Thoát khỏi hang sâu - Thủy tinh linh tuyền
“Bang chủ, chúng ta nên rút về thôi, ở đây đã gần nửa năm rồi!” Lũ thuộc hạ của Phủ Trung đã mệt mỏi lắm.
Phủ Trung tung quyền đấm vỡ một tảng đá trước mặt, hừ lạnh.
“Lũ hèn nhát! Kẻ nào dám bỏ chạy, giết không tha!”
Y tiếp tục lấn sâu vào trong hang, mặc kệ lời khuyên răn của đồng bọn. Mấy tên thuộc hạ chỉ đành run rẩy đi theo không dám phản kháng.
“Ầm! Ầm!”
Sâu trong hang động bỗng phát ra những âm thanh kì lạ, đồng thời có vài tia sáng lẻ loi nhợt nhạt hắt ra, lúc tỏ lúc mờ. Dòng linh khí không biết tự lúc nào cuồn cuộn đổ vào trong hang, càng lúc càng nhiều. Chỗ sâu trong hang như biến thành một vòng xoáy, hấp thu sạch sành sanh linh khí trong vòng mấy chục dặm.
“Có bảo vật!”
Phủ Trung mắt sáng lên, hăm hở xông tới, bỏ mặc lũ tay chân đang run rẩy phía sau.
…
Quân đứng trong hang tối, lo lắng hoảng hốt. Bích Ngọc đang lơ lửng trong không trung, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng uy áp nó tạo ra vô cùng mãnh liệt. Chiếc sừng nhỏ giữa trán đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim chói lọi, như cái động không đáy hút toàn bộ linh khí vào trong.
Phía sau nó, ánh sáng từ chiếc sừng ngưng tụ thành hư ảnh Bích ngọc lân sư uy vũ, cao tới hơn hai mét. Hư ảnh sống động như thật, lung linh huyền ảo vô cùng đẹp mắt. Lúc thì như đang ngủ, lúc như đang ngồi, lúc lại đứng hiên ngang như bá chủ một vùng.
Đột nhiên, ánh sáng trên chiếc sừng vụt tắt, hư ảnh đằng sau lập tức vỡ ra thành cơn mưa ánh sáng. Đằng sau màn mưa ấy, Bích Ngọc từ từ mở mắt. Đôi mắt trắng xanh, con ngươi màu lục bích tuyệt đẹp nhìn chằm chằm vào Quân.
Hắn đắm chìm trong đôi mắt ấy, như người say quên lối về. Đột nhiên sống lưng truyền đến cảm giác gai lạnh, hắn giật mình theo phản xạ vội nhảy lùi lại mấy mét. Ngay chỗ hắn vừa đứng, một ngọn băng chông không báo trước đâm vút lên.
Bích ngọc lân sư đã hoá thành cơ thể khổng lồ, nhe nanh múa vuốt. So với trước đây, thân thể lần này to lớn, cơ bắp săn chắc hơn mấy phần nhưng lại thon gọn uyển chuyển hơn hẳn, bờm dài trắng pha chút ánh kim, lân phiến dày nặng, màu xanh đậm lấp lánh rất đẹp.
Quân vội vã lấy ra Trúc thanh diệp, bay vút lên cao kéo dài khoảng cách. Bích ngọc lân sư đã tiến lên Huyền giai, giờ phải làm sao?
“Bích Ngọc, chúc mừng ngươi thành công tấn cấp. Chuyện cũ bỏ qua nhé!” Hắn hét lên.
“Nhân loại vô tri! Đáng giết!”
Bỗng nhiên một giọng nói vụt lên xuất hiện trong đầu Quân, nhưng lại là giọng nữ tử, trong vắt như suối, lạnh lẽo như băng, mà nghe giận dữ như cuồng phong ập tới!
“Đây là…Ngươi là giống cái! Ta trước còn tưởng là con đực chứ!” Quân lượn né đi một mũi băng tiêu, trả lời.
“Ngươi! Nhân loại bỉ ổi! Trộm tinh huyết của ta, lại còn dám vuốt ve thân thể ta. Nỗi ô nhục này! Ngươi hôm nay có chạy đằng trời!”
Bích ngọc giũ giũ thân mình, tức thì trên hai vai ngưng tụ ra một đôi cánh lớn, phóng mình đuổi theo.
Quân khổ sở cưỡi Trúc thanh diệp, hết lượn chỗ này lại lách chỗ kia. May mắn đây là pháp khí phi hành trung phẩm, tốc độ cực nhanh, hắn còn đủ linh thạch trên người nên có thể duy trì tốc độ tối đa trong thời gian dài. Hơn nữa lân sư hình thể to lớn, độ linh hoạt xem chừng không bằng hắn. Nếu không…
“Bích Ngọc, nếu thế thì ngươi cũng biết ai đã không tiếc tiền tài bảo vật, không tiếc công sức chăm sóc ngươi. Nếu không nhờ có ta, thì ngươi đã chết lâu rồi!” Hắn gào lên.
“Lại còn dám tự tiện đặt tên! Tộc ta sức sống cường hãn, tự có thể khôi phục. Huyết mạch ta cao quý, đâu phải để lũ người các ngươi muốn làm gì thì làm!” Lân sư lao ra một vả nhưng vồ hụt, tức giận vô cùng.
“Lúc ngươi trọng thương, ta có thể lấy mạng ngươi dễ như trở bàn tay, nhưng không làm vậy, vì ta quý trọng sinh mạng của bất cứ ai. Ta chỉ định trộm một giọt tinh huyết của ngươi mang về, nếu không chính ta cũng sẽ mất mạng!” Hắn né đi mấy cột băng chông, hét to trả lời.
“Nhân loại xảo trá, đừng hòng lừa gạt. Chết đi!” Nó vung ra hai trảo, trảo kình hoá thành mười đạo băng nhận phong toả toàn bộ lối thoát của Quân, theo sau là hàng loạt băng mâu nhọn hoắt.
“Chết?”
Quân sợ hãi, đòn này không thể né tránh! Hắn vội ngưng tụ toàn bộ nội lực, mang hết pháp khí phòng ngự còn sót lại che chắn trước người, hy vọng còn cơ may sống sót.
Nhưng ngay khi chuẩn bị va chạm với băng mâu, trần hang động đột ngột vỡ toác ra đổ ập xuống, phá vỡ cục diện ngàn cân treo sợi tóc.
Sau khi bụi tan đi, cả Quân và Bích ngọc lân sư đều đình chiến, đứng chăm chú quan sát. Từ trong mờ mịt có một thân ảnh bước ra, quen thuộc lắm, chính là Phủ Trung!
“Là con súc sinh kia, còn sống! Ha ha! Hay lắm, lại còn đột phá lên Huyền giai! Chuyến này lão tử ta giàu to rồi! Ha ha!”
Phủ Trung nhác thấy bóng dáng lân sư thì há miệng cười lớn, hai tay hiện lên đôi rìu chiến, lăm lăm tiến tới.
Quân đột nhiên nhẹ đi mấy phần, định bụng mượn cơ hội hai kẻ kia giao chiến sẽ chuồn đi. Nhưng bất ngờ, một luồng ánh sáng màu lục bích đột ngột lao vút tới chỗ hắn, rồi đậu lên vai trái.
Bích ngọc lân sư không biết tự khi nào đã hoá thành hình dáng nhỏ con, ngồi chễm chệ lên vai hắn. Lại còn ngước đôi mắt long lanh xinh đẹp, ghé sát thân hình nhỏ nhắn mềm mại vào má hắn cọ cọ, ra chiều thân thiết lắm.
“Cái này…Ngươi…ngươi!”
Quân giật mình, chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe tiếng rống giận.
“Tiểu tử, ngươi đã làm gì Bích ngọc lân sư? Ngươi…” Phủ Trung nheo mắt nhìn.
“Chính là ngươi, tên khốn nạn hôm đó! Hay lắm, đỡ tốn công lão tử đi tìm. Hôm nay vừa trả thù cũ vừa tính nợ mới. Chết đi!” Phủ Trung chưa nói dứt lời đã chém ra một rìu.
Quân vội vàng đạp Trúc thanh diệp bay vút lên chạy trốn ra khỏi cửa hang.
“Phi hành pháp khí trung phẩm!”
Phủ Trung ngoài ý muốn, tức giận hét lên. Y chủ tu sức mạnh công kích, trên mặt đất tuy nhanh nhưng trên không trung thì không có chỗ mượn lực, tốc độ bay không so lại được.
Quân vừa ra được một đoạn thì gặp đám lâu la Cự phủ bang, không nghĩ nhiều liền lấy một nắm hạt châu màu vàng tung ra tạo thành một vụ nổ bụi tung mờ mịt. Qua làn sương khói Quân cưỡi Trúc thanh diệp phóng vút qua, để lại bên dưới mấy kẻ đang ngẩn ngơ la hét như người mất hồn.
“Tiểu tử, thứ đồ chơi đó của ngươi không tệ nhỉ? Ngay cả ta lúc trước cũng suýt nữa bị thiệt thòi!” Giọng nữ nhân lại vang lên, mang theo một ý châm chọc.
“Bà cô à! Tha cho ta đi! Ngươi muốn gì ta cũng chịu!”
“Hừ, để ngươi sống đến giờ là may mắn lắm rồi! Còn không mau đi!”
“Đi đâu? Chạy đường nào?”
“Đồ ngu! Đi lối đó…”
Giọng lân sư lại vang lên
“Bao giờ tới nơi thì gọi ta dậy!” Nói xong, Bích ngọc lân sư nằm trên vai hắn ngủ thiếp đi.
Quân dù không muốn nhưng vẫn không dám vứt nó xuống, đành yên lặng cưỡi pháp khí bay đi. May mắn nơi này hiểm trở vắng vẻ, cả hai thuận lợi bay nửa ngày thì gặp một hang động nhỏ.
Lân sư tỉnh giấc, hoá thành bộ dạng to lớn ngồi sừng sững giữa hang, còn Quân thì ngồi trong góc.
“Thuỷ tinh linh tuyền đâu, lấy ra đây!” Lân sư truyền âm.
“Thuỷ tinh linh tuyền? Ngươi nói thứ này?”
Quân ra hai chiếc bình nhỏ, nghi hoặc.
“Ta chỉ còn hai bình. Ngươi quên là đã uống hết sạch rồi sao?”
“Hừ thứ linh tuyền này để chỗ ngươi chính là lãng phí, để ta uống mới là lựa chọn sáng suốt!”
“Ngươi nói thế là sao?” Quân tò mò.
“Thuỷ tinh linh tuyền chỉ có tác dụng với yêu thú, nhân loại không thể dùng. Ngươi lấy nó ở đâu?”
Quân mở cờ trong bụng, thì ra thứ này được gọi là Thủy tinh linh tuyền. Bích ngọc lân sư ham muốn nó như vậy chắc chắn có diệu dụng.
“Một nơi gọi là núi Thanh Ngưu ở phía nam. Nhưng ta có điều thắc mắc, dù nhân loại hay yêu thú, cơ thể đều cấu tạo tương tự nhau, cách tu luyện cũng thế. Vậy tại sao thứ đó chúng ta lại không thể dùng?”
“Nhân loại các ngươi mới xuất hiện trên Ngọc diện linh giới trăm vạn năm, còn trước đó yêu thú chúng ta làm chủ. Nhưng Thiên đạo bất công, lại ban cho các ngươi trí tuệ vượt bậc. Hừ! Tu luyện vốn là yêu thú chúng ta khởi đầu, nhân loại các ngươi chỉ là kế thừa rồi tự tạo cho mình hệ thống riêng. Nên nói là giống nhưng thực ra có rất nhiều khác biệt!”
“Ta hiểu rồi. Nếu đã như vậy, ta cho ngươi hết chỗ này. Hy vọng sẽ giúp ngươi gây dựng lại căn cơ!!”
Quân lấy ra một bình nhỏ linh nhũ, cùng với mấy viên đá trắng đục, đưa cho Bích ngọc lân sư. Lân sư thoáng chút kinh ngạc, rồi cất giọng vừa mỉa mai, vừa giận dữ:
“Ngươi vừa nói đã hết rồi, vậy mà lại dám giấu giếm trong người. Nhân loại quả nhiên xảo trá!”
“Thì ngươi chỉ hỏi linh tuyền, đâu có hỏi những thứ khác!” Hắn nhún vai.
“Xem như ngươi còn biết thức thời. Nhưng đừng tưởng như thế ta sẽ tha mạng. Đợi sau khi đến nơi, ta sẽ đích thân giết ngươi. Lúc ấy mấy bảo vật trên người ngươi đều là của ta!”
“Giết ta? Nếu nói là lúc trước thì ta còn tin, nhưng giờ thì ta biết ngươi sẽ không giết ta đâu!” Quân nằm dựa vào tảng đá sau lưng mỉm cười nhìn lân sư.
“Ngươi thách ta!” Bích ngọc lân sư nổi giận, gầm gừ tiến về phía hắn.
“Nếu muốn, ngươi đã giết lâu rồi. Bích ngọc lân sư các ngươi cũng đâu phải yêu thú hung hãn.”
Lân sư ngừng lại, khí tức trên người dịu đi mấy phần chăm chú nhìn Quân. Hắn cười thầm trong bụng, biết rằng mình đoán đúng rồi, có lẽ là sẽ giữ lại được mạng thật.
Yêu thú kiêu ngạo như Bích ngọc lân sư thà chết chứ không chịu khuất phục, nói giết là sẽ giết ngay chứ không như mấy tên nhân loại nói năng lảm nhảm. Nhưng nó lại sẵn sàng ngồi trên vai hắn, nói chuyện với hắn, vậy thì chưa hẳn là nó thực sự sẽ xuống tay.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 102 |