Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nuôi hổ như con!

Tiểu thuyết gốc · 1880 chữ

Nhưng không thể!

Hắn chần chừ mãi, hết giơ lên rồi hạ xuống.

“Con m* nó!”

Hắn chửi thề vò đầu bứt tai, vứt thanh kiếm sang một bên, ngồi phệt xuống.

Nhìn con thú nhỏ đáng yêu bên cạnh, hắn không thể nào ra tay.

Quân đưa bàn tay nhẹ nhàng chạm lên thân thể lân sư, cảm nhận được một tia hàn khí thấu xương. Hắn phải dùng nội lực bao bọc mới yên tâm vuốt ve nó.

“Lạnh thật! Không hổ là băng dị thú cao cấp. Nhưng có vẻ hàn khí vô cùng hỗn loạn!”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lục trong nhẫn trữ vật ra mấy viên đan dược, nghiền nhỏ, lấy nước hoà loãng mớm cho nó uống.

Xong xuôi Quân bước lại gần hồ nước kiểm tra, kết quả khiến hắn vô cùng kinh ngạc, mới nhìn chỉ nghĩ nước lạnh bình thường thôi, nhưng vừa chạm vào đã khiến xương cốt bàn tay suýt nữa đóng thành băng.

Linh khí trong nước hồ này vô cùng nồng đậm chí ít cũng ngang với linh thạch thượng phẩm. Có điều hàn khí quá nặng, hắn không dám thử hấp thu, sợ bị đóng băng đến chết.

Hắn nhìn cả một hồ nước rộng lớn mà tiếc hùi hụi. May mắn trong nhẫn trữ vật có đủ các loại đồ chứa, thử một hồi thì lấy được mấy bình đầy cất đi, xong rồi tìm một chỗ ngồi tĩnh tu hồi phục cơ thể.

Ở trong này không biết ngày tháng. Khi hắn tỉnh lại, đã thấy lân sư khá hơn một chút, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh. Hắn cắn răng, lấy thêm đan dược cho nó uống.

Nơi này yên tĩnh quá, chẳng thấy có sinh vật nào tồn tại. Có lẽ Bích ngọc lân sư vô tình phát hiện ra hang động này ẩn chứa hàn khí nên mới ở lại tu luyện, chính bản thân nó cũng không biết đến bí mật bên dưới.

Hắn rảnh rỗi ngồi kiểm kê lại số tài sản mang theo bên mình, đau lòng đến nhỏ nước mắt. Trước giờ vẫn luôn tự hào là người có tiền, mà sau thoáng chốc đã chẳng còn gì. Vũ khí pháp khí gần như đã hỏng hết, đan dược thì khỏi nói đi, ngốn mất quá nửa. Bao nhiêu tài nguyên hắn gom góp giờ đã ra đi không hẹn ngày về. Lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa!

Bên ngoài cửa động vẫn có một đám người cắm cờ dựng trại.

“Bang chủ, chúng ta bao vây chỗ này đã hơn ba tháng. Mọi ngóc ngách trong dãy núi đều kiểm tra kỹ lưỡng, hoàn toàn không thấy tung tích gì của Bích ngọc lân sư. Có lẽ nó đã chết rồi. Chúng ta rời bản doanh lâu quá, cũng nên về thôi!”

“Hừ! Tốt nhất là nên thế. Nhưng ta luôn cảm thấy không đúng lắm. Súc sinh đó mạnh như vậy, nói bị đá đè chết ai mà tin! Không được, chết phải thấy xác. Ngày mai cử nhân thủ, vào trong tìm kiếm một lần nữa.” Phủ Trung ra lệnh.

Mấy tên thủ hạ bên dưới vừa nghe thế đã nhìn nhau lắc đầu lè lưỡi. Bọn người Cự phủ bang và Dã lang bang sau khi thoát ra khỏi hang liền cố thủ ở chỗ này, cứ mấy ngày lại vào hang tìm kiếm. Nhưng hang động bất ổn, hễ vận sức phá đá mở đường thì lại rung chấn dữ dội, khiến ai nấy đều sợ hãi bỏ chạy thật xa.

Từ đó, bọn chúng quyết định cắm chốt bên ngoài. Bích ngọc lân sư dù chết xác vẫn còn giá trị rất lớn, không thể phí phạm được. Có điều ba tháng rồi mà không thấy động tĩnh gì, những kẻ khác chán nản bỏ đi hết, chỉ mình Phủ Trung vẫn ở lì.

Y vốn kẻ nóng tính, thô lỗ, rất cố chấp cứng đầu. Cứ dăm bữa lại bắt thủ hạ vào hang dò đường, đã khiến mấy tên bị đá rơi đè chết. Những tên còn sống không mẻ trán cũng sứt đầu. Vì vậy ai cũng cố nói tránh để y rút về, hễ nghe y muốn vào hang là bọn chúng lại khóc thét. Lần này cũng không ngoại lệ, chỉ khác là y đích thân đi cùng.

Trong hang tối, Quân ngồi xếp bằng, xung quanh linh khí lượn lờ thành dòng, không ngừng tiến vào cơ thể.

Bên trong thể nội, hắn cùng hư ảnh cự nhân đoàn nguyên sóng vai, đang không ngừng gõ búa xuống đan điền.

Nhị trọng khó hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, mặc dù đã lấy kinh nghiệm lần trước, nhưng muốn ép nội lực xuống lần nữa vẫn là bó tay.

Hắn tiêu tốn hơn vạn viên linh thạch hạ phẩm, vẫn chỉ đập thành công mười búa. May mắn thay, hắn tìm được cách sử dụng nước hồ để hấp thu linh khí.

Bích ngọc lân sư thể chất âm hàn, rất nhạy cảm với hàn khí. Hắn đem nước hồ lại gần lân sư, cơ thể nó liền tự động hấp thu hàn khí. Mặc dù xong xuôi, lượng linh khí còn lại trong nước chỉ nhỉnh hơn linh thạch hạ phẩm một chút, nhưng hồ rất rộng dùng thoải mái không lo hết!

Lại nói Bích ngọc lân sư, gần đây đã bình ổn hơn nhiều. Quân tiếp xúc với nó lâu như vậy, dám khẳng định thân thể nó gần như đã bình phục. Có điều vẫn mê man bất tỉnh.

Quân cho rằng lúc nó đang kết Nguyên hồn thì bị tập kích, chắc chắn thức hải đã bị thương nặng. So với đan điền hay nhục thân, thì thức hải khó lý giải hơn nhiều, mà nguyên hồn lại càng thần bí.

“Bích Ngọc à! Ngươi bao giờ mới tỉnh lại. Ta ở đây một mình buồn muốn chết!”

“Ngươi đói chưa? Ta lại mang cho ngươi đồ ăn này!”

Hắn bày ra đủ thứ trước mặt lân sư, nào linh thạch, nào đan dược, nào cỏ cây hoa lá. Nhưng chẳng có gì đáp lại.

“Ồ, ta có cái này, đảm bảo ngươi chưa từng thấy qua!”

Quân sực nhớ tới chỗ đá và linh tuyền ngày trước, chẳng phải Lâm Tiến nói nó có tác dụng lên linh thức hay sao?

Hắn thử mang một ít linh tuyền đưa lại gần lân sư. Đột nhiên, nước trong bình sôi lên sùng sục, bốc hơi hoá thành khí chui vào miệng lân sư, thoáng chốc đã hết sạch sành sanh!

Quân mừng rỡ, lấy thêm một bình nữa ghé sát miệng lân sư. Rất nhanh bình này cũng khô cạn, áng chừng nó còn muốn hút thêm. Hắn suy nghĩ, bèn lấy ra một giọt linh nhũ trắng đục. Động tĩnh lần này còn mạnh hơn, mà lân sư cũng mất gần nửa tiếng mới hấp thu xong giọt linh nhũ. Thân thể nó không thay đổi gì nhưng chiếc sừng nhỏ càng ngày càng sáng, mấy đạo kim văn hiện lên rõ ràng lấp lánh. Lần đầu tiên trong mấy tháng qua, hắn nhìn thấy Bích ngọc lân sư cử động nhẹ cái đầu.

“Tiểu tử thối! Thật không biết nghĩ gì mà ta lại đem cả gia tài đổ lên người ngươi!”

Hắn thở dài ngao ngán. Áng chừng lân sư muốn luyện hoá hết chỗ linh nhũ vừa rồi cũng mất vài ngày, hắn liền để nó ở đấy rồi về chỗ tĩnh toạ.

Trải qua mấy tháng tu luyện Bất diệt thiên quyết, hắn đã có những suy nghĩ về quyển công pháp này, cũng như về cả cuốn Bất lão huyền công. Bất lão huyền công biến nội lực, khí huyết thành sinh mệnh lực, mà Bất diệt thiên quyết chính là tu luyện đến mức cơ thể không thể bị phá huỷ.

Đan còn người còn thì nội lực khí huyết còn, nội lực khí huyết còn thì sinh mệnh còn, sinh mệnh còn chính là người còn…Chưa hết, khi hắn tu luyện Đoàn nguyên công, dường như mỗi nhát búa đánh ra cũng như đang gõ lên chính nhục thân của mình, không phải chỉ đan điền được tinh luyện mà cả xương cốt cơ bắp toàn thân cũng đang chịu rèn giũa. Cái này chẳng khác nào là để chuẩn bị cho việc luyện quyển công pháp kia! Hai thứ này sinh ra là giành cho nhau! Không biết bậc đại năng nào mới có thể tạo ra bộ công pháp kỳ dị như vậy!

Hắn cẩn thận tính toán lại tu vi của mình, đan điền tuy chỉ rộng ở mức Võ giả ngũ đẳng, nhưng nếu so về lượng và chất thì nội lực đã chạm đến cảnh giới Võ giả thất đẳng. Nhục thân cực kỳ rắn chắc và bền bỉ, phải gấp mấy lần đồng giai.

Hắn lấy ra một bộ đấu pháp, Toái không quyền, chính là thứ trong đạo tràng khi xưa. Huyền giai trung phẩm, không trọng nội lực mà yêu cầu nhục thể, cực kỳ phù hợp với hắn bây giờ.

Toái không quyền chỉ có một chiêu, không hoa mỹ hào nhoáng, đơn giản nhất trực tiếp nhất, nắm tay lại và đấm. Quyền đi trước kình đến sau, ào ào như thác đổ, nhục thân càng mạnh thì hậu kình càng ào ạt chất chồng.

Hắn lẩm nhẩm theo pháp quyết, tiến hành vận chuyển nội lực và khí huyết trong có thể. Toái không quyền lấy lực phá pháp, dùng ý vận thân, dùng thân phát lực, dùng lực hoá kình, gặp mạnh càng mạnh, gặp cứng càng cứng. Chính là một đường đánh thẳng quyết không lùi bước.

Hắn vận sức thủ thế đấm ra một quyền vào không khí. Chẳng thấy có động tĩnh gì. Sách ghi lại, khi xuất quyền uy lực phát ra có thể tạo thành một vụ nổ không khí, nên mới có danh xưng Toái không. Luyện đến cực điểm có thể so sánh được với đấu pháp Huyền giai thượng phẩm.

Kết quả này tất nhiên hắn đã dự liệu, nên chẳng lấy gì làm phiền lòng. Ngược lại càng khiến hắn thấy hứng thú.

Cứ như vậy ngày qua ngày, hắn hết luyện đoàn nguyên thì đến luyện quyền, rồi lại quay sang chăm sóc Bích ngọc lân sư.

Hắn đặt tên cho nó là Bích Ngọc, mỗi lúc nghỉ ngơi sẽ bế nó lên vuốt ve, trò chuyện ra chiều thân thiết lắm. Cũng vì vậy mà hắn dần cảm nhận được sự thay đổi bên trong của nó. Mấy ngày gần đây, thân thể Bích Ngọc liên tục phát ra hào quang màu ngọc lục bảo đẹp mắt, khí tức cũng tăng cao lên mấy phần.

Điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ. Mừng vì lân sư có lẽ sắp tỉnh lại, sợ vì nhỡ may nó sẽ giết hắn. Nhưng thời gian dài chỉ có nó bầu bạn, khiến cho niềm vui vẫn át đi nỗi sợ mà không tiếc hầu bao liên tục bổ sung cho nó.

.........

Bạn đang đọc Tạo hóa tam thiên sáng tác bởi Hatdauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hatdauxanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.