Tự tìm đường chết!
Quân dưỡng thương trên phi chu đã một tháng có lẻ. Thương thế trên người gần khỏi hẳn, lại còn đạt được một vài lĩnh ngộ khi chiến đấu. Nhưng cái hắn quan tâm nhất là Tam niên tất tử hoàn.
Theo tính toán, ba ngày trước là thời điểm độc phát tác, khiến hắn lo sợ đến phát sốt. Nhưng mọi thứ lại yên ắng vô cùng, không cảm thấy dấu hiệu gì. Hắn rất cẩn thận tiến vào thể nội suốt một ngày trời quan sát, nhận ra dường như có điều gì đó khiến độc tính bị chậm lại. Dù sao cũng là niềm vui, hắn chỉ mong có đủ thời gian để trở về kịp.
May mắn, một tuần sau phi chu về đến kinh đô. Hắn vội chạy qua chào hỏi Lâm Tiến rồi cấp tốc đi ngay. Hắn có cảm giác, một hai ngày nữa là độc sẽ phát tác.
Vừa tới chỗ Chu Hồng, hắn đã vội oang oang.
“Chu Hồng, ta mang đồ về rồi! Ngươi đưa ta thuốc giải!”
“Ồ! Vậy sao? Ta tưởng ngươi chết lâu rồi chứ!” Chu Hồng lãnh đạm.
“Ý ngươi là sao?”
“Ngươi lại trễ hẹn. Ta giờ không cần đến Hoàng hàn thảo nữa. Ngươi về đi!”
“Ngươi…”
Quân tức giận, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn thêm một chút.
“Tà hoả của ngươi vẫn còn, dùng cách này chỉ áp chế tạm thời. Không trị tận gốc ắt để lại hậu quả. Ngươi đưa ta thuốc giải, ta sẽ giúp ngươi chữa trị.”
“Ngươi nhận ra ta trúng tà hoả?”
Chu Hồng dường như có chút ngoài ý muốn, buông chén trà xuống bàn, nhìn Quân chờ đợi.
Hắn mừng rỡ vì phán đoán của mình là đúng.
“Đúng vậy. Ngươi đừng quên ta là y sư. Chúng ta trao đổi, thế nào?”
“Trao đổi? Ngươi lấy tư cách gì mà đòi trao đổi với ta?”
“Ta nói rồi, ta giúp ngươi loại bỏ tà hỏa, ngươi đưa ta thuốc giải. Như vậy còn chưa đủ hay sao?
“Haha! Ngươi cần ta chứ ta không cần ngươi. Ngươi nên nhớ mạng ngươi là của ta!”
“Ngươi muốn lật lọng? Làm như vậy không sợ vấy bẩn đạo tâm hay sao?”
Hắn vẫn cố kìm lại cơn giận.
“Ngươi là muốn đe doạ ta?” Chu Hồng cau mày.
“Không phải đe doạ, mà là giao dịch, đôi bên cùng có lợi!”
“Haha! Xưa nay chỉ có ta ra điều kiện với người khác, chưa có ai dám ra điều kiện với ta. Ta đã nói rồi, ngươi về đi trước khi ta đổi ý!”
“Ngươi! Tiểu nhân vô sỉ, ép người quá đáng!”
Quân giận tím người, lớn tiếng chửi mắng. Hắn đã không nhẫn nhịn được nữa, không có thuốc thì đằng nào cũng chết.
“Ngươi dám!”
Chu Hồng tức giận phẩy tay một cái, nội lực tuôn ra lao thẳng đến Quân khiến hắn ngã nhào.
“Đt con m! Ngươi chắc chắn sau này sẽ chết không có chỗ chôn thây!”
“Ầm!”
Cả thân thể Quân đột ngột bị đánh văng, bay vọt ra ngoài đập thẳng vào bức tường. Hắn lồm cồm móc gạch đá đứng dậy, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi.
Kẻ ra tay không phải Chu Hồng, mà là Chu Hoàng, tam đệ của y.
“Tam đệ! Ngươi mới tới! Để ngươi chứng kiến cảnh này thật có chút xấu hổ!” Chu Hồng cười nhạt.
“Đại ca, hắn dám nguyền rủa đại ca! Để ta xem miệng hắn cứng hay quyền của ta cứng!”
Vừa dứt lời Chu Hoàng đã lao lên đấm thẳng vào ngực Quân. Nhưng y không ngờ, hắn vậy mà dám tung ra một quyền ngạnh kháng.
Hai quyền va chạm, Quân lại đập lưng va vào bức tường, tay ôm ngực, phun ra thêm một ngụm máu. Chu Hoàng tuy không nhúc nhích, nhưng dường như có chút khó chịu sau cú va chạm vừa rồi.
Những chuyện này không qua được ánh mắt Chu Hồng. Y trong sát na đã đến trước mặt Quân, túm cổ áo hắn ném sang một bên. Trước mặt cao thủ Huyền giai nhị đẳng như Chu Hồng, Quân giống một bao cát lăn lộn, bị ném đến đâu thì lăn đến đấy.
“Ngươi xem ra không tầm thường như bên ngoài. Để ta xem ngươi ẩn giấu bí mật gì trên trong.”
Chu Hồng một tay tóm cổ hắn nhấc lên, tay còn lại dùng ngón trỏ đưa tới giữa trán hắn, định sử ra Sưu hồn thuật. Quân giãy giụa trong vô vọng, mắt mờ dần hẳn đi.
Bỗng từ đâu xuất hiện một tia kiếm khí sắc lạnh, nhằm thẳng hướng Chu Hồng lao đến. Y miễn cưỡng bỏ Quân xuống, tung chưởng đối lại.
Sau khi bụi mờ tan đi, một trung niên cao gầy đã vác Quân bế lên vai, nhìn Chu Hồng giận dữ.
“Lâm Tiến, ngươi dám động thủ trong phủ Thống lĩnh! Là muốn tìm chết!” Chu Hồng quát.
“Hừ! Ta đánh đấy thì làm sao? Ngươi dám giết người của ta, ta còn muốn lật cả phủ ngươi lên!” Lâm Tiến tức giận.
“Chỉ bằng ngươi?”
Chu Hồng vừa dứt lời thì Chu Hoàng ở bên cạnh đã lấy ra một thanh đại đao, lao tới chém thẳng về phía Lâm Tiến.
“Hừ!”
Từ ngón tay trỏ của Lâm Tiến bắn ra một tia kiếm khí. Đao kình chạm vào kiếm khí lập tức vỡ tan, kiếm khí còn lại đập thẳng vào vai Chu Hoàng, khiến y ngã ngửa ra sau.
Chu Hồng thấy một màn này thần sắc không đổi, cất tiếng.
“Không ngờ Ngũ định kiếm ba của ngươi đã luyện được đến mức này. Chắc tốn không ít công sức?”
“Kẻ xảo trá như ngươi mà cũng biết nói lời khen ngợi! Chắc cũng phải tập vô số lần!”
“Haha! Nếu ngươi đã muốn che chở tiểu tử này, vậy thì nhờ ngươi mang hắn về chăm sóc cho tốt! Không tiễn!”
Chu Hồng nhếch mép phẩy tay quay đít đi vào. Lâm Tiến không đôi co dài dòng lập tức tung người rời đi.
…
Quân nằm trên giường mê man bất tỉnh. Lâm Tiến thở dài, nhét một viên đan dược vào miệng hắn, sau đó vận khí, truyền nội lức vào bên trong cơ thể. Lão nhăn mày:
“Tiểu tử này! Không ngờ thân thể lại kỳ dị như vậy. Chẳng trách…”
Độ nửa giờ sau, Quân tỉnh lại. Vừa nhìn thấy Lâm Tiến, hắn đã hiểu ngay mọi chuyện, vội vàng cảm tạ.
“Phải rồi Phó viện trưởng, làm sao ông biết mà đến cứu ta vậy?” Quân hỏi.
“Haha! Ta sống ngần này tuổi, chuyện gì chưa từng gặp. Nếu ngay cả việc ngươi bị Chu Hồng hạ độc thủ ta còn không đoán ra, thì chẳng phải là uống phí thân già này sao!”
Lâm Tiến cười lớn.
Lão vốn rất quý Quân, nên luôn đặc biệt chú ý đến hắn. Hắn trước giờ hành sự cẩn thận kỹ càng, chưa bao giờ làm chuyện gì mà lại hấp tấp vội vàng cả. Nhưng lần này hắn vội vội vàng vàng, không kịp chào hỏi tử tế đã đi ngay. Lại thêm chuyện về tam niên tất tử hoàn, vừa hay hắn được Chu Hồng mang về đây đã ba năm có lẻ.
Ông ta cũng biết Quân và Chu Hồng có chút quan hệ không bình thường. Vì vậy đã đoán ngay ra căn nguyên vấn đề. Với tính cách của Chu Hồng, Lâm Tiến biết chắc chắn y sẽ lật lọng, nhưng không ngờ lại không màng thân phận mà ra tay với Quân. Nếu ông ta đến chậm một chút, thì giờ đã phải mang hắn đi chôn rồi.
“Ngươi làm sao lại bị hắn hạ độc?”
“Chuyện rất dài, nói chung cũng vì tìm đường sống mà chịu nhẫn nhịn. Có điều y xảo trá, không giữ lời. Bây giờ đã sắp đến ngày độc phát, tính mạng khó giữ. Ông có cách nào giúp ta không? Ta xin mang ơn cả đời!”
“Chắc ngươi đã biết, độc này ẩn núp trong đan điền, hấp thu nội lực của chủ thể mà mạnh lên. Khi đến giới hạn sẽ bùng phát. Đầu tiên là phá đi đan điền, sau đó theo kinh mạch lan khắp toàn thân cuối cùng bạo thể mà chết. Vì vậy muốn trừ tận gốc, chỉ có một cách. Hủy đi đan điền trước khi nó phát tác, độc cũng lập tức tan biến theo!” Lâm Tiến nói.
“Tự hủy đan điền? Không chết thì cũng tàn phế, còn đau đớn hơn cái chết gấp trăm lần. Chẳng lẽ không còn cách nào…” Quân thở dài thất vọng.
“Ta nghĩ có một vài cách để kéo dài. Tỉ như khi ngươi tấn cấp Hoàng giai, kết thành Nguyên đan, độc tính sẽ theo vào trong Nguyên đan. Nguyên đan cứng rắn vô cùng, dẫu độc tính phát tác cũng không dễ gì phá được. Cho nên có thể kéo dài thêm nhiều năm!”
“Độc này hút mất nội lực, ngăn cản đan điền mở rộng. Vì thế mà nhiều năm nay ta vẫn dừng ở võ giả ngũ đẳng không thể tiến cấp, e khó lòng đột phá!” Hắn đã biết đến chuyện này, vẫn luôn nỗ lực nhưng áng chừng thất vọng nhiều hơn.
“Ta có thể giúp ngươi áp chế lại độc tính. Với tu vi hiện tại của ta, có lẽ kéo dài được thêm một vài năm. Bất quá nếu không giải trừ được, thì những lần sau càng nặng nề hơn, đến một lúc rồi sẽ phải bó tay!” Lâm Tiến nói.
“Không làm thì chắc chắn chết. Làm thì may ra còn cơ hội sống! Phó viện trưởng, đành nhờ cậy ông rồi.”
“Được! Ta giúp ngươi. Tên Chu Hồng đó là kẻ thù dai nhớ lâu. Dù ta không biết tại sao y lại muốn ra tay hạ sát ngươi, nhưng nếu để y gặp lại chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì!” Lâm Tiến nhắc nhở.
“Cảm tạ phó viện trưởng! Ta biết ông đang tu luyện một bộ kiếm khí cần ngũ hành nguyên lực, nên có thứ này tặng cho ông, chắc chắn ông sẽ thích.”
Hắn lấy ra một bình nhỏ. Lâm Tiến vừa mở nắp đã thấy tràn ra một luồng hàn khí, sương trắng đọng lại trên miệng bình.
“Thu thuỷ hàn? Thứ này rất khó bảo toàn nguyên vẹn, ngươi kiếm ở đâu ra vậy?”
Lâm Tiến vừa nhìn thấy hai mắt đã sáng lên, còn không để hắn trả lời đã vội xuýt xoa.
“Thật tinh khiết! Haha! Ngươi đúng là phúc tinh của ta. Ngũ định kiếm ba ta mới luyện thành ba kiếm, còn kiếm thứ tư thuỷ nguyên lực chưa thành. Có thứ này chắc đến chín phần sẽ thành công, nếu may mắn giữ được một tia hàn băng chi lực, thì sẽ càng mạnh mẽ hơn. Phần lễ này, ta nhận!”
Lâm Tiến cười lớn vui mừng, dặn dò hắn nghỉ ngơi sau đó quay ra ngoài.
Còn lại một mình, hắn trầm mặc suy ngẫm. Lần này hành động theo cảm tính quá nhiều, suýt nữa thì toi mạng. Thế giới thật giả lẫn lộn, lòng người hiểm ác, hắn muốn làm người tốt thật khó.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 100 |