Lão bản tiệm may.
Phía chân trời, ánh hoàng hôn đang dần khuất đi, bầu trời hôm nay không có mây nên dễ dàng thấy được những vì sao treo ở trên cao không ngừng le lói, số lượng không thể đếm xuể, như phủ kín cả bầu trời.
Theo màn đêm phủ xuống, toàn bộ dãy phố của Thụy Tư thành đã bắt đầu lên đèn. Đèn đuốc lung linh rực rỡ, trước cửa từng nhà hay từng hàng quán đều treo đèn lồng, có nhà treo một cái, có nhà thì treo một dây, đầy đủ màu sắc, vô cùng lộng lẫy.
Từng dãy phố cũng được trang trí rất công phu, ánh đèn đầy đủ màu sắc, khắp con phố đều treo cờ, treo câu đối hay là giăng hoa khiến Thụy Tư thành vào đêm nay lại tráng lệ đến lạ. Trong sự kinh diễm này còn có tiếng huyên náo, tiếng xôn xao, tiếng cười nói, tiếng bước chân, theo từng người không ngừng qua lại, Thụy Tư thành cũng có thêm vẻ nhộn nhịp khác xa so với ngày thường.
Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội trong truyền thống của Thụy Tư thành vào ngày hạ chí của năm.
Phố Đông, lúc này Tư Không đang đứng ở nơi thử đồ của một tiệm may mặc, sắc mặt có vẻ lúng túng. Đối diện là Tần Cẩn Huyên đang ngóng nhìn hắn với ánh mắt vô cùng hài lòng, nụ cười rạng rỡ không giấu được sự vui vẻ cùng đắc ý.
Một lát sau, hình như phát hiện ra điểm chưa vừa ý, lúc này Tần Cẩn Huyên bỗng nhướng mày rồi tiến lại gần, chằm chằm nhìn vào một bên vai của Tư Không, sau khi xem xét một hồi liền khẽ trầm ngâm. “Hình như chỗ này chưa đúng lắm..”
-Cẩn Huyên, cái này như vậy là được rồi..
Tư Không cười khổ nhìn Tần Cẩn Huyên rồi nói.
-Yên lặng, để ta chỉnh lại một chút..
Tần Cẩn Huyên nhìn Tư Không, ánh mắt vô cùng nghiêm túc rồi nói.
Nhìn thấy ánh mắt của đối phương, nét mặt Tư Không có chút cứng ngắc sau đó gượng gạo cười một cái, hắn vẫn bảo trì trạng thái đứng yên, mặc cho Tần Cẩn Huyên đang chăm chú, kỹ lưỡng chỉnh sửa một chút ở bên bả vai của hắn.
Hắn không ngờ đến, khi vừa đến đây liền bị đối phương bất ngờ kéo vào bên trong, trước chưa nhìn thấy chủ tiệm thì đã bị nàng dẫn đến chỗ này, tiếp theo đó Tần Cẩn Huyên đưa cho hắn một bộ quần áo rồi dùng ánh mắt kỳ vọng mà nhìn. Tư Không đương nhiên hiểu được nên đã mặc vào, cũng vì thế mà ban nãy Tần Cẩn Huyên mới có biểu hiện như vậy, hiển nhiên là rất vui vẻ và tự hào.
Công việc của Tần Cẩn Huyên đang làm là phụ việc ở cái tiệm may này, năm đó khi thiếu nữ vẫn còn sinh hoạt và mưu sinh tại Thủy Lưu trấn cũng đã từng làm qua công việc như vậy, cũng coi như là có kinh nghiệm. Nói là phụ việc nhưng nàng không chỉ làm những việc nhỏ nhặt như dọn dẹp, với sự nhanh nhẹn cùng đôi bàn tay khéo léo thêm vào trải nghiệm vốn có của tự thân, một tháng qua, Tần Cẩn Huyên cũng được coi là một nửa thợ chính của tiệm.
Nguyên do bởi trong một lần khi tiệm có tiếp đón một vị khách quen nhưng lại khó tính, với sự nhanh nhẹn cùng khéo léo của mình, Tần Cẩn Huyên đã giúp người này sửa lại một bộ y phục bị lỗi mà gã cho rằng không thể nào khắc phục khiến đối phương vừa kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sự mãn nguyện.
Một lần đó, tài năng của thiếu nữ đương nhiên được chủ tiệm may này chú ý đến, cũng từ đó mà nàng được coi trọng cũng như giao cho nhiều việc giúp năng lực may vá được cải thiện và nâng cao hơn.
Mà trong thời gian qua, đôi khi có thời gian, Tần Cẩn Huyên cũng tự tay thiết kế một bộ đồ, dù không có người để tỉ mỉ đo lường nhưng chẳng biết vì sao nàng lại có thể biết được chính xác kích cỡ mà may được một bộ y phục đúng với suy nghĩ khiến nàng rất vui vẻ và hài lòng.
Bộ y phục này đương nhiên là dành cho Tư Không.
Lúc này, khi Tần Cẩn Huyên đang chăm chút sửa lại một điểm được nàng cho là lỗi ở trên bả vai của bộ y phục, ở phía bên trong bỗng đi ra một bóng người đồng thời cũng có một giọng nói già nua chậm rãi truyền ra.
-Cứ mãi thắc mắc vì sao tiểu nha đầu ngươi lại cầu kỳ như vậy.. Thì ra là vì may đồ cho tiểu tử này..
Đây là một lão nhân, bộ dáng chừng khoảng ngoài tám mươi tuổi, bộ quần áo đã ngả màu có phần cũ kỹ trông vô cùng đơn giản. Hai tay lão chắp sau lưng chậm rãi bước ra, cuối cùng đứng ở một bên ngóng nhìn hai người.
Ánh mắt rất ôn hòa, giống như lão đang nhìn con cháu trong nhà, trên gương mặt đầy nếp nhăn kia cũng hiện ra một nụ cười, chỉ là nụ cười hình như có phần cảm khái, có chút không rõ ràng.
Tư Không kinh ngạc nhìn lão nhân trước mắt rồi chắp tay chào hỏi nhưng trong lòng lại có nghi hoặc, Tư Không cảm thấy hình như bản thân đã gặp đối phương ở đâu.
Mà Tần Cẩn Huyên thì mỉm cười, khi nghe được lời của lão nhân, nét ngượng ngùng trên đôi gò má không tự chủ được lại hiện ra nhưng ánh mắt nàng khi nhìn Tư Không vẫn rất ôn nhu, vô cùng dịu dàng.
Lúc này nhìn lão nhân, Tần Cẩn Huyên cười nói.
-Lão bản, ta..
-Được rồi, hôm nay có lễ hội ta cũng muốn đóng cửa sớm, nhớ ngày mai đến tiệm làm việc đó nha. Tiểu nha đầu ngươi có chút lười biếng rồi đó..
Chưa để thiếu nữ nói thì lão nhân này đã cắt ngang rồi cười nói.
Tần Cẩn Huyên xấu hổ gật đầu rồi cười duyên một cái, sau đó nàng lại quay qua, tiếp tục sửa áo cho Tư Không.
Sau khi lão nhân nói xong, lão liền đưa ánh mắt qua nhìn Tư Không, như muốn nói điều gì.
Tư Không cũng đang nhìn lão, một lát sau hắn liền chắp tay, lễ phép hỏi.
-Tiền bối, tiểu sinh mạn phép hỏi người một chút..
Lão nhân gật đầu, ánh mắt cũng có vẻ suy tư.
-Ta cảm thấy tiền bối người rất quen mắt, chúng ta từng gặp mặt bao giờ chưa..?
Tư Không chậm rãi nói. Sau khi nghe hắn hỏi, lão nhân nhẹ thở một hơi rồi khàn giọng cười cười.
Nhìn Tư Không, lão nhân truyền ra lời nói.
-Mới qua bao lâu mà tiểu tử ngươi đã sớm quên nhiều chuyện như vậy, còn nhớ ta từng nói với ngươi về thế gian này không? Cứ tiếp tục bước đi, nên nhớ không nên dừng lại..
Tư Không ngơ ngác nhìn lão nhân, một lát sau lại bày ra vẻ kinh ngạc như đã nhớ lại điều gì.
Lúc này nhìn đối phương, Tư Không ôm quyền hành lễ thêm một lần rồi nói.
-Thì ra là tiền bối, tiểu sinh vô tri sớm nên nhận ra..
Hai người trò chuyện cũng dẫn đến sự chú ý của thiếu nữ, nàng ban đầu là ngạc nhiên nhưng lát sau lại cảm thấy có phần kỳ quái. Tuy nhiên, dù trong lòng có chút hiếu kỳ vì hai người đã biết nhau từ sớm nhưng nàng lại không lên tiếng, vẫn nhu thuận ở một bên, yên lặng sửa áo giúp Tư Không.
Lão nhân yên lặng không đáp, nhưng lúc này bên tai Tư Không lại nghe được một giọng nói khiến hắn hoảng hốt, cuối cùng trầm mặc nhìn đối phương.
-Thiếu niên, lòng ngươi có hỗn loạn, nếu không sợ thì lát nữa vào trong, ta muốn nói chuyện với ngươi một chút..
Đoạn âm thanh vừa ngừng cũng là lúc bóng lưng của lão nhân khuất sau chiếc rèm, để lại hai người trẻ tuổi vẫn đứng ở nơi này.
Tư Không trầm mặc, trong lòng lại có suy nghĩ. “Là vị tiền bối năm đó ta gặp ở phố Đông này, năm đó lão là một cái lão ăn mày mà bây giờ lại trở thành lão bản của một cái tiệm may. Mà nói chuyện không cần truyền ra giọng nói, người này không phải phàm nhân..”
Nhìn vào căn phòng phía sau bức rèm mà lão nhân vừa đi vào, sau một thoáng suy tư, Tư Không liền đưa tay lên khẽ xoa đầu Tần Cẩn Huyên rồi nói.
-Cẩn Huyên, muội đợi ta một lát, ta có chuyện cần nói với lão nhân gia người..
Tần Cẩn Huyên ngạc nhiên, sau khi suy nghĩ liền dịu dàng cười rồi nhẹ gật đầu.
Tư Không cũng mỉm cười rồi gật đầu, hắn cất bước, xuyên qua bức rèm, tiến vào căn phòng.
Căn phòng có chút âm u, chỉ có hai ánh nến đang lập lòe là nguồn sáng duy nhất ở phía trước. Tuy bóng đêm xung quanh đang bao trùm nhưng Tư Không lại không cảm thấy lạnh lẽo mà ngược lại hắn có cảm giác thư thái đến lạ.
Vừa đi vào bên trong, bên tai hắn lại tiếp tục nghe được giọng nói của lão nhân.
-Thiếu niên, ngươi biết vì sao ta lại dùng cách này để nói chuyện với ngươi không..
Tư Không trầm mặc không đáp, vẫn đang chờ đợi lời nói tiếp theo. Mà đúng như hắn đã suy nghĩ, lúc này giọng nói của lão nhân lại tiếp tục truyền ra, quanh quẩn bên tai hắn.
-Ừm, không đáp là khôn ngoan, ta thấy ngươi đã mở ra được linh thức nhưng vẫn chưa biết cách vận dụng, nhân tiện trước tiên chỉ điểm cho ngươi một chút.. Linh thức như ý niệm, nếu có linh nhưng vô niệm thì chỉ dùng để tra xét xung quanh, nhưng khi dung nhập niệm của bản thân vào bên trong có thể thay cho lời nói, thông qua ý niệm trong lòng mượn linh thức truyền ra ngoài, cái này được gọi là truyền âm, ngươi thử xem..
Tư Không yên lặng lắng nghe, hắn nhìn xung quanh một chút, cảm giác không có điều gì khả nghi, lúc này liền nhắm mắt rồi thử xác thực một chút những gì mà đối phương đã nói.
Linh thức tản ra, cách Tư Không khoảng năm bước chân, hắn phát hiện lão nhân đang ngồi khoanh chân ở đó nhưng mắt thường lại không thể thấy. Lúc này tâm niệm khẽ động, hắn tự nói trong lòng đồng thời cũng hòa vào trong linh thức rồi truyền ra bên ngoài.
-Tiền bối, người có chuyện gì muốn nói với ta sao..
-Ừm, chuyện không có gì nhiều, chưa vội. Trước đó ta muốn trả lại những đồng tiền năm đó ngươi đưa cho ta, đến đây ngồi xuống rồi nói..
Lão nhân ngay lập tức đáp lời, lời nói chậm rãi, vô cùng điềm nhiên. Dường như không có chút bất ngờ nào khi Tư Không nhanh chóng hiểu được cách vận dụng linh thức, giống như coi đó là lẽ đương nhiên.
Truyện Tàn Tự tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yy73351328 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |