Thăm bệnh!
Quân ung dung đi bộ trên đường, trước tiên ghé qua mấy cửa hàng lớn của Tiêu gia nhìn ngắm. Hắn chọn một cửa hàng, bên trong bày đầy những món đồ gốm sứ nhỏ to đủ loại. Quả là danh bất hư truyền, chất gốm ở đây cứng mà không thô, xốp mà không giòn, nước men bóng bẩy, màu sắc tươi sáng, nhìn thì nặng nhưng cầm lên rất nhẹ, sờ mịn như nhung thật thích. Thứ này làm hắn nhớ đến gốm Bát Tràng nổi tiếng ở quê nhà.
Hắn chú ý đến một đồ vật bằng thuỷ tinh có khả năng phát ra ánh sáng màu xanh lục mờ ảo, và một thứ đồ gốm khác phủ một lớp men màu vàng đỏ rất đẹp.
“Đây có phải là hai kiệt tác mà Tiêu lão gia chế tác?” Hắn hỏi chưởng quầy.
“Khách quan thật có mắt tinh tường. Không phải tự khen nhưng cả Triều Quốc này chỉ duy nhất lão gia chúng ta làm ra được. Hình dáng có thể bắt chước nhưng nước men này chính là độc nhất vô nhị!” Chưởng quầy lập tức trả lời đầy tự hào.
“Xin hỏi chưởng quầy làm ở đây bao lâu rồi!”
“Ta ấy hả? Ngót nghét mười lăm năm rồi!”
“Ông có thường xuyên lau chùi hai món đồ này không?”
“Tất nhiên, hai mẫu này là vật trưng bày đã ở đây bảy tám năm, thì cũng từng ấy năm ta luôn chăm sóc chúng. Khách quan nhìn xem, dù lâu như vậy nhưng chúng vẫn y như mới!”
Chưởng quầy không tiếc lời khen ngợi. Nhưng trái lại Quân chỉ liếc qua một chút rồi nhìn sang mấy thứ đồ khác, hỏi vu vơ.
“Dám hỏi ông thêm một câu, độ vài ba năm trở lại đây ông có thấy sức khoẻ của mình giảm đi rõ rệt không, thường xuyên mệt mỏi chán ăn, thậm chí đôi khi đau bụng đi ngoài ra máu, hay tay chân thi thoảng va đập nhẹ đã thấy bầm tím lên hết cả?”
Nhưng khi những lời này vào tai chưởng quầy thì như sấm động, lão đơ ngươi ngây ngốc một lúc mới mới run run chắp tay.
“Thần y! Ta có mắt như mù! Xin ngài lượng thứ. Quả đúng như vậy. Ta năm nay mới gần bảy mươi, tuy không phải tu sĩ nhưng sức khoẻ trước giờ vô cùng tốt. Có điều ba, bốn năm trở lại đây lại thường hay đau ốm. Đi khắp nơi khám chữa mà không khỏi! Thần y, ngài mời gặp ta lần đầu đã nhìn ra căn bệnh, ta nguyện mang hết gia sản ra dâng lên ngài!” Chưởng quầy vô cùng kinh động nói.
“Ông không cần như vậy. Ta đến đây thực ra vì cái này.”
Hắn đưa mảnh giấy nhiệm vụ cho chưởng quầy.
“Tình cờ đi ngang qua thấy ông nên vào xem. Nếu không phiền nhờ ông dẫn đường, ta không thạo đường sá đi lại cho lắm!”
Chưởng quầy quả nhiên tinh tường, hiểu ngay ý của Quân, lập tức mời hắn lên xe ngựa đi thẳng đến phủ Tiêu gia.
…
“Đứng lại! Người trên xe là ai!” Một giọng nói vang lên khiến chiếc xe dừng phắt lại.
Chưởng quầy thò đâu ra ngoài mắng.
“Tên ngốc nhà ngươi, ta là ai còn phải báo cáo nữa hả. Ngươi tránh ra xa một chút, ta có việc gấp!”
“Thì ra là Ngô chưởng quầy. Mời vào mời vào! Nhưng mà khoan, thanh niên ngồi cạnh ông là ai? Không họ tên ta không cho hắn vào đâu nhé!”
Tên lính canh trông thấy Quân lập tức đổi ý.
“Đây là khách quý của lão gia mời về, là thần y! Thần y đấy! Ngươi nghe rõ chưa cái tên ngốc này. Chậm một giây lão gia trách phạt ngươi đi mà gánh! Tránh ra, tránh ra mau lên!”
Chiếc xe lại lao vút qua cánh cổng lớn làm hoàn toàn bằng gốm sứ sơn son thếp vàng, quả không hổ gia tộc giàu có nhất nhì Kinh thành.
“Thiết thần y đừng giận. Lão gia rất có danh tiếng, cũng rất bận rộn. Người tới làm ăn, người tới học nghệ, đôi khi hoàng thân quốc thích cũng ghé qua chơi. Nên trước khi đến mọi người thường báo trước, cũng là để tránh bọn vô lại lẻn vào gây rối. Nhưng ngài yên tâm, có ta ở đây đảm bảo ngay trong sáng nay sẽ gặp được ông ấy.”
“Ông đừng khách sáo gọi ta là thần y nữa, gọi A Thiết là được. Ta cũng sẽ như mấy người kia gọi ông là lão Ngô. Được chứ!”
“Cái này! Ngô Kim Bảo ta cung kính không bằng tuân mệnh!” Chưởng quầy vội chắp tay.
Quân mỉm cười hài lòng, đúng như hắn tính toán. Mượn nhờ Ngô chưởng quầy làm giấy thông hành giảm bớt đi bao nhiêu phiền toái. Nếu đi một mình không biết sẽ rắc rối thế nào.
Cả hai tiến vào cửa lớn dẫn thẳng tới một gian phòng rộng bày biện đủ thứ đồ gốm sứ tinh xảo, nơi mà Tiêu Soái thường dùng tiếp đón khách tới nhà. Hắn ngồi xuống ghế, nhấp chén trà thong thả chờ đợi!
...
Tiêu Soái xuất hiện trong một bộ trường bào màu lam nhạt, chỉ thêu vài hình hoa văn đơn giản trên cổ áo. Ông ta cao, gầy, tóc hoa râm như bao ông già cùng tuổi khác. Nhưng đặc biệt đôi mắt ông ta rất sáng và đôi bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài đẹp như tay thiếu nữ.
Tiêu Soái cười thay cho lời chào, rồi ngồi xuống ghế đàm đạo.
“Thiết y sư, ta được tin lão Ngô mời tới đại sư y thuật cao minh, có thể chữa được bệnh cho tiểu nữ trong nhà liền vội vã trở về ngay. Không ngờ gặp mặt ngài lại trẻ như vậy. Thật là anh hùng xuất thiếu niên.” Tiêu Soái mở lời.
“Tiêu lão gia chê cười rồi. Ta vừa mới tới Kinh thành đã được nghe danh tiếng của Tiêu gia. Hôm nay được diện kiến, quả thật danh bất hư truyền!” Hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Soái, cũng khách sáo đáp lại.
“Nếu đã vậy, ta xin phép không vòng vo nữa. Mời đại sư qua gian nhà kế bên xem bệnh.”
Tiêu Soái không hổ là dân buôn chuyên nghiệp, chỉ một hai câu đã nắm bắt được tâm ý đối phương, liền đi thẳng vào chuyện chính. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Từ khi mắc bệnh, ba tiểu nữ nhà ta sinh ra mặc cảm, không muốn tiếp xúc với ai. Hơn nữa đã mấy năm chữa trị mà không kết quả nên sinh ra chán nản, hay cáu gắt. Có gì mong Thiết y sư bỏ qua.” Tiêu Soái rất chân thành thổ lộ.
“Ai trong hoàn cảnh này cũng đều như vậy cả. Ta tất có chừng mực.” Quân đáp.
…
Bọn họ bước đến một khuôn viên thoáng đãng. Nơi này không khí trong lành, nhiều cây xanh, lại có cả tiểu cảnh hồ nước núi non, cá chép vàng tung tăng bơi lượn. Đặc biệt rất yên tĩnh, chẳng có người qua lại. Ở đây chỉ có ba khu nhà nhỏ nhắn, nhưng xinh đẹp.
Tiêu Soái gõ gõ lên một cánh cửa nói lớn.
“Thanh Nhi! Mở cửa cho cha. Ta dẫn y sư tới thăm bệnh cho con đây!”
Bên trong vọng ra tiếng nói thánh thót.
“Cha à! Con đang bận. Người đến phòng của Ngọc Nhi trước đi!”
Tiêu Soái nhìn Quân ngượng ngùng cười trừ.
“Không sao, chúng ta lát nữa quay lại cũng được.” Hắn thong thả đáp.
Hai người lại đi sang một căn phòng khác. Lần này mở cửa cho họ là con gái út của Tiêu Soái, Tiêu Ngọc.
Quân cẩn thận quan sát. Tiêu Ngọc trạc mười tám, mười chín, da xanh xao, tóc đen thưa mảnh. Khuôn mặt cô đường nét xinh đẹp nhưng nhợt nhạt thiếu sức sống. Trên má phải còn có một mảng da sạm, bong vảy.
Hắn hỏi cô mấy điều như đã hỏi Ngô chưởng quầy khi trước, câu trả lời gần như tương tự, có điều nặng hơn và thời gian cũng dài hơn.
“Tiêu tiểu thư, hai người chị của cô cũng như vậy chứ?”
“Đúng vậy, thậm chí chị Tiêu Thanh còn nặng hơn nữa. Tóc rụng mỗi lần cả một nắm lớn! Ta là người bị nhẹ nhất!”
Tiêu Ngọc buồn bã đáp rồi nói tiếp.
“Ta không biết đại sư là thần y phương nào, nhưng đến cả mấy vị trong Hoàng thất tới cũng bó tay. Đan dược mà họ cho ta uống khó nuốt vô cùng, dùng xong toàn thân mỏi mệt đau nhức đến mấy ngày mới hết. Nên nếu không chắc chắn xin đại sư đừng lấy chúng ta ra thử thuốc!”
“Được rồi. Tiêu lão gia, chúng ta đi thôi. Không cần qua chỗ của hai vị tiểu thư nữa. Ông hãy lấy hết những thứ đồ chứa thuỷ tinh lục linh và men kim nhung khỏi phòng của ba nàng đi. Còn nữa, ta muốn đến nơi ông chế tác chúng!” Quân nói.
“Việc này…”
Đó là nơi nghiêm ngặt nhất của Tiêu gia, chỉ mình ông ta được tới, cất giữ rất nhiều bí mật quan trọng.
“Ông đừng lo, ta không có hứng thú với gốm sứ. Nhưng ta nghi ngờ căn nguyên đến từ chính hai thứ đó. Nếu ông…”
“Không không. Chỉ cần cứu được con gái, ta nguyện dâng lên toàn bộ gia sản Tiêu gia cho đại sư!” Tiêu Soái vội vã phân trần.
…
Hắn được đưa đến một gian mật thất lớn, bên trong có rất nhiều đồ đạc làm gốm: bàn xoay, lò nung, khuôn đắp, đủ thứ màu nước sặc sỡ…Hắn nhìn thấy một đống đất đá đặt ở góc mật thất vội tiến tới, lục tung ra rồi cầm lấy mấy viên giơ lên hỏi.
“Thứ quặng này ông lấy từ đâu?”
Tiêu Soái cực kỳ kinh ngạc, ngẩn ra một lúc.
“Thiết đại sư, ngài không lừa ta chứ? Làm sao ngài biết đây là thứ ta cho vào để làm thuỷ tinh lục linh và men kim nhung?”
“Ông lấy chúng ở đâu?”
“Tại một mỏ quặng phía Bắc. Trong lúc đi tìm nguyên liệu để làm men ta vô tình phát hiện ra hai thứ này. Sau đó…”
Tiêu Soái trả lời rất thật, dường như không hề giấu giếm điều gì. Quân vừa lắng nghe vừa kết hợp những suy đoán của mình. Có lẽ hắn đã biết được bảy phần căn nguyên của căn bệnh rồi.
“Đây chính là nguyên nhân đấy!”
Hắn dúi vào tay Tiêu Soái mấy viên quặng, phủi tay rồi trở về phòng khách.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 101 |