Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim cang cương khí

Tiểu thuyết gốc · 1969 chữ

Như mọi lần, hắn lại tới đấu trường.

“Ồ! Tên Quân điên lại đến kìa! Chúng ta cá xem hắn thắng thua bao nhiêu đi!”

Từ khi hắn điên cuồng tập luyện, thì những người thường xuyên góp mặt ở đây đã đặt biệt danh và đem hắn làm trò cá cược. Hắn cũng không để tâm lắm, chỉ một lòng muốn mình mạnh lên.

Trận chiến bắt đầu, Quân nhìn đối thủ có chút quen mắt:

“Là ngươi! Dường như mạnh hơn không ít!”

Hắn nhận ra đối thủ của mình, là Luyện thể giả đã từng đối chiến.

“Ngươi làm ta kinh ngạc hơn! Không phải luyện thể giả mà nhục thân lại tiến bộ vượt bậc như vậy, thật là khó tin!”

“Haha! Vậy sao! Thế thì hôm nay lại đối quyền với ngươi đi!”

Quân cười, xoay xoay hai vai khởi động.

“Hảo chiến ý! Đến đây!”

Nam nhân cao lớn cũng không ngần ngại, nắm song quyền lao tới.

Hai quyền va chạm, đôi bên đều lùi về sau mấy bước rồi lại thủ thế lao lên. Loại chiến đấu tay không cận thân này chẳng có hoa mỹ, nhưng mỗi đòn đánh ra đều chấn kim toái thạch, uy vũ hào sảng, lấy sức thân mình mà chiến hoàn toàn không dựa vào ngoại vật. Đây mới chính là kiểu chiến đấu được cổ vũ cuồng nhiệt nhất, thể hiện rõ nhất sức mạnh của mỗi cá nhân. Vì vậy rất nhanh đã thu hút một đám người phía dưới, xì xào bàn tán.

“Nhục thân hai người này mạnh thật, nếu là ta chắc không chịu được một đấm!”

“Y là một luyện thể giả chính hiệu đấy. Còn tên Quân điên kia ngươi biết rõ còn gì!”

Cả hai đã qua gần trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại. Nhục thân hắn mạnh cỡ nào hắn đã tự thử nghiệm, nhưng tên kia còn cứng rắn hơn. Có điều hắn không chỉ có nhục thân mạnh, mà chiến ý lại càng mạnh hơn nữa, cộng với sáu giác quan cực kỳ nhạy bén. Vì vậy, hắn tuy yếu thế nhưng vẫn né tránh được phần lớn, không chịu thua thiệt quá nhiều. Bị một đấm trả lại một đấm, trúng một chưởng thì trả lại một cước.

Nam nhân cao lớn sau một hồi tấn công như vũ bão liền lùi lại một chút, vận khí phát lực, tức thì toàn thân toả ra khí lưu màu đỏ, thân thể bành trướng, ngực nở rộng, hai cánh tay to lên gấp rưỡi nổi đầy gân ngang dọc.

Y tung một đấm đánh văng Quân ra xa. Hai tay hắn đỡ một đòn tê rần đau nhức. Thật mạnh, vậy thì dùng thử chiêu này xem sao!

Ngay khi tên kia nắm quyền lao lên, hắn cũng lập tức đấm ra một quyền, nhưng lần này đầu quyền của hắn được bao phủ một lớp cương khí màu trắng như bạc.

Quyền màu đỏ bị chặn lại, cương khí thì vỡ nát, song Quân chỉ phải lùi lại sáu bảy bước, cảm giác đau nhức cũng giảm tới năm phần. Hắn lại lập tức vận lực, tức thì tầng cương khí lại hiện ra, dày đặc hơn nữa, bao lấy toàn bộ hai cánh tay.

“Tiếp!”

Hai bên lại lao vào kịch chiến. Huyết khí tán loạn, cương khí vỡ tung toé, bụi tung mờ mịt. Mỗi lần hai quyền va chạm đều phát ra những tiếng chói tai như hai lưỡi kiếm thép chém vào nhau, đinh tai nhức óc.

Trên khán đài phía xa, có một người mặc áo choàng đen đang quan sát trận chiến. Khi nhìn thấy luồng cương khí xuất hiện trên tay Quân, ánh mắt ông ta loé lên.

“Kim cang cương khí!”

Rồi lão nở nụ cười, mấp máy môi.

Sàn đấu đang rất náo nhiệt, nhưng đột nhiên đối thủ của Quân dừng tay, lùi lại phía sau, ra giấu đề nghị hoà.

“Ngươi muốn hoà? Nếu đánh thêm lúc nữa chắc ta sẽ bại!”

Quân lau vết máu trên khoé miệng, lại một lần nữa nghi hoặc. Hắn biết đối phương còn chưa tung hết sức.

“Không cần! Đến bây giờ chưa đánh gục được ngươi tức là thất bại của ta! Dừng ở đây đi! Nếu ngươi có hứng thú, lát nữa qua bàn rượu kia chúng ta nói chuyện.”

Y nói xong liền bước xuống sàn đấu, mất hút trong đám đông. Quân cũng theo đi xuống trong sự hụt hẫng của đám đông phía dưới.

“Ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?” Quân đi cạnh hỏi.

“Không phải ta, là ông ấy!”

Quân nhìn theo hướng y chỉ, thấy một ông lão khoác áo choàng đen. Cả hai tiến tới bàn rượu, chào hỏi rồi ngồi xuống. Người này thâm trầm bí ẩn, trên người không toả ra chút khí tức nào. Bàn rượu còn được bao bọc bởi một pháp trận có thể ngăn cản linh thức dò xét, chứng tỏ ở Đấu trường này ông ta có địa vị không nhỏ.

“Vị tiểu hữu này hẳn gọi là Quân. Ở đấu trường, ngươi có thể gọi ta là Huyền Sơn. Ta cũng là sư phụ của Huyền Đức, dẫn hắn tới đây lịch luyện. Thấy ngươi bất phàm nên muốn gặp gỡ làm quen!”

Huyền Sơn tươi cười. Giọng nói ông ta trầm ấm, rất dễ nghe.

“Huyền Sơn tiền bối quá lời rồi. Ở đây ngoạ hổ tàng long, tuỳ tiện gặp ai cũng là cao thủ. Tiền bối nếu có việc gì xin cứ nói!” Quân cẩn thận đáp lại.

“Haha! Nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu! Vậy ta hỏi thật! Ai đã dạy ngươi đấu pháp hoá nội lực thành cương khí? Hơn nữa giờ ông ấy ở đâu?”

“Tiền bối hỏi cái này?”

Hắn vận khí, lập tức xung quanh nắm tay xuất hiện một lớp cương khí màu trắng bạc.

“Mạn phép hỏi tiền bối có quan hệ gì với ông ấy?”

Huyền Sơn chậm rãi.

“Đấu pháp đó nếu ta không nhìn lầm, thì gọi là Kim cang cương khí, đấu pháp độc môn do sư huynh của ta đúc kết kinh nghiệm trăm năm tu luyện mà sáng tạo nên. Ông ấy đối với ta vừa là sư huynh, vừa là thầy, cũng vừa là cha. Nhưng khi ông đạt đến Huyền giai đỉnh phong thì không lời từ biệt, rời khỏi sơn môn đi tìm cơ duyên. Mới đó mà đã hơn bốn mươi năm không có tin tức. Nay thấy ngươi dùng lại đấu pháp của ông ấy, khiến ta không thể ngồi yên được, thực lòng muốn biết tin tức!”

“Không giấu gì tiền bối, thứ này ta vô tình có được ở Hoàng Bách sơn mạch. Sau khi tử chiến với một tu sĩ Hoàng giai, tìm thấy trên người y liền mang về tu luyện. Còn nguồn gốc sâu xa ta không hay biết!”

“Thì ra là vậy. Chí ít cũng biết được chút manh mối, có hy vọng tìm được tin tức của ông ấy. Phải rồi, về bản đấu pháp Kim cang cương khí, không biết tiểu hữu có thể…?”

“Tiền bối muốn lấy đấu pháp trên người ta?” Quân điềm nhiên.

“Ý ta không phải thế. Ngày sư huynh rời đi, đấu pháp này còn chưa hoàn thiện nên huynh ấy không hề truyền cho ai. Nay nó rơi vào tay ngươi, e là ông ấy đã gặp chuyện chẳng lành. Ta muốn hoàn thành tâm nguyện của sư huynh, tạo nên một môn đấu pháp cường đại, uy chấn thiên hạ.”

“Tiền bối đã nói vậy, ta mà từ chối thực sự là thất lễ. Nhưng hiện tại đấu pháp không có trên người, lần tới ta sẽ mang đến cho tiền bối. Có điều, tiền bối cũng biết, ta mất nửa cái mạng mới lấy được nó…”

“Tiểu hữu yên tâm, ta làm người rất công bằng, tuyệt không có chuyện cậy thế hiếp người. Ngươi cần thứ gì, trong khả năng ta sẽ đáp ứng!” Huyền Sơn tươi cười đáp.

Quân cũng tươi cười đáp lại rồi lặng lẽ rời khỏi Đấu trường trở về học viện.

Khi chỉ còn hai người, Huyền Đức cất lời:

“Sư phụ, chẳng phải sư bá với người…”

“Không cần nói nữa. Chuyện này giữ bí mật, nếu có kẻ thứ ba biết được, giết không tha!” Giọng nói Huyền Sơn đột nhiên trở nên lạnh lẽo khác hẳn lúc trước.

“Còn hắn thì sao?” Huyền Đức nói đến Quân.

“Có lợi thì dùng, cản trở thì diệt!”

Trong gian phòng quen thuộc, Quân ngồi suy nghĩ về cuộc trò chuyện vừa rồi. Huyền Đức là một luyện thể giả, vậy đến chín phần bọn họ là người của Huyết linh tông, tông môn dùng luyện thể thuật mà nổi danh lục địa. Huyền Sơn dường như rất có địa vị, hẳn có thể tra ra được thân phận thật sự của hắn. Vậy nếu ông ta đã nhắm vào, e rằng khó lòng tránh né. Hơn nữa dù chưa nói nhưng ông ta lại biết đấu pháp này không hoàn chỉnh, có khi nào thực sự là có liên hệ thật?

Huyết linh tông là một thế lực lớn, tốt nhất không nên đắc tội. Bây giờ ông ta đề nghị trao đổi có lẽ do chưa có thông tin của hắn. Chứ để ông ta điều tra ra hắn không thân không thích không nơi nương tựa thì khó lòng sống yên ổn.

Suy đi tính lại, rốt cuộc trao đổi vẫn là phương án có lợi nhất hiện giờ.

Năm ngày sau, hắn đến Đấu trường như thường lệ, đem Kim cang cương khí đổi lấy một bộ công pháp luyện thể, vừa khéo với đường hướng hiện giờ của mình. Lần này hắn đánh sáu trận, thắng hai hoà một thua ba. Vẫn xem như tạm được.

Xong xuôi trở về phòng ngủ một giấc ngon lành, mở mắt ra đã thấy Tiêu Hà chờ trước cửa. Đây là lần đầu tiên sau ba tháng có người đến gặp hắn.

“Thiết tiền bối! Tại hạ Tiêu Hà, được Tiêu lão gia sai tới bái kiến ngài!” Tiêu Hà cung kính.

“Tiêu huynh đệ cứ gọi ta là A Thiết. Lâu nay bận rộn chưa có thời gian đến nhà, không biết tình hình Tiêu lão và mấy tiểu thư thế nào?”

“Tiêu lão gia vẫn khoẻ. Còn ba tiểu thư tiến triển rất tốt, gần như không còn cảm giác bệnh tật gì. Lần này tới đây là muốn chuyển lời của lão gia tới ngài!”

“Có chuyện gì sao?” Quân tò mò.

“Hai tháng nữa sẽ mở một cuộc Đại hội đấu giá rất lớn, tin chắc ngài sẽ có hứng thú. Vì vậy Tiêu lão gia đã liên hệ, lấy được cho ngài một ghế để tham gia. Có điều ngài vẫn cần tự mình đến đó xác minh thân phận, đồng thời chứng minh tài sản để tham dự. Nhung ngài yên tâm, Tiêu lão gia đã lấy danh nghĩa của mình để bảo đảm cho ngài!” Tiêu Hà nói.

“Thật tốt quá. Phiền ngươi gửi lời tới ông ấy, ba ngày nữa ta sẽ tới thăm nhà.”

“Đa tạ tiền bối. Ta xin phép cáo từ!” Tiêu Hà chắp tay cung kính rồi trở ra.

Đại hội đấu giá? Chứng minh tài sản? Quân tin tưởng Tiêu Soái sẵn sàng bỏ tiền túi ra cho hắn mua đồ. Nhưng ai lại làm thế bao giờ. Hắn sẵn có mấy thứ đồ chơi đang để chỗ Hoàng Mẫn và Cảnh Trọng, vậy nhân tiện đến thăm hỏi bọn họ xem thế nào.

.........

Bạn đang đọc Tạo hóa tam thiên sáng tác bởi Hatdauxanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hatdauxanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.