Liên hoa đột biến - Thương hội!
Hắn tới Y sư đường, gặp lại Lâm Tiến đang tu luyện. Vừa thấy hắn Lâm Tiến đã mừng rỡ.
“Tiểu tử, vẫn còn nhớ đường về đấy hả! Nào lại đây, lại đây!”
“Lâm phó viện trưởng dường như có chuyện vui!”
“Còn phải nói! Nhờ bình Thu thuỷ hàn của ngươi, ta đã luyện thành kiếm thứ tư, chỉ cần một kiếm nữa là đại thành đấu pháp. Hơn nữa phần linh khí còn dư cũng vừa đủ giúp ta đột phá lên Huyền giai tam đẳng! Haha!”
“Chúc mừng phó viện trưởng! Đều là do ông không ngừng rèn luyện, ta chỉ góp chút đồ mà thôi!”
“Tu luyện không thể chỉ dựa vào sức một người, còn phải biết tận dụng mọi thứ xung quanh! Lần này ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
“Những dược phương lần trước ta nhờ ông kiểm tra, có kết quả gì không?”
“Ta đã kiểm tra rất kỹ, những dược phương đó đều rất cổ xưa, đa số không hoàn chỉnh, hoặc dược liệu cần dùng đã tuyệt tích từ lâu. Duy còn một loại là Tẩy độc đan, có lẽ còn khả năng luyện chế.” Lâm Tiến chậm rãi.
Nói qua một chút, Quân vì tìm đường sống mà không ngừng lục lọi trong Tàng thư các đủ loại y thư, cộng thêm cả số sách lấy được trong đạo tràng ngày xưa, lần mò mãi cũng tìm được mấy dược phương ghi lại cách luyện chế một vài loại đan dược trị độc. Hắn liền mang chúng sang chỗ Lâm Tiến, nhờ ông ta nghiên cứu.
“Còn được là tốt rồi, hy vọng sẽ có tác dụng!” Quân nói.
“Ta sẽ giúp ngươi tìm dược liệu, nhưng có một vài loại khá hiếm có, không dễ tìm được…”
“Vậy đa tạ Lâm phó viện trưởng! Phải rồi, Cảnh Trọng và Hoàng Mẫn vẫn ở trong đường chứ?
“Tất nhiên. Nói ngươi nghe, bọn họ trong một lần làm nhiệm vụ, may mắn gặp được cơ duyên, tiến bộ thần tốc. Cảnh Trọng vừa đột phá lên võ giả thất đẳng, mà Hoàng Mẫn càng mau lẹ, đã lên đến Võ giả ngũ đẳng rồi!”
Quân theo lời Lâm Tiến đến dược viên. Gặp lại hắn, cả hai tên đều rất vui mừng.
“A Thiết, ngươi ở đấy thế nào, không bị ai bắt nạt chứ?” Cảnh Trọng hỏi.
“Ai dám chứ! Các ngươi thì sao, tu vi mạnh lên rất nhiều rồi nhỉ?” Quân cười.
“Còn phải nói! Hơn nữa nhờ Lâm phó Viện trưởng che chở, trong Y sư đường cũng không mấy ai dám kiếm chuyện với bọn ta. Hay là chúng ta thử sức một phen đi!”
Hoàng Mẫn liền lôi Quân ra giữa sân, không kịp cho hắn trả lời.
“Đến đây! Xem chưởng của ta!”
Hoàng Mẫn hăng hái, hoa tay múa chân, ngưng ra một thủ chưởng màu xám xịt đánh tới.
Quân chỉ mỉm cười, đưa một quyền đối lại. Thủ chưởng vỡ tan, mà Quân vẫn yên vị, chẳng mảy may rụng một sợi tóc.
“Hả? Không phải chứ!”
Hoàng Mẫn há miệng ngạc nhiên. Y biết Quân rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ rằng có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công như vậy!
“Đón thêm một chưởng mữa!”
Lần này Hoàng Mẫn vận mười thành công lực, thủ chưởng to ra gấp mấy lần, bao trùm toàn bộ lấy Quân, biến chỗ hắn đứng thành một màn hôi vụ.
“Không tệ! Bộ chưởng pháp này coi bộ ngươi đã luyện rất thành thục!”
Quân cười, bước ra khỏi màn sương xám.
“Ngươi lại không hề hấn gì! Chiêu này của ta đã đánh bại mấy tên Võ giả lục đẳng đấy!” Hoàng Mẫn ôm đầu, mặt đỏ tía tai.
“Ồ! Ta cũng có một chiêu từng giúp ta thắng vượt cấp! Ngươi đỡ lấy này!”
Quân lập tức phóng quyền lao thẳng tới chỗ Hoàng Mẫn.
Hoàng Mẫn không kịp phản ứng, chỉ thấy lóe lên một cái chớp mắt, đầu quyền của Quân đã dừng ở ngay trán, khí thế ào ạt chấn kim toái thạch, thổi tóc của Hoàng Mẫn bay vù vù ra sau. Nếu Quân còn tiếp tục tiến tới, e rằng đầu của Hoàng Mẫn đã bị đánh thành một đống bầy nhầy.
“Ngươi chơi xấu, lại không cho ta thời gian chuẩn bị!” Hoàng Mẫn tức giận.
“Chiến đấu thực sự vốn không công bằng, kẻ địch sẽ tìm mọi cách để giết ngươi! Ta tưởng trải qua mấy năm binh đao ngươi đã biết rồi chứ!” Quân nói.
“Ta trời sinh thiên phú bình thường, có thành tựu bây giờ đã là hơn cả mong đợi rồi!” Hoàng Mẫn lắc đầu.
Quân bất giác nghĩ đến chính bản thân mình. Hắn cũng đâu phải kẻ ưa bạo lực, nhưng dòng đời xô đẩy, lại biến hắn trở thành như hiện tại. Hắn vội đổi chủ đề:
“Mấy gốc thanh văn liên hoa thế nào rồi?”
Cảnh Trọng bây giờ mới cất tiếng:
“Rất tốt. Bọn chúng đều đã mọc, nhưng có một cây hơi lạ một chút. Ngươi đến thì đi cùng chúng ta ra xem sao!”
Cả ba đến Dược viên, rồi vào một mảnh vườn được che phủ trong lớp sương mù. Cảnh Trọng lấy ra một tấm lệnh bài, lẩm nhẩm đọc mấy tiếng, tức thì màn sương mở ra một lối cho cả ba tiến vào. Quân không lạ gì mảnh vườn này, do đích thân Lâm Tiến chăm sóc, chỉ ông ta và những ai có lệnh bài mới được vào.
“Năm cây liên hoa của ngươi được phó Viện trưởng mang vào đây trồng. Nếu trồng ở ngoài kia thì chúng đã rơi vào tay Luyện dược đường rồi!” Cảnh Trọng nói.
“Luyện dược đường? Sao bọn chúng lại tới đây?” Quân tò mò hỏi.
“Là tại ta không cẩn thận. Trong lúc tìm chỗ gieo hạt, bị mấy tên trong Y sư đường nhìn thấy. Lũ khốn đó đòi cướp đoạt, nhưng bị chúng ta đánh cho sứt đầu mẻ trán!” Hoàng Mẫn nói.
Cảnh Trọng cũng tiếp lời.
“Sau đó bọn chúng gọi mấy tên ở bên Luyện dược đường sang, nói là đại ca tới đòi công đạo vì bị chúng ta đánh, bắt phải bồi thường. Lần này ta và Hoàng Mẫn đánh không lại, suýt nữa bị cướp hết đồ. Vừa may Phó viện trưởng trở về, đập cho bọn chúng một trận tơi tả!”
Quân giật mình, mấy cây liên hoa giá trị kinh người, nếu lộ ra thì cực kỳ rắc rối. Cảnh Trọng như nhìn thấy lo lắng của Quân, cười nói:
“Ngươi đừng lo, bọn chúng tuyệt đối không nhận ra là loại hạt giống gì. Hơn nữa mấy tên ở Luyện dược đường này ta biết, đều là một lũ ưa thể diện, nên việc sang đây cướp đồ bị đánh cho chạy về chắc chắn sẽ giấu như mèo giấu cứt, không để ai biết!”
Quân nghe xong thì yên tâm phần nào, cùng đi về phía góc trong cùng. Quả nhiên cả năm cây đều xanh tốt. Nhưng hắn nhìn kỹ, dường như có một cây yếu hơn, chỉ bằng sáu phần bốn cây kia, trên thân lại có một vài đốm vàng nhạt. Cái này không phải sâu bệnh, vậy thì là gì?
“Lâm phó Viện trưởng từng xem qua, cho rằng cây này bị đột biến nhưng không biết là tốt hay xấu. Chúng ta chăm sóc rất kỹ, thấy nó vẫn tươi tốt nên cũng mặc kệ, cứ để đấy xem thế nào.”
Quân nhìn qua nhìn lại một hồi gật gù, rồi như nghĩ ra gì đấy, liền lấy ra một bình ngọc:
“Ngươi lấy nước trong bình này, pha loãng ra rồi tưới cho nó xem sao! Nhớ chỉ tưới thật ít thôi đấy, kẻo nó chết mất!”
“Đây là nước gì?” Cảnh Trọng tò mò
“Thủy tinh linh tuyền. Ta tìm thấy cùng chỗ với mấy hạt giống, biết đâu chúng có duyên với nhau! Nước này nhân loại không thể uống đâu nhé!”
“Ngươi yên tâm, ta đâu có ngốc chứ!” Cảnh Trọng cười.
Ba người rời khỏi dược viên, vừa đi vừa trò chuyện. Quân không quên đưa cho hai người họ một ít linh thạch và pháp quyết lấy được trong Học viện, dặn bọn họ mau chép lại rồi trả cho hắn. Cái trò lén lút này ở thế giới cũ hắn làm không phải chỉ một lần. Dù không phải chuyện hay ho gì nhưng mỗi lần thành công đều thấy vui sướng trong lòng.
…
Đại hội đấu giá lần này, do Thương hội chủ trì. Nói về Thương hội, đúng như cái tên, chỉ quan tâm đến kinh doanh buôn bán tiền bạc. Bọn họ tự nhận là thế lực trung lập, không can dự vào tranh đấu của cả hai giới tu sĩ và người thường. Nhưng dù là ở đâu, có tiền tức có quyền, ảnh hưởng của Thương hội vẫn cực kỳ sâu sắc. Đấu giá hội lần này là một ví dụ.
Phải biết đấu giá diễn ra rất thường xuyên, đôi ba tháng một lần. Nhưng lần này tổ chức rất lớn, chính là nhằm vào Thí luyện của ngũ đại thế lực. Cứ mười năm một lần, năm thế lực lớn nhất lục địa sẽ cùng nhau tổ chức một lần thi đấu dành cho thế hệ trẻ tuổi. Vừa chọn ra nhân tài kiệt xuất để bồi dưỡng, vừa để tìm hiểu thực lực lẫn nhau, giúp nhau “tỉa bớt gai nhọn”. Thương hội nhân cơ hội đem kỳ vật tích trữ nhiều năm ra làm mồi, ai cũng biết, nhưng vẫn phải lao vào tranh giành, nhất định không thể để rơi vào tay thế lực đối địch.
...
Quân và Tiêu Soái đến trước cửa đại sảnh, nơi tiếp đón khách quan và người tham gia đấu giá. Phòng đấu giá vô cùng rộng lớn, chia làm sáu khu vực. Khu vực đầu tiên là đại sảnh, khu thứ hai là nơi bày bán công khai các loại kỳ trân dị thảo. Khu thứ ba và thứ tư là hai phòng đấu giá cấp Hoàng và Huyền. Khu thứ năm là nơi kiểm định, giám sát vật phẩm đấu giá.
Những ai có đồ muốn đấu giá hoặc bày bán đều có thể mang đến nơi này để kiểm tra. Do đó, vật phẩm đấu giá luôn thay đổi liên tục, đôi khi đột ngột xuất hiện những vật bất phàm, khiến cho đông đảo khách quan cảm thấy hứng thú. Khu thứ sáu là nơi làm việc nội bộ, không ai được phép vào.
Quân rất nhanh đã xác nhận thân phận thành công, có thể được tham dự phòng đấu giá cấp Hoàng. Còn cấp Huyền, cho dù Tiêu Soái có là thành viên của Thương hội tại Kinh thành, cũng không thể cho hắn một suất tham gia. Chỉ những người có cùng đẳng cấp mới có thể ngồi chung mâm.
“A Thiết, ngươi đừng buồn. Phòng cấp Huyền vô cùng quý giá, mấy lần trước thậm chí còn xuất hiện bảo bối Địa giai. Đấy là thứ chúng ta không thể chạm tới!”
“Tiêu lão giúp đỡ như vậy ta đã vô cùng cảm kích, không dám đòi hỏi cao hơn!”
“Tuy không thể tham gia đấu giá, nhưng nếu ngươi muốn, ta sẽ có cách để cậu được vào quan sát những lão bất tử tranh đoạt bảo vật.”
“Thật sao? Vậy phải làm phiền Tiêu lão rồi!”
Hắn vừa nghe đã lập tức có hứng thú. Cơ hội để hiểu rõ về những thế lực đứng đầu lục địa không thể bỏ lỡ được.
“Ta có một ít đồ muốn bán, ông xem có cách nào được lời nhiều nhất không?”
“Được thôi! Đi theo ta. Nếu ta giới thiệu, ngươi sẽ được hưởng thêm phần trăm tiền lời, ít nhất sẽ không chịu thua thiệt!”
Nói xong Tiêu Soái dẫn Quân tới một gian phòng khác ở khu thứ năm.
.........
Đăng bởi | Hatdauxanh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 100 |