Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết địch một ngàn tự hại tám trăm!

Tiểu thuyết gốc · 1923 chữ

May mắn cho hắn, thuyền trưởng cũng đã để mắt đến. Kẻ có thể lấy sức Võ giả chống lại Hoàng giai đương nhiên không tầm thường, nếu bồi dưỡng tốt tương lai sẽ trở thành cao thủ, không nên để chết yểu.

Lập tức có mấy tên Hoàng giai phía Triều Quốc lao đến trợ giúp. Nhưng bọn họ cũng không giúp hết được. Hắn giờ phải đối mặt với một tên Hoàng giai nhị đẳng, cầm một thanh trường thương. So với ba tên kia, tên này không ngờ còn khó đối phó hơn rất nhiều.

Trường thương trong tay y vũ động, vung lên như múa, mỗi một nhát đâm đều cực kỳ chuẩn xác. Quân dùng hai tay đỡ gạt, đồng thời lấy ưu thế về thân thể mà tránh né, chủ yếu là muốn câu giờ chờ đám người kia tới giúp đỡ.

Nhưng càng đánh hắn càng cảm thấy hai cánh tay tê dại, có chút không chịu được. Hắn không do dự nữa, đành lấy trong túi trữ vật ra một lá cờ màu xanh da trời, thêu hình một con giao long màu trắng bạc. Nếu ai còn nhớ, thì đây chính là pháp khí Giao lân kỳ trong đạo tràng bí ẩn.

Quân lùi lại vung cờ, hoá ra một con bạch sắc giao long lao đến đối thủ. Đối phương mặt không biến sắc, trường thương trong tay xoay tít, đâm thẳng về phía trước. Mũi thương xé gió, khí thế ào ạt hùng hổ.

“XUYÊN SƠN!”

Giao long lập tức bị xuyên thủng, hoá thành hư vô. Nhưng Quân đã biến mất, chỉ để trơ lại lá cờ đang lăn lóc dưới đất. Đối thủ lập tức thấy không ổn, vội xoay người lại giơ thương ra đón đỡ.

Quả nhiên không sai, Quân đã vọt ra phía sau lưng y, tung ra một quyền như trời giáng. Đầu quyền đánh trúng thân thương, đối thủ cũng lùi lại mấy bước. Quân không cho y thời gian chết, đã vội lao tới gần muốn cận chiến. Đối phương vừa ổn định thân hình lập tức biến chiêu, cắm thẳng mũi thương xuống đất.

“LIỆT ĐỊA!”

Tức thì phạm vi bán kính năm mét chung quanh y đột nhiên phóng lên từng mũi thương nhọn hoắt như măng mọc. Quân bị bất ngờ, vội vàng nhảy lên cao né tránh. Nhưng hắn đã mắc sai lầm. Đến khi nhận ra thì đã thấy mũi thương sắc bén trước mắt đang hung dữ đâm tới.

Trên không không có chỗ mượn lực, mà Toái không quyền phải mượn lực từ chân, hắn cũng không có điểm tựa để bộc phát tốc độ hòng né tránh. Chỉ còn cách ngạnh kháng. Hắn lập tức vận toàn bộ nội lực dồn vào hai bàn tay, nắm chặt lấy trường thương, không có nó tiếp tục đâm tới.

Mũi thương xoay tít như mũi khoan, cứng rắn xé toác da thịt trong hai lòng bàn tay.

Quân bị đánh rơi xuống đất, đối phương cầm cán thương đẩy hắn lùi lại mười mấy mét. Hai bàn tay nhuốm đầy máu của hắn như hai gọng kìm sắt, nắm chặt cây thương không rời.

Tên Hoàng giai tứ đẳng bên kia thấy không đâm vào được nữa, liền muốn rút ra nhưng không được, lập tức nội lực trong cơ thể y bạo phát, theo cán thương truyền sang phía Quân định đẩy văng hắn ra ngoài. Trận chiến biến thành một màn so nội lực.

Đan điền của Quân so với đối phương thua kém quá nhiều, chưa kể kẻ địch còn có Nguyên đan giúp tuần hoàn nội lực. Hắn dù nội lực hùng hậu tinh khiết vượt xa bình thường cũng không cách nào bù đắp được. Vì vậy, tuyệt không thể đối cứng.

Hắn lựa chọn phòng thủ, co cụm nội lực lại một chỗ vừa chống cự vừa rút lui hòng giữ sức. Nội lực đối phương thừa thắng liên tiếp dồn ép, chỉ còn một tấc sẽ đánh trúng lên người.

Ngay thời khắc đó, toàn bộ nội lực trong nhất trọng đan điền bùng nổ, trăm đường kinh mạch ào ạt như trường giang đại hải dùng một sát na dồn tất cả vào cây thương.

Hai luồng nội lực va chạm vào nhau nổ ầm ầm. Cả Quân và đối phương đều bị đẩy lùi ra xa. Cây thương bị hất văng, rơi cắm xuống mặt phi chu trong sự ngỡ ngàng của tên Hoàng giai nhị đẳng.

“Làm sao có thể! Ngươi là thứ gì vậy!” Đối phương còn chưa hết kinh ngạc.

“Đến lượt ta!”

Quân lồm cồm bò dậy, móc vội ra một viên đan dược cho ngay vào miệng, năng lượng trên người theo mắt thường mà khôi phục. Lập tức hắn lao lên, vẫn cách cũ, dồn sức cho một đấm, không lê thê dài dòng.

“TOÁI KHÔNG QUYỀN!”

Đối phương không ngờ hắn máu chiến như vậy, thoáng chút giật mình nhưng rất nhanh đã xuất chiêu ứng phó. Hai tay y chắn trước ngực, nội lực tuôn ra hoá thành một tấm khiên màu bạc phía trước.

Cự quyền va chạm cương khí, khí tràng bộc phát chung quanh tạo thành một vòng xoáy bụi bặm. Quyền bị chặn, nhưng cương khí cũng xuất hiện vô số vết rạn nứt. Tên Hoàng giai lập tức lùi lại hoá giải ám kình, thuận thế rút lấy trường thương chuẩn bị phản công. Quân cũng vội nhặt lại Giao lân kỳ, vũ động hoá ra hai con bạch sắc giao long nhe nanh múa vuốt.

Cú va chạm ban nãy làm tay hắn có chút tê dại. Quyền hắn mạnh như thế nào hắn tự biết, vậy mà cương thuẫn màu bạc lại cứng rắn phi thường có thể chặn đứng được, thật không tầm thường.

Bất quá hắn không nghĩ nhiều nữa, lập tức múa cờ lao vào giao chiến kịch liệt. Sau mấy chục chiêu, Quân dần rơi vào thế yếu, quần áo lỗ chỗ vết thủng và trên người đã có sáu bảy vết thương rỉ máu, nhưng đối phương chung quy lại vẫn chưa thể hạ được hắn, thi thoảng cũng bị hắn cho ăn một đấm xây xẩm mặt mày.

“PHÁ PHONG!”

Tên hoàng giai tức giận hét lên.

Trường thương trong tay y xoay tít, hình thành một cơn lốc xé gió lao đến. Giao long lập tức bị xét nát, đại kỳ trong tay Quân gãy thành gãy thành mảnh vụn. Trường thương lấy thế chẻ tre đâm xuyên thủng vai trái của hắn, xoay tròn xé toạc một mảnh máu thịt, mũi thương thấu tận ra sau lưng.

Tên Hoàng giai mừng rỡ, vận sức đẩy mạnh trường thương đâm sâu vào. Quân hai tay nắm chắc cán thương, quyết không để hắn được đà lấn tới. Đối phương tức giận càng ấn mạnh hơn, đẩy lùi hắn lại mười mấy bước.

Đột nhiên Quân giậm mạnh chân chững lại, hai tay buông ra không ngăn cản nữa mà còn lao lại gần. Cây thương được đà đâm sâu tới kéo theo đối phương cũng sát lại gần hắn. Quân nhăn mặt nén đau, vô thanh vô tức dang hai cánh tay đập thẳng vào hai bên thái dương của đối thủ. Y bất ngờ không kịp phòng bị, trúng đòn hiểm, hai tròng mắt đỏ ngầu máu tươi, hộp sọ biến dạng chết ngay lập tức.

Quân khuỵu xuống, uống vội một viên đan dược rồi rút trường thương ra trốn ngay vào một góc.

Giờ đánh nữa chắc chắn là chết, phải tìm cách giữ mạng, trốn càng kỹ càng tốt. Nếu có kẻ nào đến nữa thì teo ngay.

Bỗng từ đâu lan đến một luồng khí tức khủng bố, kèm theo là tiếng nói oang oang.

“Phi chu Triều Quốc, ai dám đụng vào giết không tha!”

Tất cả đều bị âm thanh dội vào tai, ù ù đau nhức, tạm thời đình chiến.

Phía trên đỉnh phi chu, Đường chủ Triều Minh Đường không biết đã đến từ lúc nào, phía xa còn thấy bóng dáng của mười mấy cao thủ đang ngự khí phi hành bay đến. Quân chỉ biết ông ta tên là Hoàng Trường, nay được diện kiến quả thật bất phàm.

Đầu tóc bù xù, quần áo cũ kỹ còn có mấy chỗ rách, không đến mức như ăn mày nhưng cũng khó mà nói là người bình thường được, nhìn trước nhìn sau chẳng có dáng vẻ gì của một cao thủ tu vi thâm sâu cả.

Trận chiến lập tức ngừng lại, nhân thủ hai bên ai đứng về phía bên đấy.

“Các ngươi muốn giết người cướp của? Chúng ta đã thoả thuận chia nhau làm ăn, kẻ nào định phá vỡ cam kết thì bước lên đây!”

“Các ngươi thoả thuận với mấy lão già kia, chứ đâu có thoả thuận với chúng ta. Huống hồ, phi chu đã ra khỏi phạm vi của các ngươi, chúng ta muốn làm gì thì làm!” Phủ Trung ngạo mạn nói.

“MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM?”

Hoàng Trường nghiến răng nhấn từng chữ, phóng ra khí tức khủng bố lan khắp bốn phương tám hướng, ép bọn người Phủ Trung lui lại.

“Hừ! Ta chỉ muốn xem bản lĩnh các ngươi đến đâu, có xứng đáng đặt một chân ở đây không! Nếu Đường chủ như ngươi đã ra mặt, thì lần này chúng ta để lại cho chút thể diện. Nhưng lần sau…” Phủ Trung cười lớn, kéo theo cả đám rút lui.

Đợi khi tất cả đã yên ắng, Hoàng Trường thở dài.

“Các ngươi mau chóng nghỉ ngơi, rồi lập tức lên đường bằng tốc độ nhanh nhất vượt ra ngoài Hoàng Bách sơn mạch. Ta cũng cần phải trở về, phòng khi bọn chúng quấy rối tổng bộ.”

“Đường chủ, bọn chúng quá manh động, nhất định phải ra tay trừng trị!” Thuyền trưởng nói.

“Nhất định phải đánh, nhưng không phải bây giờ. Chịu qua một đoạn thời gian nữa, sau khi sâu bền gốc rễ chúng ta sẽ cho chúng biết thế nào là lễ độ.”

Hoàng Trường quan sát xung quanh một lát, rồi đột ngột bước tới chỗ Quân, truyền âm vào tai hắn:

“Ngươi có phải là tên bị truy nã?”

“Đúng là ta!” Hắn bình tĩnh đáp.

“Bản lĩnh không tệ! Có muốn tham gia học viện Hoàng gia không?”

“Học viện Hoàng gia?”

“Đúng vậy! Ngươi ở lại đây có chút uổng phí, chi bằng sang chỗ học viện, không chỉ tài nguyên dồi dào, mà còn được rất nhiều lợi ích, tương lai rộng mở.”

“Có thể cho ta chút thời gian suy nghĩ?”

“Ta cho ngươi một tấm lệnh bài, suy nghĩ kỹ rồi thì hãy dùng nó đến học viện.”

Ông ta đưa cho Quân một tấm lệnh bài nhỏ bằng lòng bàn tay, làm bằng bạc nguyên chất, chạm khắc một thanh kiếm đang bay lượn trên đầu một ngón sóng dữ trông sinh động như thật.

“Ngươi tự tay giết mấy tên kia, thì đồ trên người bọn chúng đều thuộc về ngươi!”

Hoàng Trường nói thêm một câu trước khi rời đi.

Hắn cầm tấm lệnh bài, không ngần ngại tới chỗ mấy cái xác lục lọi. Xem ra cách làm giàu nhanh nhất chính là giết người cướp của, chỉ cần mạnh hơn, sẽ không ai phản đối!

.........

Bạn đang đọc Tạo hóa tam thiên sáng tác bởi Hatdauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hatdauxanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.