Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phóng xạ Uranium

Tiểu thuyết gốc · 1836 chữ

Tiêu Soái vội vội vàng vàng đi theo hắn, cả quãng đường không dám nói một lời.

Phòng khách chỉ còn hai người họ, lão Ngô đã về cửa hàng, mà Tiêu Soái cũng cho người làm đóng cửa nhà không tiếp khách.

“Đại sư, ở đây không có người thứ ba. Xin ngài nói rõ rốt cuộc ba tiểu nữ bị mắc bệnh gì!” Tiêu Soái mở lời.

“Tiêu lão gia. Ta hỏi thêm ông một việc, hy vọng ông trả lời thật! Những người mắc bệnh còn lại hiện giờ thế nào rồi?”

Tiêu Soái nghe xong thẫn người rồi hoảng sợ, vội ra giữa nhà quỳ xuống.

“Tiêu mỗ có tội! Khi bọn họ bị bệnh ta đều chăm lo, chu cấp tiền bạc cho họ về nhà chữa trị, tuyệt không có chuyện bỏ rơi đuổi họ ra ngoài. Mong đại sư tha thứ!”

Đúng như lời Quân nói, người làm trong nhà bị bệnh không ít. Nhưng ông ta đều giữ kín, tự mình xử lý tuyệt không để lộ ra. Cũng may bình thường Tiêu Soái làm người không tệ, đối xử với kẻ ăn người ở rất tốt, nên chuyện không may xảy ra không có ai nói ra nói vào, chỉ cho rằng số phận không may mắn mà mắc bệnh hiểm nghèo.

Lúc đầu gặp mặt, Tiêu Soái còn dè chừng. Nhưng trải qua một buổi sáng cùng Quân trò chuyện, giờ lại nghe hắn nói ra bí mật trong nhà, Tiêu Soái vừa tin vừa sợ.

“Đều xảy ra sau khi ông tạo ra được thuỷ tinh lục linh và men kim nhung khoảng vài ba năm?”

“Đúng như vậy!” Tiêu Soái lại càng kinh ngạc hơn.

“Vậy là chính xác rồi. Căn bệnh của ba vị tiểu thư xuất phát từ việc tiếp xúc hằng ngày với men kim nhung và thủy tinh lục linh. E rằng không thể chữa khỏi!” Quân thở dài.

“Cái gì? Ngài nói không thể?”

Tiêu Soái đứng bật dậy. Vừa nghe thấy Quân trả lời về căn nguyên vấn đề, lão đã có ý vui mừng, nhưng ngay sau đó hắn lại dội một gáo nước lạnh.

“Đúng vậy! Ta chỉ có thể làm nó nhẹ đi. Muốn trị tận gốc có lẽ có một cách. Là ông làm sao để họ đều có thể tu luyện đạt đến ít nhất Hoàng giai!”

“Việc này…khó như lên trời. Ba tiểu nữ không có thiên phú, cũng không thích tu luyện. Chẳng nhẽ không còn cách khác?” Tiêu Soái bàn thần.

Quân trầm ngâm không nói.

“Xin ngài cho ta biết các con bị bệnh gì. Dù cho có cần thiên tài địa bảo ta cũng dốc sức đi tìm bằng được!”

“Không phải các nàng mắc bệnh!” Quân trả lời mông lung.

“Không phải bệnh? Chẳng lẽ giống như lời Kim Diệp đại sư nói. Ông ta từng bảo con ta bị trúng độc, đã cho ta rất nhiều đan dược trị độc nhưng cũng không hiệu quả.” Tiêu Soái lẩm bẩm.

“Cũng không hẳn là độc, nhưng lại đáng sợ hơn độc gấp mấy lần. Độc còn thuốc giải, nhưng thứ này không hề có thuốc chữa. Nó tồn tại vô hình vô tướng, không thể nhìn thấy cũng không cách nào phát hiện. Các tiểu thư cũng chỉ là vô tình mà gặp phải, không hề do ai cố tình gây nên!”

“Nó là gì?” Tiêu Soái cực kỳ tò mò.

“Phóng xạ!”

Cả cái thế giới này chắc chỉ mình hắn biết đến khái niệm phóng xạ. Loại quặng mà Tiêu Soái dùng chính là quặng chứa Uranium.

Ở Trái Đất, từng có một đoạn thời gian, người ta dùng nó để tạo ra các loại men sứ màu sắc sặc sỡ như đỏ, vàng, vàng xanh… Một số loại quặng Uranium chứa các kim loại khác có thể chế ra loại thuỷ tinh phát quang màu xanh lục đẹp mắt.

Khi lần đầu tiên phát hiện ra phóng xạ, không chỉ đơn thuần quặng Uranium, rất nhiều các hợp chất khác đã được tìm thấy và có nhiều ứng dụng trong đời sống, thậm chí là làm thuốc chữa bệnh. Vào thời đó, người ta đã thổi phồng những tác dụng của các chất phóng xạ lên như một loại thần dược, cuối cùng khiến vô số người ra đi mãi mãi hoặc để lại di chứng nặng nề cho cả các thế hệ con cháu.

Kể từ khi có những nghiên cứu kỹ lưỡng và con người dần hiểu biết về phóng xạ, mọi chuyện đã thay đổi. Nhưng không ngờ đi tới thế giới này, hắn lại gặp được tình huống tương tự, tưởng chừng chỉ còn trong sách vở.

“Phóng xạ? Là cái gì?” Tiêu Soái ngơ ngác.

“Vạn vật tự khắc có đặc điểm riêng của mình. Hoa thơm có mùi, lửa đốt thấy nóng. Ví như cường giả dù đứng yên thì thân thể cũng tự toả ra khí thế vô hình. Dù không thấy, không sờ được nhưng cả ta và ông đều biết chúng tồn tại. Thứ quặng mà ông mang về cũng tương tự. Nó toả ra một loại năng lượng, gọi là “phóng xạ”, rất độc với thân thể sinh vật sống. Chỉ một lượng nhỏ là đủ để giết chết một người trưởng thành. Ta dám cá cả cái Triều Quốc này, thậm chí là cả lục địa này không ai biết đến sự tồn tại của nó. Ông cũng đừng hỏi vì sao ta lại biết. Đó là bí mật của ta!” Hắn ngừng lại một chút nhìn Tiêu Soái.

Ông ta kính cẩn.

“Ta hiểu!”

“Thứ năng lượng này rất nhỏ yếu, nhưng có lẽ trong quá trình ông mang nó đi luyện chế đã vô tình khiến nó mạnh lên. Tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, ta cho rằng tổn thương của ba vị tiểu thư đã vào đến xương tuỷ, nên ta mới nói không chữa được!”

“Vậy ta sao không có biểu hiện gì?”

“Thứ này tích tụ trong cơ thể mỗi ngày một ít, mưa dầm thấm lâu, tích tiểu thành đại. Ông tu vi đủ mạnh, thân thể tự sinh ra đề kháng, đồng thời tự chữa lành chính mình. Còn ba vị tiểu thư thì không may mắn như thế. Ta đoán trong số những người mắc bệnh không có ai là Hoàng giai, và tu vi càng cao thì biểu hiện càng nhẹ?”

Tiêu Soái thở dài.

“Đúng là như thế. Thứ mang lại tiền tài danh vọng cho Tiêu gia không ngờ lại chính là thứ hủy hoại đi tương lai của chúng ta!”

Quân không nói thêm gì. Hắn biết những lời này có phần hoang đường, nhất là khi thoát ra từ một kẻ vô danh tiểu tốt không tiếng tăm như mình. Cái hắn đang chờ là thái độ của Tiêu Soái.

“Thần y, chẳng lẽ không có cách nào cứu con gái của ta hay sao?”

“Ta chỉ có thể giảm nhẹ triệu chứng cho các nàng. Còn tổn thương sâu bên trong xương cốt phải nhờ cậy vào chính bản thân mình!”

“Xin thần y ra tay cứu giúp, ta nguyện đem hết gia sản dâng lên ngài!”

“Ta viết cho ông hai đơn thuốc. Đơn này đem sắc ngày uống ba lần. Còn đơn này đem nghiền thành bột, pha với nước tinh khiết bôi lên vùng da bị loét vào buổi tối trước khi đi ngủ…”

“Phải tuyệt đối tránh xa nhưng đồ có chứa phóng xạ. Xây một gian nhà lớn bằng chì dày một gang tay bỏ hết chúng vào đấy. Chì có thể ngăn cản phóng xạ thoát ra…”

Quân lấy giấy bút viết ra một loạt những cái tên dài đưa cho Tiêu Soái. Hắn còn căn dặn rất rõ việc xử lý đống đồ chứa phóng xạ như thế nào. Xong xuôi đâu đó hắn mới nói.

“Việc cần làm ta đã làm. Ông có thể tin hoặc không. Nhưng những thứ ta ghi ra đều có lợi không hại, dù không tin cũng nên uống. Còn thứ này ta gửi lại ông.”

Hắn đưa mảnh giấy nhiệm vụ cho Tiêu Soái sau đó cáo từ ra về.

Ông ta cầm mảnh giấy nhìn theo Quân cho đến khi khuất hẳn. Tiêu Soái trầm ngâm một hồi sau đó gọi lớn.

“Lão Ngô, ông làm sao biết hắn ta?”

Ngô Kim Bảo lật đật từ bên trong bước ra, thật thà kể lại đầu đuôi rồi nói.

“Lão gia, là do ta vui mừng quá mà suy nghĩ chưa đến nơi. Xin lão gia trách phạt!”

“Không trách ông được. Ngay cả ta khi nghe tin cũng vội vã về ngay. Xem ra trước khi hắn đến đã có chuẩn bị, đánh chủ ý lên ông trước. Tâm tư thật kín kẽ!”

“Vậy chúng ta có nên tin hắn không?”

“Người này trẻ như vậy nhưng phong thái lại già dặn từng trải, nói chuyện tự tin có trước có sau hơn hẳn mấy tên trong Hoàng thất kia. Lời hắn nói quả thực có chút khó tin nhưng khi ngẫm nghĩ kỹ thì lại thấy rất hợp lý. Ông nói xem có nên tin hay không?”

Ngô Kim Bảo chần chừ giây lát.

“Lão gia, theo ý của ta thì…thà tin còn hơn không!”

Tiêu Soái gật gù suy nghĩ.

“Ông hãy đi điều tra kỹ lưỡng về hắn!”

“Ta đi ngay. Lão gia bảo trọng!”

Sau khi Ngô Kim Bảo rời đi, thì một người khác bước vào.

“Lão gia cho gọi tiểu nhân!”

“Ngươi mang đơn này, xem mấy thứ ghi trên đây có tác dụng gì! Đi mau về sớm!”

Khi chỉ còn một mình, Tiêu Soái cầm mảnh giấy trên tay thở dài.

“A Thiết! Hay cho một cái tên A Thiết! Kinh thành từ khi nào lại xuất hiện một người bí ẩn như vậy!”

Một tháng sau, khi Quân đang ở tư phòng thì có người đến gặp, không phải ai xa lạ mà chính là Ngô Kim Bảo.

“Thiết đại sư, ta tới chuyển lời lão gia. Ba tiểu thư bệnh tình thuyên giảm, lão gia vô cùng vui mừng, muốn mời ngài dự tiệc để cám ơn. Đây là thiếp mời tới Thực thần lâu. Ngài muốn đi hôm nào, lão gia sẽ chuẩn bị ngày đó!”

“Lão gia chu đáo quá! Ta không thích ồn ào, hơn nữa vừa khéo có chuyện muốn cậy nhờ. Như vậy đi, ba ngày nữa tự ta sẽ tới nhà, phiền ông chuyển lời giùm!”

“Vậy để ta sắp xếp người tới đón đại sư!”

"Không! Để ta tự đi. Ta không muốn ai đón rước hết!"

"Việc này...Lão gia sẽ trách tội ta mất thôi!"

Lão Ngô thở dài, lắc đầu ngọ nguậy đành cáo từ ra về.

Quân mỉm cười trong lòng, xem ra thời của mình đã tới rồi!

.........

Bạn đang đọc Tạo hóa tam thiên sáng tác bởi Hatdauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hatdauxanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.