End
Rầm!
Cửa lớn đóng lại thật mạnh, chiếc bút ghi âm trượt vào trong, lăn lộc cộc trên sàn nhà, lăn đến bán chân trần của một người đàn ông. Tên đó cúi người xuống nhặt bút lên, lắc qua lắc lại khó hiểu hỏi những người khác trong phòng: “Ái chà, bút ghi âm. Tụi mày định giải quyết sao đây?”
Trong căn phòng này còn có ba tên khác, một tên đang nắm tóc người phụ nữ trần truồng thoi thóp nằm dưới đất, chân đạp lên bụng cô ta, hai tên còn lại đều tóm chặt lấy cặp đôi nam nữ vừa xuất hiện, đè họ xuống.
Nghe đồng bọn hỏi, tên đang bịt miệng Tú Nhi cười trả lời: “Tao chán mụ già kia rồi, tự dưng có một con điếm non đưa lên miệng, hên vãi.”
Quả thật Tú Nhi còn trẻ, hơn nữa cô ta cũng biết nhan sắc có tác dụng nên chăm sóc tốt, nhìn mặt cứ như thiếu nữ hai mươi, thanh tú xinh xắn. Còn người phụ nữ bên kia tuy gầy gò và có nét xinh đẹp nhưng không giấu được làn da đã có tuổi. Chưa kể gương mặt rũ rượi bê bết nước bọt và bụi bẩn cùng với máu khô, nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy được chút đẹp nào.
“Làm gì thì làm.” Tên đang cầm bút tháo linh kiện của bút ghi âm ra, vứt vào thùng rác rồi vào kho tìm kiếm, lúc đi ra cầm theo một sợi dây thừng to, nói: “Trói thằng đó lại, đừng cho nó làm ồn.”
Quanh năm suốt tháng Dân Tài chỉ ru rú trong nhà, nói gã tay yếu chân mềm cũng không phải nói quá. Thế mà nên khi bị một tên đàn ông cao to tóm chặt lấy tay đè xuống, gã chẳng thể giãy giụa dù chỉ một chút, chỉ có thể hoảng sợ trừng mắt nhìn những kẻ mà mình thường xuyên quan sát này.
Sao chúng có thể chế ngự người khác một cách tự nhiên và quen tay như vậy chứ? Bàn tay thô to cứng như gọng sắt ghì chặt miệng gã, cánh tay bị bóp chặt đến đau đớn nhưng lại không thể tránh khỏi hay kêu la, nước mắt sinh lý ứa ra từ khóe mắt gã.
Đau quá!
Chẳng lẽ gã gãy xương rồi ư?
Chắc chắn là gãy xương mất rồi. Dân Tài là đàn ông, nhưng là là một thằng đàn ông lười, hèn và chết nhát. Từ xưa đến nay đã bao giờ gã bị đau như thế này đâu!
Tên kia nhét một cái giẻ vào miệng Dân Tài rồi dùng băng dính dán chặt lại, khiến gã chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị trói lại như một đòn bánh chưng quăng sang góc phòng.
Tuy rằng cái tên yếu đuối này cảm thấy như mình đau đớn lắm nhưng thức tế gã chẳng bị gì cả, nằm trong góc chốc lát là giảm ngay, không giống như hai người phụ nữ khác trong phòng.
Người đàn bà thoi thóp dưới sàn có một chân vặn vẹo kỳ dị, chỗ gấp khúc vừa sưng vừa tím bầm nhiều chỗ, cứ như thể bị người ta dùng gậy đập từng phát từng phát cho đến khi gãy xương. Vì chân không thể cử động nên đùi bị dang rộng ra, bộ phận nhạy cảm bên dưới rộng hoác và tơi tả những dấu vết hoan lạc. Toàn thân rất nhiều những vết bầm dập, vết bỏng do đầu thuốc lá dí vào da, vết máu đã khô két lại. Vừa bẩn tưởi vừa đáng thương.
Cảnh tượng đó trong mắt Dân Tài gây nên sửng sốt, còn trong mắt Tú Nhi lại là kinh hoàng. Cô bị một cánh tay cứng như thép nguội đè xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào vị trí tàn tạ đến khủng khiếp kia. Càng kinh hoàng hơn là tên đàn ông bắt được Tú Nhi đang thô bạo xé áo cô, bàn tay thô ráp những vết chai mò mẫm trên làn da mềm mại của thiếu nữ xanh tươi mơn mởn.
Tiếng gào thét của Tú Nhi bị chặn lại bởi một cái quần lót nhét đầy miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ thưa thớt. Đôi chân nhỏ gầy bị hai cánh tay cứng như gọng sắt nắm kéo rộng ra, hung khí nóng hổi như đồng đun xông thẳng vào chỗ ẩn mật, tàn nhẫn xé rách cơ thể khô khốc.
Nước mắt trào ra theo cơn đau và nhục nhã, cũng trào ra nỗi hối hận khôn cùng. Giá như cô chưa từng tò mò, chưa từng đặt chân đến tòa nhà này, đến tầng ba âm u trống rỗng này.
Nếu như cô không xem đau đớn của người khác như một trò đùa, như một công cụ để trục lợi thì đã không đi đến bước đường này. Toàn bộ sự nghiệp của Tú Nhi đều dùng để ganh ghét và chạy theo xu thế, chạy theo những tin giật tít. Hôm nay đến lượt cô trở thành người được “ưu tiên”, trở thành nhân vật chính trong “tin nóng” mà cô muốn.
*Mặc hở hang đi đêm cua trai, bị hiếp là đáng!
Sướng muốn chết còn bày đặt khóc lóc!
Mày không biết chống cự à? Đánh nó rồi chạy là được.
Cũng thèm lắm chứ gì.*
Những lời bình phẩm cười cợt mà cô Tú Nhi từng nói, từng mỉa mai về nạn nhân bị cưỡng hiếp giờ đây trở thành ám ảnh quẩn quanh trong nhận thức cô. Nước mắt bất lực và tuyệt vọng như một con dao cùn cứa sâu vào linh hồn Tú Nhi.
Giá như…
Mọi chuyện chưa từng xảy ra…
Bốn gã đàn ông thay nhau chơi đùa cô gái trẻ, thậm chí là chống cự một chút cô cũng không thể làm được. Chưa bao giờ Tú Nhi biết hóa ra giống đực lại có sức mạnh mẽ đến thế. Hóa ra họ khổng lồ đến thế, cơ thể to lớn đến mức bao trọn mọi đường trốn chạy của cô.
Chẳng mất bao lâu để một cô gái trẻ trung gọn gàng trở nên bẩn tưởi rũ rượi. Tú Nhi nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà cũ kỹ đầy những vết rêu mốc xanh sẫm, như nhìn vào tình trạng của chính cô hiện tại.
Suốt quá trình Tú Nhi bị xâm phạm, Dân Tài bị trói trong góc vẫn mở to mắt nhìn không sót chi tiết nào. Trong mắt gã ngoại trừ khiếp sợ ra còn có… hưng phấn.
Gã đàn ông lần đầu tiên được nhìn thấy tình cảnh nóng bỏng ngay gần trước mặt, lại còn là đứa bạn thân của mình bị bốn gã đàn ông thay nhau giày vò, còn gì nóng bỏng hơn đối với một kẻ biến thái thích nhìn trộm như gã?
Gã đã liên tục nhúc nhích để cọ thân dưới mình xuống mặt sàn cứng rắn hòng được thỏa mãn cơn khát tình, chỉ hiềm một nỗi không được tự tay giải quyết. Mãi cho đến khi tên cuối cùng dừng lại, cô gái đáng thương dang rộng hai chân hướng thẳng về phía gã thì Dân Tài cũng kết thúc được “cuộc vui” của riêng mình.
Gã biết mình như thế này là một tên tởm lợm đến mức nào, nhưng thói quen lâu ngày khiến gã không nhịn được.
Hai nạn nhân cùng nhau chìm vào suy tưởng của riêng mình, không chú ý tới ở bên kia, những gã “shipper” đã kéo một cái bồn rất to ra giữa phòng cùng với cái túi lớn làm bằng da, trông qua rất đắt tiền.
Tiếng xì xào thảo luận của chúng tựa như tiếng muỗi vo ve, rì rầm nhưng dai dẳng và phiền phức, kéo đầu óc đặc sệt của Dân Tài và Tú Nhi trở lại thực tại. Cả hai khó khăn quay sang nhìn hành động của bốn tên đàn ông. Bọn chúng kéo một sợi dây từ trên trần nhà xuống, treo ngược người phụ nữ lên, treo rất thấp, đầu cô ta gần như nằm trong bồn lớn.
Ngay sau đó, cả hai trợn mắt nhìn bọn chúng rút một cây dao bếp Nhật dài từ túi da, ra tay rất dứt khoát mà cắt ngang cổ họng con mồi lơ lửng.
Máu tươi đỏ tươi đặc sệt trào ra như suối phun. Người đang giãy giụa chơi vơi giữa không trung không biết rằng cô ta càng giãy thì máu càng chảy nhanh hơn, từng dòng rực rỡ chảy xuống cái bồn to bên dưới.
Mùi gỉ sắt nồng nặc tanh hôi nháy mắt choáng đầy căn phòng hẹp, lấn át mọi mùi ẩm mốc và dơ bẩn vốn có, bịt chặt mọi giác quan, đổ đầy nỗi sợ hãi vào não Dân Tài và Tú Nhi.
Hai kẻ chưa từng biết đến cái gì là tội phạm thực sự, lần đầu biết được thứ gì gọi là khủng khiếp. Những con người với vẻ mặt bình tĩnh cắt cổ đồng loại của mình, thản nhiên nhìn cô ta chết đi như cách mà người ta giết gà giết vịt chuẩn bị làm thịt.
Và rồi hai người tiếp tục trơ mắt nhìn từng nhát dao chém xuống, lóc từng tảng từng tảng thịt đỏ hỏn đầm đìa máu tươi ra đặt vào các hộp nhôm khác nhau. Rồi từng khúc xương một bị cưa xuống, từng bộ phận nội tạng bị moi ra. Chỉ trong chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà một người sống sờ sờ đã biến thành những nguyên liệu tươi ngon lành.
Lại qua thêm hai tiếng nữa, những tảng thịt bị chia thành nhiều hộp nhỏ, có những bát huyết rực rỡ, có những lát ba chỉ đẹp đẽ, có những miếng thịt sống mềm mại, có những khúc xương tủy nướng thơm lừng, có một nồi canh xương hầm bí đao thanh mát, có nồi phá lấu đậm vị… Toàn bộ bị phân giải thành những hộp đồ ăn sắp được dọn lên bàn cơm.
Ọe!
Dân Tài và Tú Nhi chỉ tưởng tượng đến cảnh một kẻ nào đó sẽ cho những lát thịt ấy vào miệng thì đã nôn thốc nôn tháo mặc cho miệng vẫn đang bị nhồi giẻ, cặn nôn chỉ có thể chạy ngược vào bụng.
Cuối cùng họ cũng hiểu ra rồi. Lý do mà những kẻ này chẳng thấy ra ngoài bao nhiêu lần. Lý do mà khi “làm việc” và “hưởng thụ” chúng sẽ kéo rèm kín kẽ. Lý do mà toàn bộ tầng này đều trống rỗng.
Những kẻ ấy buôn bán thịt người ngay tại khu dân cư, ngay tại trung tâm thành phố.
Tiếng bước chân dần bước đến gần, Dân Tài ngước chật vật nhìn theo bàn chân trước mặt mình, ngẩng đầu lên. Thứ cuối cùng đọng lại trong con ngươi gã là nụ cười ghê rợn của tên đầu bếp thủ ác.
END
Đăng bởi | tacgiaconlam |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |