
Tư Không theo bản năng né tránh ánh mắt của thiếu nữ, thấy như vậy Tần Cẩn Huyên bỗng bày ra vẻ khó chịu hiện rõ ở trên khuôn mặt.
Khẽ chau mày lại, nàng tiến đến gần Tư Không rồi tức giận nói.
-Tư Không, một tháng qua huynh có biết ta lo lắng cho huynh như thế nào không?
Tư Không cười khổ, vẫn gượng gạo sờ sờ mũi rồi nói.
-Xin.. xin lỗi, ta..
-Tư Không, ta hỏi huynh..
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Tần Cẩn Huyên đã cắt ngang. Nàng nhìn Tư Không, chăm chú nhìn hắn, vẻ tức giận đã không còn, thay vào đó là sự lo lắng và quan tâm hiện rõ.
Tư Không yên lặng, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, nhìn thiếu nữ Tư Không nhẹ gật đầu.
Tần Cẩn Huyên khẽ thở ra một hơi, ôn nhu nhìn Tư Không rồi nói.
-Huynh có tin tưởng ta không..? Ta không biết một tháng qua huynh đã gặp chuyện gì. Ta ở đây, có tâm sự huynh có thể nói với ta.. ta..
Không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên Tần Cẩn Huyên lại hơi ngập ngừng, gò má cũng hiện một tia ửng hồng nhưng vẫn nhìn Tư Không, nhìn hắn như đang đợi câu trả lời.
Gió khẽ thổi, nhẹ lướt qua làn tóc mượt mà của thiếu nữ, Tần Cẩn Huyên đưa tay vén những sợi vất vưởng về một bên. Lúc này nàng nghiêng đầu nhìn Tư Không, dịu dàng cười một cái.
Một nụ cười xinh đẹp động lòng, vô cùng rạng rỡ, ánh nắng trong thoáng chốc đột nhiên lại lu mờ đi vài phần.
Nụ cười như hoa xuân chớm nở, như tia nắng ấm của ngày mới, bất giác bóng dáng cùng nụ cười kia như muốn khắc sâu vào trong tâm trí, ánh mắt Tư Không bỗng trở nên ôn nhu, trong lòng ấm áp nhưng nhiều hơn là cảm giác mềm mại.
Những lời của thiếu nữ lại để cho hắn suy nghĩ. Hắn hiểu được nàng muốn quan tâm hắn, hiểu được tấm lòng của đối phương đương nhiên không phải là đang cố ý bày ra.
Tư Không yên lặng nhìn Tần Cẩn Huyên.
Tần Cẩn Huyên cũng đang ngóng nhìn Tư Không, ánh mắt quan tâm vẫn như trước không giảm.
Trong khoảnh khắc, trước vẻ hoảng hốt cùng ngạc nhiên của thiếu nữ, Tư Không đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia. Hắn không nói một lời mà xoay người kéo theo đối phương cứ như vậy mà đi, hướng xuống Thụy Tư thành.
Tần Cẩn Huyên ngạc nhiên nhưng không có ý rút tay lại. Nhìn bóng lưng kia, nàng nhận ra đối phương như rất cần sự yên tĩnh.
Mà bàn tay của Tư Không bất giác lại một lần nữa khiến sự lo lắng trong lòng nàng tan biến, lúc này nhu thuận đi ở bên cạnh, gò má cũng càng ửng hồng.
“Cái rắm, ta dạy hắn trêu hoa ghẹo nguyệt từ khi nào? Tiểu tử này học được cái thói như thế từ bao giờ vậy a..?” Lén lút nhìn hai người, Chu Phúc nghe Tư Không đổ lỗi cho mình liền bày ra vẻ bực bội, không ngừng càu nhàu.
“Hắn nói có gì sai, chúng ta đều bị ngươi làm hỏng..” Lã Minh ở một bên khinh bỉ liếc Chu Phúc một cái rồi nói.
Chu Phúc trừng mắt, lúc này chú ý đến Tư Không cùng Tần Cẩn Huyên đã rời đi, ánh mắt Chu Phúc khẽ híp lại rồi nhìn bầu trời, như có điều suy nghĩ.
Lã Minh cũng có phát giác, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau. Đợi đến khi bóng dáng của Tư Không và thiếu nữ đã đi xa, lúc này Chu Phúc và Lã Minh liền bẽn lẽn theo sau, lén la lén lút.
Tay nắm tay thiếu nữ, Tư Không có chút khẩn trương. Tuy không phải lần đầu nhưng dù sao cũng là hắn chủ động, dù đơn thuần chỉ là cái nắm tay nhưng cũng rất căng thẳng và lo lắng.
Bóng dáng hai người chậm rãi bước đi, cả đoạn đường vô cùng yên tĩnh nhưng hai người đều không cảm thấy tẻ nhạt, loại yên bình này khó để nói rõ chỉ có thể dùng sự ấm áp trong lòng mà hình dung.
Vầng thái dương cũng theo bước chân của hai người mà chuyển dần về một hướng. Thời gian theo ánh hoàng hôn ở phía đằng xa vừa hiện, hai người đã đến phụ cận của Thụy Tư thành.
Giờ khắc này, bỗng Tần Cẩn Huyên cười nhìn Tư Không rồi lên tiếng.
-Tư Không, một tháng qua ta đã xin được một việc tại phố Đông, huynh cùng ta đến đó nói với chủ tiệm một tiếng bởi ban nãy ta có xin một ít thời gian để lên thư viện tìm huynh. Sau.. sau đó lại tính.. thế nào?
-Được..
Tư Không mỉm cười, gật đầu đáp lời, hai người vẫn tiếp tục bước vào trong thành.
Hai người thiếu niên nam nữ, sóng vai nhau mà đi, thông thường sẽ không ai bận tâm nhưng sự thân mật như một đôi uyên ương kia lại vô tình dẫn đến sự chú ý của những người qua lại.
Có ánh mắt cảm khái, có ngưỡng mộ, một vài trong số đó lại hiện ra sự khinh thị, mọi biểu tình của dòng người thị phi đều có đủ.
Tư Không đương nhiên không quan tâm, vẫn giữ chặt sự nhỏ nhắn cùng mềm mại ở trong tay.
Mà bóng lưng bình thản của thiếu niên lại để Tần Cẩn Huyên càng cảm thấy an tâm hơn, nàng cũng không để ý xung quanh, vẫn nhu thuận nắm tay thiếu niên, chậm rãi theo sau.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 5 |