Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trạm Khí Tượng

Tiểu thuyết gốc · 1681 chữ

Đêm trăng tròn, ánh sáng lẻ loi chiếu xuống cánh rừng nguyên sinh, một tộc người kì lạ, với những bộ trang phục sặc sỡ và khuôn mặt được tô vẽ bằng những ký hiệu bí ẩn, ở ngôi miếu cổ nằm giữa rừng sâu, thực hiện nghi lễ hiến tế, hàng trăm người quỳ thành hàng, hàng trăm cái cọc được trực tiếp đóng vào họ từ những người mang hình vẽ trên mặt. Những tiếng thét chua chát, tiếng rên rỉ từ những người chưa chết hẳn hoà cùng lời nguyện vang vọng của lão già đứng trên tế đàn giữa miếu:

“Khoảnh khắc giữa sống và chết là sự khởi đầu, nguyện hiến dâng sự đau đớn, linh hồn này cho bóng tối vĩ đại, đổi lấy hình thức tồn tại mãi mãi. Trút bỏ huyết nhục, nguyện trở thành u hồn, đợi ngày tái sinh và đồng hoá từng mảnh đất đặt chân đến. Không sinh, không lão, không bệnh, không sợ hãi.”

Bóng tối từ miếu cổ tuôn ra nuốt chửng những kẻ bị cọc đâm, tiếng thình thịch như tiếng tim đập phát ra….

Mở choàng mắt, Lam lầm bầm: “Haizzz! Lại mơ giấc mơ kì lạ, dạo này tần suất mơ về nó càng ngày càng nhiều hơn rồi, giờ đến ngủ trên xe cũng mơ được!!!”

Bước xuống từ chiếc xe khách cũ kỹ, chân vừa chạm mặt đất, Lam đã cảm nhận được sự im lặng của núi rừng bao trùm lấy mình. Khác hẳn với sự náo nhiệt của thành phố, nơi đây chỉ có tiếng gió thổi qua cây cối và những tiếng động nhỏ từ thiên nhiên. Đưa mắt nhìn quanh, Lam thấy con đường đất nhỏ bé hẹp hòi, kéo dài và uốn lượn vào tận sâu trong rừng, như đang dẫn lối anh đến một thế giới khác – tĩnh lặng, hoang vu và xa cách với tất cả.

Gió nhẹ thổi qua, mùi lá ẩm ướt và đất rừng nồng đượm khiến anh có chút rùng mình, không biết vì cái lạnh của thời tiết hay cảm giác kỳ bí nơi đây. Khẽ điều chỉnh lại áo khoác, Lam kéo vali theo sau và bắt đầu tiến về phía căn nhà gỗ nhỏ bên lề đường, điểm dừng chân đầu tiên cho hành trình mới của mình.

Lam đã nghe nói về người sẽ hướng dẫn anh trong thời gian làm việc tại trạm khí tượng – chú Định, một người đàn ông trung niên đã sống tại đây hơn 20 năm. Lúc anh bước đến gần, chú Định đã đứng sẵn bên hiên nhà, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ từng trải nhìn anh từ xa. Ông không nở một nụ cười, nhưng ánh mắt dò xét của ông đã toát lên vẻ thân thiện dè dặt.

Lam tiến tới, lễ phép chào, “Chào chú, cháu là Lam. Cháu mới được phân công lên đây làm việc tại trạm.”

Người đàn ông gật đầu, đôi mắt thoáng hiện sự đánh giá khi nhìn Lam từ đầu đến chân. “Chú là Định. Nghe nói cháu sẽ phụ trách ở đây một thời gian, thay cho chú. Chà, một thanh niên trẻ từ thành phố ra, hẳn là chưa quen với nhịp sống trên này.” Chú Định nở một nụ cười gượng gạo, như vừa nói đùa nhưng trong giọng nói lại có chút khắc nghiệt. “Nhưng nơi này không chỉ có rừng núi và thời tiết khắc nghiệt, cháu cũng cần biết đôi điều về… những thứ khác.”

Lam hơi khựng lại, đôi chút tò mò. Anh định hỏi rõ ý của chú Định, nhưng chú chỉ ra hiệu để anh đi vào trong và bắt đầu nói về các quy trình làm việc tại trạm khí tượng.

Trong lúc trò chuyện, Lam để ý thấy mỗi khi nhắc đến ngôi miếu bỏ hoang gần trạm, giọng chú Định lại trầm xuống và nét mặt thoáng vẻ u ám. Khi nói đến đoạn đó, chú dừng lại một lúc lâu như đang cân nhắc xem có nên tiếp tục không. Cuối cùng, chú quay đi, không nói thêm về ngôi miếu mà chỉ cảnh báo Lam rằng nơi đó đã bị bỏ hoang từ rất lâu và không nên đến gần.

“Tôi chỉ nói vậy để cháu biết, không phải ai ở đây cũng muốn nhắc đến chuyện cũ,” chú Định nhấn mạnh, ánh mắt ông thoáng chút ám ảnh.

Lam gật đầu, nhưng cảm giác hiếu kỳ vẫn cuộn lên trong lòng. Ngôi miếu mà chú Định nhắc đến là nơi nào? Tại sao lại bị bỏ hoang? Và tại sao khi nói về nó, ánh mắt của chú lại ánh lên sự sợ hãi mơ hồ?

Đêm đầu tiên trong trạm khí tượng diễn ra trong sự im lặng tuyệt đối, ngoại trừ những tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Mặc dù chú Định đã dặn kỹ rằng trạm nằm ở vị trí thuận lợi cho việc đo đạc và khá an toàn, nhưng Lam vẫn không tài nào cảm thấy an tâm.

Anh nằm trên giường, cố dỗ giấc ngủ nhưng trong lòng cứ thấy thấp thỏm. Tiếng gió rít bên ngoài, từng cơn thổi mạnh làm tấm rèm cửa lay động không ngừng, tạo ra những cái bóng lay lắt trên tường, như thể có ai đó đang dõi theo. Thỉnh thoảng, Lam nghe thấy tiếng động lạ vọng lên từ phía xa. Lúc đầu, anh nghĩ đó chỉ là âm thanh của thiên nhiên, nhưng dần dà, tiếng động ấy bắt đầu mang âm sắc kỳ quái, giống như tiếng thì thầm, hay một lời gọi từ xa xăm.

Chưa bao giờ anh cảm thấy cô đơn và lạc lõng như lúc này. Lam cố tự nhủ rằng mình chỉ đang tưởng tượng, rằng đó chỉ là tiếng của gió. Nhưng nỗi sợ hãi mơ hồ vẫn bám riết lấy anh, như thể cả không gian xung quanh đang bao trùm một bí mật ghê rợn nào đó.

Buổi sáng hôm sau, Lam quyết định đi dạo một vòng quanh khu vực trạm khí tượng để làm quen với địa hình và cũng để giải tỏa phần nào cảm giác khó chịu còn đọng lại từ đêm qua. Con đường đất dẫn anh đi qua những lùm cây rậm rạp, lối đi nhỏ hẹp như bị chặn lại bởi rễ cây bám chằng chịt và những dây leo uốn quanh.

Đi được một đoạn, anh phát hiện ra một khoảng đất trống, nơi nổi bật với hình dáng của ngôi miếu cũ mà chú Định đã nhắc đến. Ngôi miếu nằm đơn độc, ẩn mình dưới bóng cây cổ thụ, rêu phong phủ kín từ mái đến tường, toát lên một vẻ hoang tàn, lạnh lẽo. Lam tiến lại gần, trái tim anh đập nhanh hơn, không rõ là vì phấn khích hay vì lo sợ.

Bước chân vào ngôi miếu, Lam cảm nhận được cái lạnh lẽo bất thường len lỏi khắp cơ thể. Dường như không khí nơi này không thuộc về trần gian, tất cả đều tĩnh lặng đến rợn người. Lam khẽ soi đèn pin lên, ánh sáng vàng vọt hắt lên những mảng tường cũ kỹ đầy rêu mốc. Trên tường, những hình vẽ lạ lùng hiện ra, uốn lượn như những hình ảnh trong cơn ác mộng. Đó là các hình người, với khuôn mặt không rõ ràng, đứng xếp thành hàng, tay cầm những vật kỳ quái mà Lam không thể đoán được. Mắt anh dừng lại ở một bức tượng đá nhỏ nằm giữa miếu, khuôn mặt tượng bị mòn đi theo năm tháng nhưng vẫn giữ được vẻ đáng sợ như thể đang nhìn chằm chằm vào anh.

Lam đứng yên một hồi lâu, ánh mắt không rời khỏi bức tượng. Trong không gian tĩnh lặng đó, anh cảm thấy có gì đó không ổn. Ngay lúc anh quay người định rời khỏi miếu, ánh đèn pin chợt chiếu vào một điểm sáng dưới nền đất – một tia sáng lấp lánh yếu ớt giữa đám lá khô và bùn đất.

Bản tính tò mò thúc đẩy Lam tiến lại gần và nhặt những chiếc lá khô lên, rồi dùng tay cào nhẹ lớp đất phủ bên trên. Dưới nền đất, Lam bất ngờ phát hiện một miệng hầm nhỏ – một lối đi bí ẩn dẫn xuống sâu dưới lòng đất. Anh nhìn xuống hầm, bóng tối dày đặc bên dưới như muốn nuốt chửng anh. Mặc dù cảm giác nguy hiểm trỗi dậy, Lam không thể kiềm chế sự tò mò. Cầm chắc đèn pin, anh bước xuống, từng bậc thang gỗ cọt kẹt vang lên trong không gian nhỏ hẹp.

Bóng tối dày đặc bao quanh, tiếng cọt kẹt của cầu thang và tiếng hơi thở của chính mình là âm thanh duy nhất mà Lam nghe được. Đèn pin run rẩy chiếu sáng chỉ một khoảng không gian nhỏ phía trước, làm hiện lên những ký tự lạ lùng trên tường, như các dòng chữ cổ đã bị thời gian bào mòn, nhòe nhoẹt và không thể giải mã.

Không khí càng xuống sâu càng nặng nề, mùi ẩm mốc và mùi hôi thối kỳ lạ làm anh thấy buồn nôn. Lam cố gắng không nhìn vào xung quanh quá nhiều, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ các bức tường đá thô ráp không khỏi khiến anh rùng mình. Anh tự hỏi liệu nơi này có phải là một phần của miếu, hay là một căn hầm ẩn giấu từ nhiều thế kỷ trước?

Bất chợt, chân anh đạp phải thứ gì đó cứng. Lam cúi xuống soi đèn, và trước mắt anh là một bộ xương người nằm co quắp, đôi tay như bị trói chặt và đôi mắt trống rỗng dường như đang nhìn lên trần nhà với một vẻ kinh hoàng vĩnh viễn. Lam lùi lại một bước, tim đập thình thịch, cảm giác như cả không gian đang nhìn chằm chằm vào mình.

Bạn đang đọc Tế Đàn sáng tác bởi thanhsin95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhsin95
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.